Động rết được đào bên trong một ngọn núi đá vôi, rất lớn, bốn phía đầy những tảng đá hình thù quái dị, nhưng lại không lộn xộn. Xem kỹ lại, hơn chục con đường rộng khoảng hai mét này hiển nhiên là do một loại động vật họ nhà rắn nào đó trường kỳ bò qua mà thành, bởi vì bề mặt của chúng vừa bóng vừa cân xứng một cách dị thường, thoáng nhìn cứ ngỡ như được con người tỉ mỉ thi công vậy.
Những con đường này cao thấp không đồng đều, nhưng vẫn nối liền với nhau, lần lượt dẫn tới mười lối đi không nhỏ ở trong động rết.
Nhìn thấy như vậy, Tần Nhược cố nén đi hình ảnh một con rết khổng lồ đang bò qua đây cứ hiện lên trong đầu, sau đó âm thầm gật gù; bây giờ cuối cùng cũng biết được những người kia vì sao phải thuê nhiều đạo tặc vào đây như vậy rồi.
Mỗi con đường ở đây chắc chắn sẽ không quá ngắn, bảy tên đạo tặc đó sẽ không có cách nào thăm dò hết trong một khoảng thời gian ngắn được.
Tần Nhược tỉ mỉ nhìn quét qua tình hình trong động, thấy bảy tên đạo tặc chạy trước mình đã không còn thấy tăm hơi đâu nữa, chắc là đã đi vào trong tìm cỏ hắc diên rồi.
Bây giờ chỉ còn tên đạo tặc đang thu thập cỏ phép bậc cao trước mắt này là không có động tĩnh thôi. Tần Nhược kết luận, trách nhiệm của tên này hẳn là nhận tin từ bảy người kia, chờ được thông báo thì chạy tới thu thập cỏ phép - hai đạo tặc phân công hợp tác với nhau, chuyện thu thập cỏ phép sẽ rất ư là đơn giản.
Tên này có thể chờ. nhưng Tần Nhược lại không chờ nổi lâu như vậy. Hắn nhìn nhìn lại MP của mình, lông mày nhíu nhíu.
Mới chỉ hai phút, thuật Hóa Thủy đã ngốn mất một bình thuốc ma lực cỡ trung rồi. Nếu còn tiếp tục đứng nơi này nữa, quỷ mới biết cần tốn bao nhiêu tiền đây... Tùy tiện chọn một cái hang nào vào thám thính vẫn tốt hơn.
Một mặt có thể thăm dò phản ứng của quái vật bậc bốn với thuật Hóa Thủy, mặt khác lại có thể thăm dò khu vực chưa biết này một chút, cuối cùng là có thể có cơ hội tìm được cỏ hắc diên, và những loại cỏ bậc cao mà những người này đang đi tìm.
Thừa dịp tên đạo tặc bên cạnh vẫn còn bận việc, Tần Nhược cẩn thận nhìn chung quanh hang động này, trên mặt dần dần lộ ra vẻ vui mừng:
Vẫn may, hang động này mặc dù đầy những nham thạch cứng rắn, nhưng bản tính loài rết lại thích nơi ẩm lạnh, nên trên vách hang chung quanh, hay mặt đất dưới chân, đều có không ít những vệt ẩm, ngoài ra còn có không ít giọt nước đang từ trên trần nhỏ xuống nữa.
Đây chính là một nơi có lợi cho nghề khống nước!
Trong lòng thầm quyết định, sau đó Tần Nhược chọn một lối đi, rồi không chút thanh âm vòng qua người tên đạo tặc cạnh đấy.
Lối đi này mặc dù không lớn, nhưng bên trong lại cực kỳ rộng rãi, ước chừng có thể để bảy hay tám người đi song song. Chỉ là ánh sáng có hơi lờ mờ, không có tinh thạch chiếu sáng thì chỉ có thể nhìn thấy được cảnh vật trước sau hai mươi mét. Bây giờ dùng tinh thạch chiếu sáng là rất không sáng suốt, rất có khả năng sẽ bị bọn đạo tặc đã đi vào bên trong phát hiện. Mặt khác, nó cũng ngược lại với ý định ban đầu của Tần Nhược.
Cũng may khi còn ở trong khe núi Tử Vong, Tần Nhược đã nghe người khác giới thiệu về lũ quái vật trong động rết này, biết chúng mẫn cảm với ánh sáng, hơn nữa trong khi di động sẽ phát ra tiếng động rất độc đáo dễ phân biệt, cho nên hắn cũng không lo trong bóng đêm sẽ đột nhiên bị rết nuốt vào no bụng.
Trong lối đi vừa tối vừa im ắng, trừ tiếng tim đập mỏng manh của bản thân ra, không còn thanh âm nào khác nữa.
Tần Nhược một bên tiến về nơi sâu hơn, một bên lại từ từ cảm nhận được thân thể của mình đang dần dần hấp thụ làn hơi nước ẩm ướt trong không khí, hoặc cũng có thể nói là thân thể mình đang dung hợp với hơi ẩm trong không khí. Cảm giác kỳ diệu này giống như hồi ở trong tầng ba di chỉ Alex vậy, không, phải nói là càng kỳ diệu hơn...
Nương theo màn hơi ẩm dồi dào trong lối đi, Tần Nhược cảm thấy thân thể mình cũng dần dần phát sinh biến hóa. Hơn nữa, cảm giác của hắn cũng theo đà tán phát của nguyên tố nước trong không khí mà lan đi rất xa, thị giác vốn từ khoảng cách mét lan dần đến hơn mét, mà còn đang gia tăng nữa!
Sự đột biến này, nhất thời khiến Tần Nhược vừa mừng, vừa kinh hãi, lại vừa thắc mắc.
Không phải là ảo giác!
Hắn đã xác xác thực thực thấy rõ mỗi một tấc nham thạch, mỗi một giọt nước trong khoảng cách mét quanh mình; vô cùng rõ ràng!
Đây là chuyện gì thế?
Trong sự kích động khôn cùng, Tần Nhược dừng bước chân, nhưng hành động đó lại đánh vỡ đi bầu không khí yên tĩnh vừa rồi...
Trước mắt hắn lại đột ngột đen tối!
Tựa như cảnh vật bên trong tầm nhìn đột ngột bị phủ lên một tấm màn đen vậy, bị biến trở về bộ dáng cũ. Một luồng cảm giác cực kỳ trống trải, mất mát, uể oải nghẹn lấy trái tim Tần Nhược:
Sao không còn nữa rồi?
Tần Nhược mở bảng trạng thái ra xem xét, nhưng không phát hiện bất cứ thứ gì.
Bất đắc dĩ, hắn chỉ có thể cố gắng khiến mình một lần nữa bình tĩnh lại, tiếp tục đi tới, mới dần dần tìm lại được cảm giác khi nãy... Tầm nhìn hắn một lần nữa bắt đầu phát tán, khuếch trương.
Hóa ra là có liên quan tới tâm trạng.
Tần Nhược không dám chậm trễ, vội vàng xem lại bảng thuộc tính của mình ngay, chỉ thấy phía sau tên mình đã có thêm một trạng thái mới là ‘Cảm giác nguyên tố nước’, được thuyết minh như sau:
Kết quả của năng lực khống nước bậc cao - khi ở trạng thái thuật Hóa Thủy tiến vào nơi dồi dào nguyên tố nước, sẽ có xác suất nhất định kích hoạt trạng thái này, cảm giác sẽ phát tán, nhìn thấu được các mục tiêu ẩn hình trong phạm vi...
Nhìn thấy phần giới thiệu này, Tần Nhược nhất thời mừng rơn!
Quả nhiên, lựa chọn thuật phép thuật bậc hai này đúng là cánh cửa để đụng chạm tới kỹ xảo khống chế nước bậc cao thật!
Nước ngưng thành băng, và một ít năng lực khống chế đơn giản để tấn công, phòng thủ khác, hẳn phải là năng lực khống chế nước bậc thấp.
Băng Võng và Thập Nhị Băng Tường đại trận do hắn thông qua kinh nghiệm khống chế nước với mức độ càng phức tạp hơn sáng tạo ra, hẳn thuộc về trình độ bậc trung; năng lực khống chế nước bậc cao mặc dù hắn mới hiểu chút ít, nhưng cũng đã có một chút thành tựu, ít ra là cũng đã có thể thông qua thân thể nguyên tố nước để nhận được trạng thái ‘cảm giác’, có khả năng nhìn thấu các mục tiêu ẩn hình rồi. Đây là thuộc tính cực kỳ khá.
Mặc dù chỉ có thể sử dụng ở các địa điểm đặc thù, nhưng hắn tin rằng chỉ cần tiếp tục nghiên cứu, rất nhanh hắn sẽ có thể hiểu được nhiều hơn, có thể khai phá được càng nhiều năng lực của nghề khống nước hơn!
Sau tràng hưng phấn, Tần Nhược rất lý trí cấp tốc bình phục lại tinh thần, không còn bị cưỡng chế thoát khỏi trạng thái cảm giác nguyên tố nữa...
Chậm rãi quen thuộc với trạng thái này, cho đến khi dò xét được cự ly cực hạn, Tần Nhược không còn chút cố kỵ nào, khẽ nắm cây Băng Chi Hồn, rồi ngạo nghễ bước vào nơi âm u trước mặt.