Bên trong phòng tắm sáng rực rộng lớn, dục trì tỏa ra từng làn sương mờ ảo, lượn lờ như mộng cảnh.
Một đôi chân ngọc khéo léo tinh xảo bước từng bước đến bậc thang cạch dục trì, nhìn thật kỹ có thể thấy mỗi một ngón chân đều như được chạm khắc tinh tế, trắng muốt đến trong suốt. Theo từng lớp trường sam bạch sắc rơi xuống, hiển lộ ra phần bờ vai thon gầy tròn trịa cùng với đường cong thân thể ưu mỹ khó có thể diễn tả bằng lời. Sau lưng lại bị suối tóc đen dài như mực che khuất, rồi chính ngay giữa những sợi tóc đen ấy thoáng ẩn thoáng hiện nước da trơn bóng như ngọc, bạch cùng hắc đan xen hình thành hai thái cực đối lập vừa thích hợp lại vừa mê người.
Thiếu niên mặc cho y phục rơi xuống, giống miêu mễ nhẹ nhàng đi xuống từng bậc thang vào bên trong dục trì.
Dòng nước ấm áp bao vây lấy thân thể nhượng thiếu niên thoải mái khẽ thở dài một tiếng, nhưng ngay trong căn phòng trống trãi yên ắng, âm thanh như thế lại quanh quẩn tựa như tiếng rên rĩ yêu mị.
Dạ Khuynh Thiên từ trước lúc thiếu niên cởi y phục đã tiến vào. Giờ khắc này, nhìn đến dáng vẻ thiếu niên xinh đẹp quyến rũ, còn có đôi chân thoi dài mềm mại kề sát bộ vị nam tính kia.. Hô hấp của y không tránh khỏi có chút dồn dập, tuy y căn bản không cố ý che dấu hơi thở của mình.
Y nhìn đến thiếu niên đôi mắt hàm chứa tiếu ý trêu chọc đang chuyển hướng về phía mình.
Dạ Khuynh Thiên từ đằng sau tầng lụa mỏng đi ra, chắp tay sau lưng nói: "Nguyệt nhi đây là đang câu dẫn phụ hoàng sao?"
Nguyệt Nhiễm chân mày khẽ nhướng một cái, khóe môi là tiếu ý thờ ơ, tựa như nói: 'Ta đúng là đang câu dẫn ngươi, như thế nào?'
Mỹ sắc trước mặt, ngửi một cái cũng tốt. Dạ Khuynh Thiên đương nhiên không chỉ muốn ngửi một cái đơn giản như vậy, vì vậy y cởi bỏ y phục rồi cũng bước xuống dục trì. Đối với thân thể của thiếu niên là con trai của y, không chỉ không có tình cảm của một người phụ thân bình thường, ngược lại y lại có khát vọng mãnh liệt muốn độc chiếm hắn không thể nào diễn tả được.
Nguyệt Nhiễm một mặt nhàn nhã đánh giá y, một mặt nhìn xem y đi đến.
Không chỉ một lần hắn cảm thấy, người đàn ông này dáng dấp thật sự không tệ. Khuôn mặt được điêu khắc tuấn mỹ như thần tiên, mỗi một chỗ đều hết sức thu hút, Tứ hoàng tử Dạ Ảnh Chiếu cùng y có dáng dấp vô cùng tương tự nhưng cũng chỉ là tương tự mà thôi, ngược lại thiếu đi phần thành thục gợi cảm cùng khí chất nguy hiểm thần bí. Còn có vóc người tam giác ngược với tỉ lệ hoàn mỹ của y, thân hình thon dài mà hữu lực, tựa như một con liệp báo xinh đẹp mạnh mẽ. Đôi mắt hẹp dài âm trầm sâu thẵm như Đầm nước, làm cho con người y đồng thời có cả sự nội liễm cùng sự ngang ngược phóng túng. Đương nhiên là cả phần dưới bụng.. Hùng kiện gì đó thật sự là đủ để cho y vì bản thân mà tự hào. Trách không được luôn có thể khiến này đó thị thiếp được sủng ái đến dục tiên dục tử.. Bất quá, mấy năm gần đây y tựa hồ số lần ra ngoài vào ban đêm ngày càng ít..
Đáng tiếc..
Chỉ có Dạ Khuynh Thiên, y sẽ không bị hắn áp chế.
Nguyệt Nhiễm khóe môi cười như có như không, mị hoặc thiên thành.
Dạ Khuynh Thiên là một cực phẩm, hắn thật muốn đè y ra.
Nhìn thiếu niên tiếu ý càng sâu, Dạ Khuynh Thiên biết cái hắn đang suy nghĩ không phải thứ gì tốt, đi qua vòng lấy eo nhỏ của hắn ánh mắt càng thêm âm trầm, nói: "Nguyệt nhi lại đang nghĩ điều gì mà cao hứng thế?"
Kề sát thân nhiệt của nam nhân dường như mặt nước xung quanh cũng đều trở nên nóng hơn..
Nguyệt Nhiễm bây giờ thân cao chỉ đến lồng ngực Dạ Khuynh Thiên, hắn ngưỡng mặt lên nhìn, gương mặt trắng nõn bởi vì nhiệt khí mà trở nên đỏ bừng khiến người ta chỉ muốn cắn một cái, Dạ Khuynh Thiên tuyệt đối là người thuộc trường phái hành động, y lập tức nhào đến gặm cắn.
Nguyệt Nhiễm ở lồng ngực y vặn vẹo một chút, nhân cơ hội ghé vào bên tai y hà hơi nói: "Đang suy nghĩ đến chuyện khiến ta cảm thấy vui sướng."
Dạ Khuynh Thiên tay ở bên hông hắn bỗng nhiên dùng sức, thanh âm trầm thấp từ tính mang theo chút khàn khàn vang lên: "Nguyệt nhi, ngươi đang đùa với lửa."
Phần cằm mạnh mẽ đặt lên đôi vai thon gầy của hắn, trong đôi mắt Dạ Khuynh Thiên lóe lên một tia ám quang.
Người mà y vốn nên giết vào bảy năm trước lại phát hiện bản thân không thể xuống tay được. Mỗi lần có suy nghĩ đó, thân thể y tựa như không còn là của mình, cơ thể không thể khống chế mà cương cứng, là bản năng cự tuyệt thương tổn hắn.
Cứ như thế lại trôi qua bảy năm, y cuối cùng lại càng trầm mê vào sự trêu chọc của đứa nhỏ này.
Cũng tốt, giết thì đáng tiếc. Tuyệt sắc như thế.. Y đều đã đợi mười hai năm.
Nguyệt Nhiễm liếc mắt, dùng ngón tay dài nhỏ chọc chọc vào lồng ngực rắn chắc màu lúa mạch của y nói "Phụ hoàng, tự chủ của người từ khi nào lại kém như vậy?"
Dạ Khuynh Thiên ngồi xuống dựa lưng vào thành hồ, ôm Nguyệt Nhiễm đặt trên bắp đùi của y, giống việc thường làm khi còn bé, hai mắt hàm chứa tà ý: "Nguyệt nhi không bằng bây giờ tự mình kiến thức một chút lực tự chủ của phụ hoàng kém như thế nào?"
Nguyệt Nhiễm tất nhiên là không cam lòng yếu thế, trừng mắt đón lấy đôi con ngươi tựa thiên ưng sắc bén của y, sau đó tại trên cánh môi y khẽ chạm nhẹ như chuồn chuồn lướt nước, tán thưởng mà nói: "Tốt. Nếu như phụ hoàng có thể ở dưới thân Nguyệt nhi hai má ửng hồng, như mê như say, cầu xin ta tha thứ, chắc chắn là một cảnh trí tuyệt đẹp."
Dạ Khuynh Thiên hơi nheo mắt, một tia sắc bén từ nhãn thần của y phóng ra, gằn từng chữ: "Hảo, Nguyệt nhi thật muốn xem sao?"
Nguyệt Nhiễm đối với thần sắc cùng lời nói uy hiếp của y xem nhưng không phản ứng, mị sắc trên khuôn mặt dần hiện lộ ra, mỗi câu mỗi chữ đều hết sức câu nhân mà nói: "Nguyệt nhi, thật kỳ vọng."
"Chúng ta bây giờ liền bắt đầu." Dạ Khuynh Thiên thiêu mi, giống như muốn ôm hắn lên.
Nguyên bản là muốn hù dọa hắn, đương nhiên đây cũng là điều y muốn làm, lại không nghĩ đến thiếu niên chỉ là thờ ơ vuốt lấy tóc dài phiêu tán trước ngực tùy ý để cho y ôm lên, ngoan ngoãn thuận theo làm người khác thật khó tin.
Cặp kia thương mâu tựa như hồ nước sâu thẫm, lúc này đang nhìn về phía y nhưng từ đầu đến cuối lại không có hình ảnh của y. Từ cái lần huyết dạ vào bảy năm về trước, đôi mắt đỏ như máu của hắn cũng không còn tái hiện nữa, hồng lam trọng đồng tựa như một hồi hoa lệ mộng. Mà vô luận hắn có nhìn về phía y, cũng không hiện hữu thân ảnh của y. Mỗi khi nhìn thấy đôi mắt như vậy, cho dù tình triều có mạnh mẽ đến đâu cũng lạnh hơn phân nữa.
Huyết dạ: Cái đêm đẫm máu khi bạn Nguyệt nhà ta giết chết tên thích khách vào tập ; hồng lam trọng đồng: Là nói đến đôi mắt có màu đỏ và xanh trùng điệp lên nhau tạo thành màu tím của bạn Nguyệt khi sử dụng năng lực vào đêm đó.
Kìm lòng không đặng mà xoa lên ngực trái của thiếu niên.'Ngươi thật sự không có trái tim sao?'
Phát hiện Dạ Khuynh Thiên cũng không có làm gì, chỉ là theo dõi ngực trái của hắn, khóe miệng xinh đẹp khẽ nhếch, cười giễu nói: "Phụ hoàng đang làm gì? Nguyệt nhi không có trái tim, phụ hoàng không phải đã chứng thực qua sao."
Dù cho một người có máu lạnh đến đâu cũng không phải là thật sự không có tim, dù người đó có không hiểu tình cảm của con người bình thường như thế nào thì trái tim kia chung quy vẫn là đập.
Người không có trái tim, vẫn còn là người sao?
Tuy nói đối với Dạ Khuynh Thiên, vấn đề này cũng không quan trọng. Đã muốn thì đến cướp lấy. Y chắc là sẽ không quan tâm đến con mồi của mình. Nhưng, đối với Nguyệt Nhiễm, luôn luôn tồn tại cảm giác y không thể nào diễn tả được. Có cảm giác quen thuộc, tưởng nghĩ muốn thăm dò, muốn hiểu rõ mọi thứ..
Con ngươi Dạ Khuynh Thiên hiện lên một tia quang mang phức tạp.
Nguyệt Nhiễm khiêu mi nhìn Dạ Khuynh Thiên đang dùng ánh mắt âm trầm nhìn mình, tưởng rằng bản thân đã vô ý chọc giận y. Nếu nam nhận thật sự muốn động đến hắn, hắn thật đúng là không thể ngăn cản. Không nói đến lực lượng chênh lệch, riêng thân thể chỉ mới mười hai tuổi của hắn ở phương diện tình dục là khó có thể khống chế được. Vì vậy nhân lúc y đang bị nụ cười của mình đoạt đi lực chú ý, trong nháy mắt một tay bắt trụ mệnh căn của y.
Dạ Khuynh Thiên thình lình bị nắm trụ nơi mẫn cảm nhất toàn thân cơ thể hơi chấn động, đã thấy thân ảnh thiếu niên quỳ gối giữa hai chân mình dùng đầu lưỡi liếm nhẹ một cái ở nơi đó.
Nguyệt Nhiễm ngẩng đầu hướng về phía nam nhân, chỉ thấy hắn ánh mắt mang theo chút trêu chọc bên trong còn kèm theo hứng thú cùng khiêu khích. Ha hả, đây là hắn muốn nhìn một chút xem y có thể làm tới bước kia hay không, thật mỏi mắt mong chờ a! Hãy dùng thân thể của ngươi hảo hảo cảm thụ cảm giác sung sướng mà ta mang lại cho ngươi, phụ hoàng của ta. Hắn đang dùng nhãn thần đáp lễ y.
Nguyệt Nhiễm một tay cầm lấy cự vậy dù đang ngủ say cũng không thể khinh thường kích cỡ của nó, một tay thuần thục xoa nắn hai túi tinh cùng với khu vực xung quanh phân thân của y, thỉnh thoảng lại dùng móng tay vuốt ve phần bên trong đùi hoặc khẽ kéo nhẹ phần lông mao màu đen.
Khẩu giao, trước đây hắn cũng chưa từng làm, nhưng điều đó không có nghĩ là hắn không biết phải làm như thế nào. Chưa ăn qua thịt heo cũng nhìn thấy heo chạy. Nếu như bây giờ ngay cả điểm ấy cũng không làm được, vậy hắn cũng đừng nghĩ đến việc chiếm lấy Dạ Khuynh Thiên.
Đừng tưởng rằng hắn lớn lên như vậy thì phải ở mặt dưới. Cho đến bây giờ, đều là hắn áp người khác.
Nguyệt Nhiễm kỳ thực không thích nữ nhân, hắn càng thích mỹ nam thành thục như Dạ Khuynh Thiên, thế nhưng trước đây thật sự có rất ít người có điều kiện phù hợp. Lần này hắn gặp được, nhưng tạm thời bản thân phải chịu ủy khuất một chút. Cá lớn, chung quy là phải từ từ mới có thể mắc câu.