So sánh giữa đám huynh đệ tỷ muội của Căn Cứ Địa với người của Bát Thần Chúng thì bất kể là về mặt thực lực hay mặt nhân số, rõ ràng bên Căn Cứ Địa phải kém hơn không chỉ một nước!
Có điều dưới sự nhắc nhở của Tần Nhược, MM Hoa Tiễn và một tên đạo tặc khác đã giết được hai tên thám tử bên đối phương trước, xem như cắt mất hai cái xúc tu của bên kia.
Đồng thời nguyên tố sư bên này cũng chuẩn bị phép thuật trước, chiếm được một chút tiên cơ, cho nên trong lần giao đấu đầu tiên, ba nguyên tố sư phối hợp với sáu chiến sĩ, dưới sự tăng sức không ngừng của mục sư, không ngờ vẫn có thể gắng gượng ngang tay được với kẻ địch! (Những người chơi không đỏ chữ bên đối phương không động thủ.)
Đương nhiên, đây còn là vì đối phương có trữ lại hai tên kiếm sĩ, một tên cung tiễn thủ ở hậu phương. Bên đối phương chỉ dựa vào tám gã cuồng chiến và một gã mục sư đã có thể ép cho năm chiến sĩ, ba nguyên tố sư, một cung tiễn thủ bên này thở không ra hơi...
Có điều mục sư bên này cũng không phải dân ăn cơm nhuyễn, ai nấy cũng đều đầy trạng thái, thuật chữa thương đều nhanh chóng được tung ra, cho nên không phải là chật vật quá lắm.
Còn phần bên Bát Thần Chúng thì cũng là có chỗ khổ mà không dám nói. Ai nấy trong chúng cũng đều muốn xộc qua xử lý mấy tên mục sư ánh sáng bên này trước, nhưng một phần vì chín người bên Căn Cứ Địa quá khó cắn, một phần vì các nguyên tố sư bên chúng vẫn còn chưa chuẩn bị xong, cho nên muốn hoàn thành việc chiến đấu thì vẫn còn phải chờ thêm mấy giây nữa...
Một khi đám nguyên tố sư đó tham gia chiến đấu được, cũng chính là thời khắc trận chiến chấm dứt!
Tần Nhược sao không biết ý định này của chúng chứ, cho nên hắn vẫn không dám lơi lỏng một phút giây nào. Hắn cẩn thận ẩn núp ở ngoài chiến trường, vừa cực kỳ căng thẳng chú ý tình hình chiến đấu, lại vừa ‘điều khiển’ MM Hoa Tiễn và một tên đạo tặc đồng bạn cùng truy sát hai tên đạo tặc của bên Bát Thần Chúng - có hai kẻ địch với năng lực ám sát mạnh mẽ dạo quanh chiến trường thì không phải là chuyện làm cho người ta yên tâm gì.
Cũng may hai tên đạo tặc nọ lúc này cũng đã căng thẳng lắm, căn bản là không rảnh mà tham gia chiến đấu. Chúng đang hết sức cẩn thận ẩn nấp, cảnh giác nhìn ngó bốn phía, không dám lộn xộn dù chỉ một bước - dù sao thì hai tên đồng bạn của chúng cũng đã bị xử lý khi còn đang ẩn thân rồi, mà còn là bị xử lý bởi hai tên đạo tặc yếu đuối hơn chúng nữa... Cho nên, bầu không khí quái dị bất thường này đã khiến chúng thầm sợ hãi, cứ cảm thấy có một đôi mắt bí mật nào đó đang ngấm ngầm quan sát chúng.
Chúng đoán không hề sai!
Chúng đích thực là đã bị ngắm đến rồi... Hơn nữa Tần Nhược cũng sẽ không vì chúng không tham gia chiến đấu mà bỏ qua cho chúng - hắn sẽ không bao giờ để mặc cho hai nhân tố không xác định này tiếp tục ở đây được.
Hắn bèn lặng lẽ thông báo vị trí của một trong hai tên cho MM Hoa Tiễn, sau đó chỉ huy hai người phe mình ẩn thân trước sau giáp công. Cho dù đối phương có lợi hại hơn đi nữa, cũng không thể nào thoát khỏi bị diệt vong khi bị ba người âm thầm tấn công như thế này nổi!
Trong lúc tên đạo tặc thứ ba lặng yên mất mạng, đám nguyên tố sư của Bát Thần Chúng cũng đã đến lúc hành động - chúng đã mở được kết giới ra.
Tần Nhược không thanh không âm lui vào trong phần tối của một cây đại thụ, hướng về vị trí đứng của lũ nguyên tố sư ấy hô nhỏ:
“Băng!”
Hơi lạnh đột nhiên sinh ra!
Đám nguyên tố sư ấy đột nhiên cảm thấy run trong lòng, sau đó thấy mặt nước đầm lầy dưới chân chợt cấp tốc đóng băng, rồi hơi lạnh thấu xương bắt đầu thấm từ dưới chân lên, sương trắng nhanh chóng bao trùm toàn thân, thẳng đến đỉnh đầu!
Phép thuật phòng ngự của mấy tên này bị cưỡng chế ngắt ngang, đồng thời rơi vào trạng thái đóng băng. Đám kiếm sĩ, cung tiễn thủ bên cạnh cùng biến sắc:
“Mẹ!”
Kẻ địch ám hại đồng bạn của chúng ngay dưới mí mắt của chúng, sao không khiến chúng nổi trận lôi đình được? Tên cung tiễn thủ tức thì quay đầu rống với hai kiếm sĩ ngay:
“Tìm ra nó ngay!!!”
Hai tên kiếm sĩ lập tức mở ra đấu khí màu vàng cam và màu nâu, đại diện cho lửa và đất.
Nhìn thấy tên kiếm sĩ có hào quang màu vàng cam tựa như lửa cháy lao đến phía mình, ánh mắt Tần Nhược hơi run rẩy...
Kiếm sĩ liệt diễm bậc bốn...
Còn may mình đã có thuật Hóa Thủy, cho nên không cần phải trực diện chiến đấu với y đấy, nếu không, đừng nói mình chỉ là một tên khống nước bậc ba, cho dù là một tên khống nước bậc bốn đi nữa, đụng tới loại nghề nghiệp khắc tinh này thì cũng chỉ có một con đường chết mà thôi (đấu khí thuộc tính lửa có thêm năng lực suy yếu % thương tổn hệ nước, đồng thời hấp thu % thương tổn hệ nước).
Giữa sân, sau khi biết được sự dị biến của đám nguyên tố sư, tên chấp pháp cầm đầu cũng thầm run sợ trong lòng. Cuối cùng, y cũng biết vì sao đám người trước đó thất bại rồi...
Không đúng!
Thật là bất thường quá rồi!
Đạo tặc bên đối phương dường như đang được người nào đó sai phái vậy, đã rõ ràng nắm giữ được vị trí ẩn nấp cụ thể của mỗi tên đạo tặc bên mình, mà khống nước bên ấy cũng xuất quỷ nhập thần, vừa xuất hiện là đánh trúng nơi yếu hại của bên mình ngay, tựa như đã canh chuẩn thời gian...
Nếu còn không dồn hết sức đánh một trận, chờ mấy tên khống nước bên ấy quay qua quấy rối mình thì phen này chắc chắn sẽ tiêu vong!
“Cứ mặc kệ đám khống nước kia đi, qua đây cho tao, xử lý đám mục sư!”
“Mấy thằng bọn mày nữa, đánh đi, đánh hết đi cho tao!”
Tên này vừa quát lên như thế, người bên Căn Cứ Địa nhất thời biến sắc ngay. Hai tên kiếm sĩ, cộng thêm năm tên chữ chưa đỏ (gồm một mục sư, ba cuồng chiến và một đạo tặc)... Nếu bọn chúng thật sự toàn bộ tham gia chiến đấu, vậy trận này còn đánh thế nào được nữa?
Ba tên cuồng chiến và một tên đạo tặc vừa mới gia nhập, tình thế nhất thời nghịch chuyển ngay...
Kẻ bị xui xẻo trước nhất chính là Vương Đạt, vốn y thấy đám nguyên tố sư đằng kia đã bị đóng băng thì mừng như điên, đang định thừa thắng đánh cho đối phương trở tay không kịp, nào ngờ từ bên cạnh lại đột nhiên có một tên cuồng chiến xông ra bổ cho một búa. Nếu không nhờ trước đó y có vớt từ trên tay MM Hoa Tiễn được mấy món trang bị không tệ để thay thì nói không chừng đã bị bổ thành hai nửa mất rồi.
Nháy mắt khi Vương Đạt bị bổ bay ra, một tên mục sư ở phía sau cũng kịp thời phản ứng, cho y một phép chữa thương, giúp bổ đầy HP.
Tên chấp pháp cầm đầu nhìn thấy cảnh này bèn nhăn tít lông mày lại, y bổ một búa đánh lui kẻ địch trước mắt, sau đó nói: “Mặc kệ bọn tao, giết mục sư trước đã!” Hai tên cuồng chiến vừa tham gia chiến đấu nghe vậy bèn cấp tốc thoát thân, nhắm phía mấy mục sư Căn Cứ Địa mà lao đi...
“Đừng hòng!”
Ẩn nấp trong chỗ tối, Tần Nhược lại giở trò cũ, biến mặt nước đầm lầy trước mặt hai tên ấy thành mặt băng bóng loáng...
Loại năng lực khống chế nước bậc một này, nếu dùng để đối phó với đám chiến sĩ đã mở Cuồng Hóa và đấu khí ra kia đương nhiên chẳng có tác dụng gì, nhưng khi dùng với môi trường chung quanh thì thực là hữu hiệu lắm.
“Đùng, đùng!”
Hai tiếng kêu đau vang lên, mặt đất hơi hơi chấn động, bọt nước văng tứ tung.
Nhìn thấy thảm trạng của hai tên cuồng chiến ấy, ngay cả ‘kẻ gây chuyện’ là Tần Nhược mà cũng không nhịn được suýt chút nữa phải quay đầu đi: “Ai... Đi đường vẫn phải nên chú ý một chút chứ, xem xem bị ngã như vậy kìa... Ai... Chậc chậc!”