Cố Dịch Huân tiếp được thân thề mềm yếu của Lộ Diêu khi vừa trượt xuống rồi ôm lấy, cân nhắc đầu tiên là ôm cô gái nhỏ trong lòng đi xuống lầu, lái xe thẳng đến biệt thự của nhà họ Lộ.
“A Diêu, ở đâu?”
“…”
“Đã về nhà.”
“…”
Cố Dịch Huân thay quần áo cho Lộ Diêu, vừa lau rửa thân thể cho cô xong thì vừa vặn có người trở về.
“Diêu Diêu làm sao vậy?”
“Đang ngủ. Đi ra ngoài nói.”
Lộ Viễn đặt nước lên trên bàn, ngồi vào vị trí đối diện với Cố Dịch Huân, thế này mới chú ý tới trên áo sơmi của anh có vết máu, mày nhíu lại, “Cậu bị thương, đã phát sinh chuyện gì?” Trừ bỏ chuyện lần trước ở pub Link vì Lộ Diêu mới ra tay hơi nặng với bên ngoài, nhiều năm như vậy cũng không thấy người này tự mình động tay, càng miễn bàn sẽ bị thương, xem ra chuyện lần này không đơn giản.
“Việc nhỏ thôi, tôi sẽ xử lý, sau này sẽ nói với cậu, cậu thay tôi chăm sóc Diêu Diêu.”
“Đương nhiên! Nó là em gái tôi, còn cần cậu nói.” Thân thể Lộ Viễn ngả ra phía sau, thích ý ỷ vào trên sô pha, một bộ dáng chỉ có công tử phong lưu mới có, “Như thế nào lại chọc tới nó? Còn muốn tôi từ công ty lập tức trở về.”
“Một lời khó nói hết.” Cố Dịch Huân uống miếng nước, nói giống như cảm khái.
“Mẹ nó đừng giở giọng với lão tử, bên cạnh cậu có bao nhiêu cuồng phong giờ lại xuất hiện yêu nghiệt thiêu thân gì.”
Cố Dịch Huân day day huyệt thái dương không nói chuyện.
“Quả nhiên thu dọn nhanh gọn sạch sẽ như vậy, lại chọc em gái ta thương tâm vậy thì đừng trách đại cữu tử ta không khách khí!”
“A, được rồi, không đùa giỡn với uy phong của đại cữu tử,” một ý cười mỏi mệt xuất hiện, Cố Dịch Huân hướng Lộ Viễn khoát tay áo, “Tôi đi trước, hẹn gặp lại.”
“Lái xe cẩn thận!” Lộ Viễn nhìn theo hướng bóng dáng cao ngất thẳng tắp của Cố Dịch Huân dần biến mất, trầm ngâm một lát, cầm lấy điện thoại trong tay ấn xuống một dãy số.
“A… Lâm Á Bá, Lâm Á Bá, cứu tôi, anh nhanh chút thả tôi ra ngoài a!” Nhã Di bị giam một ngày một đêm nên tinh thần đã gần như hoảng loạn, thấy Lâm Á Bá xuất hiện ở cửa nhất thời kích động đứng lên, như người tâm thần kêu to, động tác lớn làm thân thể bị buộc vào cái ghế dựa lảo Báo, cả người nặng nề ngã xuống mặt đất.
“Hư…” Lâm Á Bá mở cửa ra, thong thả chậm rãi bước đến gần người phụ nữ tóc tai hỗn độn sắc mặt trắng bệch nhìn giống như một nữ quỷ, “Ai làm tiều mỹ nhân điềm đạm đáng yêu của chúng ta biến thành bộ dạng này, thật sự là không hiểu thương hoa tiếc ngọc.” Lâm Á Bá ngồi xuống nâng Nhã Di bị ngã dậy, vẻ mặt và bộ dáng là tiếc hận.
“Lâm Á Bá, anh là tới cứu tôi đúng không?”
Lâm Á Bá thay Nhã Di sửa sang lại tóc mai phân tán ở hai bên má, ngữ khí ôn nhu như tình nhân mà nói nhỏ, “Em yêu, việc này anh thật sự làm không được.” Người Cố Dịch Huân muốn giam giữ, chưa từng có người nào dám tự mình thả ra, cho dù là hắn cũng phải kiêng kị ba phần.
“Không, anh nhất định có thể! Nếu như anh không cứu tôi ra ngoài, chở có trách tôi nói cho Cố Dịch Huân anh… A…”
Nhã Di kêu lên sợ hãi, tất cả lời chưa kịp nói bị chặn lại trong yết hầu, bàn tay to tái nhợt như tử thi lạnh như băng của Lâm Á Bá chậm rãi chậm rãi buộc chặt. Lại một lần nữa bị khủng hoảng vì hít thở không thông, mắt Nhã Di hiện lên vẻ khiếp sợ.
“Em yêu, em đang nói cái gi? Việc này không phải em gạt anh làm sao? Ngay cả anh cũng bị em lợi dụng, đúng không?” Lâm Á Bá thủy chung mang theo ý cười ấm áp ôn nhu.
“Khụ khụ khụ…” Nhã Di rốt cục có thể hô hấp lại vội hít vào không khl mới mẻ, lại không ngừng ho, thật lâu mới có thể lấy lại dưỡng khí, “Ngươi… Ngươi là đồ tiều nhân!” Nhìn khóe miệng người đàn ông gợi lên ý cười, chỉ cảm thấy lòng mình càng không ngừng trầm xuống, vẫn là cảm giác rét lạnh đến tận xưong.
Cô như thế nào lại quên, người đàn ông trước mắt này là Abe âm hiểm độc ác a, là ma quỷ không hơn không kém, cô không nên ngẫu nhiên vì biểu lộ nhu tình không dành cho mình của người đàn ông kia mà mù quáng lâm vào yêu mến, mà đồng ý cùng ma quỷ làm giao dịch, không nên… Á tỳ, vì sao lúc trước em không chịu nghe lời của chị, muốn cười chính mình đã phạm vào điều tối kị? Nhưng hiện tại khi hoàn toàn tlnh ngộ thì đã quá muộn,nước mắt tuôn rơi, không biết vì chính mình đang hối hận hay là sợ hãi cho tương lai của chính mình.
“Đừng khóc, bảo bối nhỏ, ” Ngón tay thon dài của Lâm Á Bá chạm vào nước mắt trên gương mặt Nhã Di, “Cô ngoan ngoãn có lẽ tôi sẽ cứu cô ra ngoài, nếu như…” Đầu ngón tay lạnh lẽo lướt qua khuôn mặt nhỏ nhắn trăng nõn trơn mềm.
Nêu như cái gì Lâm Ả Bá cũng không nói, nhưng là từng trận hàn ý âm trầm lại theo một điểm đụng chạm của hắn mà khuếch tán đến toàn thân. Cảm giác được người phụ nữ đang run rẩy, ý cười của Lâm Á Bá càng thêm ôn nhu, “Đã hiểu sao?”
Rưng rưng gật đầu.
Bờ môi lạnh như băng khẽ hôn lên thái dương người phụ nữ, Lâm Á Bá phong độ lững thững rời đi.
Trong bóng tối có một ánh lửa vô cùng rõ ràng, sương khói lượn lờ bay, ở trong bóng tối Cố Dịch Huân đang tự mình ngẫm lại tất cả, ánh lửa kia dần cháy, nó cháy đến điểm cuối rồi biến thành tro tàn, quanh chóp mũi tản ra một hương vị làm say lòng người. Ngoài cửa sổ bầu trời từ màu xanh biến thành màu đen, rồi lại từ màu đen biến thành màu xanh, Cố Dịch Huân vẫn trầm mặc, không có người nào biết trong đôi mắt phượng kia đang cất giấu điều gì.
Ánh sáng mỏng manh từ di động lóe lên, có điện thoại.
“Cố Dịch Huân.”
“Dịch Huân, Lộ Viễn đây.”
“Ân, Diêu Diêu thế nào?”
“Khóc một lúc rồi lại ngủ, tư liệu tôi điều tra được đã cho người gửi cho cậu, tôi nghĩ mấy chuyện này tôi có thể tra được, tổ chức tình báo của cậu cường đại như vậy nhất định cũng tra được đi. Tôi chỉ muốn hòi cậu, cậu tính làm thế nào?”
“Tôi…”
“Cậu do dự.”
“…”
” A Huân,” dùng cách gọi thân mật nhất của hai người, Lộ Viễn lại dừng lại, ngừng một lát sau mới mở miệng, “Cậu… Là không muốn tin hay là không thể tin được?”
“…”
“Trước mắt cứ như vậy, tạm biệt.”
“Ân.”
Vừa buông điện thoại, Tề Hạo lại một lần nữa đẩy cửa nhẹ nhàng đi vào trong phòng ngủ tối đen, “Ca, ” hướng về phía bóng dáng bên cửa sổ rồi nói, “Ăn một chút gì đi, anh đã ngồi như vậy lâu rồi, người là sắt cơm là cương, không ăn cơm thân thể sẽ không chống đỡ được a”
Sau khi anh nghe đại ca mang Nhã Di về giam và nhặt đoạn băng ghi âm về thì đại ca vẫn ngồi bên cửa sồ không nhúc nhích, không ăn cơm không ngủ được cũng không biết đang suy nghĩ cái gì, mặt lạnh như băng dù vạn năm cũng không thay đổi nên nhìn không ra được điều gì. Tề Hạo đành phải cách ba bốn tiếng lại lặng lẽ tiến vào nhìn một lần, đã thế người lại đang bị thương, thực sợ chỉ không chú ý một chút người sẽ ngất đi.
Nhã Di, cái người phụ nữ chết tiệt! Tề Hạo nghĩ đến vừa rồi đi hỏi người đàn bà kia cô ta lại khóc thành bộ dạng điềm đạm đáng yêu như hoa lê trong mưa mà phát chán ghét, hiện tại kiểu đàn bả tiểu tao như thế nơi nào cũng lưu hành nháy mắt một cái lại hé ra mặt nạ trang thuần vô tội sao? Anh nhặt được cái đĩa ghi hình trong văn phòng đại ca nên ký ức về nó vẫn còn mới mẻ, biểu tinh dâm đãng kia, chậc chậc chậc… Such a bitch (Như con chó cái ) kẻ thứ ba đi phá tình cảm của người khác hắn là đều phải xuống địa ngục.
“Đi thôi, ăn cơm đi.” Cố Dịch Huân hít vào một hơi thật sâu, đứng lên cùng Tề Hạo đi đến phòng ăn. Người phụ nữ kia… A, vừa nghĩ đến để ả hồ lộng như vậy sao, trăm ngàn chỗ hở trong lời nói anh sao lại nghe không hiểu? “Ca, Nhã Di xử trí như thế nào? Lâm ca nơi đó…”
‘Trước đóng cửa, thông báo cho Á Bá ngày mai đến văn phòng gặp tôi.” “Vâng.” Tề Hạo thấy Cố Dịch Huân không muốn nhiều lời, sau khi trả lời liền cúi đầu ăn cơm không nhắc lại nữa.
“Lucifer, anh tìm em?”
“Ngồi.”
“Đây là thư đến công ty bên Nhật, cậu chuẩn bị một chút rồi qua đó đi.”
Bàn tay to màu đồng hiện rỗ các khớp xương, đầu ngón tay sạnh sẽ lưu loát ấn phong thư đến hướng đối diện.
“A, em không cần chữa thương, Nhã Di… Dù sao có con của em, em còn muốn chăm sóc cho cô ấy.” Lâm Á Bá trong nháy mắt nhìn đến phong thư, trên thấu klnh lướt qua một ánh sáng chói mắt, sau đó lập tức khôi phục bình thường, quay đầu nhìn về phía xa xa ngữ khí chua xót dị thường.
“Á Bá, có một số chuyện không cần nói hết mới là hiểu, cậu biết tôi biết là tốt rồi, đi Nhật Bán đối với mọi người đều tốt.”
“Biết cái gì? Lucifer, anh đang nói cái gì? Chẳng lẽ anh đối với Nhã Di… Nếu như là như vậy, em có thể rời đi.”
Cố Dịch Huân bởi vì lời nói của Lâm Á Bá mà bắt đầu nhăn mày, “Abe! Đừng để tôi lặp lại lần thứ hai, cậu có thể đi ra ngoài.”
Lâm Á Bá chậm rãi đứng lên, thân thể đơn bạc gầy yếu tựa hồ giây tiếp theo sẽ ngã xuống, kẻo xuống tất cả ngụy trang dối trá, thanh âm nhẹ mà lạnh như băng, “Anh biết được những gì? “Tất cả.”
Hai người ngồi xuống trước bàn bất động tựa như pho tượng, giống như có bàn tay to vô hình đang ấn xuống tất cả, làm dừng mọi hình ảnh.