Biên tập: Thanh Beo
Chỉnh sửa: June┃Đọc kiểm: Môn Mổn
Bốn người trong phòng, ai ai cũng đều nói dối.
Anh mắt Tạ Văn Hiên soi mói quét mắt nhìn Qúy Viễn vừa đi vào phòng nghỉ.
Hắn không cao lắm, nhắm chừng chỉ m, khuôn mặt miễn cưỡng được coi là thanh tú nhưng chắc chắn không đủ để người ta nhìn một lần rồi nhớ mãi.
Có thể bởi vì không có nghỉ ngơi đầy đủ nên dưới mắt là quầng thâm rất đậm, trên mũi còn còn có mụn bọc, cả người nhìn uể oải, tiều tụy.
Tạ Văn Hiên nghĩ thế nào cũng không hiểu nổi hắn ta có cái gì mà Thẩm An Đồ lại nhớ kỹ đến vậy, còn gọi được cả tên của hắn.
"Ngồi đây nè." Thẩm An Đồ vỗ vỗ chỗ ngồi cạnh mình trên ghế sô pha: "Ông chủ không làm khó cậu chứ?"
Qúy Viễn do dự một lát, vẫn là đi đến ngồi ở ghế sô pha, cách Thẩm An Đồ một quãng rồi ngồi xuống: "Không, chỉ là...!hiện tại tôi đang nợ một đống, trước đó đám đòi nợ có tìm tới, chủ quán nghĩ tôi lại gây chuyện..."
"Xin lỗi, quấy rầy công việc của cậu rồi.
Gần đây tôi gặp phải một vài rắc rối, trước đây có một số chuyện không nhớ được, đột nhiên trông thấy cậu nhìn rất quen mắt liền vô thức mà gọi cậu lại, người nhà của tôi bởi vì chuyện của tôi mà rất lo lắng." Thẩm An Đồ đưa đến cho hắn một tách trà nóng đã được chuẩn bị kỹ càng trước đó.
Qúy Viễn nghe cậu nói đến từ "người nhà" liền không nhịn được ngẩng đầu lên nhìn Tạ Văn Hiên một chút, người này tựa lưng vào sô pha đối diện nhìn chằm chằm hắn rất lâu.
"Cậu ấy là em trai của cậu hả?" Qúy Viễn nhấp nhẹ tách trà nóng hỏi.
"Có thể coi là vậy, vừa rồi giọng điệu của cậu ta không tốt lắm, làm cậu khó chịu rồi." Thẩm An Đồ cười lên, cặp mắt hoa đào cong cong thành một độ cong đẹp mắt
Qúy Viễn nhìn cậu nhiều thêm chút: "Buổi trưa tôi nghe nói có khách VIP bao cả phòng đến trưa, thật không nghĩ ra lại là cậu."
Thẩm An Đồ cười: "Không phải tôi đâu, là bạn trai của tôi, chờ một chút nữa anh ấy cũng đến, tôi có thể giới thiệu cho hai người làm quen với nhau."
Qúy Viễn vẻ mặt có chút cứng nhắc: "Không cần đâu, hồi nãy lúc đưa trà vào cho bọn họ tôi đã thấy rồi."
"Thật không vậy, trong phòng nhiều người vậy, cậu biết được ai sao?" Thẩm An Đồ tò mò hỏi.
Qúy Viễn lập tức ý thức được mình vừa lỡ lời, bị ánh mắt sắc bén của Tạ Văn Hiên quét tới làm cho đổ mồ hôi, đồng phục nhân viên trên người cũng bị làm ướt một chút: "Trước kia lúc còn đang đi du học, làm gì có ai mà không biết bạn trai của cậu đâu..."
"Haha, như vậy sao?" Thẩm An Đồ ngượng ngùng cười.
Qúy Viễn thở dài một hơi, bắt đầu lái sang chuyện khác: "Cậu vẫn giống như trước kia, vẫn cao ráo đẹp trai như vậy nhỉ, chả bù cho tôi một đêm liền thay đổi tất cả."
Thẩm An Đồ bị dời lực chú ý sang câu chuyện của hắn: "Tôi cũng đang muốn hỏi, nhà của cậu xảy ra chuyện gì vậy? Tôi nhớ trước đây hoàn cảnh gia đình cậu đâu có tệ vậy."
Qúy Viễn đơn giản nói ra chuyện của bản thân, Thẩm An Đồ nghe xong mà thổn thức không vơi, cuối cùng hỏi hắn: "Vậy cậu ở đây làm nhân viên phục vụ một ngày kiếm được bao nhiêu tiền, khi nào thì mới trả hết nợ được?"
Qúy Viễn lắc đầu: "Tôi cũng không biết..."
Hai người cứ như vậy rơi vào im lặng
Tạ Văn Hiên ngồi ở ghế sô pha đối diện không nói chuyện, chỉ lướt điện thoại cầm trên tay, liếc mắt thấy tin tức vừa được gửi tới, mở miệng nói: " Qúy tiên sinh có dự định đến làm ở công ty giải trí không?"
"Hở?" Qúy Viễn mờ mịt ngẩng đầu
Tạ Văn Hiên ngồi xuống cạnh hắn, tỏ vẻ như bạn bè thân thiết: "Anh là bạn bè của anh dâu tôi, vậy đương nhiên cũng là bạn của tôi rồi, giúp anh cũng coi như là đền bù sự vô lễ trước đây của tôi đối với anh dâu, anh đến công ty làm trợ lý cho tôi.
Quý tiên sinh, anh cảm thấy vậy có được không?"
Qúy Viễn hướng đến Thẩm An Đồ nghi hoặc.
Thẩm An Đồ do dự hỏi: "Có được không đấy? Như vậy có vẻ không được tốt lắm?"
Tạ Văn Hiên nhún vai: "Chỉ cần Quý tiên sinh đủ năng lực đảm nhận công việc là được."
Thấy Thẩm An Đồ vẫn còn băn khoăn, Tạ Văn Hiên nói: "Nếu không chờ chút nữa anh họ đến, anh hỏi anh ấy thử xem, dù gì anh ấy cũng là ông chủ.
Nếu như anh ấy cảm thấy ok thì ok thôi, vả lại Qúy tiên sinh hiện tại thực sự rất cần được trợ giúp mà."
Qúy Viễn ngơ ngơ gật đầu: "Vậy...!vậy cảm ơn cậu."
Trong phòng yên tĩnh một lát, Tạ Văn Hiên đột nhiên duỗi lưng một cái, nhẹ giọng nói: "Được rồi, hiện tại đã không có việc gì, chúng ta cũng nên đi chơi tiếp rồi chứ?"
Thẩm An Đồ mừng rỡ: "Đúng rồi, vừa lúc lại thêm một người!"
"Đi thôi đi thôi." Tạ Văn Hiên lập tức lôi kéo Thẩm An Đồ ra ngoài.
Thẩm An Đồ đi đến cửa liền quay đầu nhìn về phía Qúy Viễn còn đang ngồi yên trên ghế: "Thất thần làm gì? Đi thôi, thật chứ tôi nghĩ cậu vẫn nên nghỉ ngơi một chút."
Quý Viễn mờ mịt đứng dậy: "Đi...!Đi đâu vậy?"
Sau ba phút, ba người đi tới sòng bạc ở lầu bốn, ngồi xuống xung quanh bàn.
Qúy Viễn còn đang mơ mơ màng màng không biết vì sao mình lại bị kéo đến sòng bạc đánh Poker, nhưng nhận thấy công việc chính của hắn là làm cho Thẩm An Đồ vui vẻ, cậu nói gì thì cứ làm cái đó vậy.
Cũng may việc cùng khách chơi bài chính là một trong những công việc của hắn, Qúy Viễn tay vừa xóc xóc bài, miệng vừa hỏi: "Hai người muốn chơi cái gì? Cây cầu, Poker hay Trác Kim Hoa?"
Thẩm An Đồ chống cằm, ánh mắt sâu xa liếc nhìn Tạ Văn Hiên, cả hai đều hiểu ý đối phương.
Thế là Tạ Văn Hiên đưa ngón trỏ quơ quơ hai vòng: "Có một loại nữa, chính là...."
Quý Viễn dỏng tai nghe.
Sau một tiếng, Tạ Đạc đã cùng với người ở tòa thị chính nói chuyện xong, anh theo chỉ dẫn của chủ quán, đi lên lầu bốn tìm Thẩm An Đồ.
Nhưng còn chưa tới cửa, anh đã nghe thấy tiếng cãi vã kịch liệt truyền ra từ phòng đánh bài.
"Anh chơi xấu! Chắc chắn là anh chơi ăn gian!" Âm thanh này chắc chắn là của Tạ Văn Hiên, lớn tới nỗi có thể lật tung cả nóc phòng.
Tiếp đó là một giọng nói khác cũng không cam chịu yếu thế hơn: "Cậu xạo l...!Cậu nói bậy! Trên tay của tôi hiện còn hơn lá, tôi nhất thiết phải ăn gian sao? Tôi nhìn cậu sắp thua rồi mà không phục thì có!"
"Con mẹ nó, anh chơi năm ván đều thắng cả năm?? Anh có ngon thì đưa bài của anh cho tôi xem!?"
Thẩm An Đồ lúc này cũng chen vào nói: "Trời ơi anh em với nhau mà, thắng thua đâu có quan trọng? Tiểu Hiên em đừng có làm loạn lên vậy, thắng một lúc năm ván thực sự là có khả năng mà, trên tay em không phải còn có hơn lá bài hay sao, không chừng tiếp theo chính là em ra đó."
Tạ Đạc nhất thời không nghe hiểu bọn họ đang chơi cái gì, anh đẩy cửa đi vào: "Đang chơi cái gì mà vui vẻ vậy."
Chỉ thấy Tạ Văn Hiên kích động một chân giẫm trên ghế, vén tay áo lên cùng Qúy Viễn giằng co.
Qúy Viễn mặc dù ngồi trên ghế nhưng cũng gân cổ đỏ mặt, cứ như một giây sau liền muốn xông lên vậy, chỉ có Thẩm An Đồ khoan thai ngồi trên ghế, vẻ mặt tràn đầy hòa khí.
Tạ Văn Hiên lập tức nổi nóng, một câu: "Vui vẻ cái mẹ." Lời đã đến bên miệng, quay đầu trông thấy người tới là Tạ Đạc thì lập tức không cánh mà bay, ngoan ngoãn ngồi xuống.
Tạ đạc đi đến sau lưng Thẩm An Đồ, nhìn lướt qua bài trên bàn càng xem càng không hiểu:"Đây là thể loại gì mới vậy?"
Thẩm An Đồ hai tay khoanh ở trước ngực, dáng vẻ tự phụ không muốn mở miệng.
Tạ Văn Hiên hừ lạnh một tiếng trừng mắt với Quý Viễn, ánh mắt ra hiệu rất rõ ràng, thế là người ở dưới đáy tháp thức ăn – Qúy Viễn không mở miệng không được: "Nhỏ...!mèo nhỏ câu cá."
Tạ Đạc:?
Qúy Viễn chịu đựng sự xấu hổ, giới thiệu loại trò chơi chỉ dành cho mấy đứa trẻ con cho Tạ Đạc: "Chính là trước tiên đem bài chia đều cho những người chơi, sau đó từng người sẽ đặt lá bài đầu tiên của mình lên bàn, rồi cứ lần lượt lật bài của mình đặt xuống, đến lúc số trên lá bài đầu tiên giống với số trên lá bài của người đặt xuống thì người đó sẽ được ăn hết tất cả số lá bài trên bài, cứ như vậy, người nào bị lấy hết bài trước chính là người thua cuộc..."
(nó giống trò câu cá của mình ấy ạ T^T mình không biết mình giải thích thế này mọi người có hiểu không nữa)
Nhanh, gọn, lẹ, chỉ cần dùng may mắn, hoàn toàn không cần dùng tới não.
"..." Tạ Đạc liếc mắt nhìn bài ở trước mặt Quý Viễn, lại nhìn bài trong tay của Tạ Văn Hiên: "Vậy vị tiên sinh này quả thật là may mắn."
Qúy Viễn lúng túng vò đầu: "Chúng tôi gộp hai bộ lại..."
Thẩm An Đồ vừa lúc hắng giọng một cái, ưu nhã đem bài trên tay trải trên bàn.
Tạ Đạc cúi đầu, nhìn một một chồng bài trùng trùng điệp điệp, hai bộ bài tổng là lá, một nửa chính là ở trong tay cậu.
Tạ Đạc: "......"
Thẩm An Đồ không mặt dày tới mức đã chơi Mèo câu cá còn muốn được khen ngợi, cậu ngửa đầu lên nói với Tạ Đạc: "Cậu ấy là Quý Viễn, bạn học cũ của chúng ta." Sau đó hướng về phía Qúy Viễn: "Anh ấy chính là bạn trai của tôi – Tạ Đạc."
Tạ Đạc không bất động thanh sắc nhìn Qúy Viễn, đưa tay phải về phía hắn: "Lần đầu gặp mặt, Quý tiên sinh."
Qúy Viễn lập tức đứng dậy, chà lòng bàn tay vào quần áo sau đó mới cầm lấy tay Tạ Đạc: "...!Lần đầu gặp mặt, anh Tạ.".