Nguyệt Ẩn Phiên Phiên

chương 3

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Vì đào hôn, Ngô Phiên Phiên từ Khai Phong một đường chạy tới Trường An, kỳ thật lại nói tiếp, trừ bỏ đi ngày nàng gặp phải phiền toái ở trong rưng đó, thì lộ trình của nàng cho tới nay có thể gọi là hoàn toàn thuận lợi. Từ nhỏ, Tôn Mỹ nương đã tỉ mỉ nghĩ cách đuổi nàng ra khỏi nhà, nhưng nào ngờ, nàng trốn khỏi nhà thì như cá gặp nước, bản tính nàng vốn đã thích du ngoạn sơn thủy! Thế nên, nàng rất có hứng thú với chuyến đi này.

Thành Trường An cũng thật to lớn a! Khai Phong đã rất là phồn hoa rồi, nhưng chính là không thể so sánh được với Trường An, nơi có các hậu duệ quý tộc, thương nhân tập hợp, thuỷ bộ giao thông tập đông đúc, thật sự là gặp sư phụ, không khỏi cảm thán, dưới chân thiên tử, phồn vinh xa hoa có thể thấy được.

Một tay cầm lấy cái xâu mứt quả, một tay cầm trương tô nhi bính, tả một ngụm, hữu một ngụm, Ngô Phiêu Phiêu vừa đi vừa ăn. Di, phía trước giống như có bán thịt bò nướng. Ném xâu mứt quả đã được ăn hết một nửa xuống, rất nhanh ngồi xuống bàn ở quán, lớn tiếng thét to:“Tiểu nhị, đem thịt bò nướng lên đây, không cần hành thái nhi!”

Cầm đĩa thịt bò nướng trên tay, hít hít, aaaaaaaaa, thơm quá nha.Thịt bò chờ ta, ta ăn ngươi ngay đây. Đột nhiên, vị bộ một trận co rút, cảm thấy không khỏe, rất là buồn nôn nha. Không thể nào! Chẳng lẽ ta ăn nhiều đến nỗi bụng hư rồi sao? Hay là do ta ăn phỉa thứ gì không sạch sẽ? Hảo hảo ngẫm lại, đợi lát nữa ta sẽ tìm lão bản kia tính sổ. Xoa bụng, nghĩ lại xem từ sáng đến giờ ta đã ăn những gì nào: hai cái bánh bao thịt, một chén tào phớ, một sâu mứt quả, hé ra tô nhi bính, một đĩa thịt bò nướng…… Ách, ta đâu có ăn quá nhiều.

Bụng đau quá, Ngô Phiên Phiên đã là mồ hôi lạnh ròng ròng. Trực giác muốn gọi xe ngựa, đem nàng đến đại phu, vừa mới đứng dậy, nhưng đau quá, nàng phải ngồi trở lại. Nàng đang ngồi tại trước mặt quán, có khi nào không cần gọi xe ngựa cũng vẫn có xe đi ngang qua không nhỉ?. Đang nghĩ ngợi tới, giống như ông trời nghe được thỉnh cầu của nàng, tiếng vó ngựa từ xa mà đến gần. Nàng quay đầu lại nhìn, quả nhiên có một chiếc xe ngựa đang từ xa tiến đến.

Có thể dễ dàng nhận thấy chiêc xe ngựa đó là do con tuấn mã đen tuyền kéo đi, đúng là cực phẩm nha. Mọi người nhìn con tuấn mã cũng có thể đoan ra, chắc chắc người ngồi trog xe phải là hoàng thân quốc tích rồi~. Người đi đường tự giác dẹt sang hai bên, nhường đường cho xe ngựa chạy qua, chị sợ chạy chậm sẽ bị con tuấn mà cường tráng kia đạp chết.

Chính là đau bụng quá, Ngô Phiên Phiên căn bản không để ý đến chuyện đó, thầm nghĩ mau mau kêu xe ngựa dừng lại, mau mau đưa nàng đến thầy thuốc. Lảo đảo nhằm phía xe ngựa mà tiến đến, dùng chút sức lực còn sót lại vung tay hô to:“Dừng xe, dừng xe, mau dừng xe a!”

Trông thấy tiểu tử kia liều lĩnh dang tay chặn đường xe ngựa, người đánh xe rốt cục phải dừng xe Ngô Phiên Phiên nặng nề bước từng bước đến chỗ xe ngựa.

“Này, Xú tiểu tử, ngươi muốn chết sao?” Người đánh xe tức giận rống to,“Mau cút ngay, quấy nhiễu Vương gia phải bị tội gì?”

Nàng đi lại khó nhọc bước tới cạnh tài xế, Phiên Phiên ngẩng đầu lên, từng ngụm từng ngụm thở phì phò, đứt quãng nói:“Đại ca, đi…… Giúp đỡ, mang ta…… Đi…… gặp thầy thuốc.”

Người đánh xe đang muốn một phen đẩy Ngô Phiên Phiên ra, lại nghe đến trong xe truyền đến một đạo mệnh lệnh:“Mời nàng đi lên.”

“Vâng” Khom người lĩnh mệnh, người đánh xe quay lại, giúp đỡ Phiên Phiên ngồi lên xe ngựa.

Ngay cả một tiếng cám ơn Phiên Phiên đều vô lực nói ra, ngồi xuống xe ngựa, tâm tình chợt thả lỏng, nhưng cảm giác buồn nôn lập tức dâng lên, nàng nắm chặt vạt áo, cực lực nhịn xuống cái cảm giác khó chịu đó, bóng dáng cao lớn ngồi trong xe, nhịn không được tiến nhanh tới đỡ lấy nàng.

Thật sự nàng nhịn không được: “Ô, nôn” Rốt cục đem tất cả các thứ trong bụng ói ra người phía trước, Phiên Phiên rốt cục thấy được vị kia nguyện ý cứu nàng thật là một người rất tốt nha. Người đó có phượng mâu hẹp dài, thật tuyệt mỹ, nhưng sao lại có vẻ giận dữ, cái mũi mới thẳng làm sao, môi đỏ mọng nhếch lên, chiếc cằm thon trắng, trên trán tùy ý phiêu hạ vài sợi tóc, lần nữa hiện ra vẻ mị hoặc lòng người, yêu mị.

Đẹp quá nga! Trên đời vì sao lại có người xinh đẹp đến thế? Từ khi sinh ra đến giờ, đây là người đẹp nhất mà nàng từng được thấy, đúng là mỹ nhân, nhưng tâm còn đẹp hơn a, chỉ có nàng mới nguyện ý cứu nàng a!

“Tỷ tỷ, hảo…… Đẹp!” Trước mắt tối sầm, nàng hôn mê sao.

Truyện Chữ Hay