.Dì cả của mẹ, thương không dậy nồi! (thương trong bi thương)
Thật lâu sau vào một ngày nào đó, hai người lại đi Nhật Bản. Dựa vào tính tình không cần có gió cũng nối lên vù vù cùa Lộ Diêu, mỗi một ngày đều không có khả năng thuận lợi trôi qua trong gió êm sóng lặng.
Một ngàỵ này Lộ Diêu tâm huyết dâng trào liền lôi kéo cố Dịch Hluân đi núi Phú Sĩ, la hét muốn leo lên đỉnh núi xem mặt trời mọc, xem biển xem mây, bù lại sự tiếc nuối của lần trước.
Cố Dịch Huân đã quá hiểu Lộ Diêu, đoán chắc cô nhất định là phút bốc đồng, hơn nữa leo núi là loại vận động thực lãng phí thực lực, cô gái nhò lại được anh và Lộ Viễn nuông chiều quen rồi khăng định là không có khí lực đi được đến đỉnh núi, huống chi anh cùng rất sợ Lộ Diêu bị thương, vì vậy anh dùng thái độ kiên quyết phản đối yêu cầu của cô.
Lộ Diêu giận dữ thừa lúc ánh trăng lên cao đeo ba lô vụng trộm chuồn ra ngoài khách sạn, để lại một mành giấy nhỏ nói cho Cố Dịch Huân người nhà của anh đang đi leo núi một mình.
•
Cố Dịch Huân trong lúc nửa tỉnh nửa mê liền xoay sang ôm cô gái nhỏ bên cạnh, lại phát hiện bên gối rỗng tuếch, thân thể mạnh mẽ bật dậy ở trên giường, cơn buồn ngủ hoàn toàn biến mất Ánh mắt lợi hại nhìn quanh bên trong, mắt phượng rõ ràng đã bịt kín một mảnh hàn băng lạnh thấu đồng thời lửa giận bốc lên, mảnh giấy nhỏ màu phấn hồng bị vo thành một nắm ném vào góc tường.
Lộ Diêu đi một nửa còn chưa đến nơi đã cảm thấy hai đầu gối bủn rủn, hô hấp không thuận, mồ hôi chảy ra, hai chân càng ngày càng nặng không muốn nhấc lên nữa… Một tay đỡ lấy thắt lưng một tay chống thân cây thở hổn hên.
Rốt cục cũng đỡ một chút, đúng lúc này một trận gió lạnh thổi qua, Lộ Diêu liền rùng mình một cái, có cảm giác hơi rờn rợn. Vì muốn xem mặt trời mọc nên cô cố ý thừa lúc trời còn chưa sáng đã trốn ra, phóng tầm mắt nhìn về phía xa, toàn bộ thế giới đều bao phủ một mảnh bụi mờ, trên trời chỉ có vài đốm sáng mờ nhạt hiếm hoi, trên núi lại là một mảnh lờ mờ, đã thế còn vang lên không biết bao nhiêu âm thanh kì lạ của các loài động vật, Lộ Diêu sợ hãi và hối hận, không nên nhất thời xúc động mà trộm chạy đến đây.
Mặc kệ là muốn đi tiếp lên trên hay là trỏ về từ con đường cũ thì cũng không có khí lực và không có dũng khí đi tiếp tục, Lộ Diêu đặt mình trong một mảnh bóng tối hoang vu rất muốn khóc và sắp khóc. Âm thanh tất tất tác tác lại một lần nữa truyền đến, giống như ở ngay bên tai lại giống như xa không thể tường tượng nổi, tâm Lộ Diêu đã loạn hết rồi, chậm rãi hướng đến một tảng đá lớn cách đó không xa mà di động cước bộ, dựa vào nó có vẻ an toàn hơn một chút, nhưng mới đi được vài bước, đột nhiên dưới chân đạp vào khoảng không, “A” một tiếng thét chói tai, chân bước trượt làm người trượt xuống theo sườn dốc…
Cố Dịch Huân khi phát hiện Lộ Diêu một mình trong đêm vụng trộm đi leo núi, giận không thế át chế, vội vàng thu thập tất cả trang bị cần dùng rồi đi tìm cô gái nhỏ không nghe lời.
Dọc theo đường lên núi không ngừng tìm kiếm, điện thoại trong tay không ngừng gọi giờ chỉ còn một cột pin, mặt trời cũng đã lên, nắng chiếu rực rỡ, lại vẫn như cũ không thấy bóng dáng Lộ Diêu. Cảm xúc cùa cố Dịch Huân vồn đĩ là tràn ngập tức giận giờ lại bị lo lắng thay thế toàn bộ.
“Diêu Diêu, Diêu Diêu!” Cố Dịch Huân vừa tìm kiếm chung quanh vừa lớn tiếng gọi tên Lộ Diêu.
Trên người Lộ Diêu bị nhánh cây và tảng đả làm bị thương vài chỗ, thời điếm ngã chân bị trẹo đau đến không dám nhúc nhích, đang ngồi trên đất không biết làm sao thì đột nhiên nghe được thanh âm của Cố Dịch Huân, nước mắt lập tức trào ra hốc mắt.
“Dịch Huân ca ca…”
Lộ Diêu nhìn liếc một cái không nói tiếp, nhìn sắc mặt âm trầm của người đàn ông mà nhu nhược kêu lên một tiếng.
Cố Dịch Huân không để ý, cúi đầu cấn thận xem xét thương thế của Lộ Diêu, quần áo cô gái nhỏ bị nhánh cây cắt, trên da thịt trắng noãn có vài vết máu, ờ trên làn da trắng nõn tinh tế nhìn lại có vẻ dữ tợn dị thường, chân phải có chút mất tự nhiên, hắn là thời điếm té ngã đã bị thương. Cúi người thật cẩn thận đem cô gái nhỏ suy yếu tựa như sắp té xỉu ôm lấy, đau lòng vô cùng cùng bất chấp cả trách cứ, vội vàng hướng đường xuống núi đưa Lộ Diêu đi bệnh viện.
Vừa bước được vài bước, thân thể cô gái nhỏ trong lòng đột nhicn cứng ngắc, sắc mặt so với vừa rồi càng thêm tái nhợt, Cố Dịch Huân kinh sợ một thân đầy mồ hôi lạnh, nghĩ đén tay mình đã dùng lực quá lớn nên đụng phải những vết thương khác trên người Lộ Diêu làm cô đau.
Cước bộ chậm lại, tận lực duy trì thân thể vững vàng phòng ngừa chạm đến vết thương của cô gái nhỏ trong lòng, bạc môi khẽ hôn lên trán Lộ Diêu, buông lời an ủi, “Chạm vào đau sao? Bảo bối ngoan, cố nhịn một chút, một lát nữa chúng ta sẽ đến bệnh viện.”
“Dịch Huân ca ca, cái kia… Bạn tốt của em… Đến thăm em!” Lộ Diêu còn chưa nói xong thì mặt đã hồng như một quả cà chua, ngay cả bên tai và trán cô đều nhiễm một rnàu hồng, hạ phúc trướng đau cùng từng trận nhiệt lưu bắt đầu khởi động nhắc nhở Lộ Diêu di cả của mẹ đến thăm.
Cố Dịch Huân sủng sốt một lúc mới phản ứng lại cái được gọi là “bạn tốt” là chỉ cái gì, trên mặt nạ băng sơn liền xuất hiện một vết rách, sắc mặt cứng ngắc.
Lộ Diêu thề, khi cô sống không còn giờ khắc nào có thể xấu hồ và quẫn bách hơn lúc này, thật muốn có vạn năng đc cô trốn đi, thái TM mất mặt!!
Một ngày này, tuyệt đối là nét mực đậm nhất của cây bút hỏng trong cuộc đời Lộ Diêu!
. Nếu như xuyên qua
Có một thời gian, Lộ Diêu trầm mê sâu sắc với các tiếu thuyết trên mạng không thể tự thoát ra được, nhất là đối với đề tài xuyên qua, một chút lực miễn dịch cũng không có, cơ hồ nghiền đến tẩu hỏa nhập ma. Đến cuối cùng thì đọc thôi cùng không đủ, trực tiếp đem lý luận ứng dụng vào trong cuộc sống thật, Mác – Lênin viết Lý luận gắn liền với thực tiễn, xuất phát từ thực tế khách quan, kiên trì theo quần chúng và đi vào trong cuộc sống của quần chúng.
“Ôi uy, vị gia này, ngài tới rời! Người thấy vị cô nương này cùa chúng ta nên xem trọng thế nào?”
Cố Dịch Huân vừa mở cửa nhà ra, đã bị một màn bất ngờ trước mắt này làm cho đầu đầy hắc tuyến.
Cô gái nhỏ thật đúng là không lớn được! Trong con ngươi sâu thẳm của Cố Dịch Huân lóe lên tia thú vị nhìn chằm chằm Lộ Diêu trong bộ sa mỏng trang diễm (đoan trang + diễm lệ), quần áo nửa kín nửa hở làm lộ ra vài chỗ đồng thời cũng phô bày được dáng người vô cùng nhuần nhuyễn, bả vai mượt mà, xương quai xanh tinh xảo, bộ ngực no đủ, vòng eo mảnh khảnh, ở tầng tầng sa mỏng còn như ẩn như hiện cặp đùi dài thon đẹp… Cố Dịch Huân vẫn bất động thanh sắc như trước, nhìn Lộ Diêu vung khăn tay mềm mại uyển chuyển nói chuyện, nhìn quanh nhà bay lên thần sắc vừa đẹp vừa sinh động làm cho người ta muốn đui mù.
“Gia, đừng ngượng ngùng a, ha ha —” Lộ Diêu dùng khăn lụa che miệng cười duyên, cực kỳ giống nữ tử phong trần nơi đùa hoa bắt bướm, “Xem trọng vị cô nương thế nào đối với ngài mà nói chỉ là chuyện nhỏ.” Lộ Diêu diễn rất tốt, một chút cũng không chú ý trong mắt gia nào đó đã hiện lên ánh nhìn của dã thú.
“….”
“Cô nương này cùa chúng ta chính là người được nhất ở đây, sẽ làm ngài vừa lòng, ngài cứ yên tâm đi!”
“Được!” Cố Dịch Hluân không thể nhịn được nữa phải thốt ra một câu thô tục, “Lão tử liền nhìn trúng tú bà là nàng!” Một phen khiêng cô gái nhỏ còn đang vung chiếc khăn trên bàn tay nhỏ bé do nhập diễn quá sâu lên đi thẳng đến phòng ngủ.
“A… Ta bán nghệ không bán thân a!! A a
Rất nhanh tiếng kêu sợ hãi bị tiếng rên rỉ kiều mị phập phồng cùng tiếng thở dốc thay thế, bắt đầu công cuộc vu sơn mây mưa…
Đoạn thời gian này, tơ lụa, sa mỏng, vải thô… Các loại chất liệu cổ trang đều có thê tùy tiện thấy trong nhà Cố Dịch Huân, tùy tiện thấy được một tay áo bay bay của trang phục Hán, y phục quý giá đẹp đẽ diễm lệ của thời Đường, thậm chí trang phục hiếm của thời nhà Thanh cũng có! Lộ Diêu xưng hô đối với Cố Dịch Huân cũng thiên biến vạn hóa, cái gì Hoàng Thượng, Vương gia, lão gia, gia, tướng công, quan nhân… Khiến cho Cố Dịch Huân đau đầu không thôi.
.Về chuyện sinh con
Một ngày nào đó, Lộ Diêu soi gương phát hiện mình béo lên! Chính mình gần đây hết ăn lại nằm tiến hành cách sống có thể ăn liền ăn có thể ngủ liền ngủ đến khi tỉnh ngộ lại kiểm điểm lại thật kĩ, két quả là không chỉ mua máy chạy bộ về nhà, hơn nữa còn đăng kí khóa tập Yoga ở trung tâm, căn cứ theo tín ngưỡng “hoặc là gầy, hoặc là chết”, gia nhập đại quân giảm béo từ từ.
Một lần đang trong kháa tập, bụng đột nhiên quặn đau một trận, sau đó, thân dưới có máu đỏ tươi ấm áp chảy ra, kinh hãi! Đến bệnh viện kiểm tra mới biết thế nhưng đã mang thai hơn một tháng!
Cố Dịch Huân nhận được tin liền cả kinh thiếu mất ba hồn bảy phách, vội vàng ngồi máy bay tư nhân suốt đêm từ Mỹ trở về. Đều do gần đây công việc cùa công ty rất nhiều, lại xem nhẹ điểm khác thường cùa cô gái nhỏ, may mắn không có việc gì.
Tin tức Lộ Diêu mang thai một khi truyền ra, liền trở thành đối tượng cần bảo vệ quan trọng trong đối tượng cần báo vệ quan trọng. Thử hỏi một người phụ nữ tính cách vẫn như một đứa trẻ lại mang thai một đứa trẻ khác, ai có thể yên tâm?
Mang thai thời kỳ đầu khẩu vị không ổn định, hơn nửa trong thời gian mang thai này phản ứng đặc biệt mãnh liệt ăn cái gì phun cái ấy, cả người liền gầy mất một vòng. Một bên là anh trai một bên là chồng lại lo lắng lại đau lòng; Lộ Viễn cả ngày ôm chiếc điện thoại, ân cần dạy bảo ngàn vạn lời dặn dò; đôi Lộ Viễn và đại mỹ nhân, đôi Thiết Tây Á và Đoạn Thụy, còn có Tề Hạo, mồi ngày đều biến đồi các phương pháp giúp Lộ Diêu tìm đồ ăn ngon và có dinh dưỡng; Cố Dịch Huân lại càng khoa trương, cơ hồ là một tấc cũng không rời vừa nhìn vừa che chở, hận không thể đi đường đều ôm, sợ cô gái nhỏ bướng bỉnh này không cẩn thận sơ ý một cái lại gây nhiễu loạn, rõ ràng là đối với chuyện Lộ Diêu giảm béo lần trước trong lòng vẫn còn sợ hãi.
Khi được bốn năm tháng, khẩu vị của Lộ Diêu lại vô cùng tốt, thấy cái gì
cũng đều muốn ăn. Bất luận ban ngày hay ban đêm trên đường cái của thành phố s, thinh thoảng có thể thấy một chiếc xe thể thao màu đen với một người đàn ông hoặc là mặc tây trang thẳng tắp, hoặc là mặc áo ngủ đi khắp hang cùng ngõ hèm mua đồ ăn vặt.
“Kem ly quá lạnh, không cần ăn.” Cố Dịch Huân giống như u hồn xuất hiện phía sau cô gái nhỏ đang lén lút ăn vụng kem trước tủ lạnh ăn.
Lộ Diêu bị dọa nhảy dựng, cảm xúc cực độ ác liệt, “Ai nha!! Phiền muốn chết ~ anh không cần lại nói!”
“Vì con, kiên trì một chút, được không?”
“Con con, anh chi biết con! Anh có phải không thương em hay không?” Lộ Diêu nói xong nước mắt đã chảy xuống, cố Dịch Huân dỗ như thế nào đều không ngừng được.
Cố Dịch Huân thất bại thở dài, phụ nữ thực sự không thể nói lý sao? “Làm sao có thể? Người anh yêu nhất chính là em a, bời vì là con do em sinh cho anh, anh mới có thể quan tâm con!”
“Thật sự?” Tiếng khóc rốt cục dần dần ngừng.
Trong trời đất bao la phụ nữ có thai là lớn nhất, trong thời gian mang thai cảm xúc thay đôi thất thường, căn bản là không thể nói đạo lý với cô, có lý cùng sẽ biến thành không để ý, chỉ có thể nén giận cẩn thận hầu hạ. Tướng tượng đường đường là một đại công tử và là tổng tài một tập đoàn lớn, vô luận đối đãi với người nào hay chuyện gì Cố Dịch Huân đều có thể mặt không đổi sắc như bình thường, là Luciíer cùa giới hắc đạo mà nghe thấy người ta nghĩ đến khuôn mặt lãnh khốc tàn nhẫn bạo ngược, nhưng khi chống lại cô vợ nhỏ mang thai nhà mình, chỉ còn làm anh hùng khom lưng a!
Lúc được tám tháng, bụng Lộ Diêu lớn đến dọa người, vòng eo mảnh khảnh biến thành thùng nước to, lúc đứng gần như không nhìn thấy chân chính mình. Bụng quá lớn làm cho chân Lộ Diêu thường xuyên bị chuột rút, đến buôi tối lại không ngủ được, Cố Dịch Huân đành phải cả đêm thức cùng, giúp cô bóp chân xoay người, thường xuyên trợn mắtt đến hừng đông, (thức thông đêm)
Cô gái nhỏ sau khi mang thai đẫy đà lên không ít, bộ ngực phình thêm so với lúc trước lại càng thêm no đủ, làn đa trong suốt giống như chạm nhẹ vào sẽ chảy nước, kiều thê mỗi ngày ngủ ở bên gối lại chi có thề nhìn có thề sờ mà không thể ăn, cấm dục nhiều tháng vốn dĩ là động vật cần ăn thịt mồi đến giờ chi có thể dựa vào tẳm nước lạnh để hạ hỏa, nên đã muốn tìm bất mãn cộng thêm giấc ngú không đủ, Cố Dịch Huân đã sắp suy nhược thần kinh.
Rốt cục đợi đến khi Lộ Diêu sinh con, tuy rằng bác sĩ, y tá cùng với các
thiết bị cần thiết sớm đã chuần bị sẵn sàng, không cần quá mức lo lắng, nhưng là Cố Dịch Huân vẫn không ức chế được lòng vẫn như treo giữa không trung, so với năm đó lần đầu tiên chính mình bắn chết người còn khẩn trương hơn.
Bên ngoài phòng sinh người đàn ông cao ngất không ngừng đi tới đi lui để hóa giải sự nôn nóng trong lòng, nghe bên trong truyền ra một tiếng lại một tiếng hét đau đến tê tâm liệt phế của phụ nữ mà tâm anh giống như bị một bàn tay to không ngừng siết chặt. Cô gái nhỏ sợ đau như vậy, thế nhưng có thể vì chính mình mà chịu thống khổ của sinh nở, Cố Dịch Huân không biết giờ phút này trong lòng là tư vị gì.
Đợi đến khi y tá ôm hai em bé một trai một gái đi ra và nói đã sinh xong mẫu từ đều bình an, Lucifer giống như thần thánh trong truyền thuyết thế nhưng hai đầu gối mềm nhũn, mất hết khí lực “bùm” một cái ngã ngồi xuống đất, trước mắt từng mảng biến thành màu đen! Khi cám giác khí lực thoáng được khôi phục, Cố Dịch Huân ngay cả con cũng không liếc hơn một cái, vội vàng đứng lên vọt vào nhìn vợ yêu.
Lộ Diêu sớm rơi vào tình trạng kiệt sức, mệt đến khí lực mở mắt cũng không có, mồ hôi chảy ra làm ướt tóc mái hai bên thái dương, dính vào khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt, làm cho cô thoạt nhìn phá lệ chọc người ta đau lòng.
“Bảo bôi, em rât tuyệt.”
Cố Dịch Huân không nhịn được hôn lên môi và hai má Lộ Diêu, hôn lên thái dương, thẳng đến khi sâu trong đôi mắt phượng như dấy lên những sóng gợn của linh hồn, hốc mắt phiếm hồng, nước mắt đàn ông lần đâu tiên rơi trong cuộc đời. Trừ bỏ câu nói này, anh không biết còn có thể nói gì.
Lộ Diêu từ trong mông lung cảm giác được một cỗ hơi thở quen thuộc quanh quẩn bên chóp mùi, còn thanh âm của anh cùng anh khẽ hôn, “Dịch Huân ca ca, vì anh, vì con của chúng ta, có đau hơn nữa em cũng không sợ!” Lộ Diêu nói thầm ở trong lòng, khóe miệng mang theo ý cười ngọt ngào lâm vào hôn mê.
Bên này Cố Dịch Huân nhìn thấy Lộ Diêu nhắm hai mắt lại mà hoàng sợ, lấy tốc độ cuồng phong đem một đống bác sĩ lôi vào trong phòng bệnh, rống giận hỏi bác sĩ rốt cuộc sao lại thế này, làm bệnh viện trờ nên huyên náo như người ngã ngựa đổ.
Thiết Tây Á và đại mỹ nhân mỗi người ôm một đứa bé cả người đỏ hồng mặt lại có nhiều nếp nhăn, vui vè nhìn Cố Dịch Huân làm ầm ĩ, đàn ông đến lúc này chỉ số thông minh chính là số âm!
Còn lại Lộ Viễn, Đoạn Thụy và Tề Hạo chính là tập thể không phiền khi thấy người gặp trở ngại, bọn họ cũng chỉ có thể coi như không biết người
này? Ọuan tâm sẽ bị loạn a…
“A Huân, hình tượng uy vũ của cậu hoàn toàn bị hủy!”
“Lão đại, thanh danh một đời của anh đã tùy ý trôi theo dòng nước!”
Bên ngoài là tiếng lòng của mấy người…