Khi Tần Nhược kể xong khâu cuối cùng trong nhiệm vụ thăng bậc của mình, hắn rõ ràng nghe thấy tiếng hít hơi thật mạnh của Hiên Long.
Cho dù Hiên Long đã cố gắng che giấu đi sự chấn động lẫn không dám tin trong lòng mình, nhưng trên mặt vẫn không thể tránh nổi lộ ra chúng, ánh mắt gã giờ như đèn giao thông bị trục trặc, cứ nháy hết vẻ này đến vẻ khác, dường như đang cố phán đoán xem lời của Tần Nhược có phải thật hay không...
Nhưng mỗi một tình tiết mà Tần Nhược nói và cách hắn miêu tả ngọn núi tuyết đều giống y như đã tự mình trải qua vậy, cho nên dù Hiên Long có liều mạng suy nghĩ, cũng tìm không được nửa chỗ trống để phản bác. Hơn nữa, cũng không có ai có thể trong thời gian ngắn như vậy bịa ra được một chuyện đầy đủ chi tiết như thế.
Tử Nguyệt Tiểu Yêu thì lại càng là dạng người có thể từ sắc mặt đoán được người khác nói thật hay giả, cho nên rất nhanh, cô nàng đã đắm chìm trong hòn đảo tuyết vừa đẹp lại vừa tràn đầy nguy hiểm đó, tưởng tượng ra cái hang động tràn đầy những cây cột băng lấp lánh...
Rồi đến hai con khổng lồ tuyết trong sào huyệt vắng lặng, con Kim Cương Tuyết dũng mãnh, cùng đám mãng xà băng cuộn những trên cột...
Những thứ này chính là những thứ mà trước kia cô có muốn tưởng tượng cũng không dám!
Cho dù đã lên bậc bốn, cô cũng chưa từng tưởng tượng ra được độ khó của một nhiệm vụ thăng bậc lại có thể lớn đến mức này. Dưới cái nhìn của cô, mỗi khâu mà Tần Nhược trải qua, đều có thể đủ để làm nhiệm vụ thăng bậc năm hết! Nhưng Tần Nhược dưới tình trạng còn ở bậc ba lại có thể phá giải tất cả, mặc dù không trực tiếp dùng sức mình giết chúng, nhưng phương pháp đối phó lại là muôn màu muôn sắc, hết sức phong phú, khiến người ta phải thán phục không thôi (đương nhiên, Tần Nhược còn không dốt đến mức dễ dàng kể ra hai đòn sát thủ của mình là thuật Hóa Nước và cảm giác nguyên tố nước).
Sau khi truy hỏi Tần Nhược về hai khâu trước của nhiệm vụ thăng bậc, ánh sáng kỳ lạ trong mắt Tử Nguyệt Tiểu Yêu lại càng tăng lên! Quả nhiên không có nhiệm vụ nào là đơn giản cả, một tên điều khiển nước bậc ba lại lợi dụng chiếc hồ trên đảo để tiêu diệt con sói tuyết, nhiệm vụ này nếu đổi cho chiến sĩ bậc bốn đi làm, chỉ sợ cũng phải chật vật lắm đúng không?
Còn phần đám vượn tuyết trên con đường dẫn lên ngọn núi tuyết thẳng đứng kia thì lại càng ghê gớm hơn, chỉ cần nghĩ lại thôi là Tử Nguyệt Tiểu Yêu đã có cảm giác choáng váng như mình ở trên đó rồi. Cô tưởng tượng ra cảnh mình đang đứng trên con đường núi cao trăm mét gió thổi lạnh thấu xương, bất cứ lúc nào trong khi chiến đấu cũng có thể bị trượt ra khỏi đường, rớt xuống vực!
Trong câu chuyện này, Tần Nhược còn cố ý giấu diếm đoạn mấu chốt nhất, ví dụ như đại trận Mười Hai Tường Băng, hiệu quả ẩn thân của thuật Hóa Nước, năng lực phản ẩn hình và rình mò của cảm giác nguyên tố nước, cùng bản lĩnh thoát hiểm phát hiện được từ thuật Hóa Nước. Hắn chỉ kể lại những tình tiết bên ngoài là đã khiến ba người chấn động vô cùng rồi, nếu kể ra hết, không biết họ sẽ còn làm ra hành động khiếp người như thế nào nữa, thậm chí còn có khả năng bắt mình biểu diễn ngay ở đây luôn ấy chứ. Vậy thì phiền phức lắm.
Có điều, xem như hắn đã đạt được mục đích rồi!
Vẻn vẹn chỉ là tiết lộ những tình tiết đó, đã khiến kẻ muốn bức bách mình kể ra là Hiên Long triệt để quên đi sự tự đắc về nhiệm vụ thăng bậc của gã rồi, mà chút cảm giác đắc ý mới sinh ra không lâu giờ cũng tan tành mây khói, lại còn có cảm giác từ đầu đến giờ mình chỉ toàn làm trò hề nữa.
Càng nghĩ lại, Hiên Long lại càng hối hận không thôi, hối hận vì mình khi không lại đi tìm khoái cảm, giơ tảng đá lên đập vào chân mình thế này. Thế là sắc mặt gã lúc xanh lúc đen, cuối cùng gắng gượng phụ họa hai cô gái bằng vài câu giả dối, rồi kết thúc bằng một câu “đừng lãng phí thời gian”, xoay người đi thẳng, đưa cái khuôn mặt xám xịt ngắm nhìn khu vực nảy mới của đám mãng xà băng và vượn tuyết.
Trong sự tính toán của Tần Nhược, cho dù kỹ thuật chiến đấu của Hiên Long có tả tơi đến mấy đi nữa, một chọi một với mãng xà băng, cho dù không đuổi theo nổi tốc độ di chuyển siêu nhanh của nó thì tự bảo vệ bản thân vẫn không có vấn đề.
Nào ngờ, dưới sự kích thích của mình, tên nhãi này lại quên đi mất mục đích ban đầu dẫn mọi người lại đây, có vẻ không chịu phục, một lúc dụ hai còn mãng xà băng và một con vượn tuyết từ bãi quái ra...
Thế vẫn còn chưa xong, tên này lại còn bị hai con mãng xà băng cuốn lấy đến thoát thân không nổi nữa, sau đó bị một quả cầu tuyết của con vượn tuyết mới đuổi kịp nện cho bay xa mấy mét, nếu không phải giữa đường đúng lúc khởi động đấu khí sấm sét thì nói không chừng bây giờ đã ngủm rồi!
“Ngu ngốc!”
Tần Nhược thầm mắng một tiếng, sau đó chạy nhanh ra, lông mày nhăn gần túm lại, hắn thật không ngờ trước đó mình đã kể nhiều thông tin về lũ mãng xà băng vậy rồi mà Hiên Long vẫn hoàn toàn không nghe nữa. Không những tùy tiện chạy lại gần bầy mãng xà băng dụ quái, mà giữa đường còn bất cẩn như vậy... Thật là choáng, lẽ nào cho tới lúc này gã vẫn không biết tốc độ di chuyển của mãng xà băng rất đáng sợ, và chúng là loại quái vật có khả năng tấn công xa sao? Cái tên ngớ ngẩn này!
Tần Nhược thầm mắng chửi trong lòng, nếu không phải vì tên kia là bạn của Tử Nguyệt Tiểu Yêu, hắn thật muốn cứ để mặc thế cho chết đi cho rồi, dù sao còn sống cũng chỉ là lãng phí lương thực, gây phiền hà cho người khác mà thôi.
Đồng bạn mất mặt, Tử Nguyệt Tiểu Yêu cũng thấy không có mặt mũi nào nhìn Tần Nhược, cô thật không ngờ vào lúc quan trọng thế này Hiên Long lại để xảy ra sự sơ suất lớn đến như thế. Cô một mặt tăng cho Tần Nhược phép Thần Che Chở và Ủng Hộ Tinh Thần, một mặt theo sát sau, chuẩn bị hỗ trợ bất cứ lúc nào.
Sau lưng Tần Nhược và Tử Nguyệt Tiểu Yêu, là Lam Cơ với tâm trạng vô cùng thấp thỏm lẫn căng thẳng, mặc dù điểm nhanh nhẹn của cô là nhanh nhất trong số bốn người, nhưng sau khi nhìn thấy tốc độ di chuyển của mãng xà băng, cô cũng thầm mắng Hiên Long trong lòng:
- Ngu ngốc, chỉ biết làm ra vẻ oai phong! Dụ một con mãng xà băng thì cũng được rồi, dụ nhiều như vậy để làm gì? Có đánh cũng không lại, chỉ là hại người thôi! - Hai con mãng xà băng cộng một con vượn tuyết, các cô một cung tiễn thủ, một điều khiển nước, một mục sư thì làm sao đối phó được? Nếu không phải nhìn thấy Tần Nhược và Tử Nguyệt Tiểu Yêu đã chạy ra thì cô còn định chờ cho Hiên Long chết, mãng xà băng đi xa rồi mới nhờ Tử Nguyệt Tiểu Yêu hồi sinh lại cho gã rồi...
Có điều với tình hình bây giờ, hiển nhiên đề nghị này là không thích hợp.
Tần Nhược phản ứng nhanh nhất, cũng là người đầu tiên chạy đến khoảng cách cách Hiên Long mét, hai bức tường băng nhanh chóng đội lên trước mặt Hiên Long, trùng hợp chặn lại mấy mũi tên băng của hai con mãng xà băng và một quả cầu tuyết của con vượn tuyết.
“Ầm!!!”
Có điều, độ dày của tường băng không đủ để ngăn lại bất kỳ đòn tấn công toàn lực nào của một con quái vật bậc bốn, cho nên ngay tức khắc nó nổ tung, vụn băng bắn ầm ầm vào người của Hiên Long đang lồm cồm từ mặt đất bò lên, cuống quít uống thuốc...
Không thể không nói, tên nhãi này mặc dù khi đánh quái hay thích ra vẻ oai phong, nhưng tốc độ uống thuốc thì người thường lại không thể nào bì được! Nháy mắt khi ngã xuống đất, gã đã nhanh chóng uống được một bình, hai bình thuốc chữa thương rồi.
Lại một lần nữa bị nện văng xuống đất, một bình thuốc nữa được nuốt vào bụng; với tốc độ này, phòng chừng không có vài con quái cùng đánh là khó giết nổi gã lắm.
Có điều Hiên Long cũng là có cay mà không dám nói.
Mãng xà băng, vượn tuyết, tốc độ di động đều vượt qua gã, thuốc chữa thương lại là cỡ trung, còn là dạng hồi phục từ từ nữa, cho nên thoáng chốc không thể hồi phục HP đầy lại được. Mắt thấy HP sắp hết rồi, gã đành cắn răng xa xỉ uống vào một bình thuốc chữa thương cỡ lớn, kéo ống HP lên một chút...
Nhưng những đòn tấn công của mãng xà băng lẫn vượn tuyết đều là hết cái này đến cái khác, cho nên gã không có cơ hội ngừng tay, mắt thấy sắp chết mất rồi, quầng sáng trị liệu của Tử Nguyệt Tiểu Yêu rốt cục cũng tới kịp!
- Đừng chạy! Uống thuốc chống đỡ!
Cảnh chật vật vừa rồi đã khiến Hiên Long uất ức đến cực điểm, bây giờ lại bị Tần Nhược chỉ huy như thế nữa, trong lòng gã có một cơn lửa giận muốn bùng phát ngay. Vừa vặn là chiến sĩ duy nhất trong đội, cho nên sự giác ngộ chặn quái gã vẫn phải có, hơn nữa trước mặt hai mỹ nữ kia làm sao không giữ gìn hình tượng của mình được chứ? À không, phải là cố gắng lấy lại hình tượng của mình!
Chỉ trong thoáng chốc này, Tần Nhược đã chạy được gần thêm một khoảng, từng bức từng bức tường băng đội lên trước mặt đám mãng xà băng và vượn tuyết, làm xáo trộn cường độ tấn công của chúng với Hiên Long, đồng thời cũng không khiến điểm thù hận dời đến người mình - chỉ có kẻ đần mới làm dời điểm thù hận vào người mình, ở nơi không có chút địa hình để lợi dụng thế này, đồng thời cũng chưa khởi động màng phòng ngự bậc bốn, hắn trêu chọc phải con quái vật nào cũng đều là chết cả!
Dưới sự trợ giúp của Tần Nhược, Hiên Long rõ ràng cảm thấy cường độ tấn công của đám quái vật đã giảm xuống, gã bắt đầu có thời gian hồi phục, bèn tức thì tranh thủ uống vào một bình thuốc, rồi lao về phía một trong hai con mãng xà băng ngay.
“Uỳnh!”
Cái đuôi của con rắn này vung lên, đòn phản kích vừa mới manh nha hình thành của Hiên Long ngay lập tức bị sụp đổ, người cũng bị văng ra ngoài... Sau đó là một mũi Gai Băng Đen bắn qua!
Chết toi!
- Biến thái!
Lòng của Hiên Long đắng muốn thành mật, đến bây giờ, gã đã biết được cái gì gọi là “quái vật toàn năng” rồi, mãng xà băng có thể tấn công cả tầm gần lẫn tầm xa, phải khó đối phó hơn đám quái vật bậc bốn mà gã đã gặp từ trước đến giờ nhiều lắm, không phải, là rất nhiều rất nhiều!!! Nếu không nhờ quầng sáng trị liệu của Tử Nguyệt Tiểu Yêu đưa tới đúng lúc thì gã đã phải nói bái bai với mọi người rồi.
- Lam Cơ!
Hiên Long gầm lên, đánh thức Lam Cơ còn chưa biết nên ra tay hay không đằng kia.
Là xạ thủ tinh linh gió, sát thương của Lam Cơ phải hữu hiệu hơn Tần Nhược nhiều, một mũi tên bay ra, lập tức tạo thành thương tổn khả quan trên người con mãng xà băng ngay, có điều cũng đồng thời bị điểm cừu hận của nó dời đến, đôi mắt màu đỏ tươi to bằng nắm tay của nó tức khắc ngó sang Lam Cơ... Sau đó thân hình đồ sộ của con rắn lướt theo hình chữ S, nhắm thẳng đến phía Lam Cơ!
Sắc mặt Lam Cơ trắng bệch!
Một thoáng sau, chợt từng bức từng bức tường băng như có linh tính, không ngừng dựng lên trước đường đi của con rắn, khiến nó phải thay đổi tuyến đường, mãi đến khi trước mặt nó là Hiên Long đang uống thuốc chữa thương.
- Quấn lấy nó! Giết con này trước!