Thương Vũ, Thương Lan Quốc
Thần Uyển Cung, Tiêu Lan Uyển
Trăng sáng trong đêm, thanh khiết như sương.
Trong hoàng cung hết thảy kiến trúc như phủ lên tầng nhũ bạch, gạch ngói lộng lẫy tăng thêm phần ý thơ mộng ảo, vắng lặng tĩnh mịch. Không gian yên tĩnh như vậy, ở một nơi nào đó truyền đến âm thanh huyên nào có vẻ phá lệ đột ngột.
"A.. A.."
Ở chỗ sâu trong Cung điện truyền đến tiếng thét đầy đau đớn của nữ tử. Mồ hôi thấm ướt mái tóc dài, theo sườn mặt chảy xuống thể hiện biểu cảm thống khổ của nàng.
Bà mụ không ngừng cổ vũ: "Nương nương, nương nương cố gắng dùng lực a.. Gắng sức, thêm một chút nữa là tốt rồi!"
Nữ tử cắn chặt môi, sắc mặt tái nhợt, khuôn mặt mỹ lệ đều nhăn lại.
Thị nữ xung quanh lo lắng xem xét sắc mặt tái nhợt của chủ tử, rốt cuộc là muốn bao lâu? Chủ tử cũng đã trải qua một ngày một đêm a! Thế nhưng Hoàng Thượng lại chậm trễ không đến.
"..."
Theo tiếng thét chói tai dốc hết sức lực, Tiêu Phi rốt cuộc hư thoát ngã xuống giường, trên khuôn mặt tái nhợt lộ ra một tia vui mừng vì được giải thoát.
Nhưng chẳng kịp chờ mọi người thở ra một hơi, bà mụ đã thét lên: "Quái vật aaa!"
Mọi người đều cả kinh, chỉ thấy trên giường đặt một con.. Một con..
"Làm sao vậy?" Tiêu Phi hỏi.
"Nương nương!" Bà mụ đem đồ vật trên giường đưa nàng.
"Aaaa! Đây là cái gì?" Tiêu Phi hoảng sợ thét chói tai.
"Nương nương, đây là.. cốt nhục của ngài!" một thị nữ khuôn mặt trắng bệch nói.
"Cốt nhục? Ta không có sinh ra quái vật như vậy!" nói rồi đem vật kia ném xuống đất. Vật kia lăn vài vòng trên mặt đấp mới dừng lại.
Ngay lúc này, "Hoàng thượng giá lâm--" tiếng thái giám bén nhọn phá tan màn đêm.
Tất cả đồng loạt quỳ xuống nghênh giá.
Bên ngoài Tẩm điện, vị Hoàng đế trẻ tuổi tà mị sải bước tiến vào, một đôi mắt phượng sắc bén mà biếng nhác, tựa như một hùng sư. Khuôn mặt tuấn mỹ cao quý, toàn thân khí phách thản nhiên, trời sinh mang tướng đế vương. Cho dù không nhìn thấy dung mạo, cũng có thể dễ dàng cảm nhận được khí thế uy nghiêm xâm lược của hắn. Theo sau chính là Đại tổng quan Vương Phúc cùng đám tùy tùng.
Trông thấy cảnh tượng hỗn loạn bên trong, Dạ Khuynh Thiên hỏi: "Đây là có chuyện gì?"
Chúng thị nữ cũng bà mụ hai mặt nhìn nhau, lại đều không ai dám phát ra tiếng.
"Trẫm đang hỏi các ngươi, như thế nào đều im lặng." ngữ điệu bình thường, lại tạo ra áp lực cực lớn.
"Hoàng thượng, nương nương nàng.." một thị nữ ấp a ấp úng đáp, một bên ánh mắt lại chuyển hướng sang một chỗ.
Dạ Khuynh Thiên theo ánh mắt của nàng, trông thấy vật đang nằm yên lặng trên đất.
"Bệ hạ, đây là!" Vương Phúc khẽ gọi.
Chỉ thấy trên mặt đất một vật thể màu trắng, so với quả dưa hấu thì lớn hơn một chút, từ ngoại hình xem ra, đúng là.. Một cái kén!
Cùng người khác phản ứng bất đồng, Dạ Khuynh Thiên khêu bạc thần câu lên một mạt cười tà tứ, đây chính là Hoặc Tinh mà quốc sư đã nói..
Hoặc tinh: Ngôi sao mang điềm xấu, mê hoặc quân vương.
Hắn đi đến ôm lấy nó. Chẳng biết vì lý do gì, lần đầu tiên khi nhìn thấy nó, hắn liền có một loại cảm giác thân thiết quen thuộc.
"Hoàng thượng, Tiêu Phi hơi khác thường." Vương Phúc mắt sắc nhìn thấu dị trạng của vị phi tử trên giường, dung nhan tiều tụy, bộ dạng như gặp quỷ, thấy thế nào cũng không được bình thường.
Dạ Khuynh Thiên đến liếc cũng không thèm liếc một cái, ôm kén trong ngực, trước khi đi, đối với Vương Phúc nói: "Ngươi biết phải làm như thế nào."
Ngày hôm sau, Hoàng đế ban xuống đạo Thánh chỉ: "Tiêu Phi mất vì khó sanh, sắc phong Tiêu quý phi."
Không một ai biết được rằng, những người trong Tiêu Lan Uyển, sau đêm hôm ấy đều triệt để tiêu thất trên thế gian.