A Ti vừa nhận được tin lô hàng bên hắn đã bị bán ra nên hắn đã nhanh chóng chạy vào thông báo cho Lương Khải một tiếng.
" Ông chủ, bên Hắc Bạch đã bán lô hàng của chúng ra nhưng lại kêu giá rẻ " A Ti đi vào phòng cung kính nói
" Mẹ kiếp, Bạch Vũ Kiệt mày được lắm, sắp xếp tôi sẽ đến gặp hắn ta một chuyến " Lương Khải nắm chặt tay nghiến răng ken két nói
" Rõ ông chủ "
Lương Khải muốn chạm mặt anh xem thử anh kiêu ngạo cỡ nào, trước giờ ông ta nghe những lời đồn đại về anh rất nhiều.
Lương Khải nhớ lại lúc trước vì anh cướp đi mối làm ăn rất lớn của ông ta, khiến danh tiếng của ông cũng bị tuột dốc, và có nhiều người lại không nể mặt, sỉ nhục ông ta không sánh bằng một đứa nhóc như anh.
Làm ông ta ghi hận muốn hủy hoại mọi thứ thuộc về anh.
___________________
Đến trưa anh kêu người mang thức ăn cho anh và cô vì anh biết cô còn mệt nên tránh cho cô đi nhiều.
" Dao Dao qua ăn cơm đi em " cô đang ngồi chơi game, còn anh thì đang chuẩn bị cơm cho cô
" Qua ngay " cô bỏ điện thoại qua một bên rồi chạy lên chỗ anh
" Há miệng ra mèo lười " anh ngồi đút từng muỗng cơm cho cô, Tịch Dao vui vẻ há miệng để anh đút
" Kiệt lát nữa em đi ra ngoài xíu nha " cô định đi đến thăm chị Hoa ở quán Cafe lâu rồi cô không đến đó
" Em đi đâu? Bao giờ về, để anh đưa em đi "
" Em đi qua bên quán cafe cũ chơi chút "
" Được, cho em chơi tiếng quay về với anh " mặt anh nghiêm nghị nói
" Vâng ạ "
Tịch Dao ăn xong thì đi đến tiệm cafe của chị Hoa do cũng gần nên cô đi bộ cho tiêu cơm luôn.
" Chị Hoa em đến chơi với chị đây " cô mở cửa bước vào vẻ mặt hớn hở kêu chị
" Tịch Dao lâu quá không đến chị có phải quên chị rồi không? "
" Không ạ, tại em hơi bận em giờ mới ghé chị được "
" Lại đây ngồi, ể mà cổ em bị gì mà có vài vết đỏ thế "
" Dạ… à muỗi cắn á chị " cô nhớ đến đêm hôm qua ân ái đến sáng cô quên mất phải che lại.
" Thật không? Mà thôi dạo này em khỏe không? " chị thấy nghi nghi cũng không muốn hỏi cô nhiều
" Khỏe ạ, em nhớ chị chết đi được "
Hai người trò chuyện với nhau rất vui, kể rất nhiều chuyện cho nhau nghe.
Cô chơi vui quá nên quên mất giờ giấc, Tịch Dao nhìn nhìn lại đông hồ đã là chiều rồi sắp đến giờ tan ca, cô phải nhanh chóng về thôi
" Chị em về đây, khi nào rãnh em lại ghé nữa nhé "
" Được đi cần thận đấy "
Cô ra khỏi quán đã đi nhanh đến công ty, cô rón rén mở cửa nhìn anh đang làm việc sau đó đi nhẹ nhàng về phía anh.
" Chịu về rồi à " chỉ cần tiếng động nhẹ thôi anh cũng biết là cô rồi ngoài cô ra không ai dám đến đây mà không gõ cửa hết
" À… dạ về rồi hihi " cô chui vào lòng anh hôn lên môi anh một cái
" Sau này có đi đâu anh sẽ đưa em đi, em không cần phải đi một mình "
" Biết rồi mà "
Đến h tối thì anh đưa cô về Bạch Vu lo cho cô tắm rồi lại ăn cơm xong hết mọi thứ, anh mời rời khỏi Bạch Vu đến Hắc Bạch có tí việc.
Thật ra anh đến trụ sở Hắc Bạch đã bắt được ba tên giở trò với cô.
Anh đến để xử lí bọn họ.
Vũ Kiệt tự mình lái xe đến bang, anh thân đầy sát khí bước vào trong, Hắc Tam lôi ba tên đó ba quỳ xuống trước mặt anh.
" Xin ngài tha cho bọn tôi, chúng tôi không biết cô gái đó là phụ nữ của ngài " ba tên đó khóc lóc cầu xin tha.
Bọn họ khi bị bắt vào đây thì mới biết mình đã đụng vào nhầm người, lúc ở bar bọn họ bị người của Mộ Quân Phong đánh, vết thương còn chưa lành bây giờ lại bị anh bắt về đây.
" Đã đụng vào người của tôi rồi thì đâu dễ dàng tha như vậy " mắt anh hiện lên tia tàn ác khiến bọn họ nhìn vào sợ hãi.
" Chúng tôi đã biết sai rồi xin ngài tha mạng cho chúng tôi "
" Hắc Tứ xử lí cho gọn vào " anh đưa đôi mắt lạnh lẽo qua nhìn Hắc Tứ.
" Rõ lão đại "
Anh lạnh lùng bước đi, phía sau là tiếng la hét xin tha của ba người đàn ông nhưng anh vẫn không để vào tai đi một mạch ra xe.
Vũ Kiệt lái xe về thẳng Bạch Vu, vừa đến phòng thấy cô đã ngủ, anh vội vàng thay đồ rồi lên giường ôm cô.
" Anh về rồi à " giọng cô ngáy ngủ nói
" Ừ, ngủ thôi bảo bối " anh hôn nhẹ lên trán cô.
Anh ôm cô gái nhỏ vào lòng, thề rằng sẽ không phép những ai làm tổn thương đến cô dù chỉ là một sợi tóc..