Ngày hôm sau
Dạ Di Cung một mảnh hỗn loạn, nguyên nhân duy nhất vì chủ nhân của Dạ Di Cung tam hoàng tử đột nhiên nhiễm bệnh lạ, dược liệu và châm cứu đều không có hiệu quả, hiện tại thái y bận rộn đến choáng váng, kinh động đến cả Nhã phi - mẫu phi tam hoàng tử từ Trân Châu điện của nàng vội vã chạy đến.
Nhã phi quả thật bị con trai mình dọa hỏng, chỉ thấy cánh tay thậm chỉ là nửa bả vai của Dạ Lai Nhã đều thối rữa, cả cánh tay không một chỗ hoàn hảo, dòng máu đen đặc hòa lẫn với nước mủ từng giọt từng giọt nhỏ xuống đất, trong phòng bốc lên mùi tanh tưởi, khiến người ta chỉ muốn nôn mửa tại chỗ. Các thái y mỗi người đều thúc thủ vô sách, vô luận là dùng cái gì kỳ trân dị bảo, thần dược vô số cũng không hiệu quả.
thúc thủ vô sách: Khoanh tay chịu trói, không làm được gì, không nghĩ ra được biện pháp nào.
Nhã phi tức giận mắng chửi: "Các ngươi đều là lũ vô dụng, hoàng gia còn dưỡng các ngươi làm gì! Hiện tại ngay cả bệnh đều trị không hết, liền tra đều tra không ra! Người đến, đều mang xuống cho Bổn cung mỗi người ba mươi đại bản!"
Một đám thái y vội vã quỳ xuống, nhao nhao cầu xin tha thứ.
Nhã phi mặc kệ bọn họ, nàng đau lòng nhìn con trai cho dù đã uống thuốc giảm đau nhưng vẫn không ngừng gào khóc vì đau đớn, nàng quay sang đối thị nữ nói: "Nhanh! Đi mời hoàng thượng, hoàng thượng nhất định sẽ có biện pháp chữa trị tốt cho hoàng nhi." ngược lại đối với Dạ Lai Nhã nói: "Hoàng nhi trước nhịn một chút, phụ hoàng rất nhanh sẽ đến. Phụ hoàng ngươi nhất định có biện pháp."
Dạ Lai Nhã cánh tay phải đang nhanh chóng hư thối, bây giờ thậm chí có thể thấy cả bạch cốt âm u. Rất nhiều thị nữ thái giám nhìn thấy cảnh này cũng nhịn không được muốn nôn mửa, thế nhưng ngại vì ở đây có Nhã phi, bình thường nàng đối xử với hạ nhân tương đối nghiêm khắc nên mọi người đều chỉ có thể đem chua xót trực trào nuốt trở về.
Nhã phi dù sao cũng lăn lộn trong cung đã lâu, rất nhanh bắt được những người có mặt trước khi Dạ Lai Nhã mắc bệnh, bọn họ đều lắc đầu nói không biết nguyên nhân. Chỉ biết tam điện hạ từ Ngự hoa viên trở về, ngày thứ hai liền xuất hiện loại bệnh quỷ dị này. Thái y nói, rất có thể là trúng độc, nhưng lại không tra ra được là loại độc nào, cũng không có dấu hiệu trúng độc.
Thời điểm thị nữ Dạ Di Cung tới tẩm điện của hoàng đế, Dạ Khuynh Thiên đang bận chơi đùa với Nguyệt Nhiễm. Nghe nói người Dạ Di Cung đến không khỏi cảm thấy mất hứng, thần sắc âm trầm nghe thị nữ run rẩy miêu tả xong tình hình, nhướng mi 'Cánh tay thối rữa sao?'
"Ngươi đi về trước đi." Dạ Khuynh Thiên nói.
Hắn chưa nói bản thân có đến Dạ Di Cung hay không, thế nhưng thị nữ căn bản không dám hỏi, hận không thể lập tức trở về. Đương nhiên, lần này trở về chỉ sợ không thiếu bị Nhã phi trách mắng. Nhưng nàng không có sự lựa chọn, hai bên đều là hổ.
Dạ Khuynh Thiên tại long sàng quý giá ngồi xuống, ôm lấy Nguyệt Nhiễm.
Nguyệt Nhiễm ở trên đầu gối y, lắc lư hai tiểu chân ngắn, một bộ dáng không thèm để tâm.
Dạ Khuynh Thiên nói: "Nguyệt nhi cảm thấy thế nào?"
Nguyệt Nhiễm biết hắn đang hỏi chuyện Dạ Lai Nhã, y có phải hay không đã biết cái gì? Nguyên bản hắn chưa từng nghĩ những việc này có thể giấu được Dạ Khuynh Thiên, nhưng y lập tức đoán ra là hắn, loại này trực giác linh mẫn có phải hay không quá đáng sợ.
Nguyệt Nhiễm không cam lòng tỏ vẻ yếu kiếm liền trừng mắt nói: "Phụ hoàng vì sao lại hỏi ta?"
Dạ Khuynh Thiên đưa tay sờ xoạng lấy làn da mịn màng trên mặt hắn, nhẵn nhụi trơn tuột, xúc cảm mềm mại làm cho y quyến luyến, hắn còn chưa từng thể nghiệm cảm giác như thế trên thân những kẻ trước kia.
"Nguyệt nhi suy nghĩ có thể lừa gạt trẫm được bao lâu? Dạ Lai Nhã vừa vặn dùng tay phải chạm qua ngươi, ngày thứ hai nơi đó liền thối rữa? Hử?" một âm cuối kia nghe thấy thế nào đều chứa ý tứ trêu chọc.
Dạ Khuynh Thiên đã phát hiện, tiếp tục giả bộ cũng không có ý nghĩa. Hắn vẫn luôn cảm thấy rất kỳ lạ, năng lực của hắn ở trên người Dạ Khuynh Thiên đều vô dụng, hắn biết y rất mạnh, chỉ là loại này cường đủ để chống đỡ bất luận dị năng nào sao? Hơn nữa đối với việc hắn sinh ra và các loại hiện tượng kì lạ phát sinh trên người mình, hắn đều tập mãi thành quen, ngay cả một chút kinh ngạc cũng không có. Mà Dạ Khuynh Thiên lại mang đến cho hắn cảm giác rất quen thuộc, chỉ là cái loại quen thuộc này lại mang theo một chút.. Oán hận?
"Được rồi, phụ hoàng cảm giác thực sự là nhạy bén, không biết phụ hoàng như thế nào đoán được là ta?" chỉ dựa vào nhiêu đó tinh tức trong tay y chưa đủ để hoài nghi hắn! Hoặc là có người hạ độc dược hiếm thấy cho Dạ Lai Nhã cũng không nhất định.
Dạ Khuynh Thiên tại trên mặt hắn hôn một cái, thuận tiện còn dùng lưỡi dao động trong chốc lát, nói: "Không phải nói là trẫm cảm giác nhạy bén sao, lần này thật đúng là trẫm dựa vào cảm giác nhạy bén đấy."
"..."