Phần lưng bị đụng mạnh vào vách tường vừa cứng rắn lại vừa lạnh buốt khiến thân thể Phong Cuồng Huyết Bình chợt khựng, sau đó bị sức phản chấn chấn cho dội ngược về. Nếu không phải biết phía sau có đám huynh đệ U Minh Quỷ Trảo áp trận cho, y chắc chắn đã cho rằng đang bị ai đó đánh lén rồi.
Đường lui bị chắn, mà bóng dáng của địch nhân vẫn còn chưa phát hiện ra, chuyện này khiến Phong Cuồng Huyết Bình thầm hoảng sợ trong lòng, mà tinh thần cũng nặng nề đến cực điểm. Lần đầu tiên, y mới thật sự đánh giá lại một cách cẩn thận đối thủ này - y không thể ngờ, tên ‘khống nước bậc ba gà con’ trong mắt y đây, khi chiến đấu lại điên cuồng đến như vậy, cho dù là đối mặt với một đối thủ bậc bốn mà vẫn hung tàn đến thế!
Ý nghĩ này trong nháy mắt là đi qua, Phong Cuồng Huyết Bình cố gắng dời vị trí sang bên cạnh. Cho dù khí thế đối phương đã thăng cao, nhưng so về mặt thực lực, y vẫn mạnh hơn Tần Nhược một đoạn, tuyệt đối không thể bị đánh đến không có sức phản kháng như thế được.
Nhưng thân thể y vừa mới cử động, đã có một bức tường băng cao hai mét dựng lên, một lần nữa ngăn lại đường đi của y...
“xxx!”
Hai lần bị chặn đường, khiến Phong Cuồng Huyết Bình không nhịn được phải mắng một câu thô tục, sau đó dùng một phép Tinh Thần Phong Bạo vào khu vực sương phủ sắp tàn kia - Tần Nhược có thể dựng tường băng bên cạnh y, chứng tỏ hắn nhất định đang ở trong phạm vi mét quanh y.
Nhưng, phạm vi tấn công của Tinh Thần Phong Bạo cũng không lớn, cho nên chiêu này bay ra ngoài, không chạm được gì cả.
Mà kết quả của việc xung động, chính là một hướng khác của y lại bị dựng thêm một bức tường băng nữa, nó hợp với hai bức sẵn có tạo thành một căn phòng nửa bao vây. Chỉ cần thêm một bức nữa, là có thể triệt để vây khốn Phong Cuồng Huyết Bình ở bên trong rồi.
Sự xuất hiện của bức tường thứ ba rốt cục cũng khiến Phong Cuồng Huyết Bình nhận ra được thâm ý của Tần Nhược, sắc mặt y trắng bệch, mắng to một tiếng “chết tiệt” rồi không kịp ngưng tụ phép thuật nữa, cứ thế hớt ha hớt hải chạy khỏi phạm vi bao vây...
Mặc dù y không cho rằng những bức tường băng ấy có thể tạo được bao nhiêu thương tổn cho bản thân, nhưng y cũng biết rằng, mình tuyệt đối không thể để cho bị bao vây một cách triệt để!
Hơn nữa, còn có một nguyên nhân khác khiến cho y nghĩ đến mà sợ:
Năng lực khống chế của Tần Nhược quá là đáng sợ, thật là nhanh quá mức!
Từ khi bắt đầu chiến đấu đến hiện giờ, y mới phóng ra được một chiêu Tinh Thần Phong Bạo và Tinh Thần Xuyên Thứ thôi, mà đối phương thì đã dùng đến bốn phép khống chế nguyên tố bậc một cộng với một phép bậc ba - Băng Bạo - rồi!
Đến lúc này y mới đột nhiên phát hiện, chiến đấu với một tên khống nước ở vùng đất tuyết là một quyết định mất sáng suốt đến mức nào - ở đây, người chơi khống nước thậm chí không cần phải ngưng kết nguyên tố nước thành băng, chỉ cần lấy thẳng từ mặt đất lên là được rồi, Băng Tường và Băng Bạo gần như cứ nhấc tay là có, tốc độ phải nhanh hơn y nhiều lắm.
Dạng chiến đấu như thế này quả thực là...
Phong Cuồng Huyết Bình có khổ mà không dám nói, vốn giữa y với Tần Nhược đúng là có một ưu thế tuyệt đối về thực lực, nhưng khi đến môi trường dạng này rồi, xem ra chút ưu thế đó đã hoàn toàn bị san lấp mất. Nếu bất cẩn một lần, kẻ bại rất có khả năng sẽ là y!
Tuy cưỡi hổ khó xuống, nhưng y cũng không thể yêu cầu dừng chiến hoặc đổi địa phương chiến đấu được, như vậy mặt mũi sẽ mất hết...
Chỉ có thể đánh bừa thôi!
Nhưng nào ngờ, y vừa di động, ba bức tường băng chung quanh cũng di động theo - tốc độ chúng rõ ràng phải nhanh hơn tốc độ di động của y nhiều. Tần Nhược tựa như biết hướng y đang chạy trốn vậy, ba bức tường nọ cứ luôn bám theo sau y, cho dù y đã phát lực chạy như điên, nhưng vẫn cứ bị ba bức tường nọ vây ở bên trong, cho đến khi hợp lại với bức thứ tư...
“xxx!”
Màn sương phía đối diện đã hoàn toàn lắng xuống, nhưng Tần Nhược vẫn chưa biết đang ở đâu, mà hướng Phong Cuồng Huyết Bình đang cắm đầu chạy tới, không biết từ khi nào đã xuất hiện một bức tường băng dài rộng đều hai mét, đang dùng tốc độ cực nhanh bay qua...
“Bụp!!”
Dưới ánh mắt vừa hãi vừa dị của hơn hai chục tên người chơi nơi đây, bốn bức tường băng triệt để ghép lại với nhau - tên Phong Cuồng Huyết Bình đáng thương kia đã bị nhốt trong một căn phòng băng thô sơ chưa đủ bốn mét vuông bằng bốn bức tường băng do Tần Nhược tạo ra...
“Còn cần tiếp tục nữa không?”
Tần Nhược bước từ sau đám tường băng ra, nhìn đám Thiết Tỏa Hoành Giang, hỏi.
Bọn Thiết Tỏa Hoành Giang còn chưa kịp mở miệng thì đã có người trong đám do Phong Cuồng Huyết Bình mang đến gào lên:
“Mẹ! Mày hỏi thế không phải hỏi nhảm à? Chỉ có mấy cái tường băng thôi mà đã cho rằng vây khốn được Huyết Bình lão đại sao? Thằng nhãi rác rưởi...”
Tựa như hưởng ứng với tiếng gào của tên này vậy, ở trên không của một trong bốn bức tường băng, một cây búa lóe ánh sáng vàng đột ngột xuất hiện, trông nặng tựa vạn cân, chậm rãi nện xuống.
Một thoáng sau, trên mặt của bức tường băng này xuất hiện hằng hà sa số những vết rạn, cuối cùng ầm một tiếng hóa thành bột phấn.
“Thế nào rồi thằng nhãi rác rưởi?”
“Huyết Bình lão đại làm đẹp lắm!”
Tinh thần của đám người do Phong Cuồng Huyết Bình mang đến nhất thời phấn chấn, nhưng chúng vô tư không phát hiện được ánh mắt xem thường của những người bên nhóm Thiết Tỏa Hoành Giang, mà càng không phát hiện được rằng ngay cả hai người trong nhóm mình là Hắc Thực và Bá Vương Hoàn cũng đang nhăn chặt lông mày, biểu hiện nặng nề không khác gì lúc trước cả.
Tần Nhược cũng xem thường chút kiến thức nửa vời của đám ngu ngốc kia, gần như chớp mắt khi một bức tường bị nát vụn, hắn đã khống chế ba bức còn lại xoay nửa vòng tròn, vừa khiến những vụn băng bị dẹp đi, lại vừa khiến cho lỗ thủng bị xoay ngược một trăm tám chục độ.
Phong Cuồng Huyết Bình vốn đã chuẩn bị dùng tốc độ cao nhất lao ra khỏi ‘căn phòng băng’ đang giam mình, nhưng nào ngờ lối ra thoáng chốc đã dời đến sau lưng y, mà còn chưa chờ cho y kịp phản ứng, một bức tường băng khác đã từ mặt đất mọc lên, một lần nữa lấp kín lối ra rồi!
Một chiêu Cảnh Thế Chi Chuy cần phải có bốn giây thời gian ngưng tụ, mà năng lực khống chế nguyên tố bậc một của Tần Nhược thì tùy lúc tùy chỗ đều có thể dùng, y có chơi cũng chơi không lại nổi Tần Nhược.
Nhất thời, Phong Cuồng Huyết Bình tức giận đến muốn hộc máu ra. Đứng trong phòng băng, y mắng không thôi:
“Mẹ nó Tần Nhược, có gan thì ra đánh với bố mày đây, đừng có chơi mấy cái trò mèo này nữa!”
Không chỉ riêng y, mấy tên tiểu đệ của y cũng nhao nhao từ bên ngoài mắng vào, thậm chí có người còn định lao vào giữa sân xử lý Tần Nhược nữa - nếu không có lời cảnh cáo từ trước của Thiết Tỏa Hoành Giang.
“Tốt!” Tần Nhược lạnh lùng mỉm cười. Lần này hắn thật sự đã nổi giận rồi, vốn hắn chỉ định làm như trận chiến nơi cửa vào di tích, khiến cho Phong Cuồng Huyết Bình biết khó mà lui thôi, nào ngờ tên này thật đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, đã thế này rồi mà còn cứng mồm nữa.
Là một tên thua không chịu nhận, lại còn cố tình phân loại người khác là rác rưởi... Hừ!
Trong lòng đã giận, Tần Nhược không còn định khách sáo với bọn này nữa, hắn lạnh lùng nhìn về phía bọn Thiết Tỏa Hoành Giang: “Đã các người không chịu nhận, vậy được, bảo tên ấy phát lời mời quyết đấu với tôi đi...” Khi nghe thấy lời này, ai có kinh nghiệm cũng đều biết rằng Tần Nhược đã muốn giết Phong Cuồng Huyết Bình, triệt để chặn miệng của bọn họ rồi. Hắn yêu cầu mời quyết đấu, chỉ là vì tránh bị đỏ tên khi giết người thôi.
Nếu không phải vì Tần Nhược đã lộ ra một thực lực rất khá thì chỉ với câu nói ngông cuồng này, người chung quanh đã chụp cho y một cái mũ ‘tự đại, cuồng vọng’ rồi!