Ngoại truyện : Chân tướng là ai.
Thực ra, Bạch Nặc Ngôn cũng không thích đi làm, nhất là vào mùa hè, cứ nghĩa đến việc phải mua kem khống nắng là cô lại đau cắt da cắt thịt. Nhưng trong phòng có người ngày ngày đều bôi kem chống nắng, cô lại không muốn tỏ ra quá thua kém, để ai nhìn thấy cô đều có thể nghĩ rằng cô rất quê mùa. Mặc dù chính bản thân cô cũng thấy vậy.
Nhưng đáng giận là, một lọ kem giá đến đồng, cô tuyệt đối không thể lãng phí số tiền này.
Có một vị học trưởng tình nguyện giới thiệu cho cô một công việc, với điều kiện cô phải đồng ý tham dự một buổi dạ hội với anh ta. Ở trường này tỉ lệ mất cân bằng giữa nam và nữ khá nghiêm trọng, đến nỗi ngay cả dạ tiệc cũng phải bắt ép nữ sinh tham gia cơ đấy. Cô không thích bị uy hiếp, không thích bị ép buộc, nhưng lúc đó cô không thể không cúi đầu.
Mỗi khi đứng ở vị trí như vậy, cô sẽ tự nói với bản thân, lùi một bước để tiến mười bước, rồi mình sẽ kiên cường, sẽ mạnh mẽ hơn, cho nên chỉ cần nhẫn nại một lần này thôi.
Cô ngồi trên giường, ngắm Giang Tang Du đang không ngừng thay quần áo, cảm thấy hơi bực bội.
- Cô có thể tạm dừng việc thay quần áo lại không?
Cuối cùng cô đành phải mở miệng.
Giang Tang Du ngẩn người, nhìn cô:
- Sao thế?
- Tôi muốn tham dự một buổi dạ tiệc.
Cô không nói thêm một câu nào.
Giang Tang Du cười cười:
- Người nào có thể diện lớn đến nỗi có thể mời cô ra ngoài thế?
Cô rất muốn nói, tiền có thể diện lớn nhất đấy.
Giang Tang Du tự mở tủ quần áo.
- Cô tự chọn đi, tôi không biết cô thích kiểu dáng như thế nào.
Bạch Nặc Ngôn cảm thấy bản thân bị coi thường, cô ghét mọi thứ của Giang Tang Du, cô muốn dựa vào mấy chuyện này để tăng thêm sự ghét bỏ đối với cô ta hơn một chút.
Cô tiện tay cầm một cái váy:
- Cái này đi, cho nhanh.
Cô không suy nghĩ nhiều, cho nên không thấy sự bối rối hiện lên trên trán Giang Tang Du.
Nếu là bộ khác Giang Tang Du nhất định sẽ không nói gì thêm, trực tiếp tặng luôn cho Bạch Nặc Ngôn, nhưng đây là bộ váy mẹ cô tặng cô nhân dịp sinh nhật năm tuổi, cô không thể tặng cho người khác.
Nhưng điều đó chỉ là một vấn đề nhỏ, Giang Tang Du liền cười:
- Cô mặc nhất định sẽ rất đẹp.
Bạch Nặc Ngôn không nói gì thêm, cô ghét dùng đồ của người khác, bất kể đó là cái gì.
Đến khi Bạch Nặc Ngôn đến nơi đã khá muộn, cô mới phát hiện ra, đây là một dạ hội hóa trang có quy mô khá hoành tràng. Cô không muốn ở lâu. Cô vốn chỉ định ở lại qua loa là được, nên không định làm gì, nhưng rất nhiều người đến mời cô khiêu vũ, cô thấy hơi phiền.
Cô không muốn nán lại thêm nữa, cô muốn đi về.
Hết lần này đến lần khác, vị học trưởng giữ chặt tay cô:
- Em đợi thêm chút nữa đi, đến lúc kết thúc bữa tiệc hãy về.
Cô không thích, nhất là cứ phải đối diện với những khuôn mặt xa lạ này, cũng may là cô đang đeo mặt nạ, nếu không cô không ở lại thêm một giây phút nào.
Học trưởng đó không chịu buông tha, trực tiếp đẩy cô xuống.
- Em cứ ngồi đây đợi là được, sẽ không có ai quấy rầy em đâu.
Cô đang muốn nói thêm, phát hiện ra mình bị đẩy lên người một người nào đó, thế nên cô không nói tiếp.
Nhiệt độ xa lạ làm cô sợ hãi.
Cô thầm đánh giá người đó, dáng anh rất cao, khí chất rất tuấn tú, cho dù khuôn mặt giấu sau mặt nạ có không dễ nhìn đi nữa, người như anh cũng rất khó gặp được.
Trên thực tế, chính bản thân cô cũng không rõ, rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra.
Nụ hôn đầu tiên của cô, cứ như vậy bị cướp mất.
Trước kia xem phim truyền hình, người đàn ông nào dám cưỡng hôn cô, nhất định cô sẽ cho anh ta một cái tát, xem có dám không.
Nhưng sau cái tát đó cô chột dạ.
Cho dù đó là ý kiến chủ quan của cô, nhưng cô rất thiếu kinh nghiệm thực chiến. Cô chỉ mới cãi vã, chứ chưa bao giờ đánh nhau với người khác, vì cô biết nếu đánh không thắng, thì rất mất mặt.
Giờ phút này, trong lòng cô thầm tự xỉ vả.
Cô sợ.
Cô biết thực lực của cô vốn không phải là đối thủ của anh ta.
Có thể khi nhìn vào đôi mắt của anh ta, ánh mắt nóng bỏng đó làm cô thêm hoảng hốt.
Ánh mắt cô rơi xuống sợi dây trên cổ anh, cô chỉ nhìn thoáng một cái, rồi quay đầu bỏ chạy.
Đúng là cô rất giỏi trong việc trốn tránh, cô luôn trốn khỏi tất cả những thứ mà bản thân không thích. Cô không kiên cường giống như trong tưởng tượng. càng không phải là một người vui vẻ, không tim không phổi.
Hôm đó, trông cô rất chật vật, không chỉ váy bị ướt, cô chạy nhanh quá nên bị ngã, váy bị rách một góc.
Quay về phòng ngủ, đối với Giang Tang Du, cô có chút hối hận.
Giang Tang Du không nói gì thêm, chỉ hỏi cô có đau không.
Giang Tang Du đúng là một người rất khéo tay, cái góc váy bị rách được cô ấy đính một vài vật trang trí vào, không hề xấu đi mà càng thêm khí chất.
Bạch Nặc Ngôn tự ngắm lại bàn tay mình, tâm không sáng, tay không khéo.
Tìm lại người thanh niên đó không hề khó.
Trên thực tế, Bạch Nặc Ngôn nhìn thấy sợi dây xích trên cổ anh, mới nhận ra anh, nhưng anh ta chỉ mải ngắm Giang Tang Du trên sân khấu, khiến lòng cô bỗng nổi nóng.
Cô cảm thấy bản thân bị coi thường, nội tâm cô nhớ lại chuyện đó, cô cảm thấy anh ta đối xử với cô rất đặc biệt.
Nếu như diện mạo hắn xấu như con chuột, cô còn không tính, cô đối với những người không vừa mắt luôn không thèm để ý, nhưng lần này, tướng mạo đó là kiểu cô thích nhất.
Là loại đàn ông rất dễ chiếm được trái tim của thiếu nữ.
Cuối cùng cô lại thấy bực bội, Giang Tang Du có điểm nào tốt đáng xem chư?
Đến lúc tan cuộc, thừa dịp hỗn loạn, cô hung hăng đá anh ta một cái.
Lúc đó cô thấy thật sảng khoái, cú đá này, cô đã đạp tan tất cả. Cô không bối rối vì anh ta là đối tượng đã cướp mất nụ hôn đầu tiên của cô, cũng băn khoăn vì anh ta quan tâm đến Giang tang Du như thế nào, sau cú đá vừa rồi, anh đối với cô chính là một người xa lạ, quan hệ giữa họ hoàn toàn trong sáng.
Cô không ngờ sau này còn xảy ra rất nhiều chuyện rắc rối với anh ta.
Trong lòng cô luôn khắc sâu một suy nghĩ, Trinhg Nghi Triết cũng tốt, Mạnh Tân Duy cũng tốt, Giang Tang Du cũng tốt, nhưng bọn họ không phải là người cùng tồn tại trong một thế giới với cô
Vậy mà hết lần này đến lần khác, họ lại cứ vướng vào nhau.