Nguyệt Hạ An Đồ

chương 60: 60: trăng nơi chân trời đã không còn là trăng nơi chân trời

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Biên tập: Cáo

Chỉnh sửa: June┃Đọc kiểm: Môn Mổn

"Tất cả mọi người cho rằng em đã ép chết cha ruột, loại bỏ anh em, dựa vào phụ nữ để đi lên.

Ngoại trừ điều thứ nhất, những cái khác đều đúng."

Những vết thương mà Thẩm Khai Bình phải chịu trong những năm tháng lăn lộn lúc trẻ đã chen lấn phát tác khi ông ta về già, từng bước xâm chiếm cơ thể ông ta.

Sau một lần quyết sách sai lầm khiến cho Cẩm Thịnh tổn thất nghiêm trọng, Thẩm Khai Bình chịu không được kích thích nên đã bị trúng gió.

Khi Thẩm An Đồ biết được tin này cậu đã khó chịu cả một ngày, cậu còn chưa bắt đầu trả thù vậy mà Thẩm Khai Bình lại sắp phải chết? Trên đời này làm gì có chuyện tốt như vậy?

Thế là Thẩm An Đồ và Ngu Khả Nghiên đạt được giao dịch: "Không phải Finmeca muốn mở rộng thị trường ở Trung Quốc sao? Em giúp anh dành được vị trí chủ tịch Cẩm Thịnh, anh sẽ tặng Cẩm Thịnh cho em để làm bàn đạp."

Ai có thể ngờ rằng, trong kế hoạch ban đầu của Thẩm An Đồ, từ trước tới nay Cẩm Thịnh chưa bao giờ là mục tiêu của cậu, cậu chỉ đơn giản muốn trả thù Thẩm Khai Bình.

Thẩm Khai Bình để ý như vậy giang sơn Cẩm Thịnh này như vậy, để ý huyết thống và người thừa kế như vậy thì cậu càng muốn đoạt lại Cẩm Thịnh, để trong lúc đang phát triển tốt nhất thì sẽ đổi nó thành họ người khác.

Vừa nghĩ tới dáng vẻ không cam lòng và phẫn nộ của Thẩm Khai Bình khi nhìn thấy tất cả chuyện này, Thẩm An Đồ liền có cảm giác sảng khoái đến cực điểm.

"Em không muốn ông ta chết, em muốn ông ta sống được thật tốt, thậm chí khi ông ta chết não cả một tuần em mới mới cho người ta rút khí quản." Thẩm An Đồ nói đến nghiến răng nghiến lợi.

Thật ra quá trình đầu tư của Ngu Khả Nghiên cũng không thuận lợi, lúc ấy còn có một tập đoàn nước ngoài cũng muốn mua cổ phần của Cẩm Thịnh nhưng Thẩm An Đồ đã lừa gạt Thẩm Khai Bình nói: "Chờ con cưới được Ngu Khả Nghiên, cổ phần trên tay cô ta còn không phải thuộc về con à? Cẩm Thịnh vẫn còn trong tay người nhà họ Thẩm, con biết cha không thích đứa con trai là con này, nhưng ai lại không gọi con là họ Thẩm chứ?"

Thẩm An Đồ không đoán sai, càng lớn tuổi suy nghĩ của Thẩm Khai Bình càng thêm ngu muội và bảo thủ, những người muốn đoạt giang sơn của ông ta đều là sói, không bằng chọn một người họ Thẩm.

Nhưng chỉ có tiền thôi thì còn chưa đủ, nếu không có quyết định và hoạt động chính xác, tập đoàn vẫn sẽ hoạt động rập khuôn như cũ.

Thẩm An Đồ muốn có thực quyền, thế là cậu nói với Thẩm Khai Bình đang nằm trên giường bệnh: "Cha không muốn nhìn thấy Cẩm Thịnh khôi phục thịnh vượng như cũ hay sao? Để cho con thử một chút đi, cha, con có thể giúp Ngu Khả Nghiên đạt được thứ cô ấy muốn, con cũng có thể giúp người đạt được thứ cha muốn."

Thẩm An Đồ hiểu rõ Thẩm Khai Bình và ba người anh em của mình.

Thẩm Khai Bình bỏ ra thời gian hơn mười năm mà từ đầu đến cuối vẫn không thể chọn ra một người ưng ý trong đống "đồ thừa" kia, mà Thẩm An Đồ – đứa con trai đã từng bị ông ta vứt bỏ ngược lại trở thành người giống ông ta nhất—— dã tâm bừng bừng, gian trá xảo quyệt, không từ thủ đoạn.

Cậu khiến Thẩm Khai Bình kiêng kị, nhưng cũng chắc chắn là người thừa kế Thẩm Khai Bình hài lòng nhất.

Thẩm Khai Bình một mặt trao quyền lực cho Thẩm An Đồ, một mặt lại để cho thủ hạ kiềm chế cậu, nhưng Thẩm An Đồ là con sói đã đói bụng mười năm.

Thẩm Khai Bình mở hàng rào của Cẩm Thịnh, đương nhiên cậu sẽ không chút do dự mà cắn một cái, ngấu nghiến mà cắn nuốt nó, cũng không bao lâu cậu đã nắm một nửa quyền lực Cẩm Thịnh ở trong tay.

Lúc này Thẩm Khai Bình đã cảm thấy tình thế không đúng, ông ta còn chưa chết, vẫn còn đang sống rất tốt, ông ta không muốn thoái vị nhường chức nhanh như vậy.

Lúc ấy thân thể Thẩm Khai Bình đã khôi phục được một ít, đã có thể ngồi xe lăn xuất viện, ông ta tìm tới Thẩm An Đồ, muốn cậu trả lại quyền lực của công ty, Thẩm An Đồ ở ngay trước mặt ông ta, ôm bụng cười to rất lâu.

"Ngài đang nói gì vậy cha? Hiện tại con là chủ tịch của Cẩm Thịnh, mà cha chỉ là một người mà đi được cũng không thể đi được, là một ông già đã xuống mồ được một nửa, tại sao con phải nghe lời cha? Ha ha ha...!Làm sao? Tức giận sao? Lại muốn ném con tới nước Y? Xin cha ngài ngàn vạn lần không nên làm vậy, ha ha ha..."

Ngay ngày hôm đó Thẩm Khai Bình đã vào phòng cấp cứu, cứu chữa một đêm mới nhặt về một cái mạng.

Thẩm An Đồ nói đến đây tự ngẫm lại một chút: "Thôi được rồi, bức tử cha ruột, điều này cũng coi như đúng."

Được Tạ Đạc ôm vào trong lồng ngực cả một buổi tối, cuối cùng Thẩm An Đồ cũng hoàn toàn ấm lên, nằm ở trong chăn nóng hừng hực giống như cái lò sưởi.

Bây giờ đã là rạng sáng, qua hai canh giờ nữa là trời sẽ sáng lên, nhưng hai người ai bọn họ ai cũng không buồn ngủ.

"Thật ra sau khi em phát hiện ra chuyện Trương Thịnh biển thủ công quỹ em đã lên một kế hoạch.

Sau một hai năm, khi cái lỗ thủng tài vụ này lớn đến một mức nhất định, em sẽ vạch trần hắn rồi sau đó thừa cơ hội mà tăng vốn và cổ phần một lần nữa, rồi hoàn toàn giao Cẩm Thịnh cho Ngu Khả Nghiên.

Giao dịch của chúng em sẽ kết thúc, lúc này em sẽ có thể rút lui, khôi phục lại thân phận của một người tự do, bắt đầu một cuộc sống mới, nhưng mà lúc này em đã gặp anh một lần nữa, Tạ Đạc."

Khi còn học cấp ba, mặc dù Thẩm An Đồ biết nhà của Tạ Đạc rất giàu nhưng lại không biết anh là thái tử gia của Thụy Càn.

Mà sau khi cậu tiếp nhận Cẩm Thịnh, đủ loại công chuyện quấn thân, cho dù minh tranh ám đấu cùng với tập đoàn Thụy Càn gần nửa năm cũng không có thời gian để suy nghĩ nhà họ Tạ trong miệng mọi người là họ Tạ nào.

Cuối cùng cũng có một lần, trong một buổi tiệc của một người nổi tiếng trong lĩnh vực kinh doanh, sau khi được người khác giới thiệu, Thẩm An Đồ đã gặp được "đối thủ một mất một còn" của mình – Tạ Đạc.

Năm đó Thẩm An Đồ đã hai mươi lăm tuổi, cậu đã vượt qua những năm tháng đen tối nhất của cuộc đời, đã từng qua lại với đủ loại đầu trâu mặt ngựa, tính kế người khác, bị người khác tính kế, bị thương rất nặng, sau khi hồi phục sẽ trả lại gấp đôi.

Cậu bước từng bước một, giẫm lên máu của mình trèo lên trên, cuối cùng đã tới được vị trí này hôm nay, bây giờ ai thấy cậu đều cũng phải tôn kính mà gọi một tiếng "Thẩm tiên sinh".

Nhưng một Thẩm An Đồ như vậy, trong nháy mắt nhìn thấy Tạ Đạc lại biến trở về thành cậu học sinh cấp ba mười sáu tuổi sợ hãi đến run rẩy, cầm thư tình trong tay trốn vào một góc.

Tạ Đạc vẫn ưu tú chói mắt như vậy, anh đứng ở trong đám người, tất cả mọi người đều đặc biệt làm nền cho anh.

Thẩm An Đồ vẫn chung thủy một lòng với anh.

Mặc dù từ lúc nhìn thấy Tạ Đạc, tay chân cậu đã trở nên lạnh ngắt, không nhịn được mà phát run nhưng cậu đã che giấu rất khá.

Cậu giả bộ như đang nói đùa cùng bạn gái, chỉ gặp thoáng qua Tạ Đạc, còn Tạ Đạc thì lạnh lùng liếc mắt nhìn cậu một cái rồi tiếp tục cuộc nói chuyện với người bên cạnh.

Thẩm An Đồ cười khổ trong lòng, nhìn đi, cậu đã biết trước kết quả sẽ như vậy, chỉ sợ Tạ Đạc đã quên mình và anh ấy từng là bạn học thời cấp ba.

Nhưng rất nhanh sau đó, một suy nghĩ hèn hạ khiến tay chân của cậu nóng lên một lần nữa: Chỉ cần cậu vẫn là người cầm quyền của Cẩm Thịnh, chỉ cần bọn họ vẫn là đối thủ cạnh tranh là cậu có thể cùng đứng sóng vai với Tạ Đạc.

Đối thủ một mất một còn thì sao, chỉ có Thẩm An Đồ mới có tư cách làm đối thủ một mất một còn của Tạ Đạc.

Tình cảm nhiều năm không thể nói ra cuối cùng cũng có lối thoát.

Giờ phút này trăng nơi chân trời không còn là trăng nơi chân trời, nó đã rơi vào trong ao trước mặt Thẩm An Đồ, dường như đưa tay ra nắm lấy là có thể giấu vào túi.

Thế là Thẩm An Đồ có thể rời đi hai năm trước liền vì Tạ Đạc mà ở lại cho tới bây giờ, Trương Thịnh cũng có thêm hai năm tốt đẹp, mãi cho đến khi máy bay của Thẩm An Đồ gặp sự cố, cậu bị Tạ Đạc mang đi, để kế hoạch này một lần nữa được đưa vào danh sách quan trọng.

Nhắc tới cũng kỳ quái, sau sự cố máy bay, Thẩm An Đồ mất trí nhớ dài trong một khoảng thời gian như vậy.

Cậu duy trì cảnh giác đối với mọi thứ bên mình đều, cậu nghi ngờ thân phận của mình, nghi ngờ y tá trong bệnh viện, nghi ngờ dì Triệu tới nhà nấu cơm, nghi ngờ Tạ Văn Hiên, duy chỉ có mình Tạ Đạc cùng với câu nói của anh "là bạn trai của em" lại không hề nghi ngờ.

Có lẽ cái này cũng giống như việc Thẩm An Đồ không nhớ được bản nhạc cũng có thể đánh đàn, tình yêu của cậu dành cho Tạ Đạc đã biến thành một loại ký ức cơ bắp, căn bản không cần đại não suy nghĩ, vào khoảnh khắc đầu tiên nhìn thấy Tạ Đạc, cơ thể đã sinh ra phản ứng chân thật nhất.

Sau đó Thẩm An Đồ dùng ba phút để khái quát việc giấu diếm Tạ Đạc khôi phục lại kế hoạch ở Cẩm Thịnh, một phút để giải thích nguyên nhân kế hoạch này thất bại, tiếp theo tiêu tốn hết mười phút dùng cả tiếng Anh và tiếng Trung để mắng chửi Thạch Hiểu Đông và thư ký tiền nhiệm Simon.

Tạ Đạc nắm được manh mối quan trọng về những cảm xúc tiêu cực đối với Thạch Hiểu Đông và Simon, anh cắt ngang lời Thẩm An Đồ: "Tại sao em lại mua một ngôi mộ trống cho những bức thư tình?"

Mới vừa rồi còn líu ríu lải nhải không ngừng mà đột nhiên Thẩm An Đồ im lặng.

Tạ Đạc lại cau mày thật sâu: "Nói đi."

"Cũng không phải là chuyên dùng để chôn những bức thư tình..." Thẩm An Đồ vùi đầu vào lồng ngực Tạ Đạc giống như đà điểu: "Em cho là chúng ta sẽ bao giờ ở bên nhau.

Ngoại trừ anh, em sẽ không yêu người nào khác, vì vậy em đã từng cho là mình sẽ sống cô độc trong suốt quãng đời còn lại cho đến ngày em chết đi.

Em không có người thân cũng không con cháu, em chỉ có thể chuẩn bị tốt mọi chuyện vì bản thân.

Cho nên em nghĩ nếu thật sự đến ngày em chết đi, em muốn được chôn cất cùng với tình yêu của mình."

Đau lòng, tự trách, hối hận, các loại phức tạp cảm xúc hội tụ thành cơn sóng to gió lớn nổi lên ở trong lòng.

Tạ Đạc nhìn Thẩm An Đồ ở trong ngực mình, ngay cả ôm cũng sợ làm cậu đau.

Thẩm An Đồ không rõ vì sao bỗng nhiên Tạ Đạc không có phản ứng, nhưng cậu không quan tâm, cậu đưa tay ôm lấy cổ Tạ Đạc, trong miệng còn dùng giọng dính dính nói rõ từng chữ từng chữ: "Tạ Đạc, chồng ơi, phần thưởng của em đâu?"

Phòng bệnh lập tức nóng lên, Tạ Đạc thật sự thực hiện lời hứa của mình, cho cậu một phần thưởng thật lâu và nóng bỏng.

Bọn họ cùng nhau thân mật, chóp mũi đều là hơi thở của người kia, nhưng Tạ Đạc dần dần phát hiện ra có chỗ không đúng, anh đẩy Thẩm An Đồ ra, hỏi cậu: "Sao khắp người em lại nóng thế này? Em làm thế nào để đến nước B?"

Chính bản thân Thẩm An Đồ cũng không nhận ra mình đang phát sốt nhưng cậu không muốn để cho Tạ Đạc lo lắng hơn, thế là mập mờ bỏ qua đề tài này: "...!Em ngồi thuyền tới, ban đêm có hơi lạnh."

Sau khi biết mình đang bị ốm, Thẩm An Đồ liền ngừng hôn Tạ Đạc, chỉ xuôi xuống hôn theo một đường vào yết hầu của anh.

Trong đáy lòng, Tạ Đạc mắng mình ngu ngốc.

Người yêu trong ngực vẫn đang phát sốt vậy mà đến bây giờ anh mới phát hiện, chẳng trách đêm nay cảm xúc của Thẩm An Đồ có chỗ không đúng lắm.

"Để anh gọi bác sĩ tới, em ngoan một chút, đừng có lộn xộn!"

Cứ như vậy chỉ trong chốc lát, Thẩm An Đồ đã thành công chui vào bên trong vạt áo đồng phục bệnh nhân của Tạ Đạc.

Cậu tủi thân thổi hơi nóng vào cơ bụng của Tạ Dạc: "Đừng gọi bác sĩ, nếu như bác sĩ vào đây, cha mẹ anh cũng sẽ vào, bọn họ sẽ bắt em đút cho cá mập ngoài biển..."

"Em đã bắt đầu nói mê sảng rồi! Mau dậy đi, anh sẽ rung chuông gọi bác sĩ." Tạ Đạc xốc áo của mình lên, muốn lôi Thẩm An Đồ ra ngoài, nhưng ai có thể ngờ Thẩm An Đồ trơn trượt giống như cá, Tạ Đạc không chỉ không thể giữ chặt cậu, còn nhân lúc anh không để ý cậu đã kéo lưng quần anh xuống.

Thẩm An Đồ nhìn thấy cái thứ to lớn đó từ từ dựng đứng trong tầm mắt của mình, sau khi đạt được như ý cậu nở nụ cười.

Do vết thương ở trên đùi, Tạ Đạc không thể cử động quá nhiều, tức giận tán nổi đầy gân xanh: "Thẩm An Đồ, em muốn làm gì?!"

Thẩm An Đồ quỳ gối giữa hai chân anh, từ dưới lên ngửa đầu nhìn, cố ý dán vào phía dưới của anh nói chuyện: "Nghe nói khi phát sốt nhiệt độ ở khoang miệng sẽ cao hơn một chút, rất dễ chịu, anh không thử một chút sao?"

"Thẩm An Đồ em dám!"

Thẩm An Đồ cười lên, khóe mắt cong thành một vòng cung xảo quyệt: "Bây giờ anh nên biết, em là Thẩm Lẫm.

Hôm nay hoặc là anh nổ súng bắn em, hoặc là dùng phía dưới bắn em, tự anh chọn đi."

Nói xong, Thẩm An Đồ cẩn thận tránh cái chân bị thương của Tạ Đạc, hai tay chống lên hai bên cơ thể của anh, mở miệng ngậm phía dưới.

Đúng như Thẩm An Đồ nói, miệng cậu vừa nóng bỏng, ẩm ướt vừa mềm mại chặt khít, Tạ Đạc sướng đến tê cả da đầu, từ ngày bọn họ xa nhau đến giờ, Tạ Đạc đã cấm dục một tuần lễ.

Về mặt lý trí anh biết Thẩm An Đồ đang phát sốt, đáng lẽ anh nên kéo nhóc hư hỏng này lên rồi trói vào giường bệnh, nhưng bây giờ cơ thể anh đã bắt đầu tự động đẩy hông, đưa chỗ đó vào trong miệng Thẩm An Đồ sâu hơn nữa.

"Ưm..."

dương vt của Tạ Đạc quá lớn, Thẩm An Đồ ngậm một lần không được bao nhiêu, bị ấn vào đến mức hơi khó chịu, cậu phát ra giọng mũi khó nhịn.

Tạ Đạc vội vàng định rút ra nhưng Thẩm An Đồ lại rướn cổ theo, khiến anh phải hoàn thành một trận đưa đẩy trên diện rộng trong miệng cậu.

Tạ Đạc thở dốc một hơi, trước kia anh đã không có bất kỳ sức chống cự gì trước Thẩm An Đồ, hiện giờ, khi giữa hai người bọn họ đã không còn bí mật gì, linh hồn của hai người như hòa vào làm một lại khiến Tạ Đạc lại càng khó chống cự hơn.

Ánh sáng của đèn ngủ cực kì mờ ảo nhưng chính ánh đèn này đã phủ lên cảnh tượng dưới thân vẻ sắc tình đến cực hạn.

Thẩm An Đồ vén mái tóc dài ra sau đầu, hai má hóp lại, dùng sức mút thứ kia của Tạ Đạc.

Chỉ bấy nhiêu cũng đã đủ khiến người ta phun máu mũi chứ đừng nói đến âm thanh phun ra mút vào mà Thẩm An Đồ cố ý tạo ra.

Trông cậu như đang thưởng thức món ngon vật lạ nào đó, khi thì ngậm hết tất cả vào, lúc thì lại dùng lưỡi liếm trên dưới trái phải.

Tạ Đạc thương Thẩm An Đồ nên trước kia anh chưa bao giờ chịu cho cậu dùng miệng, nhưng cái tên Thẩm An Đồ vô tâm này không hề quý trọng tấm lòng của anh mà tự phí hoài bản thân như thế.

Tạ Đạc vừa hưởng thụ sự phục vụ của Thẩm An Đồ vừa âm thầm hờn dỗi, anh cố ý túm chặt tóc Thẩm An Đồ ấn cậu vào đầu súng, khoái cảm khi quy đầu chạm đến cổ họng yếu ớt khiến anh suýt bắn ra.

Thẩm An Đồ không đề phòng nên bị ho dữ dội.

Tạ Đạc hung dữ quở trách cậu: "Giờ em biết sợ chưa?"

"Đương nhiên phải sợ Tổng giám đốc Tạ rồi, đây cũng là lần đầu của em mà."

Nói xong, cậu lại cúi đầu xuống ngậm lấy cây súng của Tạ Đạc, lần này rõ ràng là đã có sự chuẩn bị, cậu cầm dương vt Tạ Đạc deep throat cho anh nhiều lần.

Tạ Đạc vốn đã không chịu nổi sự kích thích lớn đến thế, anh cố nén dục vọng, nắm lấy tóc Thẩm An Đồ rồi đưa đẩy mấy trăm lần trong miệng cậu, khoái cảm dần dần lên đến đỉnh, anh sắp bắn.

Tạ Đạc định đẩy Thẩm An Đồ ra trước khi mình xuất tinh, kết quả Thẩm An Đồ lại càng cố sức hóp chặt miệng, còn dùng đầu lưỡi đâm vào niệu đạo anh.

Tạ Đạc đã không nhịn được nữa, phát ra tiếng thở gấp trầm thấp rồi bắn đầy miệng Thẩm An Đồ.

Thẩm An Đồ ngậm lấy hết toàn bộ mọi thứ, "Ừng ực" nuốt xuống, nuốt xong còn hé miệng cho Tạ Đạc kiểm tra, nụ cười đắc ý trên mặt trông vừa dụ dỗ người khác vừa đáng giận.

"Tạ Đạc, cám ơn anh."

June: Chương này đã được lồng cảnh bù khu nhé=)))) chủ tịch đọc xong nng quá phải múc ngay trong đêm nên là chúc mọi người ăn thịt ngon..

Truyện Chữ Hay