Biên tập: Nguyệt Mẫn
=========
Sáu giờ chiều lúc Tạ Đạc rời khỏi phòng làm việc, đi chưa được hai bước đã bị Chu Minh Huy chặn lại.
"Lão Tạ, sao tan làm sớm thế? Trước kia cậu lại chẳng toàn xem công ty là nhà còn gì."
Tạ Đạc hiểu câu bóng gió mà Chu Minh Huy nói, nhưng hắn không muốn nhiều lời: "Có việc à?"
Chu Minh Huy nhịn không được: "Là bởi vì Thẩm...cậu nhóc kia sao? Lão Tạ cậu thật sự nghiêm túc đấy hả? Thời gian này không phải mỗi tôi, chẳng ai hẹn cậu buổi tối được cả, việc thì mang về nhà làm, tôi còn tìm hiểu bên nhà ôngTạ, cậu cũng không về nhà, có phải cậu dính luôn với cậu ta rồi không?"
Tạ Đạc hỏi lại: "Em ấy ở biệt thự của tôi, tôi về nhà mình thì có vấn đề gì?"
Vẻ mặt Tạ Đạc vẫn bình tĩnh như không, Chu Minh Huy không thể nhìn ra được điều gì, nhưng y thấy hành vi gần đây của Tạ Đạc rất lạ: "Chắc tôi nghĩ nhiều, coi như tôi nhiều chuyện đi, cậu đừng quên, Thẩm...vị đại tiểu thư đó là ai, cậu không cho tôi xem camera, không cho tôi biết tình hình cậu ta thế nào, cậu bị cậu ta lừa rồi đấy."
Tạ Đạc nhìn đồng hồ: "Có gì thì nói thẳng, tôi cho cậu nhiều nhất là hai phút nữa."
Chu Minh Huy cạn lời: "Là sao hả lão Tạ, tôi nói dạo này cậu cứ sao sao đấy, cậu ta cho cậu uống bùa mê thuốc lú gì sao? Cứ phải nôn nóng về gặp như vậy à? Tôi đồng ý là cậu ta có chút nhan sắc, cậu chơi đùa thì không sao, thế mà để ý người ta thật?"
Tạ Đạc nâng mắt lên: "Bữa tiệc của giám đốc Trương, sáu rưỡi bắt đầu, lái xe đợi ở dưới rồi đấy."
Chu Minh Huy chật lưỡi: "Còn cậu không...không phải về gặp, gặp Thẩm đại tiểu thư đó hả?"
Tạ Đạc vòng qua y: "Cậu muốn đến thì đi thì lên xe rồi nói."
Mãi đến lúc lên xe, Chu Minh Huy vẫn còn xoắn xuýt: "Thì tôi lo, không biết cậu ta giả mất trí nhớ có mục đích gì, cậu nên cẩn thận một chút,:
Tạ Đạc không phản ứng, hắn buông tấm che trước và sau xe xuống: "Gần đây Thẩm gia có động tĩnh gì không?"
Chu Minh Huy: "Tôi đang định nói cho cậu đây, Simon đã tìm đến chỗ lúc trước Thẩm An Đồ tịnh dưỡng, nhưng chúng ta làm việc sạch sẽ nên bọn họ không tìm ra manh mối nào cả."
Simin là thư ký Thẩm An Đồ đưa từ nước ngoài về, thủ đoạn không khác gì cấp trên của mình, trong khoảng thời gian Thẩm An Đồ mất tích cậu ta phụ trách bình ổn Thẩm thị, đồng thời phụ trách tìm kiếm nơi Thẩm An Đồ dã rơi xuống."
Có rất nhiều giải quyết từ bên ngoài liên quand dến việc Thẩm An Đồ mất tích, lưu truyền nhiều nhất là Thẩm An Đồ đã phá cửa trực thăng nhảy xuống biển, dù những người có mặt ở đó không đồng ý điều đó, lại thêm tin tức giả do Tạ Đạc tung ra, Simin khó lòng mà tra được.
Thế nhưng, Tạ Đạc đem một người sống sờ sờ mang đi khỏi hiện trường thì không thể không để lại dấu vết được. Simon phát hiện có một chiếc xe khả nghi đã rời khỏi khu nghĩ dưỡng ở núi Omanhi vào ngay thời điểm đó, chiếc xe nhanh chóng đi vào con đường vắng vẻ không có camera giám sát rồi biến mất, trực giác của Simon cảm thấy nó có vấn đề.
Xét thấy lúc ấy Thẩm An Đồ thương thế không rõ, phải nhập viện thật nhanh, Simon cho rằng chiếc xe sẽ không đi quá xa, thế nên hắn ta bắt đầu lục soát tất cả những bệnh viện lân cận đó, qua một tuần vẫn không có manh mối nào.
Bởi vốn dĩ Tạ Đạc không hề đưa Thẩm An Đồ vào bệnh viện, mà giấu cậu ở khu an dưỡng tư nhân của Tạ thị, viện dưỡng lão này chỉ có những người quyền quý cấp cao đến, một là Simon không ngờ, hai là hắn không dám. Nhưng Thẩm An Đồ biến mất quá lâu, dù Simon hắn có lợi hại cách mất thì cũng chỉ là một thư ký, ban giám đốc đã bắt đầu tạo áp lực, khiến không chống chọi được bao lâu nữa, cho nên sang tuần thứ hai đã phải mở rộng phạm vi.
"Ngay ngày hôm qua, hắn ta đã tự dẫn người đến để hỏi tin tức, hỏi bác sĩ ở viện dưỡng lão mấy lần, xem cả camera, sau đó tìm được một hồ sơ bệnh án của người đàn ông họ Thẩm."
Tính cách Chu Minh Huy hào phóng, cậu ta càng nói lại càng trầm tĩnh lại, ngồi xuống ghế phía sau, duỗi rộng chân ra, một mình chiếm hai ghế, đầu gối cũng sắp chạm vào chân Tạ Đạc.
Tạ Đạc liếc mắt nhìn sang, Chu Minh Huy lập tức chỉnh lại dáng ngồi: "Nhưng theo những gì chúng ta đã sắp xếp, cuốn bệnh án đó là của một idol họ Thẩm, cậu ta bị vị kim chủ gu mặn chơi quá sức nên vào chỗ chúng ta để tĩnh dưỡng. Dù gì cũng là idol, chúng ta phải giữ bí mật thông tin danh tính của cậu ta, thành ra Simon không tra ra được gì. Trừ khi bây giờ Thẩm Lẫm chủ động liên hệ cậu ta, bằng không thì khó mà tìm được lắm, cho nên mấu chốt nằm ở chỗ, Thẩm Lẫm rốt cuộc có bị mất trí nhớ hay không."
"Tôi đã nói rồi, không cần đến người khác." Điện thoại Tạ Đạc rung lên, hắn lấy ra xem, là Tạ Văn Hiên gửi một tấm hình qua wechat, phía dưới có dòng tin.
Chị dâu giữ em ở lại ăn cơm rồi~
Ảnh chụp là tấm lưng bận rộn của Thẩm An Đồ trong nhà bếp, cậu kéo cổ áo tới khuỷu tay, cánh tay trắng nõn dưới ánh đèn nổi bật như một luồng sáng thứ hai.
Chu Minh Huy thấy bộ dạng Tạ Đạc không đúng, hỏi hắn: Có chuyện gì à?"
Tạ Đạc cất điện thoại: "Không có gì, hôm nay tôi cho Tạ Văn Hiên đến thử cậu ta."
Chu Minh Huy khó hiểu: "Tạ Văn Hiên? Đầu óc cậu ta chỉ có yêu đương thì làm được cái gì? Tôi không hiểu sao cậu lại để công ty giải trí Bắc Đẩu cho cậu ta quản lý."
Tạ Đạc không trả lời vấn đề của y ngay, vừa lúc này gặp đèn đỏ nên xe phải tạm dừng lại, vừa khéo bên đường là một tiệm bánh ngọt, một cặp mẹ con đang đứng trước cửa, đứa nhỏ khóc lóc đòi ăn bánh kem.
Tạ Đạc chỉ vào hai mẹ con kia rồi hỏi Chu Minh Huy: "Lúc nhỏ nếu cậu muốn ăn bánh ngọt, mẹ cậu không mua thì cậu sẽ làm thế nào?"
"Chắc cũng sẽ khóc lóc như vậy, hoặc trộm tiền trong nhà rồi tự mua." Chu Minh Huy không đoán được ý của Tạ Đạc, chờ hắn giải thích.
"Cậu biết Tạ Văn Hiên sẽ làm thế nào không? Nó sẽ nói dạo gần đây anh họ nó thi cử nên tâm trạng không tốt lắm, muốn mua chiếc bánh kem tặng tôi để giúp tôi vui lên."
Đèn chuyển màu xanh, xe khởi động, để lại tiệm bánh ngọt phía sau lưng.
"Hôm nay nó đem bánh kem từ trường trở về, nói với mẹ là anh họ không thích ăn bánh kem, muốn tặng cho anh nó cái khác. Chưa đến hai ngày sau tôi đã nhận được món chuyển phát nhanh, đó là một chiếc bút máy số lượng giới hạn, trong nước chỉ có hai cái."
Tạ Đạc lại lấy điện thoại ra, mở khóa màn hình rồi trả lời.
Chu Minh Huy khó hiểu: "Cậu thằng bé này chắc rất ngoan nhỉ?"
Tạ Đạc cười: "Tạ Văn Hiên biết tôi không thích đồ ngọt, cũng biết thành tích ở trường không bao giờ đứng nhất, nó nói muốn mua bánh kem cho tôi bởi vì nó thích ăn thôi, lúc đó nó đem bánh kem đến trường vốn cũng không định tìm tôi, tôi cũng không biết chuyện này, mãi đến khi nhận được cây bút máy. Tôi cũng có một chiếc bút như vậy, nhưng vừa bị Tạ Văn Hiên làm hư môt tuần trước đó, tôi nói hoặc là nó đền hoặc tôi gặp lần nào sẽ đánh lần đó."
Nói xong, Tạ Đạc lại thêm một câu: "Khi ấy Tạ Văn Hiên chỉ mới sáu tuổi, học lớp cấp tiểu học."
Chu Minh Huy tấm tắc: "Không biết luôn đấy, chẳn phải nó đang theo đuổi một nữ idol lớn hơn mười tuổi sao? Tôi cứ nghĩ nó chỉ biết yêu đương thôi chứ!"
Lát sau Chu Minh Huy hiểu ra: "Cho nên cậu mới để nó đi gặp Thẩm đại tiểu thư."
Xe dừng lại ở một hội sở cấp cao, Tạ Đại mở cửa xe rồi nói: "Nếu cậu ta chỉ giả vờ mất trí nhớ, vậy còn phải xem ai giả vờ tốt hơn ai."