Xe dừng ở quán cafe cô nhanh mở cửa rồi chạy thẳng vào quán cafe của chị Hoa không nói một lời nào với hắn, rồi xe cũng chạy đi mất.
Cô vào trò chuyện một chút với chị Hoa cũng nhanh bắt taxi về Bạch Vu.
" Lão đại khi nào chúng ta có thể hành động " Mạc Phi hỏi
" Cứ từ từ mà chơi " hắn nhếch môi cười lạnh nói.
Vũ Kiệt trên phòng làm việc nhìn đồng hồ nghĩ rằng giờ này cô đã về đến nhà rồi, anh đang suy nghĩ cách làm lành với cô, anh biết rõ cô sẽ không bao giờ mở lời trước.
reng… reng… reng
" Nói "
" Lão đại khi nãy chị dâu có gặp Mộ Quân Phong " Hắc Tam nói.
" Tôi biết rồi "
Tâm trạng anh đã tệ rồi bây giờ lại còn tệ hơn nữa, anh thật muốn gϊếŧ chết những người quay quanh cô ngay lập tức.
Vũ Kiệt đang đầu giải quyết tên Nham Kỳ kia bây giờ lại thêm một Mộ Quân Phong nữa.
Sau khi cô về nhà thay đồ xong thì lên phòng nằm ngay, đúng là hết rắc rối này đến rắc rối khác, đã bao lần cô cố tránh mặt hắn rồi mà vẫn cứ gặp mãi.
Cho đến tối tầm giờ thì anh về, cô trên phòng thấy anh vào thì nằm xoay mặt về hướng khác.
Vũ Kiệt cởϊ áσ khoác ra vứt đại trên ghế sau đó đi tới quay người cô lại đối diện mình.
" Bà xã anh xin lỗi, anh không nên lớn tiếng với em, tha lỗi cho anh được không? " anh nhẹ giọng nói, khuôn mặt anh hiện rõ sự hối lỗi.
" Tại sao em phải tha lỗi cho anh " cô nhìn thằng vào mắt anh nói.
" Bà xã em mà không tha lỗi cho anh thì anh sẽ tuyệt thực bảy ngày " anh nghiêm mặt nói.
" Vậy thì bảy ngày sau hãy nói chuyện " cô thản nhiên đáp
Nói xong thì anh mới biết mình thật sự ngu ngốc, anh làm sao có thể tuyệt thực đến bảy ngày cơ chứ, nếu có thì lúc đó anh thành bộ xương khô mất.
" Bà xã xem như anh chưa nói gì đi, anh nói lại câu khác.
Nếu như em không tha lỗi thì anh sẽ làm ấm giường cho em tận bảy ngày, chịu không? " anh chẳng giữ liêm sỉ gì mà nói ra những lời này
" Gì chứ? Em không cần điều đó, đúng là đồ vô liêm sỉ " cô trợn tròn mắt lên nhìn anh, cái tên này anh đang thừa cơ hội sao
" Vậy thì em làm ấm giường cho anh " anh nở nụ cười gian xảo với cô.
" Anh… "
Cô chưa nói dứt câu thì đã bị môi anh phong bế bằng một nụ hôn sâu, anh không ngừng mút lấy đôi môi anh đào của cô, như kiểu là đã lâu chưa hôn vậy.
Tịch Dao bị nụ hôn anh làm cho u mê, cô cũng đáp trả lại anh rất nhiệt tình.
Không lâu sau hai người từ từ rời môi nhau, hai gò má cô có chút đỏ vì thiếu dưỡng khí, Vũ Kiệt mỉm cười nhìn cô, anh từ từ hôn xuống chiếc cổ trắng ngần kia, tay cũng cởi hai dây áo ngủ của cô ra, miệng anh chuyển xuống bầu ngực cô liếʍ ɭáρ, tay anh ve ve lấy đầu ti hồng hào của cô.
Tịch Dao cả người run lên, miệng cô cũng rên thành tiếng, anh cứ trêu đùa bầu ngực của cô, nơi anh thích nhất là ngực cô nha.
" Ưm… Kiệt em đói bụng " cô đẩy mặt anh ra khỏi ngực mình.
" Tạm tha cho em, đợi anh tắm rồi cùng ăn cơm.
" anh ăn đậu hủ cô nhiêu đủ rồi.
Tịch Dao nằm chờ anh đi tắm, anh cũng thật biết cách dỗ ngọt người khác mà, anh tắm xong rồi sau đó cùng cô xuống ăn cơm.
Xong xuôi mọi thứ thì lại lên giường nằm hâm nóng tình cảm, anh dùng chiêu này dỗ cô cũng rất được nha.
Ngày hôm sau
Trước công ty Giang Thị mọi người đang tập trung lại rất đông cùng nhau bàn tán, Giang Tuấn đi vào công ty thấy mọi người tập trung đông đúc, ông ta tò mò đi tới đã thấy con trai mình người đầy máu nằm bất động.
" Các người còn đứng đó mau gọi cấp cứu đi, có tin tôi đuổi việc hết không? " ông ta tức giận mắng đám nhân viên
Không lâu sau xe cấp cứu cũng đến hắn được đến bệnh viện, ông ta cũng gấp rút đi theo.
Cả ba ngày ông ta không ăn uống được gì, hôm nay Giang Tuấn định đến tìm Bạch Vũ Kiệt nhưng không ngờ đã gặp được con trai ông ta rồi.
Huỳnh Ánh vợ ông ta cùng Giang Tiêu Trân nhận được tin thì gấp rút đi nhanh đến bệnh viện.
Hai tiếng sau, bác sĩ đi ra với vẻ mặt mệt mỏi trong suốt tiếng cấp cứu cả nhà Giang Tuấn đứng ngồi không yên nhất là vợ ông ta Huỳnh Ánh khóc không ngừng.
" Bác sĩ con trai tôi thế nào? " Giang Tuấn và vợ mình đồng thanh nói.
" Bệnh nhân không thể đi lại được nữa, do các dây thần kinh tay chân đều bị đứt hết, chúng tôi đã cố gắng nối lại nhưng không được, giữ được mạng sống đã may mắn rồi, bệnh nhân đã được chuyển qua phòng hồi sức.
Chúng tôi xin phép " nói rồi bác sĩ đi bỏ lại người đứng ngây tại chỗ
" Không thể thế được " bà ta nói xong thì ngất xỉu
" Mẹ ơi… mẹ " Giang Tiêu Trân vội đỡ lấy Huỳnh Ánh đến phòng nghĩ ngơi
Giang Tiêu Trân đứng trong phòng bệnh nhìn anh trai mình nằm trên giường bệnh thì lòng căm hận Tịch Dao càng nhiều nếu không phải cô thì anh trai cô ta sẽ không như vậy, cô ta bằng mọi giá phải khiến cô biến mất khỏi thành phố E này..