Dọc đường lên Linh Hư quán, Tiết Thừa Viễn không phải chưa từng nghĩ đến khả năng bản thân sẽ bị bắt giam. Chỉ có điều, khi việc này thật sự xảy ra, Tiết Thừa Viễn mới chân chính cảm nhận được y không thể chấp nhận được cách tước đoạt sự tự do của y một cách ngang ngược thế này.
Những năm gần đây, đối với Tiết Thừa Viễn, tự do đã trở nên vô cùng quan trọng. Tước đoạt tự do của y, hạn chế phạm vi hoạt động của y chẳng khác nào lấy đi tính mạng y. Huống chi, còn là ngăn cách y và người y nhớ thương… Không biết mấy ngày y đi, hắn thế nào rồi?
“Thế tử, đây là đồ ăn Vương gia đưa tới cho ngài.”
Một tên người hầu kính cẩn bưng đồ ăn đi vào trong phòng. Bên ngoài, bốn phía đầy binh sĩ đứng gác, nghiêm khắc hạn chế ra vào.
“Đừng gọi ta là Thế tử!” Tiết Thừa Viễn đang suy nghĩ đối sách, nghe gã người hầu kia gọi mình như vậy liền nổi nóng.
“Là Vương gia căn dặn nô tài xưng hô với ngài như thế.” Gã người hầu kia hoảng sợ đáp, nhanh chóng đặt khay đồ ăn lên trên bàn.
Tiết Thừa Viễn thở dài, liếc mắt nhìn khay đồ ăn kia, thở dài càng sâu.
Không biết trong thức ăn có độc không? Y thuật của thúc phụ cao minh như thế, nếu đã muốn giam y ở lại trong Linh Hư quán này, bí mật giở chút thủ đoạn cũng không phải là chuyện không thể.
“Thế tử, ngài đừng lo lắng, đồ ăn không có độc.” Gã người hầu kia rất thông minh, dường như có thể đọc được suy nghĩ của Tiết Thừa Viễn, lại nói tiếp: “Vương gia nói ngài lên được đến đây hẳn là phải chịu khổ không ít, căn dặn chúng nô tài chuẩn bị vài món ngon cho ngài.”
Tiết Thừa Viễn thoáng chút ngẩn người, trong mắt có chút cô đơn cùng bất đắc dĩ. Rốt cuộc thúc phụ muốn làm gì? Vừa đấm vừa xoa sao? Vừa hành hạ lại vừa quan tâm y? Nhưng hiện tại đối với y, tất cả những thứ này, so với bệnh tình của Công Lương Phi Tuân, thật sự không là gì cả.
“Hoàng thúc đâu? Ta muốn gặp ông ấy.”
“Vương gia…”
“Đã xảy ra chuyện gì?” Tiết Thừa Viễn thấy gã người hầu ngập ngừng không nói, lập tức đứng lên đi tới trước mặt gã.
Gã người hầu thấy Tiết Thừa Viễn nhìn mình chằm chằm, thấy có nói dối cũng không dễ dàng qua mắt được, liền nói: “Vương gia không ở trong quán.”
“Ông ấy đi đâu?” Tiết Thừa Viễn lập tức hỏi. Tình thế hiện tại vô cùng cấp bách, chỉ cần có một chút hy vọng lấy được thuốc giải của thúc phụ, Tiết Thừa Viễn y cũng nhất định phải thử.
“Sau núi xảy ra chuyện, Vương gia nhận được tin tức liền lập tức đích thân tới đó…”
“Xảy ra chuyện gì?” Tiết Thừa Viễn căng cả người lên. Không phải Công Lương Phi Tuân sốt ruột không đợi được nữa liền tấn công đấy chứ? Nếu đúng là như thế, chỉ sợ chuyện sau này sẽ càng khó khăn hơn!
“Không có gì, không có gì. Thế tử, nô tài xin lui.” Gã người hầu cũng ý thức được là mình vừa nhiều lời.
“Khoan đã!” Tiết Thừa Viễn ngăn gã lại, “Ngươi tên gì?”
“A Đông.”
“A Đông.” Tiết Thừa Viễn mỉm cười nói: “Ngươi là người hầu bên cạnh Hoàng thúc sao?”
Rời đi nhiều năm như thế, người trong Linh Hư quán đã thay đổi nhiều lần, Tiết Thừa Viễn sớm đã không còn quen thuộc nữa.
Gã người hầu dè dặt gật đầu, xem như thừa nhận.
“Ta không làm khó dễ ngươi. Có điều, lần này ta lên núi là muốn xin thuốc giải cứu người, thời gian cấp bách, thúc phụ lại không chịu bằng lòng, ngươi… ngươi thấy ta nên làm thế nào cho phải?”
“Thế tử…” Gã người hầu cắn cắn môi, dáng vẻ ngập ngừng.
“Cứ nói đừng ngại.”
“Ngài nên bỏ suy nghĩ này đi. Vương gia sao có thể cho ngài thuốc giải đi cứu Công Lương tướng quân được chứ?”
Lời nói này khiến lòng Tiết Thừa Viễn chùng xuống. Ngay cả người hầu bên cạnh thúc phụ cũng nói như vậy, xem ra cho thuốc cứu địch là ảo tưởng không thể xảy ra rồi. Nhưng, nếu không đi được đường thẳng, y còn một cách khác có thể thử.
“Thúc phụ còn ở hậu viện Lăng Lan quán không?” Tiết Thừa Viễn dò xét hỏi.
“Dạ, những năm gần đây Vương gia đều ở đó. Nhưng lần trước, Linh Hư quán bị tấn công, không ít phòng ốc bị phá hủy. Thời gian này Vương gia đã chuyển sang nội đường bên cạnh Lăng Lan quán.”
Thì ra là thế. Rất phù hợp với cảnh tượng tường đổ vách xiêu y thấy lúc trước.
“Thế tử còn chuyện gì không ạ?” Gã người hầu thấy Tiết Thừa Viễn xoa cằm giống như đang cân nhắc gì đó, liền ngẩng đầu hỏi.
“Không còn. Đi xuống đi.” Tiết Thừa Viễn thản nhiên cười.
Đợi gã người hầu hành lễ lui xuống, Tiết Thừa Viễn nhìn sắc trời, bắt đầu kế hoạch dò xét trong đêm.
Kể từ khi bước vào nơi này, y đã chú ý hướng cửa, đồng thời cũng xác định được thời gian đám thị vệ canh cửa đổi ca. Hai canh giờ một đổi lần, nếu như đêm nay có thể tìm được sơ hở, rất có hy vọng y sẽ tìm được đến phòng ngủ của thúc phụ.
Trong ký ức của y, toàn bộ thuốc và sách y thuật của thúc phụ đều đặt ở trong phòng ngủ, ngoài ra không để ở nơi nào khác. Chỉ cần y tìm được nơi cất thuốc, nhận ra thuốc giải Tử Phụ Sương đối với Tiết Thừa Viễn không phải chuyện khó.
Nghĩ đến bệnh tình của Công Lương Phi Tuân ngày một kéo dài, trái tim Tiết Thừa Viễn tựa như bị lửa thiêu.
Bóng đêm buông xuống, đợi đến sau giờ tý, Tiết Thừa Viễn cuối cùng cũng tóm được sơ hở trong một lần đổi ca gác. Một thân hắc y nhẹ nhàng xoay người nhảy lên, từ cửa sổ bên hông trốn ra.
Nơi này dường như không thay đổi nhiều lắm, Tiết Thừa Viễn dựa theo trí nhớ, dò dẫm đi. Vượt qua hai khúc quanh, đến một mảnh vườn rộng, lại qua cây cầu hình vòm, cuối cùng Tiết Thừa Viễn cũng đến được Lăng Lan quán.
Dưới ánh trăng, bốn phía yên tĩnh, hương hoa thơm ngát, trước mắt đều là đom đóm lập lòe. Nơi này thật có chút khác thường, nhưng lo lắng cho tình trạng của Công Lương Phi Tuân, Tiết Thừa Viễn không thể không bí quá hoá liều.
“Lấy được thuốc giải sẽ lập tức rời khỏi đây!” Tiết Thừa Viễn hít sâu một hơi, tự nói với mình.