Trái tim Nhược Ly bắt đầu run rẩy, chưa từng có ai khiến nàng bối rối như vậy, nhưng chính hắn lại có ma lực.
Nhược Ly tự rót cho mình một ly rượu mạnh, vừa định dùng rượu để xoa dịu nỗi buồn trong lòng thì bị Vân Hiên ngăn lại: "Ái phi nhầm lẫn sao?"Lời vừa nói ra, Hoàng hậu cùng Thái hậu đều nhanh chóng đưa mắt nhìn sang nàng, chỉ có Vân Duyên vẫn như trước chưa hề nhìn nàng.
Một hơi uống cạn, rượu mạnh như thế cũng chỉ tựa như nước đường.Nhược Ly đặt chén xuống, đôi mắt xinh đẹp nhìn về phía Vân Hiên, lửa giận trong mắt cuối cùng lại biến thành nụ cười quyến rũ: "Thần thiếp muốn luyện tập tửu lượng, để sau này không phải gặp tình huống xấu hổ trong yến tiệc." Nói xong liền đem chén rượu vừa rót uống vào bụng.Trên mặt nhất thời ửng hồng, trong lòng như bị lửa thiêu đốt đau đớn, đôi mắt mọi khi sắc bén cũng dần trở nên mông lung, trên trán càng thêm hồng nhuận.Nhưng cho dù là vậy, trong lòng Nhược Ly vẫn mắng chửi Vân Hiên ngàn vạn lần, rõ ràng vẫn luôn thân mật với Dương Tài nhân, tại sao tròng mắt lại bay tới chỗ nàng? Sau đó, nàng lại thêm một chén, lúc này vẻ mặt thêm hồng hào, động lòng người.Đến chén thứ tám, Vân Duyên cuối cùng cũng có phản ứng.
Y ngẩng đầu nhìn vẻ mặt mơ hồ của Nhược Ly, trong mắt hiện lên cảm xúc phức tạp.
Mà Nhược Ly cũng cảm nhận được ánh mắt của hắn, nước mắt chực trào ra.
Nàng hận, hận không thể xông lên nắm lấy vạt áo hắn mà hỏi cho rõ: Ngươi cuối cùng cũng bằng lòng nhìn ta rồi phải không? Ngươi có biết ta vất vả như vậy đều là vì ai không?Thế nhưng tất cả mọi đau khổ đều hóa thành ly rượu trước mặt, một ly rót xuống họng.
Tại sao, tại sao khi gặp nhau cũng là lúc nàng nhập cung? Chẳng lẽ ông trời một chút cũng không thương hại cho tình cảm của nàng sao? Ngươi, chính là đồ khốn nạn."Quý phi hôm nay bị làm sao vậy?" Thái hậu yêu thương nhìn Nhược Ly, không ai nhìn về phía Vân Duyên, không ai hiểu được sự giãy dụa trong lòng hắn, chính hắn cũng không hiểu vì sao lại có sự giằng xé mãnh liệt như vậy, chỉ biết là, mỗi lần nhìn đến nàng, trong lòng hắn lại khổ sở.
Đặc biệt hôm nay, hôm nay nàng đẹp quá, đẹp đến nỗi hắn không dám nhìn nàng, bởi vì hắn sợ sự việc tiếp theo xảy ra sẽ có lỗi với hoàng huynh.Sau đó việc gì tiếp theo Nhược Ly đều đã quên hết, nàng chỉ nhớ rằng Thái hậu đang khiển trách Vân Hiên, nói hắn không nên vì sủng ái Dương Tài nhân mà lạnh nhạt với Quý phi.
Trước khi hôn mê nàng liền hiểu được, Thái hậu nghĩ nàng hôm nay như vậy hết thảy đều vì Vân Hiên.Cuối cùng Nhược Ly vẫn chuyển mắt nhìn Vân Duyên, ánh mắt kia của hắn cũng đang nhìn nàng, nàng dường như, dường như thấy được chất lỏng trong trong mắt hắn cùng với đôi môi mấp máy chua xót.
Sau cùng, nàng bị một cái ôm ấp áp nâng dậy.Mùi Long tiên hương.Tối.Nhược Ly đau đầu đến tỉnh, toàn thân lan truyền khí nóng, gạt đi tấm chăn.
Không biết người nào lại phủ tấm chăn trên người nàng, cho đến khi nàng tưởng như bản thân bị phát hỏa đá phăng tấm chăn xuống đất, người kia tựa hồ cũng sinh tức giân, thế nhưng lại đem chăn bông cuốn chặt người nàng, khiến nàng bất động.Hỗn đản, người này tựa như muốn tận lực cùng nàng.
Nhược Ly bực bội định đưa tay lên đánh, nhưng bị bắt lại, sức mạnh to lớn của đôi tay kia cơ hồ có thể bóp nát nàng.Nhược Ly cả kinh, mở to hai mắt, nhìn thấy long nhan phóng to của Vân Hiên kề sát mũi nàng, ánh mắt cơ hồ phát ra lửa.
Trí nhớ lập tức quay trở lại, nàng mở to hai mắt, bị dọa đến mức ngay cả một câu cũng không nói được."Nghe nói Ái phi vì trẫm mà đau lòng?" Giọng nói lười biếng mang theo mị hoặc, đôi mắt vừa nãy còn đang bốc hỏa hiện tại lại tràn ngập ôn nhu tà mị."Không phải" Nhược Ly theo bản năng phản bác, nhưng lại thấy long nhan hắn xám lại lập tức sửa lời: "Không phải là không có khả năng, Hoàng thượng hôm nay đích thực đã làm cho thần thiếp đau lòng."Khóe miệng Vân Hiên khẽ động, ánh mắt nguy hiểm nhìn Nhược Ly đang sợ hãi, giọng cảnh cáo: "Lần này Trẫm bỏ qua cho ngươi, nhưng ngươi tốt nhất không nên tiếp tục liếc mắt đưa tình với Cung vương gia, nếu không đừng trách Trẫm không để ý đến tình nghĩa huynh đệ."Nhược Ly cả kinh, chẳng lẽ lúc nàng uống rượu đã nói điều gì không nên nói: "Hoàng thượng nói gì thần thiếp không hiểu.""Không hiểu sao?" Vân Hiên nở nụ cười tà mị, nằm trên giường Nhược Ly, nghiêng người thưởng thức lọn tóc bên người nàng: "Trẫm tự nghĩ, mấy ngày nay Trẫm không quan tâm đến việc làm của ái phi, nhưng không có nghĩa là sau này sẽ không truy cứu, hiểu chưa?"Nhược Ly biết hắn đang cảnh cáo chuyện nàng liên hợp với Hoàng hậu, vì thế lấy lại bình tĩnh, cười xinh đẹp, lạnh nhạt nói: "Thần thiếp đã làm chuyện gì khiến Hoàng thượng không vui sao?"Vân Hiên thấy Nhược Ly không thừa nhận, cũng không vạch trần nữa, chỉ là những lời sau đó của hắn khiến Nhược Ly bị dọa đến đứng dậy: "Mẫu hậu cho phép Trẫm tối nay cùng ái phi thị tẩm.""Hoàng, Hoàng thương?" Nhược Ly quỳ gối trên giường cảnh giác nhìn Vân Hiên, coi hắn chính là loài sài lang hổ báo.
Đôi mắt to tròn xinh đẹp đảo nhìn, muốn nói ra điều gì đó hay hơn, nhưng đầu óc vừa bị dọa, cái gì cũng không nhớ."Ừ?" Vân Hiên nửa cười nửa không nhìn Nhược Ly, đợi nàng tìm cớ, khuôn mặt lãnh tuấn tràn đầy trêu tức, xem Nhược Ly của bây giờ như một loại hưởng thụ.Nhược Ly nghĩ ra một cớ, trước ánh mắt chuyên chú của Vân Hiên ngượng ngùng mở lời, nhưng vì sự trong sạch của bản thân, nàng cắn răng: "Hoàng thượng, thần thiếp đến ngày kinh nguyệt, không thể thị tẩm, chi bằng thần thiếp mời Dương Tài nhân đến hầu hạ Hoàng thượng."Nhược Ly biết nếu làm như vậy, chính là đẩy Dương Tài nhân đến với cái chết nhanh hơn, nhưng nếu không làm vậy, lại sợ Vân Hiên nghi ngờ nàng đã biết mọi kế hoạch của hắn, nàng sẽ bị giết bất đắc kì tử.
Vì vậy, sau khi cân nhắc nặng nhẹ vấn đề, nàng chọn hy sinh Dương Tài nhân.Vân Hiên khó hiểu nhìn Nhược Ly, không biết đúng như vậy hay không, cuối cùng lười biếng phun ra một câu khiến Nhược Ly khiếp sợ: "Trẫm muốn nghe Ái phi hát."Nhược Ly sửng sốt, thật sự không ngờ Vân Hiên lại đưa ra yêu cầu như vậy, trong lòng bất ổn không biết nên làm gì, cuối cùng lại thản nhiên nói ra một câu: "Thần thiếp tuân chỉ."Thanh Ngọc vội vàng đốt hương, dâng Phượng Lăng cầm và trà cho Nhược Ly, mà Vân Hiên cũng không khách khí nằm trên giường Nhược Ly, lấy tay chống đầu nhàn nhã hưởng thụ.Nhược Ly đi vào nội điện thay đổi xiêm y, sửa lại mái tóc hơi rối, tự mình nhấp vài ngụm trà cho nhuận giọng.Nàng ngồi trên đệm bạch ngọc bên cạnh cổ cầm sau đó bắt đầu gẩy cầm.
Ban đầu Nhược Ly định gảy một bản nhẹ nhàng để che dấu đi sự xấu hổ vừa rồi, nhưng nghĩ đến Dương Tài nhân bị Vân Hiên lợi dụng, tâm Nhược Ly không khỏi run rẩy.Giai điệu nhẹ nhàng ban đầu dưới ngón tay nàng nhanh chóng chuyển thành một thủ khúc giải bày tình cảm với Đế vương :Quân bất kiến, na kinh thế huy hoàng đích bối diện, hữu thái đa thái đa lưu lệ ẩn thống đích tiếu nhan.Tâm bất tuyên, tòng nhãn thàn thứ tiến tâm li diệt, hữu thái thâm thái thâm vọng xuyên lưu thủy đích khiên niệm.Thiên hắc thiên lượng đích mỗi nhất thiên, tâm khởi tâm toái đích mỗi nhất cá thuấn gian.Quân bất kiến, na xá tử yên hồng đích bối diệnHữu thái đa thái đa, lưu lệ tích huyết tích tiếu nhanTâm bất tuyên, tòng nhãn thần thứ tiến tâm li diệnHữu thái thâm thái thâm vọng xuyên thu thủy đích ái luyếnThiên hắc thiên lượng đích mỗi nhất thiênTâm khởi tâm tử đích mỗi nhất cá thuấn giangQuân bất kiến, na hồng tường nội ngoại tử cấm thành chi luyếnĐao hòa kiếm, bả hữu duyến nhân phân thiên thiên hạ đích lưỡng biênTâm bất tuyên, thùy nhân điên phúc na thiện biến đích thệ ngônTranh đấu hậu, tưởng niệm na mĩ lệ phù hoa đích dung nhan.Tạm dịch:Quân không thấy, mặt trái đáng sợ của huy hoàng, miệng cười nhưng lệ rơi vì nỗi khổ.Lòng không mở, ánh mắt nhìn thấu vào tim, sâu quá sâu mỏi mắt chờ mong mối bận tâm.Bầu trời tối đen một ngày kia bừng sáng, tâm bắt đầu tan nát chỉ vì một ánh nhìn.Quân không thấy, mặt trái của muôn hoa khoe sắcNhiều thật nhiều nụ cười tựa máu tim.Lòng không mở, ánh mắt nhìn thấu vào tim, sâu quá sâu mỏi mắt chờ mong mối bận tâm.Bầu trời tối đen một ngày kia bừng sáng, tâm bắt đầu tan nát chỉ vì một ánh nhìn.Lòng dâng trào chỉ vì một ánh nhìnQuân không thấy, luyến tình bên trong tường đỏ Tử Cấm ThànhĐao với kiếm, cắt đôi nhân duyên hai mảnhLòng không mở, ai nỡ phá đi lời hẹn thề chung lốiTranh đấu tàn, chỉ có thể tưởng niệm dung nhan phù hoa.Gảy xong một khúc, trái tim Nhược Ly như muốn nhỏ máu, lòng dạ xé nát đau đớn hỗn tạp cả một vùng.
Đau lòng vì Dương Tài nhân, cũng đau lòng vì bản thân.
Đế vương coi các nàng là ngu ngốc, xem bản thân các nàng là con rối, dùng các nàng làm tấm lá chắn gánh thay tội danh lịch sử, Chu U vương cũng vậy, Trụ vương cũng vậy, Lí Long Cơ cũng vậy mà Vân Hiên cũng như vậy.Không biết từ khi nào Vân Hiên đã đến phía sau Nhược Ly, cùng Nhược Ly ngồi trên đệm bạch ngọc.Hai người ngồi như vậy thật lâu, cũng không ai nói lời nào, cuối cùng chỉ nghe Vân Hiên khẽ thở dài: "Có một số chuyện ngươi sẽ không hiểu."Nhược Ly nhìn hắn, nhưng hắn lại nhìn Phượng Lăng cầm trước mặt, vẻ mặt chuyên chú như vậy khiến cho Nhược Ly cảm thấy, là hoàng đế, hắn cũng có nhiều lúc bất đắc dĩ.
Bất giác, nàng vươn tay, muốn vuốt đi đôi long mày đang nhíu chặt của hắn, nhưng hắn lại vội vàng né tránh.Một câu lạnh lùng "Trẫm tới chỗ Dương Tài nhân" đánh vỡ đi sự ấm áp vừa rồi, cũng đánh vỡ đi suy nghĩ trong lòng không thể nói ra của Nhược Ly."Người vứt bỏ ta, quá khứ không níu kéo được.
Người làm lòng ta loạn, hiện tại trăm nỗi phân ưu." Nhược Ly mỉm cười nói ra một câu, xem ra nàng thực sự ứng với hai câu thơ của Lí Bạch: Rút đao đoạn thủy thủy càng lưu, nâng chén tiêu sầu sầu càng sầu!"Tiểu thư?" Thanh Ngọc nhìn thấy khuôn mặt bị tổn thương của Nhược Ly, không biết nên nói gì.Nhược Ly nhìn nàng mỉm cười: "Ta không phải vì Hoàng thượng mà thương tâm, mà là vì chính bản thân mình mới thương tâm." Nếu Nhược Tinh của kiếp trước, kiếp này vô tình với nàng, vậy nàng còn cố chấp vì cái gì?Từ bỏ, có bỏ mới có được, cho nên, Nhược tinh, có lẽ đã đến lúc em phải từ bỏ anh rồi..