Dòng chữ đỏ quen thuộc của Hàn Vũ Thanh rơi vào ô ngày sáu tháng mười.
Thẩm Tri Du nhẹ giương khóe môi.
Cô ấy vẫn nhớ lời nhắn với nàng, chỉ là không thể tới được mà thôi.
Nàng nhìn người trước mặt, gương mặt vẫn xinh đẹp như ngày nào, chỉ là thiếu sức sống, mặt mày vẫn còn nhíu lại vì khó chịu.
Ánh đèn dìu dịu từ đầu giường chiếu vào một nửa gương mặt Hàn Vũ Thanh, rất đẹp, trang nhã và trong sáng như một đóa hoa hồng trắng.
Phải, là hoa hồng trắng, Thẩm Tri Du hài lòng với phép so sánh của mình.
Nàng lại chẳng mảy may để ý loài hoa nàng yêu thích nhất cũng là hoa hồng trắng, hoặc có lẽ nàng vờ như không nhận thấy lòng mình.
Bất tri bất giác, Thẩm Tri Du vươn tay nhẹ đụng vào mi tâm của người đang nằm, không cho người kia nhíu mày nữa.
Hình như cảm giác được, Hàn Vũ Thanh không nhíu mày nữa, chỉ yên tĩnh ngủ.
Không biết Thẩm Tri Du ngồi ở đấy bao lâu mà lúc nàng nhìn ra ngoài trời đã gần chuyển sáng.
Thì ra nàng ngồi nhìn người đó lâu đến vậy.
Trong lòng dâng lên một ý nghĩ bị nàng buộc chặt lại, không cho phép bản thân suy nghĩ nữa.
Có vẻ như sắp đến mùa xuân rồi, vì vậy cây mầm không biết tên đang lớn dần trong lòng Thẩm Tri Du, mà nàng chẳng hề hay biết.
Hay chỉ đơn giản là nàng không chịu nhìn nhận mà thôi.
Tám giờ sáng, đồng hồ sinh học không cho phép Hàn Vũ Thanh tiếp tục ngủ, cô mở mắt ra, ánh sáng chiếu vào mắt làm cô nhất thời không thích ứng, lấy tay ngăn cản chúng.
Cạch cửa mở ra, người sau cửa bước vào, thấy Hàn Vũ Thanh đã thức, lên tiếng: "Chị dậy rồi à".
Người trên giường nghe tiếng nhìn lại, thấy thân ảnh kia, đờ ra vài giây, lập tức ngồi dậy: "Tri Du, sao em đến đây?".
Thấy tốc độ phản ứng của cô ấy, Thẩm Tri Du cười cười: "Tôi đến chăm sóc cho chị".
"A?" Hàn Vũ Trạch vẫn đơ ra chưa kịp hiểu.
Thẩm Tri Du ngồi xuống giải thích: "Chị bị sốt đến hôn mê, tôi vừa về liền đến đây nhìn chị, Vũ Trạch bận việc nên đi rồi".
Hàn Vũ Thanh bây giờ mới hoàn hồn, gật đầu, rồi chợt nhớ lại biểu cảm ngơ ngốc của mình khi nãy, ngượng ngùng: "Thật xin lỗi, lúc nãy tôi có hơi hoảng".
Thẩm Tri Du cười: "Được rồi, rửa mặt rồi xuống ăn sáng".
Nói xong, không đợi Hàn Vũ Thanh trả lời, nàng xoay người đi ra ngoài.
Thẩm Tri Du rốt cục không nhịn nổi nữa, cười ra mặt, khóe môi nâng lên cao, lắc lắc đầu xuống nhà ăn.
Hai người ngồi đối diện, yên tĩnh dùng bữa.
Đây là lần đầu tiên Thẩm Tri Du nấu ăn cho người khác ngoài người nhà, ấy thế mà nàng không khẩn trương chút nào vì khả năng nấu ăn của nàng tương đối tốt.
Tay nghề cô ấy thật tốt Hàn Vũ Thanh vừa ăn vừa cảm thán.
Ăn rồi ăn, lâu lâu lại nhìn xuống chén, cô trông rất tiếc nuối vì chén sắp hết.
Thẩm Tri Du chú ý cô, hơi buồn cười: "Vẫn còn trong nồi, chị không cần luyến tiếc".
"A, không có...!" Hàn Vũ Thanh bối rối cúi đầu, lỗ tai bắt đầu đỏ lên.
Hôm nay đã là lần thứ hai cô mất mặt rồi, khổ sở quá a!
Xử lí xong phần của mình, Thẩm Tri Du chầm chậm nói: "Hôm nay chị nên nghỉ ở nhà đi, chị vẫn chưa hết hẳn, không nên quá sức.
"Ừm, vậy tôi ở nhà nghỉ ngơi" Hàn Vũ Thanh nghe lời, dù sao dự án kia hôm qua đã giải quyết xong.
Thẩm Tri Du rất hài lòng với câu trả lời này, đứng lên thu dọn bát đĩa.
Hàn Vũ Thanh lập tức tranh giành: "Để tôi làm cho".
"Không sao, chị nên nghỉ ngơi" Thẩm Tri Du không cho Hàn Vũ Thanh cơ hội nói nữa, ngữ khí hơi cứng rắn.
Dọn dẹp xong xuôi, hai người ngồi trên sô pha, mâm trái cây đã được gọt sẵn để trên bàn.
Hàn Vũ Thanh thình lình lên tiếng: "Em nấu ăn rất ngon".
Thẩm Tri Du bị lời khen đột ngột làm hơi ngạc nhiên, miệng nhếch lên ý cười: "Hợp khẩu vị của chị liền tốt".
"Tôi thực sự rất thích, tôi có thể thưởng thức nữa được không?" Cô đối mặt nghiêm túc nhìn nàng.
Ánh mắt kia như hút nàng vào, nàng không cách nào chối từ: "Được, nếu có rảnh, đến nhà tôi ăn một bữa cơm, tôi cũng hay nấu ăn một mình".
Biết là nàng mở cho cô một cơ hội, Hàn Vũ Thanh chưa từng cười rạng rỡ như thế: "Ừm"..