Nguyệt Hoa Như Sí

chương 8

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Edit : Dạ Nguyệt

Beta : Chờ ~ ~ ~

« Công Lương Phi Tuân ? » Phúc Toàn khinh thường niệm lại một lần, hướng Tiết Thừa Viễn dò hỏi : « Thế tử, ngài có biết lai lịch của người này ? ».

Tiết Thừa Viễn thản nhiên lắc đầu : « Quả thật đối với người này, ta hoàn toàn không biết gì cả. Chính là từng nghe nói, bên trong biên cảnh Kiền Huy có một đội ngũ tên là « Túc Đồ ». Trong triều đình do Vương gia có quyền chưởng quản, gánh vác thu thập tình báo của các quốc gia cùng với tróc nã và tử hình các phần tử phản quốc, làm việc rất bí ẩn ».

« Xác thực chính là như lời thế tử nói, những năm gần đây rất nhiều nhân sĩ Nguyên Tây trong biên cảnh Kiền Huy đều bị truy bắt lọt vào tay đội ngũ này » Nguyên Đình thở dài nói.

Tiết Thừa Viễn có chút tự giễu, cười khổ nói : « Làm việc không đúng, này là tất nhiên ». Tiếp theo chọn chọn mi, phân phó nói : « Hiệu lực của dược này nhiều nhất chỉ hơn hai canh giờ, còn không mau nhanh chóng thoát thân ».

« Phải. Thế tử, ta đến giúp ngài ». Phúc Toàn bị trói một góc, giãy dụa thân mình đi qua giúp Tiết Thừa Viễn cởi trói.

« Cũng không biết chìa khóa do ai giữ ? » Tiết Thừa Viễn một bên cởi trói, một bên nhìn thiết liên trên người Nguyên Đình.

“Là người tên Đường Việt kia, một đường đi đến đều là hắn phụ trách áp giải ta”. Nguyên Đình lập tức xác định đáp.

Bởi vì đoàn xe còn chưa khởi hành, những tên binh lính kia đều nghỉ tạm cách đó không xa, vì thế còn chưa phong tỏa lồng giam.

Sáng sớm sương mù dày đặt trong sơn cốc, cây đuốc chiếu sáng bóng đêm cũng dần dần tắt, lúc này ngay cả khi biết rõ phương hướng thì đường ra cũng là chuyện khó khăn.

Ba người nhanh chóng thoát ra, chính là Trần Linh thương thế nghiêm trọng, thần chí còn có chút mơ hồ. Tiết Thừa Viễn cùng Phúc Toàn chia nhau đi tìm trong sáu người vừa ngã xuống, đến tột cùng người nào mới là Đường Việt.

Chốc lát sau, sờ soạn đến một người, Phúc Toàn kinh hỉ hô: “Thế tử, tìm được rồi!”

Tiết Thừa Viễn bước nhanh qua rồi xem hơi thở người này một chút, suy đoán rồi gật đàu nói: “Hảo, nhanh mở khóa cho hai người bọn họ”.

“Vâng, thế tử” Phúc Toàn đáp, chuẩn bị đứng dậy lại có chút do dự nói: “Thế tử, có thể hay không tăng thêm dược, nếu không, khi những người này tỉnh lại sẽ đuổi theo chúng ta”.

“Dược tính của dược này rất mạnh, nếu lại dùng thêm sẽ làm ảnh hưởng đến tính mệnh, ta cứu người, lại há có thể đả thương người?” Tiết Thừa Viễn xua tay ngăn cản nói: “Sắp tới dãy Yến Kính trùng điệp, đường xá dần phức tạp, một khi thời gian đi bất đồng liền khó tìm được, không cần quá lo”.

Vừa dứt lời, Tiết Thừa Viễn tựa hồ nhớ đến cái gì, bên môi nở một ý cười khó lường, đối Phúc Toàn phân phó: “Trước đi vào trong miếu, đem hành lý chúng ta mang tới, mau”.

Phúc Toàn không nói hai lời, lập tức chạy trở lại.

Hành lý mang tới, Tiết Thừa Viễn xuất ra giấy bút, chấm một chút mực, trên giấy viết xuống mấy chữ. Lại đem trang giấy gấp hảo, để vào bên trong vạt áo của Đường Việt.

Vừa vặn lúc này Phúc Toàn cũng đã mở khóa xong cho hai người kia, bốn người nhanh chóng thoát khỏi nơi đây, đi theo một đường hẹp dài ít người ở dọc chân núi đi về hướng đông.

Yến Kính sơn vẫn giá rét mặc dù ánh nắng chiếu khắp nơi, đi trong rừng chung quanh đầy băng tuyết cũng hoàn toàn không lo có nguy hiểm gì.

“Thế tử, chúng ta… chúng ta…tạm nghỉ ở đây trong chốc lát đi…”. Đi gần nửa ngày lộ trình, Phúc Toàn đỡ Trần Linh đi đến tận đây đã sớm mệt đến thở hòng hộc, toàn thân rã rời, hiện tại nhẫn nại không nổi nữa.

“Không được, không thể dừng lại, kiên trì một chút, đi về phía trước hai canh giờ nữa, nếu không chắc chắn sẽ bị đông chết”. Tiết Thừa Viễn quyết đoán nói.

Nguyên Đình cũng biết với tình hình này dừng nghỉ cũng không phải là thượng sách, chính là Tiết Thừa Viễn muốn dẫn bọn họ đi nơi nào, trong lòng chưa tính toán gì, liền hỏi: “Thế tử, ngài mang chúng ta đi nơi nào?”.

Tiết Thừa Viễn dùng cây dài dò đường, không có quay đầu, trầm giọng trả lời: “Hạ Lăng quận”.

Sắc mặt Nguyên Đình nhất thời kinh ngạc, mở to hai mắt nói: “Thế tử?!! Kia, sao ngài lại quyết định đi…”.

“Không sai, Huyền Nhân”. Tiết Thừa Viễn dừng bước xoay người, dường như trong lòng đã sớm xác định chỗ đi, thản nhiên trả lời.

Truyện Chữ Hay