Khi Giang Tang Du còn học năm thứ trung học, mùa hè năm đó nóng hầm hập, cô ngồi thong dong trên ghế đá trong sân trường xem diễn tập.
Cô cầm di động trên tay, trong ánh nắng chói chang, chiếc điện thoại chợt lóe sáng. Cô đổi chỗ, lấp sau lưng một bạn học để chắn ánh sáng, mới có thể đọc rõ mấy chữ trên tin nhắn điện thoại. Cô dành rất nhiều tình cảm cho các vật dụng thân quen, cô mới chỉ đổi điện thoại một lần, cô không thích phải thường xuyên thay đổi di động. Nhưng bây giờ cô khá hối hận, điện thoại của cô cho dù kiểu dáng không đẹp, đến cả QQ cũng không sử dụng nổi, cô chỉ có thể sử dụng G để đăng nhập website chat chit, liên tục bị lỗi, cô rất sợ đột nhiên bị out khi đang chat. Người đang chat với cô chính là Mạnh Tân Duy, nhưng anh lại không hề biết, lưu lượng G cô vừa sử dụng đã vượt quá chỉ tiêu, nhưng cô vẫn không suy nghĩ tiếp tục chat với anh.
Trên sân đang biểu diễn một tiết mục gì đó, cô chẳng quan tâm. Nghe nói đó là một trung tâm quản lý thanh thiếu niên hư, họ đến các trường học để thuyết trình về diễn biến quá trình hình thành tâm lý tội phạm vị thành niên, đồng thời kêu gọi rất nhiều hoạt động ngoại khóa của học sinh.
Giang Tang Du vẫn im lặng lắng nghe người đàn ông đang hăng say diễn thuyết trên sân khấu, từ tâm lý tội phạm đến công tác quản giáo, cuối cùng là cảnh báo toàn bộ học sinh.
Giang Tang Du ghi nhớ từng câu nói của thầy ấy, thậm chí cô còn nhớ ông còn nặng nề trò chuyện: “Tôi rất hâm mộ các em, rất rất hâm mộ, có lẽ các em không nhận ra giá trị của bản thân, nhưng đối với tôi các em đang nắm trong tay tương lai tươi đẹp, đó có thể là những khát vọng lớn lao mà chính bản thân tôi đã đánh mất."
Cô bình tĩnh lại, ghi lại những lời vừa nghe được gửi cho Mạnh Tân Duy, cô đợi rất lâu không thấy anh trả lời, thì ra anh đã logout từ lâu.
Cô cũng không rõ tâm trạng của bản thân lúc này.
Mấy ngày sau cô thay một chiếc di động mới, nhưng chỉ dùng được vài ngày, điện thoại của cô đã bị trộm mất.
Cô cảm thấy cuộc sống của cô rất nhàm chán, nên sau khi sắm cho mình một chiếc di động đời mới khác, cô đăng ký QQ. Vì lần đầu tiên sử dụng QQ, cô chưa quen các thao tác tắt mở âm thanh, vừa đăng nhập đã có người nhắn tin. Tin báo phá vã không khí yên tĩnh trong lớp học, hấp dẫn mọi ánh mắt nhìn về phía cô. Vừa hay, giáo viên vẫn chưa tức giận, cô biết thấy giáo này không cho phép học sinh sử dụng điện thoại di động trong giờ của ông.
Cô thấy lá gan mình hôm nay rất lớn, cô vừa thấy Mạnh Tân duy đăng nhập trở lại, sự hăng hái của cô lại dâng lên.
Dường như ở bất cứ chỗ nào, cô cũng đang nhập để chờ đợi Mạnh Tân Duy online chat cùng cô, có khi anh ngủ trưa, có lúc anh có việc bận ra ngoài, rồi thì ăn cơm, nhưng cô vẫn luôn lên mạng. Cảm giác này khiến chính cô cũng cảm thấy bản thân rất hèn mọn.
Cô vẫn nghe được một chút tin tức của Mạnh Tân Duy, anh thường vào lớp trễ nhất, luôn chọn vị trí khuất nhất cuối lớp, thành tích của anh vẫn luôn làng nhàng, đa số là tầm điểm, nhưng anh lại chẳng thèm để ý, anh còn nói qua môn là tốt rồi.
Giang Tang Du cuối cùng không thể chấp nhận được thái độ này của anh, nên cô tuyên bố với Mạnh Tân Duy, cô sẽ thi vào trường của anh, sau đó cô bỏ thói quen chat chit trên QQ, bắt đầu tập trung vào việc học.
Tháng sáu năm sau, cô hoàn thành kỳ thi tốt nghiệp, khi tham gia liên hoan tốt nghiệp, lúc ấy cô vừa hồi hộp vừa kích động. Cha mẹ gọi điện đến hỏi thăm tình hình thi cử của cô, cô cười cười bảo không tệ lắm, trong lòng chỉ mơ hồ cầu nguyện. Cô không dám uống nhiều rượu, kết thúc liên hoan cô nhận được tin nhắn của Mạnh Tân Duy. Đó là một câu hỏi bình thường đến không thể thường hơn được nữa : “Em thi thế nào?”
Đầu tiên cô không biết trả lời tin nhắn thế nào, tin nhắn khiến cô mừng phát điên luôn.
Anh cũng quan tâm đến cô ư? Nếu không sao anh lại nhắn tin hỏi thăm cô chứ.
Kết quả thi được công bố, cô có thể vào trường đại học anh đang học, cô không do dự điền vào phiếu nguyện vọng, dù cô không được gặp anh, chỉ cần trò chuyện qua QQ, cô vẫn sung sướng vì cảm giác được anh quan tâm. Thật tuyệt vời, dường như họ đã đến gần nhau thêm một chút, dù chỉ một chút thôi.
Dường như cô cũng không cách nào lý giải những cảm xúc của bản thân, trong đời cô chưa từng cảm thấy vui đến thế.
Sau đó cô nhìn thấy một câu chuyện trên Web Forum , do một nữ sinh đăng lên. Cô ấy thích một nam sinh, luôn nỗ lực phấn đấu để thi đỗ vào trường đại học của anh. Cô luôn muốn biết cuối cùng cô gái đó có đỗ vào cùng trường với bạn trai không, có thể đạt được nguyện vọng của mình hay không. Nhưng cuối cùng, cô vẫn không hiểu được câu trả lời.
Lúc đó, cô nhìn thấy một bình luận thiên về “chia ly”. Tác giả viết về nam sinh, bởi vì chuyện gia đình mà thành tích học tập vô cùng giảm sút, trở nên chán chường. Cô nữ sinh này vốn là bạn cùng bàn với anh, biết chuyện của anh, từ đồng cảm chuyển sang yêu thích, cô ấy chủ động bày tỏ tình cảm của mình, chăm sóc khích lệ anh, đưa anh trở lại đối mặt với cuộc sống. Sau đó họ yêu nhau, người nam sinh lại đạt thành tích ưu tú trong trường đại học, đồng thời cô nữ sinh cũng thuận lợi tiến vào cùng trường đại học với anh. Nhưng cô luôn tự ti, rất tự ti. Người nam sinh chuyển ra ngoài sống chung với cô, không bao lâu sau, cô mang thai. Thấy giáo trong trường khuyên anh không nên có con vào thời điểm này, nhưng nữ sinh đó lại muốn dùng đứa trẻ để trói chặt anh. Cuối cùng, kết quả rất máu chó, cô gái sinh ra đứa trẻ, nhưng thực tế rất tàn nhẫn, không tiền bạc, không việc làm, chính cô đã bỏ đi. Người nam sinh vẫn mang theo đứa con đi khắp nơi tìm kiếm mẹ.
Khi Giang Tang Du đọc bình luận này, cô tự hỏi liệu có phải mọi thứ đều không đẹp như cô tưởng tượng, đối với hiện thực tàn khốc, tất cả những mộng tưởng đều tan vỡ. Nhưng chỉ khi tự trải qua, mới thực sự nhận ra.
Mấy ngày nghỉ sau đó, cô không ra khỏi nhà, cô rất hồi hộp chờ đợi cuộc sống trong trường đại học, chuẩn bị tư thái đối diện với Mạnh Tân Duy.
Trong đầu cô luôn chỉ tâm niệm một điều, Mạnh Tân Duy vẫn chưa có bạn gái.
Dường như đó là một động lực rất lớn với cô, nuôi một tia hi vọng mọc rễ nảy mầm trong lòng cô. Cô từng mơ mộng rằng, anh vẫn chưa có bạn gái, liệu có phải anh đối với cô có chút đặc biệt không nhỉ?
Trường đại học vốn cách nhà cô không xa, vào ngày khai giảng, cha mẹ coi việc đưa cô đến trường như tham gia một nghi lễ trọng đại, nhưng cô lại không thích bị cha mẹ quan tâm thái quá như vậy, nên sau khi nộp xong học phí và hoàn tất thủ tục nhập học, cô cất đồ đạc vào phòng ngủ và theo cha mẹ xuống nhà ăn dùng bữa.
Rất nhiều sinh viên phải tự làm thủ tục nhập học, tự thu xếp tất cả mọi việc với bản thân, thậm chí phải tự hỏi thăm các thông tin từ phía nhà trường, ngược lại với họ, cô nhận thấy bản thân vô cùng may mắn.
Giống như nhiều bạn học trong trường, ngay từ trước ngày nhập học, cô đã tìm hiểu khá kỹ thông tin về nhà trường, và tham gia vào hội sinh viên.
Hội sinh viên là một tổ chức hoạt động khá sôi động với rất nhiều niên trưởng ưu tú, vừa đẩy mạnh các hoạt động kinh doanh của sinh viên trong trường, vừa giao lưu kết bạn. Cô không chỉ nhận được một lời hò hẹn làm quen, nhưng cô từ chối tất cả.
Trong phòng của Giang Tang Du gồm có người, giường tầng phía trên, phía dưới đều là hộc tủ. Trường học mới được xây dựng và có trồng khá nhiều cây xanh.
Sau khi tiễn cha mẹ về, cô liền trở về phòng sắp xếp đồ đạc, hai giường bên cạnh đã có người chiếm, các cô cùng nhau làm quen. Cô chỉ có thể chọn một trong hai giường còn lại, thật ra đối với cô ngủ ở giường nào cũng được.
Sau khi, Giang Tang Du sửa soạn xong, cửa phòng được mở, Bạch Nặc Ngôn, người con gái sau này sẽ có quan hệ mật thiết với cô tiến vào.
Bạch Nặc Ngôn bước vào phòng, tay cầm rất nhiều đồ đạc, Giang Tang Du theo thói quen chạy ra đỡ hộ cô, nhưng Bạch Nặc Ngôn chỉ liếc mắt nhìn cô một cái, chẳng nói cảm ơn, cũng chẳng khiến cô giúp.
Dù thế nào, cô vẫn cảm thấy thật sự rất thích Bạch Nặc Ngôn, trông cô rất dịu dàng, lại còn cực kỳ xinh đẹp, quan trọng hơn cả là Bạch Nặc Ngôn rất yên lặng, chẳng thấy nói năng gì.
Ngày đầu tiên, mấy nữ sinh sau màn làm quen giới thiệu lẫn nhau, bắt đầu bàn về cái trường học xa lạ này, từ đầu đến cuối, Bạch Nặc Ngôn cũng không trò chuyện gì với họ.
Giang Tang Du cũng không rõ Bạch Nặc Ngôn có thật sự đang nghe họ nói chuyện không, hay cô rõ ràng có nghe nhưng không chịu đáp lại họ.
Trong lòng Giang Tang Du luôn cho rằng Bạch Nặc Ngôn là một người hướng nội, không thích chuyện trò với các bạn gái, nhưng cô lại rất thích cô gái này, mặc dù rõ ràng Bạch Nặc Ngôn lớn hơn cô một chút, nhưng cô lại muốn làm chị em với cô ấy, luôn muốn được ở bên cạnh Bạch Nặc Ngôn.
Cảm giác của con người với con người vốn rất kỳ diệu.
Khi lấy sách hướng dẫn, Bạch Nặc Ngôn không đi, Giang Tang Du liền mang cả sách cho cô.
Khi mua xô chậu, vì Bạch Nặc Ngôn vẫn ngủ, hình như cô ấy mệt, Giang Tang Du mua luôn cả hai phần cho cô.
Cách đối xử của Giang Tang Du đối với Bạch Nặc Ngôn khiến các nữ sinh khác tò mò khó hiểu, thậm chí còn dò hỏi các cô có còn mối quan hệ nào thân thiết khác đằng sau bạn học không, nhưng Giang Tang Du toàn phủ nhận.
Giang Tang Du luôn tin vào cảm nhận của mình, từ phong thái của Bạch Nặc Ngôn mà cô đã thấy, cô tin rằng họ sẽ trở thành bạn tốt.
Câu đầu tiên Bạch Nặc Ngôn nói với Giang Tang Du chính là: “ Cám ơn, những thứ đó cô mua bao tiền, tôi trả cho cô.”
Bạch Nặc Ngôn không bao giờ chấp nhận thiếu nợ ai, mà Giang Tang Du lại luôn muốn được chia sẻ cùng cô.
Có lẽ, ngay từ giây phút đầu tiên đã định, hai người luôn đi về hai hướng đối lập nhau.