Nguyên Tác Giết Ta

chương 4: tỷ nhất định phải yêu!

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Editor: Sẻ đi nắng

Bàn tay cầm ngọc bội của Phó Oản vì xấu hổ mà dừng giữa không trung.

Phải làm sao đây... Hình như Ninh Hành hiểu lầm rồi.

Ngọc bội này không phải của cô.

Vì vậy Phó Oản rất thành thật lắc đầu nói: "Không phải."

Ninh Hành hơi sững sờ, ánh mắt hơi tối sầm xuống, thậm chí còn không nghe được tiếng giảng bài của Triều Lang chân nhân.

Nàng cúi đầu quan sát tỉ mỉ ngọc bội trắng trong tay Phó Oản, phát hiện trên mặt ngọc bội có khắc một chữ "Sóc" nho nhỏ.

Tên của vô số các đệ tử của Hào Sơn chợt lóe qua trong đầu Ninh Hành. Ở tiên đường Thiên Trạch người mà tên có một chữ "Sóc", chỉ có duy nhất vị tiểu sư đệ mới nhập môn Doãn Sóc kia.

Bỗng nhiên Ninh Hành cảm thấy cái tên này nghe hơi quen. Hôm nay hình như Phó Oản cũng mới từ chỗ ở của các đệ tử mới về...

Qua một hồi phân tích Ninh Hành đã có đáp án.

Nàng liếc nhẹ Phó Oản. Phó Oản cảm thấy ánh mắt này không hiểu sao có hơi lạnh, cô thấy dường như có chỗ nào đó không đúng.

"Doãn Sóc tặng cho muội à?" Ninh Hành hạ thấp giọng, lạnh lùng hỏi, ngữ khí hơi mất tự nhiên.

Phó Oản cúi xuống nhìn đóa hoa sen trắng tinh khiết, mỹ lệ trên ngọc bội, rồi lại nhìn khuôn mặt trắng nõn không tỳ vết của Ninh Hành.

Toàn bộ phái Hào Sơn này ai cũng biết Ninh Hành sư tỷ thích nhất là hoa sen, ngọc bội này không tặng cho nàng thì còn có thể tặng cho ai nữa.

Vì vậy Phó Oản quýnh lên, nhanh chóng nhét ngọc bội vào tay Ninh Hành: "A Hành sư tỷ, đây là Duẫn Sóc sư đệ nhờ ta chuyển cho tỷ."

Ninh Hành thu tay lại, liếc nhìn ngọc bội với vẻ đầy chán ghét: "Không cần."

Phó Oản cảm thấy sư tỷ của cô có vấn đề, rõ ràng lúc mới nhìn thấy còn rất vui vẻ, tại sao phát hiện là của Doãn Sóc tặng thì lại trở mặt nhanh hơn cả sách vậy?

Nhất định là có chuyện gì đó. Trong đầu của Phó Oản đã nghĩ chuyện giữa Ninh Hành và Doãn Sóc thành một bộ phim dài cả trăm tập đầy máu chó.

Cô đã là một nữ phụ ác độc già đời, phải học cách tự gây sự.

Vì vậy Phó Oản dịch mông, lết đến bên cạnh Ninh Hành, nhẹ nhàng nói bên tai nàng: "Sư tỷ, ta nói cho tỷ biết một bí mật."

Ninh Hoành quay đầu lại, lông mi dài khẽ chớp, nhìn Phó Oản đang lại gần, rất hứng thú hỏi: "Bí mật gì?"

"Duẫn Sóc sư đệ thích tỷ." Phó Oản thầm thì nói, ngay lập tức bán đứng Doãn Sóc.

Ninh Hành: "..."

"Ta không muốn yêu." Ninh Hành lạnh như băng nói, giọng điệu vô cùng kiên định.

"Không được!" Phó Oản lập tức thốt lên. Vừa nói xong cô nhận ra câu nói này hơi không được ổn cho lắm, nhưng thật sự là không thể nào nhịn được nữa.

Là nữ chính sở hữu rừng đào đông đảo trong《 Vi Tiên 》, được nam chính số ,,,,, yêu say đắm, Ninh Hành sao có thể nói "không muốn yêu" được chứ?

Ngộ nhỡ sau này kịch bản đi lệch hướng, bắt cô phải chịu trách nhiệm thì phải làm sao?

Cô không cho phép Ninh Hành nói như vậy, cô không được yêu cũng được, nhưng Ninh Hành nhất định phải yêu.

"Không được gì cơ?" Đôi mày của Ninh Hành hơi nhướn lên.

Nàng đột nhiên ngồi thẳng dậy, ánh mắt trở nên nghiêm túc.

Phó Oản cảm thấy Ninh Hành toả ra ánh sáng thiêng liêng của sự chính trực.

"Con đường tu tiên là cô đơn nhất, đại đạo còn chưa chứng được, sao có thể cả ngày nghĩ đến những thứ nhi nữ tình trường này?"Nàng lạnh lùng nói, nhân tiện giáo dục Phó Oản luôn, "Muội cũng đừng suốt ngày nghĩ linh tinh, sư huynh dài sư đệ ngắn..."

Mặc dù nói rất nghiêm túc, câu nào câu đó đầy đạo lý.

Nhưng trong lòng Ninh Hành lại nghĩ là: ta không phải là đoạn tụ, yêu đương với những tên đàn ông khác kiểu gì.

Phó Oản nhìn chằm chằm Ninh Hành với vẻ mặt đầy phức tạp.

Đây là... chính trực như này... đây là nữ chính sao?

Trong tương lai nàng ta cùng với gì mà cao thủ của chính đạo, ma tôn ma giới, phúc hắc đại sư huynh, trung khuyển tiểu sư đệ... có mối quan hệ mập mờ không thể nói.

Nhưng mà cũng không sao... Ninh Hành sư tỷ luôn luôn một mình, rất ít tiếp xúc với các nam đệ tử khác, không biết đến sự kì diệu của trái cấm tình yêu là chuyện bình thường.

Sau này nàng sẽ biết.

Vậy nên Phó Oản ra vẻ hiểu biết vỗ vỗ vai của Ninh Hành, nói: "A Hành sư tỷ, tấm lòng một lòng theo đạo của tỷ ta biết, nhưng về sau tỷ sẽ hiểu."

Đôi mắt đẹp của Ninh Hành hơi nheo lại, liếc qua Phó Oản, cảm thấy trong lời nói của sư muội hắn có hàm ý.

"Sau này cũng không hiểu." Hắn thì thầm, giọng chắc nịch.

Có lẽ tiếng thầm thì nói chuyện của hai người quá lớn, khiến cho Triều Lang chân nhân chú ý.

"Khụ... " Triều Lang chân nhân có gắng lôi kéo sự chú ý của hai người.

Phó Oản vẫn còn đang thảo luận với Ninh Hành vấn đề "Có nên yêu một người đàn ông hay không".

"Khụ khụ khụ ——" Triều Lang chân nhân cố gắng mang suy nghĩ của họ kéo về với lớp học sinh động.

Chủ đề thảo luận của Phó Oản và Ninh Hành đã chuyển sang "Nếu có thể yêu đàn ông thì nữ với nữ cũng có thể yêu nhau".

Triều Lang chân nhân không nhịn được nữa, chỉ với một cái búng tay, một đốm sáng màu xanh lục bảo đã bắn đến trên trán Phó Oản.

Điểm sáng lan ra trên trán cô, phát ra ánh sáng chói mắt.

Đầu của Phó Oản bị xanh rồi:))))

Cô ngơ ngác quay đầu lại, nhìn về phía Triều Lang chân nhân, không biết đã xảy ra chuyện gì.

"Phó Oản, lặp lại những điều ta vừa nói." Triều Lang chân nhân đặt câu hỏi.

Ninh Hành là đệ tử thiên tài, cho nên không hỏi được nàng, muốn hỏi thì phải hỏi Phó Oản khiến nàng không trả lời được.

Phó Oản nhìn thấy trên mặt bàn của Triều Lang chân nhân có một chậu cây Vô Trần thảo, đã hiểu.

"Bàn về việc chăm sóc và bảo dưỡng Vô Trần Thảo?" Phó Oản ngập ngừng hỏi.

Triều Lang: "..."

Lúc đầu đúng là có nói về vấn đề này. Nhưng việc ông vừa tuyên bố thì lại không phải.

Ninh Hành quay đầu, nhướn mày liếc nhìn Phó Oản. Mặc dù hắn vừa nói chuyện với Phó Oản toàn những thứ tào lao, nhưng có chú ý một chút xem Triều Lang chân nhân đang nói gì.

Hắn cong môi nói thầm: "Đại đệ tử."

Phó Oản sững sờ, tính lại ngày, lập tức kịp phản ứng: "Năm nay cũng tổ chức tranh cử Đại đệ tử?"

Mọi năm đều thuộc về Ninh Hành mà, có ý gì?

Triều Lang chân nhân gật đầu, nghiêm túc nói: "Năm nay không giống mọi năm."

Phó Oản hiểu ý của Triều Lang chân nhân, bọn họ nhập môn đã hơn năm, cũng đã tiến vào kỳ Trúc Cơ.

Đến giai đoạn này là đường ranh giới của các tu sĩ. Đệ tử qua kì Trúc Cơ mới chính thức có tư cách bái sư.

Trên thực tế, cô với Ninh Hành bây giờ vẫn ở trạng thái không có sư phụ, nhìn thấy trưởng lão lớn tuổi sẽ phải gọi là sư bá, thấy trẻ tuổi thì gọi là sư thúc.

Giới tu tiên lấy cường giả vi tôn, cho nên việc cạnh tranh trong nội bộ môn phái rất kịch liệt, năm nào cũng phân chia các đệ tử theo cảnh giới tu luyện, tranh đoạt chức trưởng đệ tử tùy theo cảnh giới.

Người có thiên phú giành được vị trí đứng đầu trong cuộc thi tuyển chọn Đại đệ tử, được sự sủng ái của các trưởng lão và người đứng đầu Hào Sơn, sau khi nhập môn trở thành đệ tử chính thức.

Về phần những người khác, nếu không có trưởng lão nào chọn chỉ có thể trở thành đệ tử bình thường của Hào Sơn, cơ hội có được hoàn toàn khác.

Phó Oản biết tầm quan trọng của cuộc thi chọn Đại đệ tử năm nay, nhưng cô không lo lắng lắm.

Dù sao cô biết kịch bản.

Lý do vì sao nữ phụ Phó Oản có thể nhảy tới chương trong nguyên tác 《 Vi Tiên 》có liên quan đến sư phụ tương lai của cô.

Bởi vì người mà cô sắp bái làm thầy là nhân vật truyền kỳ của Hào Sơn, thậm chí là của toàn đại lục này...

Mặc dù cô cũng không biết lý do vì sao lão tổ tông kia lại chọn nữ phụ Phó Oản làm đồ đệ. Nhưng chính vì có một vị sư phụ như vậy dạy bảo và chống lưng, nữ phụ Phó Oản mới dám kiêu căng làm bậy, tìm đường chết... tìm đường chết... rồi lại tìm đường chết.

Đây cũng được coi là bàn tay vàng của nữ phụ đúng không? Phó Oản nghĩ như vậy.

Ninh Hoành nhận thấy sau khi Phó Oản nghe được ý của Triều Lang chân nhân xong, vẻ mặt của cô không thay đổi nhiều, không có căng thẳng hay mong đợi.

Vì thế sau khi kết thúc lớp học, hắn gọi lại Phó Oản: "Oản Oản, muội có nhớ muội đã nói những gì không?"

Phó Oản nghĩ thầm miệng của đã cô chém ra bao nhiêu cơn bão, cô làm sao nhớ kỹ được mình đã chém những gì. Vì thế cô lắc đầu.

Ninh Hoành môi mỏng khẽ mím chặt, vẻ mặt có chút rối rắm nói: "Muội đã nói sẽ trở thành đại đệ tử."

Phó Oản lúc này mới nhớ tới câu nói đe dọa của mình ngày hôm qua. Cô chỉ tiện mồm nói vậy thôi mà, Ninh Hành sao lại nhớ kỹ như vậy làm gì.

Giọng nói của Ninh Hành như gió thoảng trong núi, lướt qua tai Phó Oản: "Trình độ tu luyện của muội không kém ta lắm."

"Bây giờ muội đang ở tầng thứ của Trúc Cơ kỳ, hôm qua lại cầm Nhuận Khí Hoàn của ta, nếu muội dùng hết có thể lên đến tầng , qua một thời gian nữa là Trúc Cơ Hậu kỳ..."

Ninh Hành sẽ nhận ra Nhuận Khí Hoàn bị ít đi là hợp tình hợp lý, cô không kinh ngạc. Dù sao thì chứng cứ phạm tội đã bị cô cho đi rồi. Nhưng mà ý của sư tỷ đang nói đến không đúng lắm... Chân Phó Oản hơi rụt lại về sau, có ý muốn chạy trốn.

Ninh Hành vẫn đang nói tiếp. "Với tu vi Trúc Cơ Hậu kỳ của muội thì vị trí Đại đệ tử này... " có lẽ muội có thể thử một lần.

"Đợi đã?" Giọng Ninh Hành đột ngột dừng lại, giống như đã phát hiện ra điều gì đó. "Tại sao muội vẫn là tầng thứ Trúc Cơ?!" Hắn nhìn chằm chằm vào mắt Phó Oản, nghiêm túc hỏi.

Nhi nữ tình trường: tình cảm của nữ nhi.

Đoạn tụ: đồng tính luyến ái (bắt nguồn từ Hán Ai Đế 汉哀帝 và nam sủng Đổng Hiền 董贤)

Cường giả vi tôn: lấy kẻ mạnh làm người đứng đầu.

Truyện Chữ Hay