Editor: Sẻ đi nắng
Đúng là nàng đã tu luyện được hơn ngàn năm, là đường chủ của Tiên đường Thiên Trạch, tu vi của Vân Thận Tiên tử có thể sánh ngang với Bạch Thu Diệp.
"Là Vân Thận à..." Bạch Thu Diệp khẽ thở dài, "Không phải là muội đã từng nói việc nhận đồ đệ ảnh hưởng đến việc tu luyện của muội à, sao hôm nay cũng đến đây?"
"Ta vì ai mà đến, Chưởng môn đại nhân Ngài không rõ sao?" Vân Thận che miệng cười nhẹ, "Nhưng Ngài đã nhận đồ đệ rồi, nếu hôm nay lại nhận thêm một người, sợ rằng hai vị đồ đệ kia sẽ không vui đâu nhỉ?"
"Vớ vẩn, nhận đồ đệ chứ có phải tìm vợ đâu mà chỉ lấy một, dù cho nó là người của Tiên đường Thiên Trạch thì thiên phú của nó lại thích hợp tu luyện công pháp của Kiếm đường bọn ta hơn." Bạch Thu Diệp trầm giọng nói.
Hai người đang đấu khẩu rất kịch liệt, cả hai đều là trưởng lão của Hào Sơn, cũng là những người đứng đầu giới Tu tiên nhưng lại ngầm coi thường lẫn nhau.
"Ta là chưởng môn đấy, muội có phải chưởng môn không?" Bạch Thu Diệp khẽ hừ một tiếng, "Muội nghĩ con bé sẽ chọn muội à?"
"Ta là đường chủ của Tiên đường Thiên Trạch, cây bồ đề mà năm đó lão tổ tông gieo xuống chính là Tiên đường Thiên Trạch. Đây gọi là nền tảng lịch sử, cái đám Kiếm đường các người chỉ là đồ nhà giàu mới nổi, suốt ngày chỉ biết đánh đánh giết giết thôi." Vân Thận cũng không cam lòng yếu thế.
Người mà bọn họ đang nói tới đương nhiên là Ninh Hành.
Thiên phú của Ninh Hành hơn người, từ trước đó đã khiến rất nhiều trưởng lão chú ý tới, chỉ chờ đến trận Tranh tài hôm nay để nhận đồ.
Chưởng môn Bạch Thu Diệp và Vân Thận Tiên tử đứng đấu võ mồm với nhau được gần nửa canh giờ, các đệ tử kỳ Trúc Cơ cũng lần lượt lên trên Minh Kính Đài.
Các trưởng lão năm nay nhận đệ tử đều rất kiêu ngạo, phần lớn đều đến đây vì Ninh Hành, rất nhiều đệ tử lên đến Minh Kính Đài không nhịn được mà kêu lên.
"Mẹ ơi, kia là Bạch chưởng môn sao?! Trời ơi Ngài ấy cũng tới! Trời ạ ta chết mất ta chết mất, hạnh phúc quá!!!" Một đệ tử ôm ngực, nhìn khuôn mặt tuấn lãng của Bạch Thu Diệp suýt thì ngất xỉu.
"Trời ơi! Vân Thận Tiên tử?!? Không phải là người đã từng nói không nhận đồ đệ sao? Đây chính là nữ thần của Hào Sơn đó, ta có được lên xin chữ ký không nhỉ?" Một đệ tử khác thì kích động đến nỗi sắp nằm luôn ra đó.
"Mẹ ơi! Mẹ ơi! Triệu Khương Chân nhân! Một trong thập đại trưởng lão của Hào Sơn! Ông ấy đã bế quan rất lâu rồi, hôm nay lại đến đây, các đệ tử năm nay quá hạnh phúc!" Có người phát hiện Triệu Khương Chân nhân im lặng đứng ở cạnh Vân Thận Tiên tử và Bạch Thu Diệp.
Rõ ràng là một cuộc tỷ thí tranh tài nay lại biến thành buổi fan meeting.
Phó Oản đứng ở phía sau của đám đông đen nghịt, người biết kịch bản trước như nàng vô cùng bình tĩnh nhìn biểu lộ kích động của các đồng môn.
Hầu hết hơn mươi vị trưởng lão trên Minh Kính Đài kia đều là vì Ninh Hành mà đến, cho dù có kích động đến cỡ nào thì các trưởng lão cũng không nhìn trúng bọn họ.
Đây có lẽ chính là cái gọi là vòng hào quang của nữ chính, Phó Oản thở dài, buồn bã nhìn lên bầu trời, sau đó nàng nhìn lần lượt người trưởng lão trên kia.
Mục tiêu của nàng rất rõ ràng, chính là sư tôn tương lai.
Trong nguyên tác của 《Vi Tiên》chỉ miêu tả ít ỏi mấy dòng về dung mạo của vị sư tôn này, Phó Oản nhìn từng vị trưởng lão ở trên đài cao nhưng không phát hiện người giống sư tôn của nàng?
Lúc này, vị Bạch chưởng môn ngồi ở vị trí Center đứng dậy, bắt đầu giới thiệu các trưởng lão đến xem Đại đệ tử Tranh tài.
Từng vị trưởng lão đúng lên gật đầu chào hỏi, nhận được các tràng pháo tay nồng nhiệt, sau đó mãn nguyện ngồi xuống.
Phó Oản bắt đầu lo lắng, bởi vì không ai trong số người kia là sư tôn của nàng cả.
Tên của sư tôn nàng là Huyền Vi, ở đây không có ai là ông ấy.
Không thể nào... Cốt truyện bị lệch hay sao?
Phó Oản nhìn lên không trung, cảm thấy được sự kinh hoàng trước nay chưa từng có.
Ngay khi Bạch chưởng môn dần kết thúc, giới thiệu xong bản thân thì bầu trời vốn đã sáng trong nay lại càng bừng sáng thêm vài phần.
Lơ lửng trên không của ban ngày, nhưng lại phát ra ánh sáng rực rỡ.
Một ánh sáng chói lọi xuất hiện phía trên của Minh Kính Đài.
Tất cả các đệ tử nhẹ giọng bình luận, vẻ mặt kinh ngạc, không biết chuyện gì đang xảy ra.
Vân Thận Tiên tử mở to mắt, trong mắt lộ ra vẻ mong chờ, kinh ngạc khó nói thành lời.
"Bạch sư huynh." Đại sự trước mắt, nàng thật sự nghiêm túc gọi Bạch Thu Diệp một lần, " Là Ngài ấy sao?"
Vẻ mặt của Bạch chưởng môn cũng rất kinh ngạc, hắn nhìn dị động truyền tới từ trên Minh Kính Đài, giọng nói run run: "Hẳn là vậy."
Ngay khi hắn vừa dứt lời thì một bóng người dần hiện ra trong ánh hào quang chói mắt.