Năm cây băng tuyết liên, rất dễ phân chia.
Vu Hồng đúng lời đưa cho Tần Nhược một cây làm thù lao, sau đó Tần Nhược nói trong kênh đội ngũ: “Anh có thể qua rồi, thừa dịp tên tìm còn tôi chưa tới, mang mọi người rời khỏi nơi này đi.”
“Vậy anh thì sao?”
Tử Nguyệt Tiểu Yêu nháy đôi mắt xinh đẹp, nhìn qua.
Tần Nhược vừa định trả lời thì Hiên Long vốn đã sớm ngứa mắt hắn từ lâu chợt nửa âm nửa dương chen vào một câu: “Lo cho anh ta làm gì chứ? Cô không nghe anh ta vừa mới nói gì sao? Anh ta tha cho tên mục sư kia của U Minh Quỷ Trảo đấy. Người ta bản lĩnh lớn, có thể có chuyện gì chứ?” Nói xong, y lập tức thúc giục hai cô gái rời khỏi nơi đây:
“Dù sao chúng ta cũng đã trả thù lao rồi, đừng có làm mất thời gian của người ta nữa.”
Tần Nhược nghe mà nhướng mày lên, tên nhãi này, vừa mới thu thập băng tuyết liên xong cho y, là y đã lập tức trở mặt không quen biết rồi. Cái thứ như thế này, mong được con gái người ta thích mới là lạ!
Quả nhiên, không chỉ Tử Nguyệt Tiểu Yêu mở miệng phản bác, mà ngay cả người hình như rất có hảo cảm với Hiên Long là Lam Cơ cũng thoáng nhíu đôi mày.
“Sao anh lại nói thế được, Tần Nhược cũng là bởi vì giúp chúng ta làm nhiệm vụ cho nên mới đụng phải người của U Minh Quỷ Trảo, về tình về lý chúng ta đều không nên rời đi như thế.”
Tử Nguyệt Tiểu Yêu được ca ca của cô hưởng ứng, Vu Hồng trầm giọng:
“Không sai, chúng ta không thể cứ đi như thế được. Mặc dù tên cuồng chiến máu thú kia nói dễ nghe lắm, rằng đồng ý cho Tần Nhược một cơ hội quyết đấu công bình, nhưng chúng ta có biết hắn sẽ đổi ý hay không? Nếu lưu lại thì hắn còn có thể có chút cố kỵ, chứ chúng ta đi rồi, còn một mình Tần Nhược, nơi này rốt cục phát sinh chuyện gì còn chẳng phải là do bọn họ nói hay sao?” Không thể không nói, Vu Hồng đã suy xét đến một vấn đề mà Tần Nhược chưa suy xét đến được.
“Được rồi, có điều lát nữa bất kể xảy ra chuyện gì, mọi người cũng không nên trực tiếp nhúng tay vào nhé!” Tần Nhược trầm ngâm một chút, sau đó đáp ứng. Có bọn Vu Hồng ở đây, xác suất xảy ra chuyện sẽ nhỏ đi rất nhiều, chỉ là... Hy vọng chuyện ngày hôm nay đừng nên mang tới phiền phức cho họ thì hơn...
“Anh yên tâm, bọn tôi sẽ luôn ở bên cạnh xem cuộc chiến, ghi lại quá trình chiến đấu của anh. Nếu bọn họ dám giở trò quỷ, chúng tôi sẽ tuyên bố lên internet ngay, để toàn thể người chơi xem bộ mặt của họ là như thế nào.”
Sau khi Vu Hồng đồng ý rồi, Hiên Long dĩ nhiên không thể nói gì được nữa. Y nhìn Tần Nhược, ra vẻ rất xem thường hừ một tiếng: “Tôi thật muốn xem xem anh làm sao mà đánh gục được một thành viên chiến minh nào, mong không phải là thổi phồng ra thì hơn.”
Tần Nhược không tranh luận chuyện mà rất nhanh sẽ có kết quả này với y. Hắn nhìn thời gian: còn hai mươi phút nữa để làm quen với địa hình của khu vực này.
Song song với lúc này, mấy người ở phía đối diện cũng đang đánh giá bọn Tần Nhược, đề tài lặp đi lặp lại chỉ là mấy loại cũ kia: hai cô nàng Tử Nguyệt Tiểu Yêu, Lam Cơ và tên khống nước bậc ba dám không biết chết sống khiêu chiến với Phong Cuồng Huyết Bình nọ.
Có điều sau khi biết Tử Nguyệt Tiểu Yêu và Lam Cơ hóa ra lại là bạn gái của Tần Nhược và Hiên Long, đề tài của họ liền dần dần tụ về Tần Nhược - một tên khống nước bậc ba may mắn chiến thắng khi đấu với một mục sư ánh sáng bậc bốn trong rừng Cain, quả thực là một đề tài khiến cho người ta bất ngờ.
Nói một hồi, đột nhiên một thành viên nọ của U Minh Quỷ Trảo như nhớ ra chuyện gì đó, bèn quay sang một cung tiễn thủ cạnh mình, cũng chính là thành viên Tử Kinh Hoa duy nhất ở đây - Huyết Nam, hỏi:
“Đúng rồi, Huyết Nam, cậu không phải rất quen với Lục Tâm sao?”
Huyết Nam gật đầu: “Cũng kha khá.”
“Vậy cậu giúp chúng tôi hỏi một chút, chuyện khiêu chiến ở cửa vào di tích lần trước rốt cục là sao thế. Phong Cuồng Huyết Bình dù sao cũng là một người chơi chuyên nghiệp, trang bị và cấp bậc đều cao hơn tên gà con bậc ba kia nhiều, theo lý thì không thể bị bại bởi hắn được chứ?”
Người này vừa hỏi, mấy người bên cạnh cũng nhao nhao phụ họa:
“Tôi cảm thấy chuyện Phong Cuồng Huyết Bình nói hẳn phải là sự thật. Dưới tình huống bình thường, tên nhãi kia sao có khả năng là đối thủ của hắn được...”
“Tám phần là khi đó ánh sáng mờ quá đấy... Một tên gà con bậc ba mà đánh thắng nổi người trong U Minh Quỷ Trảo chúng ta, hừ!” Mấy người này cùng bảy miệng tám lưỡi đưa ra một kết luận.
Huyết Nam không tranh luận với họ, dù sao việc này cũng đã bị truyền ra ngoài, khiến U Minh Quỷ Trảo quả thật có chút mất thể diện rồi, nếu bây giờ y mà tranh luận vào, cũng không khác gì làm mất mặt người ta cả. Y bèn phụ họa một câu:
“Cũng có khả năng đó, nghe Lục Tâm nói thì khi đó họ đều đang cướp chìa khóa, không xem được.”
“A?”
Nghe vậy, mấy người chung quanh có chút nhụt chí. Họ vốn tưởng rằng Huyết Nam hay Lục Tâm sẽ tranh luận một hồi với họ, để họ có chỗ mà bắn pháo miệng, nhưng bây giờ nếu bên mình mà há miệng ra nói gì đó, vậy thì thật là quá đáng lắm.
Xem ra chỉ có thể chờ đến khi Phong Cuồng Huyết Bình qua đây, đọ sức với Tần Nhược một trận trước mắt họ thì mới có thể dập đi đám lửa trong lòng bọn họ thôi.
Nhìn từng con từng con quái tuyết đang một lần nữa nảy mới ra, Huyết Nam lắc đầu bật cười. Sau đó, y như chợt nhớ ra chuyện gì, bèn không thanh không sắc truyền âm qua cho Lục Tâm:
“Ở đâu đấy?”
“Cậu thấy hứng thú với chuyện này à?”
Thanh âm của Lục Tâm truyền qua, vẫn cứ thẳng thừng như vậy. Huyết Nam cười ngượng một cái, sau đó bỏ mấy phần râu ria đi, đi thẳng vào chủ đề: “Là như vầy, tên tiểu đệ cậu mới kết giao kia... Hiện đang ở chỗ tôi đây.”
“Nói rõ chút!” Thanh âm của Lục Tâm nhất thời trở nên trầm trọng hơn.
“Tiểu tử này là khá can đảm, mới đắc tội với Phong Cuồng Huyết Bình xong đã dám mang bạn gái đi ra lêu lổng rồi, vừa vặn đụng tới đội luyện cấp của tôi...”
Thanh âm Lục Tâm hơi đanh lại:
“Cậu vẫn còn luyện cấp chung với đám người U Minh Quỷ Trảo kia à?”
“Nếu không thì luyện với ai?” Huyết Nam buồn bực bác lại một câu.
“Không phải là người của các cậu tìm cậu ta gây phiền toái đó chứ?”
Huyết Nam bật cười: “Sao có thể chứ? Dù sao cũng là bạn của cậu mà, lại nói, bọn họ cũng sẽ không vì việc này mà ra tay giúp Phong Cuồng Huyết Bình đâu... Có điều là có chút không phục, cho nên gọi Phong Cuồng Huyết Bình qua, bắt họ đấu lại một trận ở đây thôi!”
“Cậu ta đáp ứng rồi à?”
“Hừ, cái tính nghé con, hợp với cậu lắm đấy.”
“Vậy là được rồi, cậu ở bên cạnh chiếu cố chút, đừng để họ làm xằng là được rồi...” Lục Tâm chỉ đáp lại một câu đơn giản như vậy, khiến Huyết Nam khựng người một hồi không biết phải nói gì:
“Tôi nói, cậu không lo lắng chút nào hay sao?”
Đầu bên kia truyền lại tiếng cười của Lục Tâm: “Có gì cần phải lo chứ? Đúng rồi, quá trình chiến đấu của họ, cậu nhớ ghi lại rồi chia tôi với nhé.”
Biểu tình của Huyết Nam trở nên nghiêm hơn. Y nhìn tên ‘khống nước bậc ba’ phía đối diện, ánh mắt đã trở nên khác với trước.