Dịch: Duẩn Duẩn
Sau đó anh nghe thấy giọng thầm thì của cô...
"Đằng kia có camera giám sát."
Đây là lần thứ hai.
Ngay trong nhà của anh, dưới mí mắt của anh, chỉ cách nhau vài tháng, lại phát hiện thêm một máy giám sát.
Còn là hiệu X-G. Nhãn hiệu này không thể so với những loại tầm thường khác. Nó đã được bổ sung thêm chức năng ghi âm, có thể quay được người đứng xa tận mười mét, thậm chí rõ cả lỗ chân lông. Nó từng xuất hiện một lần trong nhà họ Nguyễn!
Nếu chẳng phải sự tình quá nghiêm trọng, Nguyễn Đông Đình chừng như có thể dùng cả đêm để ca ngợi sự thông minh của cô. Bởi sau khi phát hiện máy theo dõi, cô vẫn tỉnh bơ như không, câu hoang đường như "không uống rượu giao bôi với em" cũng có thể thốt ra. Ha, không uống mới lạ đấy! Đêm tân hôn, cô nói đây là phong tục kết hôn ở Mân Nam, nhất quyết phải uống một ly cho bằng được. Năm ngoái sinh nhật cô, trong khách sạn hai người cũng từng uống...
Gượm đã, sinh nhật đêm đó, hai người uống chén rượu giao bôi dưới ống kính của kẻ vô danh, chẳng lẽ bây giờ...
Trong phút chốc, anh cũng kịp phản ứng, vì vậy mới có câu "bây giờ bổ sung, vẫn còn kịp chứ?".
Vợ chồng ăn ý, chính là như vậy. Hóa ra, hai người cũng có thể ăn ý đến thế.
"Em nghi cái máy theo dõi này có liên quan với cái máy bị phát hiện ở phòng bếp năm ngoái." Cả hai cùng nhau trở về phòng. Lúc cửa phòng vừa đóng, Ân Tĩnh bèn vạch rõ ngọn nguồn.
"Không phải nghi ngờ, liên quan rõ ràng." Nguyễn tiên sinh khẳng định một cách chắc nịch.
Ân Tĩnh đột nhiên không nói nữa.
"Sao thế?" Nguyễn tiên sinh nhớ tới chuyện náo loạn hồi chiều, lại hỏi: "Giờ em còn dám chắc cái máy là do Hà Thu Sương lắp không?"
Nào ngờ cách nghĩ của Ân Tĩnh hoàn toàn trái ngược anh: "Thật ra em cũng đang tính hỏi, bây giờ, anh còn dám chắc cái máy không phải là do cô Hà lắp không?"
Cô ta vừa mới đến, trong nhà lại xuất hiện thêm một máy theo dõi. Vô vàn điểm khả nghi đồng loạt chĩa hướng về người phụ nữ này, sự thật rành rành như nổi trên mặt nước. Vậy mà anh còn cố ý che mờ đôi mắt, không muốn nhìn cho rõ.
"Nguyễn tiên sinh, Sơ Vân là em gái của anh."
"Cũng bởi Sơ Vân là em gái của tôi cho nên chuyện này càng không thể cẩu thả. Hai cái máy được lắp cách nhau lâu như vậy, Ân Tĩnh, em thấy Thu Sương là người kiên nhẫn như vậy ư?"
Cô cười nhạt, không còn gì để nói.
"Em thấy Thu Sương là người kiên nhẫn như vậy ư?" Hai cái máy được lắp cách nhau lâu như vậy, thời gian ấy càng phải kiên nhẫn chứ sao? Nói thẳng ra, chẳng phải vì người đó tên Hà Thu Sương ư?
Cô nhướng môi châm chọc - nếu vậy, thì chính là vậy đó.
Chẳng nói chẳng rằng, cũng chẳng thèm nhìn anh, cô xoay người, đi thẳng vào phòng tắm.
"Trần Ân Tĩnh!" Ai ngờ động tác này đã bén rỡ ngọn lửa giận trong anh. Sau khi chắc chắn cánh cửa đã đóng chặt, cô mới yên tâm cởi quần áo, nào đâu cửa phòng bỗng dưng "ầm" một tiếng đinh tai nhức óc như muốn long hẳn ra.
Ân Tĩnh giật nảy mình: "Anh làm gì thế?" Chiếc đầm vừa bị kéo lên đến ngang ngực liền nhanh chóng thả xuống: "Em muốn tắm!"
"Thì sao nào?"
"Thì anh mau ra ngoài!"
"Ra ngoài làm gì? Có phải là chưa từng thấy đâu."
Thôi đấy... Người này bị gì thế?
Cô chỉnh lại áo xống cho gọn gàng: "Vậy anh muốn thì dùng đi."
Ân Tĩnh nhấc chân ra ngoài. Dù sao nhà này cũng không phải chỉ có độc cái phòng tắm. Ấy thế mà cô vừa đi sượt qua vai anh, cổ tay đã bị kéo giật lại, cả người chúi nhủi về phía anh: "Không nói cho rõ ràng thì đừng hòng đi đâu."
"Anh muốn em nói gì chứ?"
"Thái độ em kiểu gì đấy?"
"Thái độ em làm sao?"
"Tôi còn chưa nói hết em đã nguây nguẩy quay đi. Đây là thái độ nói chuyện với chồng mình đấy hả, Trần Ân Tĩnh?"
Ân Tĩnh há miệng, một chữ cũng chẳng thể thốt nổi. Đúng thật, cô không biết phải phản bác lại người này thế nào!
Thái độ cô làm sao? Cô nói nhiều như vậy, một chữ anh cũng không lọt tai. Được rồi, thế thì cô nhận thua, cô trốn tránh, cô đi tắm, vậy mà anh còn hoạnh họe cô.
"Nói đi chứ, rốt cuộc em muốn sao? Không hợp ý một cái liền hất mặt bỏ đi, tôi tử tế với em quá rồi phải không?"
Gương mặt Ân Tĩnh vốn bình lặng, nghe được câu đó, bèn bật cười thành tiếng: "Anh tử tế với em quá ư?" Sự mỉa mai hiếm có quấn quanh hàng mày cô: "Trong phòng một người, ngoài phòng một người. Nguyễn tiên sinh, đây là cái anh gọi là tử tế ư?"
Thậm chí Marvy còn lôi cả thành ngữ "Tề nhân chi phúc" ra nói, anh tưởng đấy là tử tế với cô ư?
Nguyễn Đông Đình sửng sốt, chẳng ngờ cô lại buông thả những lời ấy. Vậy mà không hiểu sao, gương mặt vốn đỏ gắt vì giận dữ của anh lại dịu đi vì câu nói vô tình ấy.
"Đấy là lý do em kiên quyết cho rằng Thu Sương có tội?"
Cô thất vọng rũ mắt: "Nếu anh cho là vậy thì chính là vậy đấy."
Cô chuyển bước ra ngoài phòng tắm. Lần này, anh không níu kéo nữa, cô dễ dàng dứt ra khỏi tay anh.
Bóng người xinh đẹp nhanh nhẹn dời về phía phòng trong. Lúc Ân Tĩnh chuẩn bị cầm áo quần định đến một phòng khác, bỗng dừng lại ở ngưỡng cửa khẽ hỏi: "Nguyễn tiên sinh?"
Anh đáp lời cô. Sau khi cho rằng vẻ kỳ cục của cô do ghen tuông mà ra, chẳng hiểu vì cớ gì, gương mặt ai đó không còn đen thui nữa.
Nào đâu câu tiếp theo của cô lại là: "Buổi tối anh muốn ngủ thư phòng hay em ngủ phòng khách?"
Cái gì?
Anh sững người.
"Ái chà, nom ai mới sáng sớm đã xị mặt thế này?"
Để tên Liên Giai Phu đê tiện này ở nhà anh quả là một quyết định sai lầm!
Rạng sáng ngày hôm nay, khi Nguyễn Đông Đình mang cặp mắt thâm xì đi ra khỏi thư phòng, bắt gặp ngay Liên Giai Phu đang hoan hỉ bước ra từ phòng của Marvy. Giọng điệu giễu cợt cùng bản mặt tươi rói như tắm trong gió xuân của cậu ta nom mới gai mắt làm sao: "Sao thế nhỉ? Có phòng không ngủ lại ngủ ở thư phòng. Tối qua bị em Tĩnh đuổi cổ ra ngoài à?"
Túng quẫn hơn là cửa phòng ngủ ngay lúc đó lại vang "cạch" một tiếng, kẻ đầu sỏ thong thả bước ra, nhìn thấy hai người đang đứng ở hành lang, chỉ thản nhiên như không gật đầu một cái: "Buổi sáng..."
Chữ "sáng" còn chưa nói xong, Nguyễn Đông Đình đã sầm sì bỏ xuống lầu, coi cô như một người vô hình!
Đêm qua khi nghe được câu "đại nghịch bất đạo" của cô, anh kinh sợ đến mức cứ tưởng mình nghe nhầm, hay là do nguyên nhân quái quỷ nào đó, tóm lại là khoảnh khắc ấy, Nguyễn Đông Đình chỉ đứng như hóa đá trong phòng tắm, cho đến khi cô ra tới chỗ cửa: "Vậy em sẽ ngủ ở phòng khách." Anh mới hoàn hồn.
Ngủ phòng khách? Đường đường là chủ nhà lại đi ngủ phòng khách?
Người phụ nữ này dám "lấy lùi làm tiến", quả thật lông cánh đã cứng cáp quá rồi!
Trước khi cô mở cửa, anh lạnh mặt túm cái gối trên giường, đi ra ngoài đóng sầm cửa một phát, u ám bước đến chiếc giường gấp trong thư phòng mà anh đã ngủ bao năm nay.
Từ giây phút đó, anh không thèm bước vào phòng ngủ thêm một lần nào nữa.
"Chậc chậc! Không ngờ mặt liệt vạn năm cũng có ngày rúm ró đến vậy. Em Tĩnh à, cứ kiểu này, em nhớ phải cẩn thận đấy nhé!". Cave "tốt bụng" nhắc nhở cô một câu. Trước khi xuống lầu, còn tò mò hỏi cô: "Nói nghe đi, sao em làm được vậy?"
Dĩ nhiên là Ân Tĩnh phớt tỉnh anh ta.
Có điều những ngày sau đó thực sự y hệt như những gì Liên Giai Phu đã nói, không dễ chịu chút nào. Đi làm cùng một chỗ, tan việc lại về cùng một nhà, ngẩng đầu không thấy, cúi đầu cũng thấy. Rầy nỗi, mỗi lần cả hai vô tình bắt gặp ánh mắt nhau, cô luôn cảm thấy cái nhìn lạnh băng của Nguyễn tiên sinh như đông cô thành đá. Rõ ràng người tức giận là cô, cuối cùng họ Nguyễn kia lại có bản lãnh hóa bị động thành chủ động. Đến nỗi chưa tới hai ngày, người làm đang tất bật lo tang lễ cho Sơ Vân, cũng bắt đầu xì xào: "Lần này lại có chuyện gì nhỉ? Sao đột nhiên Cậu Cả lại dọn đến thư phòng? Chẳng lẽ là có người mới vào ở nên Cậu Cả mới lạnh nhạt với Mợ Cả?"
Nguyễn Đông Đình lười giải thích, muốn đoán gì cứ đoán, muốn đồn gì cứ đồn.
Thời gian quàn linh cữu của Sơ Vân cứ vậy trôi qua trong sự tiêu điều, vắng lặng. Hôm đưa tang, khách gần xa cùng đổ tới tiễn biệt, trong đó có cả nhân viên được Sơ Vân thường xuyên chiếu cố ở Nguyễn thị.
Không ngờ nhóm người chuyên gây rối cũng tới, họ cùng với dì Lý trầm mặc cúi đầu trước di ảnh của Sơ Vân.
Lúc đó Ân Tĩnh đứng cạnh Nguyễn Đông Đình, với tư cách là chủ nhà, cô cúi người tạ lễ với khách khứa. Khi ngẩng đầu lên, nhìn thấy bóng dáng mấy người đó, cô bèn hạ giọng tới hỏi Nguyễn Đông Đình: "Có phải bọn họ lại tới gây chuyện không ạ?"
Thực tế, hai người đã mấy ngày rồi không nói chuyện, nom Nguyễn Đông Đình có vẻ chưa hết giận, chỉ lạnh nhạt trả lời: "Bọn họ không có cái gan đó."
Cô còn tính nói thêm gì nữa, nhưng nhác thấy dì Lý dẫn những người đó đến chỗ họ xá đầu lại thôi: "Xin Nguyễn tiên sinh, Nguyễn phu nhân nén bi thương!"
"Cô Hai là người tốt, chắc chắn sẽ được lên thiên đường."
"Cô Hai có đại ân đại đức với chúng tôi, chúng tôi sẽ cầu nguyện cho cô Hai."
Người nói câu cuối cùng không phải dì Lý, mà là Vương A Tam trúng độc quinine gây chuyện trước khách sạn!
Ân Tĩnh nheo mắt, "Cô Hai có đại ân đại đức với chúng tôi, chúng tôi sẽ cầu nguyện cho cô Hai"?
Nói thế, Vương A Tam đã biết chuyện tiền lương của mình được tính nhiều hơn năm trăm tệ? Sơ Vân cũng khai báo rõ ràng?
Ân Tĩnh chợt nhớ tới vụ ngộ độc quinine hôm đó, cô từng căn dặn Sơ Vân gọi điện đến phòng nhân sự để hỏi số Vương A Tam, nhưng con bé còn chưa kịp quay số thì A Sir đã đột ngột xông vào nhà. Sau đó lộn xộn cả đống chuyện, Sơ Vân đã làm việc này từ lúc nào?
Nhân lúc các nhân viên lững thững ra về, cô bèn đến nói nhỏ với mẹ một tiếng, rồi nối gót đi theo họ ra khỏi nhà quàn.
Đương lúc tính gọi dì Lý lại thì bỗng thấy một bóng người cao gầy từ đâu nhảy xổ ra, vội vàng kéo dì Lý tách khỏi đám người: "Sao rồi, có mang theo không?"
Là Hà Thu Sương!
Ân Tĩnh vội lùi bước, núp sau cái cây đại thụ bên cạnh theo bản năng.
"Tôi có mang, có mang!" Dì Lý lấy ra một cái lọ nhỏ trong túi xách.
Ân Tĩnh còn chưa kịp nhìn rõ là gì, Hà Thu Sương đã mau lẹ dém vào túi quần: "Phải rồi, tuyệt đối không được nói chuyện này với ai!"
Nom dì Lý có vẻ tò mò: "Hà tiểu thư, đây là?"
"Là cái gì bà cũng chớ xía vào. Tóm lại đừng để ai biết hôm nay bà đưa thuốc cho tôi."
"Vâng."
Hai người vội vàng gặp nhau rồi lại vội chia tay, Ân Tĩnh trầm ngâm đứng đó như có điều suy nghĩ. Một lát sau, cô lấy điện thoại ra: "Marvy, mới rồi không biết dì Lý đã đưa lọ gì cho Hà Thu Sương, cô ta liền dém ngay vào túi quần bò. Tớ nghĩ cậu có thể tra thử."
Về phần điều tra thế nào, chuyện này thuộc phạm vi chuyên môn của thám tử họ Nhan.
Sau khi cúp máy, Ân Tĩnh vẫn quyết đi hỏi chuyện dì Lý. Bên ngoài nhà quàn, trong vòng mét không có ai, cô bèn gọi dì ấy lại.
"Là phu nhân đấy à?" Quay đầu thấy người gọi mình, bà ấy một mực cung kính hỏi: "Phu nhân có chuyện gì sao ạ?"
"Các nhân viên đều biết về chuyện tiền lương, phải không?"
"Đúng vậy, thưa phu nhân. Cô Hai cũng giải thích với tôi, ôi..." Đôi mắt dì ấy vốn hoen đỏ giờ đây đã lấp lánh ánh nước: "Một cô gái tốt như vậy, phu nhân nói xem là ai muốn hại cô ấy chứ? Tối đó tiểu thư đến nhà tôi, nói với tôi rằng người có ý đồ bỏ độc cô ấy cũng chính là người đã gài tang vật cho phu nhân. Phu nhân thấy đấy, một cô gái tốt như vậy, một cô gái tốt như vậy..." Dì Lý khóc không thành tiếng.
Ân Tĩnh cúi đầu, lặng lẽ thở dài.
Chỉ là hơi thở ấy chợt nghẹn lại trong cổ họng, "Tối đó tiểu thư đến nhà tôi, nói với tôi rằng người có ý đồ bỏ độc cô ấy là cùng một người với người đã gài tang vật cho phu nhân"?
Trời ơi! Cô chấn động toàn thân: "Dì Lý, dì có nhớ cụ thể là ngày mấy không?"
"Sao vậy ạ?" Dì Lý thấy vẻ mặt nghiêm túc của cô, liền biết đã xảy ra chuyện lớn, bèn bẻ ngón tay đếm nhẩm: "Để tôi nhớ xem, hình như là mùng bảy..."
"Mùng bảy? Dì chắc chứ?"
Dì Lý lại bẻ ngón tay tính lại lần nữa: "Vâng! Là mùng bảy!"
Đột nhiên, Ân Tĩnh run rẩy cả người. Mùng bảy, là mùng bảy!
Ngày Sơ Vân bị rơi xuống vách núi cũng là ngày... mùng bảy!
"Mùng bảy? Mùng bảy thì làm sao, thưa phu nhân? Chẳng lẽ..."
"Phải, mùng bảy là ngày Sơ Vân gặp tai nạn! Dì Lý, dì nhớ kỹ lại xem, tối đó Sơ Vân rời khỏi nhà dì lúc mấy giờ?"
"Khoảng, khoảng hơn chín giờ ạ."
"Dì chắc chứ?"
"Tôi không thể chắc chắn một trăm phần trăm, nhưng sẽ không quá muộn. Vì Cô Hai bảo còn phải đi tìm Hà tiểu thư."
"Hà Thu Sương?"
"Vâng, cô Hà Thu Sương."
Phải báo chuyện này cho Nguyễn tiên sinh ngay lập tức mới được!
Ngặt nỗi, lúc cô trở lại nhà quàn, Nguyễn tiên sinh đã không thấy đâu nữa.
"Nguyễn tiên sinh đâu rồi?"
Giọng Marvy nghe chừng rất tức giận: "Cơ thể Hà tiểu thư không khỏe, mới rồi vừa yếu ớt ngất xỉu. Nguyễn tiên sinh nhà cậu đang tính đưa cô ta về nghỉ."
~~~
P/s: Lâu quá ko gặp mọi người ^^ Mọi người có khỏe không ạ ~~
Xin lỗi vì đã để mọi người đợi lâu nhé
Cô gái Sơ Vân đã đi thật rồi, thật tội. Bỗng nhiên tớ lại nhớ tới bài thơ của Nguyễn Thiên Ngân:
Em ơi đừng yếu đuối
Một tẹo thôi đã buồn
Làm sao đi đến cuối
Giữa cuộc đời đao gươm.