Dịch: Duẩn Duẩn
Cũng từng rất nhiều lần như vậy, dẫu chỉ có một phút rỗi rảnh, hay dẫu anh chẳng thích cô chút nào, cô vẫn mong cầu từng giây được bên anh. Nhưng khi ấy, trong lòng cô chỉ có mình anh thôi, và người đàn ông mà cả thế giới này biết có quan hệ với cô, cũng chỉ mình anh thôi.
Còn lúc này, bên anh lại có rất nhiều người khác.
"Mọi chuyện không phải như em nghĩ." Nguyễn Đông Đình thở dài. Rõ ràng anh chính là "thằng khốn bắt cá hai tay" mà mẹ đã từng mắng, nhưng mỗi lần nói đến đây, trên mặt anh luôn hiển hiện một vẻ nhượng bộ bất đắc dĩ: "Thôi được rồi, anh sẽ không tranh cãi với em chuyện này. Ân Tĩnh à, ngày chân tướng được phơi bày ra ánh sáng em sẽ hiểu. Nhưng bây giờ hãy hứa với anh, đừng đưa ra quyết định nhanh như vậy, được chứ? Ít nhất hãy cùng anh bắt được tên hung thủ đã sát hại Sơ Vân trước cái đã."
Hung thủ? Nhưng mà... cô nhớ lại cái ngày mà Sơ Vân ra đi một cách bất minh: "Hung thủ sao? Nhưng đến khi nào mới bắt được hung thủ đây?"
"Em xem, rất nhanh thôi." Đôi mắt Nguyễn Đông Đình chợt tối sầm không rõ: "Muôn sự đã sẵn sàng, chỉ còn thiếu gió đông."
"Gió đông ạ?"
"Ngày mai em sẽ rõ."
Sang ngày hôm sau, anh gửi một tệp hồ sơ chuyển nhượng cổ phần đến chỗ cô.
Thời gian họp đã đến, lúc Ân Tĩnh ra khỏi phòng làm việc thì thấy dì Lý đang hì hục dọn dẹp ở bên ngoài bằng máy hút bụi, cô bèn thuận miệng nhờ dì ấy: "Dì ơi, phiền dì dọn dẹp văn phòng của tôi một chút nhé."
Rồi cô đi qua phòng chủ tịch nằm ở ngay cách vách.
Thật ra chỉ là một cuộc họp nhỏ, gồm có bốn người thôi - Nguyễn Đông Đình, Ân Tĩnh, Liên Giai Phu và Marvy.
Cô bước vào, vừa đóng cửa lại đã thấy cặp trai gái nghe đồn dạo này bắt đầu dính với nhau như hình với bóng đang dán mắt một cách đầy hứng thú vào bàn làm việc của chủ tịch họ Nguyễn. Chẳng biết tự lúc nào, ở đó đã xuất hiện một đoạn video nhỏ, Ân Tĩnh nhẹ nhàng sải bước tới thì thấy một cảnh rất quen thuộc.
Đó là phòng làm việc của cô. Dì Lý được cô gọi vào phòng dọn dẹp, vừa vào trong liền đóng cửa lại, rồi đặt máy hút bụi xuống cạnh cửa, sau khi chắc chắn không có ai tiến vào, dì ấy mới lấm lét đi ra phía sau bàn làm việc, song bỗng chựng lại đứng suy nghĩ một chốc, dì ấy lại đi tới chỗ cửa, bật công tắc máy hút bụi đang nằm một xó lên, trong tiếng "rè rè", dì ấy vòng lại phía sau bàn làm việc, rồi kéo từng cái ngăn kéo ra lục lọi.
Đến cái ngăn kéo thứ ba nằm ở chính giữa, có một túi hồ sơ chuyển nhượng cổ phần nằm ở đó. Dì Lý cầm lên, len lén nhét nó vào đế máy hút bụi, đồng thời, lấy ra một tệp khác từ chân đế...
Lại còn chơi trò ly miêu hoán thái tử()!
() Nguyên văn 狸猫换太子: là một điển cố vào thời Tống. Trước ấy, hoàng đế Tống Chân Tông chưa có con nối dõi, nên ông lệnh tuyên bố, ai sinh con trai thì sẽ lập người đó làm hoàng hậu. Khi ấy, vua có hai phi tần là Lưu quý phi và Lý quý phi, Lưu quý phi là một người thông minh, còn Lý quý phi là người có tính tình đôn hậu. Nghe tin sẽ lập người nào sinh con trai làm hoàng hậu, Lưu phi với thái giám Quách Hòe bèn âm mưu hại Lý phi: Nếu Lý phi sinh con trai thì họ sẽ hoán tráo ly miêu (cầy vòi hương) vào chỗ Thái tử, hãm hại Lý phi và tố bà là yêu nhân vì đã sinh ra quái thai. Hoàng đế nghe tin liền đầy Ly phi vào lãnh cung. Đến mãi sau này, vụ án của bà mới được vua Tống Nhân Tông (cũng chính là thái tử con trai bà) được đem ra xét xử lại. Ngụ ý của câu này chính là lấy hàng giả đánh tráo hàng thật
"Rầm!"
Đúng lúc này, cửa phòng làm việc bất thình lình bị đá văng mạnh ra. Cánh cửa vốn dĩ không dễ mở vì nó đã bị chặn bởi một chiếc máy hút bụi cồng kềnh cỡ lớn, thế mà vào lúc này đây, một lực cực lớn đã đá bật nó ra.
Ngay sau đó là giọng nói lạnh tanh đến đáng sợ của Nguyễn Đông Đình: "Dì Lý à, hồ sơ chuyển nhượng của tôi trông được chứ?"
Ly miêu, xem chừng cũng không tráo được Thái tử.
"Cậu đã liên hệ với cảnh sát chưa?"
"Đương nhiên, chuyện này còn cần cậu phải nhắc à?"
"Cứ để bọn chúng kín đáo một chút, hiện tại khắp nơi ở Nguyễn thị đều là tai mắt của chúng, đừng đánh rắn động cỏ."
"Tôi bảo chủ tịch Nguyễn cũng thật là, cậu làm chuyện gì cũng toan tính, cân lường như vậy, cuộc đời còn gì là thoải mái nữa chứ?" Âm giọng bỡn cợt đời chẳng thể nghi ngờ thốt ra từ miệng gã họ Liên nào đó, nhưng sau khi bị Nguyễn Đông Đình nguýt một cái lạnh ngắt, anh ta bèn đổi lời tức thì: "Yên tâm đi, con rắn ấy bây giờ đang được thời đắc ý, đâu có dễ bị kinh động đến vậy."
Giờ đây, trên mặt Nguyễn Đông Đình hiển hiện một vẻ mà trước giờ chưa từng ai trông thấy, xen lẫn cái rét buốt, căm thù và sự tàn nhẫn muốn loại bỏ hết thảy, toàn bộ như bắn thẳng về phía người đàn bà đang đứng đối diện anh!
Người đó là dì Lý, bận bộ đồng phục nhân viên của Nguyễn thị, một tay bà cầm máy hút bụi, tay còn lại cầm tệp hồ sơ chuyển nhượng cổ phần!
"Chủ tịch, chủ tịch," dì Lý vẫn cố ra vẻ vô tội nhìn quanh bốn phía: "Cậu đang nói gì vậy ạ? Tôi chỉ tò mò, định xem một chút..."
"Đừng diễn nữa," Cave cười gằn: "Bà già, bổn thiếu đã để ý đến bà từ lâu rồi."
Dứt lời, chỉ trong tích tắc, sắc mặt bà ta chợt biến đổi tức thì. Không giống với thím Trương đã bị bắt trước đó, bà ta thậm chí còn không thèm cầu xin lòng thương xót, vẻ mặt vô tội phút chốc biến mất ngay tắp lự, đến cả bộ dạng hiền hòa ngày thường cũng lặn mất tăm hơi. Lúc Nguyễn Đông Đình rút lại tệp hồ sơ, bà ta vẫn im lìm như chết, cặp mắt vốn hồn hậu, chất phát nay đã biến thành sự thờ ơ, hời hợt.
Dì Lý, người dì lương thiện dễ gần và có hơi vụng về của lần gặp đầu tiên giờ đã biến mất rồi.
Dì Lý, người dì đã nói với cô rằng "Xin phu nhân hãy khuyên nhủ tiểu thư giúp tôi" đã hoàn toàn biến mất.
Thay vào đó là một vẻ dửng dưng cay nghiệt, người đàn bà được đào tạo bài bản với ánh mắt khôn khéo, sắc sảo chỉ nhìn lom lom về phía trước trước lời chửi rủa hiểm độc của Marvy "Hóa ra là thứ bỏ đi này".
Nguyễn Đông đình nhìn xoáy sâu vào bà ta bằng một ánh mắt giận dữ: "Nói, rốt cuộc bà đã lắp bao nhiêu cái máy trong khách sạn?"
Ân Tĩnh lấy làm kinh hãi: Máy giám sát không phải thím Trương lắp sao?
Trong phút chốc, cô bỗng dưng nhớ tới cái hôm ở trong phòng bệnh của Hà Thu Sương, khi Nguyễn tiên sinh nói một câu khó hiểu "Sao hai người biết người lắp máy giám sát chỉ có một" - thì ra không phải chỉ có mình thím Trương!
Nhưng dì Lý - không, hoặc bà ta căn bản không phải họ "Lý". Người đàn bà trông quá đỗi xa lạ này lại chỉ bất động và nhìn chăm chăm về phía trước như thể không hề nghe thấy câu hỏi của Nguyễn Đông Đình.
"Không nói à?" Anh cũng chẳng vội, chẳng qua trong giọng điệu lại dát thêm sự tàn nhẫn: "Không sao, đến khi vào đồn cảnh sát, các A Sir tự nhiên sẽ có cách để bà phải mở miệng."
Dứt lời, mấy vị mặc thường phục cũng vừa vặn được thư ký dắt vào phòng làm việc, một vị trong số đó nhận ra Ân Tĩnh, chính là Sir Lý mà Marvy quen biết.
"Là bà ta à?" Sir Lý chỉ bà ta hỏi.
Nguyễn Đông Đình gật đầu: "Bà ta và cái người tuần trước vừa bị dắt đi ấy, cùng làm việc cho một kẻ."
"Cứ giao cho chúng tôi, mụ kia cũng khai rõ chừng bảy tám phần rồi." Giọng Sir Lý khá tự tin, "mụ kia" mà ông nói dĩ nhiên là ám chỉ thím Trương đã bị Nguyễn Đông Đình bắt quả tang ở gian làm bánh vào tuần trước.
"Vậy làm phiền Sir rồi."
Hai vị mặc thường phục trói chặt hai bên dì Lý. Đúng lúc họ sắp rời khỏi phòng làm việc, Ân Tĩnh vẫn im lặng từ đầu tới giờ đột nhiên hét lên: "Chờ đã!"
"Có chuyện gì vậy?" Sir Lý dừng bước.
Ân Tĩnh phản ứng như thể vừa nhận phải một cú sốc cực lớn, cũng không để ý mọi người đang đổ dồn ánh mắt vào mình, cô lạnh lùng, bước nhanh tới trước mặt dì Lý: "Vậy ra ban đầu dì tiếp cận Sơ Vân là có mục đích?"
Cả người cô rét cóng, nhớ đến cái hôm trong bệnh viện ở Hạ Môn, cô em dâu tính tình khó ưa nhưng dễ mềm lòng của cô đã hết lòng dựa dẫm vào người đàn bà này: "Dì Lý, dì ngồi thêm một lát nữa đã, khoan hãy đi, tôi sợ ở một mình..."
Đau đớn thay, điều đáng sợ nhất chính là người đàn bà trông có vẻ tốt bụng, với đôi mắt hiền lành không hằn gợn ý đồ lường gạt này lại đương tâm làm ra loại chuyện đấy!
Đâu ai ngờ đó lại là người dì dễ gần "kịp thời" đưa con bé vào bệnh viện, là người dì dễ gần "kịp thời phát hiện" có người động tay động chân trong phòng Ân Tĩnh và người dì luôn miệng nói "Cô Hai là người tốt"!
Cái đống quá khứ ấy, sau khi lột trần lớp da hiền hòa, nhã nhặn ở ngoài mặt, đâu ai ngờ nó lại xấu xí đến mức ấy, từng lớp từng lớp một cứ thế tróc ra trước mắt cô.
"Bà là người thả mấy con ấu trùng lên giường của tôi và Sơ Vân? Nhưng lại vờ như người khác thả, chỉ để lừa gạt lòng tin của Sơ Vân?" Trong mắt cô chợt hiện lên một tia bén ngót, mà bà ta vẫn một mực im lặng, chỉ khi nghe thấy hai tiếng "Sơ Vân", vẻ mặt vốn thờ ơ của bà ta mới nhuốm chút dao động.
"Bà trơ mắt nhìn con bé mắc câu, trơ mắt nhìn con bé vì giúp bà mà hết lần này tới lần khác cầu xin anh mình đưa bà đến Hồng Kông! Để rồi bà thoải mái tận hưởng sự thông cảm của con bé, thoải mái tận hưởng lòng tốt của con bé, rồi sau cùng bà thoải mái giết chết nó! Lạy trời, bà là con rắn độc, bà là một con rắn độc!"
"Không!" Sự tức giận nứt toác ra trên gương mặt vốn đã đánh mắt thần sắc của bà ta, bà ta đột nhiên quay đầu, hung tợn trợn mắt nhìn cô: "Tôi nhận hết mọi thứ, nhưng cô Sơ Vân," bà ta chợt sững lại, giọng điệu đột nhiên yếu hẳn đi: "Không phải tôi giết."
"Vậy là ai?!"
Bà ta không nói.
Cho đến khi Nguyễn Đông Đình lạnh lùng lên tiếng, vừa đi tới nắm tay Ân Tĩnh, vừa hỏi vị cảnh sát: "A Sir, gã thanh niên làm ở xưởng sửa chữa ô tô Thông Đạt, các vị bắt được chưa?"
Sự dửng dưng mà dì Lý mới dựng lên ban nãy lần nữa bị phá vỡ. Bỗng dưng, bà ta trừng mắt nhìn Nguyễn Đông Đình: "Cậu đã làm gì nó?"
"Cái này còn tùy thuộc vào... các người đã làm gì trước đó." Lúc Sir Lý gật đầu báo rằng "bắt được rồi", Liên đại thiếu gia vẫn luôn mang một vẻ bất cần đời, với ánh mắt cũng dữ tợn không kém Nguyễn Đông Đình, thủng thỉnh nói chen vào: "Nhân đây, bổn thiếu gia thực sự phải cảm ơn cậu con trai đáng yêu mà cũng không kém phần lanh chanh của bà đấy. Vì muốn đẩy thời gian gây án về phía Hà Thu Sương nên cậu ta đã nói mình tam tầm lúc giờ rưỡi tối, và chín rưỡi thì mới về đến nhà. Đúng là khuyết não mà! Trong khi Thông Đạt làm gì có ca đêm vào tối thứ Sáu chứ?" Anh ta vừa nói, vừa quay khuôn mặt tuấn tú sang nữ thần nhà mình: "Thế nên khi em nói với anh thằng nhóc kia giờ rưỡi tan làm, anh ngay lập tức kết luận nó nói điêu, giờ em đã hiểu chưa?"
Marvy hừ lạnh, không chịu thừa nhận sự bất cẩn của mình vào thời điểm đó, cô nàng chửi rủa dì Lý thậm tệ: "Mụ già xảo trá! Thằng quỷ khốn nạn! Mẹ nào con nấy!"
"Bọn mày đã làm gì nó?" Dì Lý phớt lờ lời châm chọc của Marvy.
Cave cười thích thú, thật thật giả giả nói: "Tra tấn hành hình, đe dọa cám dỗ, tẩn cho nó lên bờ xuống ruộng!"
"Mày..." Còn chưa nói dứt chữ "mày", Sir Lý đã nháy mắt ra dấu với cảnh sát mang bà ta ra ngoài.
Marvy nói mình cũng muốn đi xem thử, thế là bèn kéo Cave theo cùng.
Còn sót lại mình anh và cô, trong văn phòng đột nhiên yên ắng lại. Chốc lát sau, Nguyễn Đông Đình hỏi cô: "Em đang nghĩ gì vậy?" Tay anh vẫn nắm chặt tay cô.
Ánh mắt Ân Tĩnh vẫn dán chăm chăm vào cái nơi mà dì Lý vừa biến mất: "Làm sao mà anh phát hiện ra bà ta?"
"Còn em thì sao?"
"Em ư?" Cô quay đầu, không rõ tại sao.
Nguyễn Đông Đình nói: "Em từng nói với anh rằng Hà Thu Sương là người duy nhất có thể gây rắc rối cho cả Nguyễn gia và Nguyễn thị. Nên khi đó cả em, mẹ và Marvy đã khẳng định chắc nịch Hà Thu Sương chính là hung thủ. Nhưng Ân Tĩnh à, sao em dám chắc chỉ có một người chứ? Nếu như không phải một người, mà một kẻ ở Nguyễn gia, còn một kẻ ở Nguyễn thị thì sao?"
Phải, cho đến bây giờ cô vẫn phải thừa nhận một điều, lối suy luận của cô mắc sai lầm trầm trọng, khi cô xâu chuỗi mọi chuyện lại với nhau - thì lại ngu ngốc tách người thực hiện ra!
Và cô đã bỏ quên điều này. Cô và Marvy, hai kẻ trinh thám gà mờ nhưng lại tự cho mình là khôn ngoan ấy cứ khăng khăng phán định chuyện vốn hai người làm là do một người làm. Để rồi cứ cố chấp mù quáng, đẩy hết mọi manh mối xuống đầu Hà Thu Sương!
"Còn nữa," Nguyễn Đông Đình hỏi cô: "Em có bao giờ nghi ngờ tại sao thuốc của Thu Sương lại ở nhà dì Lý chưa?"
Ân Tĩnh nhớ đến những lời dì Lý đã khai trước đó: "Bà ta bảo là Sơ Vân để quên, đêm đó con bé định đưa thuốc đến cho Hà Thu Sương..."
"Đưa thuốc đến cho Hà Thu Sương?" Vẻ mặt Nguyễn tiên sinh nom ngập sự trào phúng: "Nhưng em vừa nói, đêm đó con bé vốn dĩ đi tìm Hà Thu Sương, bởi vì con bé cho rằng chuyện trúng độc là do Thu Sương làm?"
Ân Tĩnh sững sờ.... chẳng lẽ...
Nguyễn Đông Đình gật đầu: "Ân Tĩnh, nếu như là em, khi ghét một người, em còn bận tâm đến sự an nguy của cô ta hay không? Hơn nữa với tính của Sơ Vân, nếu đêm đó con bé thật sự đi tìm Thu Sương tính sổ, em cho là nó có lòng tốt đưa thuốc đến cho cô ấy sao?"
"Vậy thuốc ấy..."
"Đoạn video ở tiệm thuốc là thật. Tối đó Thu Sương đột nhiên bị mất thuốc, cô ấy đã đến hiệu thuốc gần khách sạn để kê đơn thuốc mới. Mà về số thuốc bị mất ấy, Ân Tĩnh, em nghĩ ai có khả năng đem nó đi nhất?"
"Ý anh..."
"Đúng vậy, những nhân vật bình thường nhất, mỗi ngày đều đang "chăm sóc" cuộc sống của chúng ta, chẳng hạn như nhân viên dọn phòng."
Cô lảo đảo một bước - nhân viên dọn phòng.
Nhân viên dọn phòng!
Hằng ngày đúng giờ đều gõ cửa và mở cửa mỗi phòng theo quy củ, hằng ngày đều làm những chuyện bình thường nhất, song làm sao bạn biết được, bọn họ có làm những chuyện khác hay không?
"Nhưng mà..." Giọng cô nghe có vẻ yếu ớt, khuôn mặt phúc hậu và hiền lành của dì Lý ở Hạ Môn hôm nào không ngừng hiện lên trong đầu cô, dì Lý tốt bụng nói với cô rằng: "Phu nhân à, xin phu nhân hãy khuyên dặn cô Sơ Vân giúp tôi, gần đây cô ấy có vẻ nghi ngờ mọi thứ xung quanh." Chân thành như vậy, ân cần như vậy, hiểm nỗi, lòng người quy cho cùng vẫn cách một lớp da!
"Nhưng tại sao bà ta phải trộm lọ thuốc chứ?"
Nguyễn Đông Đình giải thích: "Thứ nhất, có lọ thuốc bà ta mới có thể gặp riêng Thu Sương giữa ban ngày ban mặt trong đám tang của Sơ Vân, tiếp đó là để đánh lạc hướng mọi người, làm mọi người nghĩ rằng cái chết của Sơ Vân liên quan đến Thu Sương. Có Thu Sương làm nhiễu loạn tầm mắt, hung thủ thật sự mới có thể an toàn; thứ hai, bà ta phải đảm bảo rằng cuối cùng Thu Sương có thể rút lui được, cho nên khi xác định trong tiệm thuốc gần khách sạn có máy giám sát, bà ta đã lấy thuốc của Thu Sương để đảm bảo rằng Thu Sương sẽ xuất hiện trong hiệu thuốc vào đêm hôm đó, và máy giám sát sẽ chứng minh cho sự vắng mặt của cô ấy."
"Tại sao?"
"Bởi vì kẻ đứng sau bức màn không cho phép con gái mình xảy ra bất cứ chuyện gì."
"Anh nói con gái ư? Chẳng nhẽ..."
"Phải, Hà Thành."
Cô ngồi phịch xuống cái ghế văn phòng, cả người lạnh toát, không nói được lời nào.
Thím Trương, dì Lý - Hà Thành!
Vẻ lạnh lùng, thù hằn lại xuất hiện trên mặt Nguyễn Đông Đình: "Đúng vậy, tất cả đều là người của Hà Thành! Có điều thím Trương đã bị ông ta đào mất với tư cách là chân tường của Nguyễn gia, còn dì Lý, từ trước đến giờ vẫn luôn làm việc cho ông ta."
Ân Tĩnh rệu rã lắc đầu, trong tâm trí lại hiện lên cái đêm Sơ Vân bị sát hại, trước khi rời khỏi nhà, con bé đã nói với cô rằng: "Về vụ đầu độc quinine, em đã nằm nghĩ cả đêm, sau đó mới phát hiện ra một người rất đáng ngờ. Em sẽ đến chỗ người đó một chuyến."
Mà cô lại ngu xuẩn biết chừng nào, chỉ biết liên hệ người đó với mình "Hà Thu Sương"! Rõ ràng Sơ Vân nói "Em sẽ đến chỗ người đó một chuyến", rõ ràng đêm đó Sơ Vân đã đến chỗ dì Lý, nhưng cô quá ngu xuẩn, chỉ thấy được Sơ Vân đứng ngoài phòng chờ Hà Thu Sương một lát chứ không hề nghi ngờ dì Lý cũng được con bé đến thăm hỏi!
Cô chôn mặt giữa hai cánh tay mình, chật vật đặt nghi vấn: "Ban nãy Cave vừa nói, cái chết của Sơ Vân có liên quan đến con trai của dì Lý?"
"Chính gã đã giết hại Sơ Vân." Giọng Nguyễn Đông Đình ngập tràn sự đau đớn và căm thù.
Anh sẽ vĩnh viễn không quên được những gì Cave đã nói với anh sau khi phối hợp với cảnh sát bắt được thằng khốn đó: "Đáng lẽ đêm đó Sơ Vân không phải chết."
Đáng lẽ đêm đó Sơ Vân không phải chết. Khi con bé nổi giận đùng đùng đến nhà dì Lý, tức giận chất vấn bà: "Người hạ độc Vương A Tam chính là dì phải không? Trong túi xách của tôi và chị dâu cùng xuất hiện lọ thuốc độc quinine, mà ngày hôm đó người duy nhất tiếp xúc với hai chúng tôi chỉ có mình dì thôi! Dì Lý, uổng công tôi giúp dì như vậy, tin tưởng dì như vậy..." Nỗi đau và khiếp sợ trong mắt con bé không hề che giấu bắn thẳng vào đáy mắt dì Lý: "Dì nói đi, dì theo tôi đến Hồng Kông là có kế hoạch phải không?"
Con trai dì Lý đứng một bên đã nheo cặp mắt lại, ánh mắt nguy hiểm quét một lượt hết khắp người Sơ Vân. Khốn nỗi, Sơ Vân chỉ lo đắm chìm trong nỗi bi phẫn của mình, mà không hề có chút cảnh giác nào: "Dì nói đi!"
Trong giây lát, vẻ mặt sững sờ của dì Lý chuyển dần sang sáng tỏ, song bắt gặp ánh mắt nguy hiểm của con trai, bà ta bèn vội trở về với dì Lý của ngày thường, với khuôn mặt phúc hậu và lương thiện, bà ta nài nỉ con bé: "Cô Sơ Vân ơi, cô đang nói gì vậy? Công ơn của cô đối với bà Lý này to lớn đến dường nào, e rằng kiếp sau cũng chẳng thể đền đáp, sao tôi có thể hãm hại cô được đây? Cô Sơ Vân ơi, xin cô hãy suy xét cẩn thận, xin chớ oan uổng tôi như vậy!"
"Nhưng..."
"Cô Sơ Vân ơi, hẳn cô quá sợ hãi nên mới nghĩ lung tung như vậy. Cô ngồi xuống đây, dì Lý rót cho cô tách trà, uống một ngụm nước nóng, chốc nữa trở về lại suy nghĩ cẩn thận, người muốn hại Nguyễn gia, Nguyễn thị sao có thể là tôi được chứ?" Giọng bà ta ôn hòa mà không có ác ý, giờ khắc ấy, quả thật đã quấy quá đánh lừa được Sơ Vân.
Hiềm nỗi, dì Lý vừa vào bếp châm trà, con trai bà ta đã lặng lẽ trở về phòng, bấm ngay một dãy số bí ẩn: "Nguyễn Sơ Vân đã bắt đầu nghi ngờ chúng ta... Vâng, mẹ tôi có lẽ đã có cảm tình với cô ta, còn khuyên cô ta về nhà suy nghĩ lại cẩn thận... Tôi e là cô tiểu thư ngu ngốc kia về nhà sẽ nói chuyện này ra, đến lúc đó..."