Với kết cấu trước mắt của đội Tần Nhược, tốc độ luyện cấp ở các điểm bình thường có thể nghĩ… Suốt cả một buổi chiều, không ai có thông báo lên cấp cả, mặc dù cũng có quan hệ là điểm kinh nghiệm cần thiết sau khi lên bậc bốn tăng cao đấy, nhưng thời gian luyện cấp dài đến , giờ đồng hồ mà chỉ thêm được % điểm kinh nghiệm, thật sự phải khiến kẻ đã quen với tốc độ tăng điểm ở di chỉ Alex là Tần Nhược phải sinh ra một chút cảm khái ở trong lòng...
Cũng may lúc này Tần Nhược không có ý định lên cấp, bởi vì các phép thuật bậc bốn của hắn mới chỉ ở cấp ban đầu thôi, so với bậc ba thì chỉ mạnh hơn một khoảng nhỏ... Cho dù có lên đến cấp , , nhưng so với các cao thủ thì... cũng chỉ là một tên gà con không hơn không kém! Chẳng bằng nhanh chóng làm phong phú thực lực bản thân, khiến trước khi thăng bậc đã có đủ thực lực tự bảo vệ bản thân mình thì hơn - dù sao thì, số người chơi bị hắn đắc tội cũng chỉ nhiều hơn năm ngón tay có một chút...
Carmen của gia tộc Bóng Đen, Hũ Máu Điên Cuồng của Vuốt Quỷ Âm Ty, Thần Sát của gia tộc Bát Thần Chúng, cùng với hai người vừa khiến mình được triệt để thay xương đổi thịt, bước vào một thời đại mới tinh là Ron và Nhân Tình Của Ron.
Nói thật, bây giờ nghĩ lại, hắn vẫn còn thấy phải cảm ơn cô ả Nhân Tình Của Ron kia, nếu không nhờ ả cuối cùng lựa chọn hại hắn, hắn cũng không thể lấy được số trang bị quý giá từ hai người họ, bây giờ không những đã một lần giải quyết xong chi phí giải phẫu cho Hân Vũ, mà trong ba lô còn trữ chừng hơn . đồng vàng, cộng với một trang bị chữ cam.
Nếu nói trước kia Tần Nhược kiệm ăn kiệm dùng tựa như một kẻ nghèo cạn kiệt của cải, thì bây giờ hắn không những đã trả sạch nợ nần, lại còn bị một số của cải không nhỏ đập trúng người nữa, tựa như một kẻ ngồi trên núi vàng mà không biết sử dụng như thế nào vậy.
Trong quá trình luyện cấp bình tĩnh này, Tần Nhược tranh thủ những lúc ngồi hồi phục MP, dần dần quy hoạch sử dụng số của cải ấy...
Đột nhiên!
Từ xa có những tiếng bước chân gấp gáp, hoảng loạn truyền đến, xen lẫn là những tiếng bò loạt xoạt và tiếng quái vật gào rú.
Vừa đưa mắt nhìn, Tần Nhược lập tức kinh hãi đứng bật dậy ngay:
Chết tiệt! Vỡ tổ rồi!
Ở hướng hang ổ của lũ mãng xà băng và vượn tuyết, có một đám lớn chúng không biết vì lý do gì bị người ta dẫn ra, ước chừng có con, chia thành hai nhóm trái phải đuổi theo mấy chục tên người chơi đang chạy hỗn loạn. Những quả cầu tuyết với đường kính một mét rít gió bay vào giữa đám người này, thỉnh thoảng lại có một người chơi bị nện trúng, bay thẳng đến hành lang Hồi Sinh...
Nhìn thấy như thế, Tần Nhược muốn chết luôn: là ai thế chứ, ăn không ngồi rồi đi chọc cái đám ong vò vẽ này, mà một lúc còn chọc đến mấy tổ thế?
- Tránh mau!
Tần Nhược vội vàng quát, sau đó chỉ vào cánh rừng thưa thớt ở phía bên trái chừng trăm mét:
- Về hướng kia!
Chạy trốn giữa ánh mắt của bọn mãng xà băng? Tần Nhược ngay cả nghĩ cũng chưa từng nghĩ! Cái tốc độ kinh dị của đám mãng xà băng kia, ngay cả nghề cung tiễn thủ toàn tập trung điểm vào tốc độ cũng không bì nổi... Chỉ sau khi sử dụng thuốc tốc độ rồi thì mới có khả năng tạm thời vượt trên nó đôi chút thôi.
Ngay khi Tần Nhược và hai cô gái nhanh chóng rút lui, Hiên Long vẫn còn chưa cam tâm, còn cố sức tấn công một con quái tuyết đang còn phân nửa HP, Tần Nhược thấy thế bèn nhíu lại đôi mày.
“Ầm!”
Một bức tường băng như chớp đội lên, ngăn ở chính giữa Hiên Long và con quái tuyết ấy.
- Đi!
Tần Nhược trầm giọng quát.
Hiên Long lúc này mới cảm nhận được thanh thế như che trời lấp bể của đại quân quái vật đằng kia, bèn hớt ha hớt hải tách ra khỏi con quái tuyết bên cạnh, rồi chạy tới phía trước đội, làm người dẫn đường.
- Đây là do ai dụ quái mà bất cẩn thế? - Tử Nguyệt Tiểu Yêu một bên oán trách một bên tiếp tục chạy, một bên lại lo lắng nhìn đại quân quái vật đang càng ngày càng gần phía sau kia, cả đám người chơi đang chật vật chạy trốn nữa.
Tốc độ của Lam Cơ khá nhanh, nhưng không hề giảm tốc độ, cô không quay đầu lại, nói:
- Còn có thể là ai nữa? - Với cái nhìn của cô, cái đám không biết tự lượng sức chọc phải đám ong vò vẽ kia chẳng phải là những người chơi phía sau đó sao?
Tần Nhược im lặng, hắn lợi dụng năng lực cảm nhận của bản thân để khống chế tường băng mà không cần quay đầu lại, cứ thế ngăn cản hai con quái tuyết đang muốn đuổi theo đằng kia, giảm tốc độ di chuyển của chúng nó lại.
Tử Nguyệt Tiểu Yêu rất nhanh đã phát hiện ra chuyện này, trong mắt một lần nữa lóe lên sự hưng phấn và kinh ngạc, lẫn tán thán. Nếu không phải bây giờ là tình huống khẩn cấp không nên quấy rầy Tần Nhược khống chế tường băng thì cô đã hận không thể lập tức truy hỏi xem làm thế nào hắn làm được rồi. Không cần nhìn mà vẫn có thể khống chế tường băng một cách chuẩn xác đến như thế...
Cuối cùng, con quái tuyết đó thấy mình bị bức tường băng của Tần Nhược cản trở theo một cách vô lại quá, bèn phẫn nộ đập nát nó ra để phát tiết cơn hận, nhưng lại có một bức khác bù thêm ngay... Rất nhanh, nó đã bị mất dấu bọn Tần Nhược, đồng thời bị đám người chơi phía sau chạy đến băm nát như băm rau. Có mấy người chỉ về hướng của bọn Tần Nhược:
- Chạy không thoát đâu, mọi người mau vào khu rừng đó tổ chức phòng tuyến! Nhanh!
- Em gái đằng trước, cho cái phòng ngự với!
Mấy tên chiến sĩ chạy đằng đầu như bệnh nhân cắm đầu tìm thầy thuốc vậy, cao giọng hô hào đám người còn lại cùng chạy về phía bọn Tần Nhược, đồng thời cũng phát ra tín hiệu cầu cứu.
Lúc này, phần lớn những người còn sót lại đều là chiến sĩ cuồng bạo, kiếm sĩ và cung tiễn thủ cả. Trong đó cũng có mấy tên đạo tặc, còn nghề có tốc độ di chuyển chậm chạp như thợ nguyên tố thì đều đã bị chết hết rồi. Nhưng dù có là như thế, những tiếng ùng ùng vẫn vang lên từ phía sau không ngừng, chúng đương nhiên là tiếng nổ của những quả cầu băng - thứ đám vượn tuyết am hiểu nhất rồi, vụn băng do những vụ nổ này tạo ra khiến tốc độ di động của đám người chơi chậm lại...
Vì như thế, có mấy kẻ xấu số bị ngã xuống mặt băng, chỉ kịp kêu lên một tiếng cuối cùng rồi nhanh chóng bị chôn vùi. Rất nhanh, có mấy chục con mãng xà băng bò qua thi thể của họ, cuối cùng, những bàn chân đồ sộ của đám vượn tuyết giẫm nát thi thể của họ!
Tốc độ di động của Tần Nhược và Tử Nguyệt Tiểu Yêu đều rất chậm, lại thêm trên đường còn thỉnh thoảng có quái tuyết nhảy ra, cho nên mấy người cứ luôn ở trong trạng thái chiến đấu, không thể nào thoát nổi. Mắt thấy đám người phía sau đã sắp đuổi kịp rồi, đã không thể không chấp nhận yêu cầu của đối phương nữa, nếu không chỉ cần họ chạy vượt qua, đám mãng xà băng đằng kia chắc chắn sẽ xé nát bọn Tần Nhược ngay...
- Đáng chết!
- Tiểu Yêu, cho trạng thái cho cuồng chiến máu thú!
Chạy đến nơi cách rừng khoảng mét, Tần Nhược bất đắc dĩ nói với Tử Nguyệt Tiểu Yêu một câu, sau đó xoay người lại. Vì tình huống cấp bách, hắn tăng tốc độ khống chế đến mức cao nhất!
Từng bức từng bức tường băng như măng mọc sau mưa, nhanh chóng đội lên từ chính giữa của hai cây đại thụ nọ - nói thật, hắn không hề có một chút tự tin nào rằng dưới tình huống chỉ có một thợ nguyên tố và một mục sư, họ có thể giúp cho hơn chiến sĩ và cung tiễn thủ xử lý được hơn trăm con mãng xà băng và vượn tuyết kia. Nhưng tình hình đã phát triển theo hướng mà hắn không thể không làm như vậy được, nếu không dừng lại giúp họ thì những kẻ đầu tiên bị xé nát sẽ là hắn và Tử Nguyệt Tiểu Yêu! (Tốc độ di động của thợ nguyên tố và mục sư thật là chậm quá.)
Dưới sự khống chế nhanh chóng của Tần Nhược, những bức tường băng nhanh chóng đội lên từ bốn phía, khiến khoảng trống gần mét chính giữa hai cây đại thụ kia bị thu nhỏ lại đến mức chỉ còn có thể để , con mãng xà băng cùng tiến vào!
Chỉ cần không hoàn toàn chắn đi tầm nhìn của lũ quái vật, những bức tường băng cũng sẽ không bị tấn công.
Đồng thời với lúc này, Tử Nguyệt Tiểu Yêu cũng đã hoàn thành tăng trạng thái phòng ngự cho hai tên cuồng chiến máu thú chạy trước nhất. Hai tên này vốn mở ra Cuồng Hóa để chạy, bây giờ được Tử Nguyệt Tiểu Yêu tăng trạng thái, bèn lập tức uống vào một bình thuốc chữa thương lớn và một bình thuốc ma lực ngay.
- Làm tốt lắm!
Không ai hỏi cặn kẽ xem đối tượng họ tán dương là kỹ thuật khống chế tường băng của Tần Nhược hay là việc Tử Nguyệt Tiểu Yêu tăng trạng thái đúng lúc. Dưới sự hô hào của hai tên này, hơn chiến sĩ, cung tiễn thủ cũng trốn vào phía sau những bức tường băng, khởi động đấu khí và Cuồng Hóa, cùng dốc kỹ năng tấn công.
- Tên nào còn có cái chân thứ ba thì mau mau theo tao ở lại liều mạng! Không có thì mau cút sớm đi! - Trước ngực hai tên cuồng chiến máu thú này đeo một loại huy chương mà Tần Nhược chưa bao giờ thấy qua, một trong hai tên há miệng quát một câu, sau đó chắn ở hai bên trái phải của khoảng trống mà Tần Nhược chừa lại. Hai người cùng nâng thuẫn lên, chặn lại đám mãng xà băng đang định xông vào.
- Giết nó!
- Mẹ nó, giết mất mấy anh em của tao rồi! Là đàn ông thì ở lại, tao không tin không đánh lại được mấy con rắn này!
Hơn mười tên chiến sĩ chung quanh cùng gầm lên, gia nhập trận chến - không biết có phải do dọc đường chạy trốn chật vật quá nên đã trữ một bụng lửa giận với bọn mãng xà băng kia hay không, mà giờ nhìn thấy đã lập thành trận địa, họ bèn lập tức quay trở lại ngay, cùng say mê trút kỹ năng! Hai con mãng xà băng lọt vào trong trước nhất đều lập tức bị bao vây kín mít.
- Cẩn thận hai bên!
- Điều khiển nước, cho thêm mấy tường băng nữa!
Ngay chính lúc này, đám mãng xà băng đông đúc đằng sau cũng xuất hiện ở hai cánh. Mấy tên cung tiễn thủ sợ hãi kêu to, liên tục nhắc nhở kẻ điều khiển nước duy nhất trên chiến trường.
Phạm vi cảm giác của Tần Nhược là mét, đương nhiên hắn cũng nắm rất rõ động thái của đám mãng xà băng chung quanh, cho nên tiếng kêu của đám cung tiễn thủ còn chưa dứt thì đã có một bức, rồi hai bức tường băng đội lên, chỉ chừa khoảng trống hướng về đám chiến sĩ, chỉ cần đám mãng xà băng kia chạy đến, sẽ chỉ có thể nhìn thấy đám chiến sĩ này, chứ không nhìn thấy được các thợ nguyên tố và cung tiễn thủ ở phía sau.
Tình hình hai bên giống nhau!
Tần Nhược không chút biểu cảm, cứ thế khiến sự chú ý của đám mãng xà băng đều dồn cả vào hai mươi mấy tên chiến sĩ kia...
Cũng may là khoảng trống không lớn, mỗi lần chỉ có thể có sáu, bảy con lao vào mà thôi, mức áp lực này đám chiến sĩ kia vẫn có thể chịu được, mỗi một hướng phân ra sáu tên chiến sĩ, cộng thêm mấy cung tiễn thủ gấp rút tiếp viện hỏa lực, tạm thời có thể chống lại được sự tấn công của chúng.
Trong khi những người kia cảm thấy may mắn vì tình hình đã trở nên tốt đẹp hơn, Tần Nhược lại không thấy vậy - đồng thời kiềm giữ đến tám bức tường băng cho tới khi trận chiến kết thúc, mức tiêu hao này không hề là nhỏ!
Có điều, lúc này Tần Nhược lại càng cảm thấy kinh ngạc hơn, vì không biết những người này rốt cuộc từ đâu dẫn ra nhiều mãng xà băng và vượn tuyết như thế, bên kia đã xảy ra chuyện gì rồi?