Mấy ngày nay, Trình Nghi Triết bị bà Từ Thanh ca cẩm đến N lần, nhưng anh cứ như là thèm bị ngược đãi, ngày nào cũng về nhà, nên bà Từ Thanh lại càng nói nhiều hơn, nội dung chủ yếu cũng chỉ là, vào một ngày vu vơ nào đó, anh vì mải làm ăn nên quên mất con dâu tương lai của bà.
Sau khi bà Từ Thanh phải nhắc nhở đến ba lần, cuối cùng Trình Nghi Triết phải đi ra ngoài cùng Giang Tang Du.
Thời tiết vốn đang dịu mát không một gợn mây bỗng đổ mưa lất phất. Lúc anh ngồi chờ trong xe, ánh mắt dịu dàng, bàn tay với những khớp xương rõ ràng đang nắm chặt vô-lăng, tâm trạng anh đang rất khẩn trương. Cảm giác lúc này giống như khi anh phải tham dự một bữa tiệc, phải cùng dùng bữa với những lãnh đạo cấp cao mà trong lòng anh luôn khinh bỉ, nhưng để đạt được mục đích của mình, anh không thể không tham gia. Vì vậy trước khi đi, anh lại tự nói với bản thân, phải nhịn, nhịn một chút thôi, xong là được. Cái loại cảm xúc khó chịu này, làm lòng anh chợt thấy hoảng sợ.
Anh tự biết rõ, hôm nay anh nhất định sẽ khiến một người nào đó phải tổn thương sâu sắc và cực kỳ đau lòng, và chính bản thân anh cũng sẽ chẳng được sống tử tế.
Nhiều ngày qua, anh đã suy nghĩ rất rất nhiều, nhưng anh không sao có thể tìm ra đáp án, thế nên anh không muốn tiếp tục suy nghĩ nữa, chuyện đã phức tạp lại càng phức tạp, cảm giác này rất bức bối.
Giang Tang Du bước từng bước nhỏ đi về hướng anh, cô nở một nụ cười, rồi mới chui vào xe.
- Em định đi đâu?
Anh chủ động phá vỡ bầu không khí im lặng đang bao trùm.
Cô nhìn anh, nét mặt tươi như hoa, nói ra một cái tên.
Nếu như Trình Nghi Triết biết rằng, cái tên đó là địa chỉ của một showroom áo cưới rất nổi tiếng, có lẽ tốc độ lái xe của anh sẽ chậm hơn rất nhiều.
Bước xuống xe, Giang Tang Du đi thẳng vào showroom áo cưới, còn Trình Nghi Triết nhíu mày, nhưng vẫn đi theo sau.
- Ngày bé, em luôn mong chờ, được một ngày cùng người em yêu đến nơi này.
Cô quay lại nhìn anh, từ phía anh, cô có thể nhìn thấy rõ bầu trời đang mưa không ngớt bên ngoài, thế nhưng, lại không có cầu vồng.
Ai nói sau cơn mưa cầu vồng sẽ xuất hiện, hiện tượng đó vốn chỉ ít người được gặp.
Đôi mắt Trình Nghi Triết vẫn dõi theo, nhưng không đáp lại cô.
- Em thích đủ kiểu áo cưới, có cảm giác như, đó là biểu tượng cho hạnh phúc, cho sự bình an, tốt đẹp. Vào phút giây người con gái khoác lên mình chiếc váy cưới, cô ấy chắc chắn sẽ trở thành người phụ nữ đẹp nhất thế gian, đó là một sự biến thân hoa lệ nhất. Cô ấy sẽ bước sang một trang mới trong cuộc đời mình, có thể nói lễ cưới như một lễ rửa tội, với đủ những lời chúc phúc, và những mong chờ đối với tương lai.
Giọng cô hơi thấp, nên lại càng dịu dàng hơn so với thường ngày.
Trình Nghi Triết lướt mắt một vòng quanh toàn bộ áo cưới trong showroom, trong đầu anh xuất hiện một suy nghĩ rất tầm thường rằng, thật là phiền phức, mặc vào khẳng định sẽ rất phiền toái.
Chú rể hẳn sẽ không thích loại áo cưới phức tạp này đâu, đến đêm muốn cởi ra cũng thấy mệt.
Thế nhưng với đa số con gái, áo cưới luôn luôn tượng trưng cho niềm hi vọng.
Cô tạm ngừng, nghiêng đầu nhìn anh.
- Anh thích kiểu nào hơn?
- Đối với cái này anh chưa bao giờ để ý.
Anh lạnh nhạt trả lời.
Nhân viên bán hàng đã đứng bên cạnh, giải thích ý nghĩa và phong cách của từng kiểu áo cưới.
Trình Nghi Triết không hề hứng thú với chuyện này, anh ngồi một chỗ thất thần. Áo cưới ở đây, phần lớn là để cho thuê, đã qua tay rất nhiều người, bị mặc vào vô số lần… Nó gợi anh liên tưởng đến khách sạn, theo bản năng anh nghĩ đến nơi đã vô số người ở qua, anh rất ghét loại cảm giác này, nên anh luôn sống tại một chỗ cố định. Anh không quá kén chọn chỗ ở, nhưng nhất định đó phải là một chỗ chỉ thuộc về anh, có như vậy anh mới không cảm thấy bị trói buộc.
Giang Tang Du chỉ yên lặng lắng nghe nhân viên bán hàng trình bày, cũng không đáp lại, cô nhìn qua gương, đánh giá thái độ của Trình Nghi Triết, gương anh mặt không một chút vui vẻ.
Một chút cũng không.
Cô thở dài thành tiếng, tay cô chạm đại vào một kiểu áo cưới, chất vải mềm nhẹ như tơ lướt trên tay cô, lại như một giọt nước trơn tuột, lạnh thấu tim, đưa cô đến một thế giới diệu kỳ.
Cô rất thích những câu truyện cổ tích, vì chúng luôn có kết thúc có hậu, bất kể trong truyện có ân oán gì, thì đến cuối cùng hai nhân vật chíng cũng luôn ở bên nhau.
Đối với kết quả, cô luôn rất cố chấp.
Trình Nghi Triết cúi đầu, định rút một điếu thuốc ra hút, anh sờ túi, dường như nhận ra mình quên mang theo bật lửa, nên đành thôi.
Anh quay lại nhìn Giang Tang Du, cô đang đứng lặng yên bên một bộ váy cưới, tay cô vuốt ve tà váy, dường như cô rất thích kiểu dáng này, còn người bán hàng bên cạnh thì không ngừng ca ngợi chiếc váy đó được thiết kế từ một nước nào đó và nhập khẩu về đây. Hạnh phúc tràn ngập trên gương mặt Giang Tang Du, trên khóe miệng cô nở một nụ cười rực rỡ.
Nụ cười làm cô như vừa bừng tỉnh, vừa yên tĩnh vừa thuần thục, đến ngay những nếp nhăn nơi đuôi mắt cũng mang theo mỹ cảm.
Cho đến tận bây giờ, anh vẫn không thể nói thành lời những điểm không tốt của cô.
Cô vẫn đang cười, nụ cười ấy thật sự rất đẹp, đủ để động lòng người.
Thế nhưng lòng anh lại trào dâng lên một sự chua xót, đồng thời sự vụn vỡ cũng ùa ạt kéo đến, giờ anh mới nhận ra, anh đã phá hủy biết bao điều tốt đẹp.
Anh lắc đầu, có một ai đó khác người cũng rất hay lật qua lật lại các tạp chí, để ngắm các kiểu dáng áo cưới đẹp như mơ, sau đó hỏi anh kiểu nào đẹp hơn, kiểu nào tốt hơn. Lúc ấy câu trả lời của anh thật rất đáng ghét: “Cái nào người ta mặc cũng đẹp hơn em.” , thế là Bạch Nặc Ngôn liền thao thao bất tuyệt rằng anh chẳng có mắt nhìn, rõ ràng cô mặc sẽ đẹp hơn mấy cô người mẫu đó rất nhiều.
Nhưng Bạch Nặc Ngôn lại không quá đam mê đối với áo cưới, không phải vì cô đòi hỏi quá cao, mà là cô yêu cầu quá thấp.
Thời điểm cô vui nhất chính là ngày giấy đăng ký kết hôn xuống giá, cô không ngừng hứng chí lôi kéo anh. Thế nhưng lúc đó anh lại châm chọc cô, giấy đăng ký kết hôn mà xuống giá, thì tỉ lệ li hôn lại càng ngày càng nhiều.
Vậy mà cô vẫn rất vui vẻ, không biết tại sao cô lại vui đến vậy, nên anh đã ngạc nhiên hỏi cô:
- Em chuẩn bị tiết kiệm được rất nhiều tiền cho bao nhiêu lần cưới đấy à?
Cô giơ mấy ngón tay ra, bắt đầu tính toán:
- Càng nhiều càng tốt, cả đời mà phải ngủ chung với một người đàn ông thì chán chết.
Giờ phút này, anh nhớ lại những lời cô nói, thậm chí lòng anh lại thấy chua xót.
Thật chán chết.
Thế nhưng khi đó anh lại thấy rất hợp lý, con người ai chẳng đuổi theo những điều mới mẻ.
Anh nhớ lại cảnh tượng đó, lòng càng chua xót.
Giấy đăng ký kết hôn giá chỉ mấy đồng, Bạch Nặc Ngôn sẽ đứng trước mặt anh để lải nhải lâu vậy ư? Chẳng qua là tâm tư nhỏ bé của cô đang thăm dò phản ứng của anh trên phương diện kết hôn. Cô thường bộc lộ mọi cảm xúc ra ngoài, nhưng có những thứ cô luôn mịt mờ dò xét phía sau. Thế nhưng anh luôn cho rằng cô chỉ chơi đùa náo loạn, chẳng qua đó chỉ là cao hứng nhất thời.
Tại sao anh không thể đưa cho cô một đáp án?
Anh cắn môi, chính anh đang càng lúc càng khó chịu.
Giang Tang Du đi đến bên cạnh anh, chỉ về phía cái áo cưới cô chọn:
- Anh thấy kiểu đó có đẹp không?
Nếu là một người khác, cô nhất định sẽ nói: “Kiểu này rất đẹp đúng không?”, “Thế mà anh bảo xấu, đúng là không có mắt nhìn mà.”, “Nhất định phải bảo là đẹp đấy.”
Anh nhướng mắt, nhìn khuôn mặt cô, mở miệng, nhưng muốn nói một câu ác ý cũng rất cần dũng khí.
Cô thấy anh không nói gì, cho rằng anh không thích, khách sáo yêu cầu nhân viên bán hàng rời đi, để cô tự mình từ từ ngắm.
Cô vuốt ve một vài tà váy cưới bên cạnh, mang theo cảm giác hạnh phúc và sự chờ mong.
- Chúng ta hãy giải trừ hôn ước đi.
Lời cần nói rốt cuộc cũng thốt ra, hóa ra cũng không khó như anh tưởng, con người luôn cần dũng khí để thực hiện những quyết định quan trọng.
Giọng anh trầm thấp và chậm rãi truyền đến, bàn tay đang vuốt ve tà váy của cô khựng lại, để nhìn lại vẻ mặt trầm mặc của anh qua gương.
- Chúng ta giải trừ hôn ước đi.
Anh thấy cô không nói, lại một lần nữa nhấn mạnh.
- Vì sao chứ?
Cô ngẩng cao đầu, thu tay về:
- Anh từng nói rằng em đã khiến anh rung động.
Im lặng, vẫn im lặng.
Cô lại vẫn có thể cười:
- Tại cô ấy sao? Cô ấy có thể mang lại cho anh điều gì chứ?
Anh bình tĩnh nhìn cô:
- Cô ấy khiến anh đau lòng.
Vậy anh có hay chăng, giờ phút này người đang đau lòng chính là cô.
Cô nhắm mắt lại, vẫn chưa sao, đúng không?
Cô nhìn anh:
- Có một kiểu áo cưới rất đẹp, em rất thích.
Anh nhìn cô, nhưng không nói, đúng là rất đẹp, nhưng anh lại không thể tặng cô.
Cô đi đến bên cạnh chiếc váy đó, nói với nhân viên bán hàng:
- Gói lại cho tôi.
Anh nhìn thẳng vào cô, anh không hiểu vì sao cô làm vậy.
- Em sẽ tự mua tặng cho chính em.
Đây coi như là một tế vật cuối cùng dành cho cô, nhưng hiến tế cho cái gì, cô cũng không biết nữa.
Đáy mắt cô lướt nhanh một giọt lệ, trong suốt xuyên thấu.
Anh thật sự thở dài thành tiếng:
- Thật lòng xin lỗi.