Nguyên tắc của một Triết gia, được viết bởi Kẻ Ngốc Vĩnh Cửu "Asley"

chương 53. với một quyết định chắc chắn trong đầu

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Dù sao đi nữa, việc này đã trở nên khá rắc rối. Tôi đã nghĩ rằng mình có thể dành thời gian để tìm hiểu mọi thứ, nhưng với việc tôi không có thức ăn thì chẳng đúng như vậy chút nào.

Tôi biết là tôi không thể làm gì chúng lúc này, nhưng lũ khốn tại Quận… Tôi sẽ bắt chúng phải trả giá.

Tôi cũng không có chút nước nào. Tất cả những gì tôi có là một cái hố của chỗ đi vệ sinh. Tôi không bao giờ biết được rằng các tù nhận lại phải nhận sự đối xử tồi tệ thế này.

Dù ít hay nhiều thì vẫn là con người, tôi không thể cứ sống thế này được. Không – tôi là con người. Tôi phải làm tất cả mọi thứ có thể để cứu bản thân mình ra khỏi đây.

Đúng là tôi có thể thoát khỏi sự truy bắt mình tôi ngay từ đầu, nhưng làm vậy sẽ có thể gây thiệt hại cho những người xung quanh tôi. Đó là điều mà tôi quyết tâm tuyệt đối tránh.

Không có cây trượng, và với sức mạnh của những cái cùm này, tôi không thể vẽ vòng phép được. Tôi thậm chí còn chẳng thể vẽ chúng trên sàn toàn đá sỏi.

“Nếu vậy thì… Hng-“

Hơi quá cổ điển so với sở thích của tôi nhưng hãy vẽ nó bằng máu của mình nào.

Tôi cởi giầy của mình ra và dùng răng để xé móng ở ngón chân cái, sau đó bắt đầu vẽ một vòng phép nguyên bản. Mỗi lần chạm ngón chân trên mặt đất, chân tôi đều đau đớn, nhưng với các mạo hiểm giả, nhưng cơn đau như vậy chỉ như những vết xước.

Dù sao thì chúng cũng đau, nên tôi sẽ phải chữa cho chúng sau. Thực ra thì, tôi ưu tiên việc đó hơn là xoa đầu Pochi đấy. Đúng vậy.

Và tất nhiên, vòng phép nguyên bản này không được thiết kế để tự nó có thể thi triển ma thuật nguyên bản. Dù là ma thuật hay ma thuật nguyên bản, các vòng phép đều cần một lượng ma lực đầu vào để kích hoạt.

Ngoài ra, nếu vòng phép có thể làm được như vậy, thì bất kỳ tù nhân nào hiểu biết về ma thuật cũng sẽ có thể thoát ra.

Đó là lý do tại sao-

“Owowow… được rồi, Hấp Thụ Ma Lực.”

Thuật giả kim cho phép người ta có thể chuyển ma lực vào trong một vật thể, từ đó biến nó thành một Tạo tác. Mặt khác, quy tắc cơ bản của ma thuật nói rằng tất cả ma thuật đều chứa ma lực.

Do đó, bằng cách sử dụng những cái cùm bằng sắt này như một vật dẫn ma lực, tôi có thể thi triển ma thuật nguyên bản, và sau đó, ngược lại, là hấp thụ ma lực từ những cái cùm.

Và với điều đó, tất cả những gì còn lại… là một đôi cùm bằng sắt thông thường.

Giờ thì đã có thể vẽ vòng phép trên không với ngón tay của mình rồi, tôi chỉ còn hai việc nữa cần làm ở đây.

Đầu tiên, thi triển vòng phép nguyên bản mà tôi đã vẽ bằng máu của mình, và sau đó, sử dụng Kho Đồ…-

***

~~Đại lý Pochisley, phòng của Asley~~

“Whew, trốn thoát thành công.”

Trước tiên, tôi thắp sáng căn phòng bằng ma thuật Nguồn Sáng.

Sau đó tôi ngồi xuống giường và bắt đầu chữa trị cho ngón chân cái hiện vẫn còn chảy máu.

“Tôi đã đợi ngài đó, Chủ nhân! – Cái, tại sao ngài lại trông như vậy?!”

“Huh? Oh, xin lỗi. Ta không nghĩ ngươi ở đó.”

“Tại sao ngài lại khỏa thân ra cơ chứ?! Nhanh chóng mặc đồ vào đi!”

“Bah, được rồi. Ta nghĩ nó ở trong đây… Hoi, Kho Đồ! Yeah, vẫn còn…-“

Tôi lấy ra vài bộ quần áo từ trong kho đồ, và mặc chúng ngay trước mặt Pochi trong lúc cô ấy che mắt mình lại bằng chân của mình.

“Rồi, trông thế nào?”

“Wow… đó đúng là bộ trang phục mà tôi thường trông thấy nhất… đợi đã, ngài vẫn chưa vứt chúng đi à?”

“Này, càng tiết kiệm được gì càng tốt.”

“Chúng đã được sửa lại rất nhiều lần đến nỗi tôi không thể nhớ được thiết kế ban đầu là gì nữa, nhưng vẫn ấn tượng khi ngài giữ lại chúng trong hơn 500 năm nhỉ…”

“Hahahahaha, ta biết mà, đúng chứ?”

Tôi đã luôn mặc chúng khi chúng tôi sống trong ngục tối đã được dọc sạch, và cũng là khi chúng tôi rời đi và đến Faltown, nơi chúng tôi gặp Ryan, Reid, Mana, Tifa, Reyna, Rina, và rất nhiều những người khác. Trong hai năm tôi ở với họ, tôi đã luôn luôn mặc bộ đồ này, và giờ đây, tôi vừa mới mang chúng ra khỏi tủ.

Điều đó khiến tôi cảm thấy hơn xúc động, nhưng thực tế khiến tôi không còn thời gian để tập trung vào việc đó.

“Oh-ho, xoay sở tự thoát ra được rồi à?”

“A-ai đó?!”

Giữ cảnh giác, Pochi hướng sự chú ý đến cửa phòng ngay khi cô ấy nghe thấy giọng nói lạ, nhưng chẳng có ai ở đó cả.

“H-huh?”

“Melchi-san, đừng đùa nghịch nữa. Cô có thể nhanh chóng lộ diện được không?”

“Fufufu, xin lỗi~~ Tôi muốn quan sát thêm một chút tính cách của cô gái bé nhỏ này thôi.”

Melchi nói trong khi lộ diện trong khoảng khắc mà có vẻ như thể cô ấy trượt ra khỏi một cái bóng.

“Đ-đó có phải là ma thuật Thấu Minh Hóa [note29535] không? Ngay cả Chủ nhân của tôi cũng chưa hoàn thành việc phát triển nó!”

“Đúng là cô ấy tin tưởng cậu rất nhiều nhỉ, Ash-kun?”

Melchi cười toe toét khi cô nói ra một câu đùa giống như trêu chọc, và Pochi, xấu hổ, hét lại với cô.

“K-không phải! Chỉ có một chút thôi…!”

Một chút cái gì cơ?

“Hahaha, và không, đó không phải là Thấu Minh Hóa – đó là một ma thuật hợp nhất hình dạng vật lý của tôi với bóng tối. Không thể sử dụng trừ khi trời tối hoặc trong một nơi cực kỳ tối tăm. Tôi tin là đây là lần đầu tiên chúng ta gặp nhau, Pochi-kun. Tôi là Melchi – rất hân hạnh được gặp cô.”

“Ah, vâng. Rất hân hạnh.”

“Vậy thì, làm sao mà cậu thoát ra được vậy? Cậu không thể cứ phá vỡ những cái cùm đó được, đúng không hả Ash-kun?”

“Cô thấy đấy-“

Tôi giải thích mọi thứ cho đến lúc này với Melchi, bắt đầu từ khi tôi bị bắt và cách mà tôi sử dụng Hấp Thụ Ma Lực, và cô ấy có vẻ rất ngạc nhiên đến nỗi như thể hàm của cô ấy rơi luôn xuống đất.

“…Việc mở khóa đó nghe có vẻ khá dễ dàng nhỉ. Haha, cậu có ý tưởng hay đấy.”

“Và ngài quay lại đây bằng cách nào vậy, Chủ nhân?”

“Với Dịch Chuyển. Ta đã chuẩn bị trước một cái ở đây rồi. Khoảng cách không phải là vấn đề vì Dịch Chuyển có thể thi triển ở bất cứ đâu.”

“Đợi đã, Ash-kun, không phải như vậy sẽ để lại dấu vết của ma thuật trong phòng giam để chúng phát hiện ra sao?”

“Tôi đã thêm một công thức để khiến vòng phép đó biến mất sau một khoảng thời gian rồi. Để hai thứ đó cùng hoạt động khá là khó khăn, nhưng chắc chắn đáng làm. Lúc này thì không thể nào sử dụng và đi qua vòng phép đó nữa rồi. Oh, tôi cũng nên bỏ cả cái vòng phép này nữa.”

“…Tôi hiểu, công thức ma thuật khác à. Thú vị đấy! Một kiểu thú vị khác với người cố vấn của tôi!”

Melchi nói trong lúc tôi quay lưng lại với Melchi, bận rộn xóa bỏ vòng phép Dịch Chuyển trong căn phòng.

Nhắc mới nhớ, cô ấy bao nhiêu tuổi rồi nhỉ? Cách nói chuyện của cô ấy đôi khi nghe rất già, và đôi khi cũng rất trẻ, nên tôi không thể biết được.

“Nhưng mà, không phải là ở ngoài này sẽ khiến ngài gặp nguy hiểm sao, do chúng để ý rằng ngài không còn ở đó nữa, Chủ nhân?”

“Không, ta đã chết rồi…”

“AHHH! Chủ nhân, ngài đang mờ dần đi kia!”

“Đó không phải ý của ta, đồ ngốc!”

Vài câu đùa của cô ấy hài hước một cách bất ngờ đấy, không đùa đâu.

“Vậy thì… ý ngài là sao khi nói rằng ngài đã chết rồi?”

“Ta sử dụng một công thức canxi để tạo ra một bộ xương chính xác với kích thước của mình và để nó ở đó.”

“Ahh, vậy ra đó là lý do tại sao ngài lại khỏa thân!”

“Cái- khỏa thân?!”

Trong một biến cố bất ngờ, Melchi ngay lập tức đỏ mặt. Bất ngờ đấy – cô ấy như là một con bạch tuộc luộc vậy. Có lẽ tôi sẽ nhờ cô ấy giúp tôi trong nghiên cứu về tuần hoàn máu vào lần tới.

Ah, đúng, ‘khỏa thân’ – quả là một ngôn từ lãng mạn đầy sức mạnh.

“Gần như khỏa thân!”

“Gần như… khỏa thân…” [note29536]

Mm-hm, trí tưởng tượng của cô ấy đang chạy hết công suất.

Vậy ra cô ấy khó đối phó được với những kiểu chuyện như nay à. Sẽ nhớ để dành cho tương lai.

“Dù sao thì, Chủ nhân… Ngài không nghĩ là một bộ xương sẽ càng gây nghi ngờ sao?”

“Yeah, đúng vậy – nên là sau khi ta thoát khỏi mấy cái còng đó, ta thay đổi vòng phép nguyên bản Hấp Thụ Ma Lực thành một vòng phép Axit Tấn Công. Cố tình làm cho nó giống như một lỗi vậy.

“Và sau đó thì sao?”

Pochi hỏi, nghiêng đầu bối rối. Đó là một hiện tượng khá bí ẩn, cô ấy thực sự lắng nghe khi tôi nói về điều gì đó nghiêm trọng.

Chà, nhưng tôi thà rằng cô ấy hành động thích hợp trong mọi tình huống hơn…

“Chủ nhân?”

“Vì vậy, có vẻ như là ta đã cố gắng nung chảy còng sắt nhưng đã thi triển sai cách, dẫn đến ma thuật mất kiểm soát. Và không có cách để trốn thoát khỏi câu phép, cái gã tên Asley đã chết. Đó là một kết luận hợp lý mà các pháp sư sẽ nói được khi họ đến điều tra về cái chết của ta. Cái cùm để lại với bộ xương, và ta đã khôi phục lại sức mạnh của cái còng nữa – nó sẽ ổn thôi.”

“Nhưng nếu ngài đang bị còng, thì ngài giải thích việc thi triển ma thuật axit kiểu gì?”

“Ôi trời.. ta cũng không thể coi đó là ma thuật nguyên bản được… Ta nên làm gì đây, Pochi?”

“Ôi trời ạ… Tại sao ngài luôn bỏ qua những chi tiết nhỏ nhặt nhưng lại chí mạng vậy hả…?”

Ta đặc biệt không muốn nghe điều đó từ ngươi, nhưng chúng ta sẽ lại trao đổi không ngừng nếu ta trả lời, nên lúc này thì ta sẽ giữ im lặng.

“Chúng ta nhờ Billy-san giúp đỡ thì sao?”

“Ồ phải! Việc ông ấy khám nghiệm tử thi sẽ không gây ra bất kỳ nghi ngờ nào và ông ấy không có vấn đề gì khi tự mình làm việc đó nếu được đề nghị!”

“Ông ấy cũng cho tôi đồ ngọt nữa!”

“Cái đấy chẳng liên quan ở đây!”

“Những người cho kẹo chẳng thể nào xấu xa được… Thì, phần lớn là vậy! Gaston-san và Irene-san cũng là người tốt nữa!”

“…Ta hiểu. Đó là một cách thú vị để lấy số liệu thống kê của ngươi đấy. Có lẽ ta sẽ làm một nghiên cứu về vấn đề đó sau.”

“Gần như… khỏa thân?!”

Và có vẻ như cuối cùng Melchi cũng quay trở lại.

“Vậy là Ash-kun… ý cậu khi nói là cậu vốn đã chết là sao?”

…Thôi nào, đừng bắt tôi phải nói lại toàn bộ thêm một lần nữa chứ.

***

“-…Được rồi, yêu cầu đã được chuyển tới Billy-san.”

“Vậy thì… từ giờ ngài sẽ làm gì?”

“Hmm, sẽ khó để có thể ở lại thị trấn này, và ta khá bị thu hút bởi những gì Melchi-san đã nói lúc trước…”

“Fufufufu, thế thì cậu đến chỗ của người cố vấn của tôi thì sao, Ash-kun? Cậu có thể nhận được sự giúp đỡ ở đó, và tôi cũng có thể tập luyện thêm nữa – Chưa kể đến việc sẽ dễ dàng hơn cho chúng tôi khi có đối tượng nghiên cứu ở cạnh.”

Đi gặp Nhà Hiền Triết Vùng Viễn Đông à…

Đúng là nghe khá thú vị đấy, nhưng tôi cũng có vài thứ mà tôi muốn tự mình tìm hiểu, và quan trọng nhất-

“Rina sao?”

“Yeah. Cả Sắc Thực Quận nữa-“

“Hey, không cần lo về chuyện đó đâu, Asley.”

Giọng nói quen thuộc phát ra từ chỗ tối nằm ngoài phạm vi của phép Nguồn Sáng, như thể chen vào những lời nói lo lắng của tôi.

“Bruce … Xin lỗi, tôi không biết anh ở đó.”

Kể từ khi chúng tôi sống cùng nhau, cuối cùng tôi đã quen với việc nói chuyện thân mật với nhóm Bạc.

Và tất nhiên, người mà tôi làm quen nhanh nhất là Bruce.

“Dù sao thì chính vì yêu cầu điên rồ cảu tôi khi đó đã khiến tất cả việc này diễn ra. Betty và Blazer vẫn đang làm việc này, nên cậu không cần phải lo lắng về những chuyện ở đây đâu.”

“Tôi không lo lắng về việc duy trì hoạt động, nhưng việc quản lý huấn luyện mọi người thì-“

“Tôi có vài ý tưởng để xử lý chuyện đó rồi, nên chúng tôi sẽ ổn… Không – chúng tôi sẽ xử lý hoàn toàn nó. Đừng lo.”

Giọng Bruce kiên quyết, khiến tôi không có chỗ để phản đối.

Tuy có hơn nặng tay, tôi biết là cách suy xét của Bruce, và điều đó khiến tôi càng thấy mâu thuẫn.

Và vậy là tôi sẽ rời đi à… Sau khi Melchi giúp tôi bằng những lời lẽ tế nhị nhưng đau đớn đó, tôi đã cân nhắc về nhiều thứ.

Về Rina, về Đại học Ma thuật, về Hội Mạo Hiểm Giả, và cuối cùng là, về Sắc Thực Quận. Mọi thứ vẫn chưa hoàn thiện. Hay là không – tôi cho rằng Rina đã ‘tốt nghiệp’ thành công khỏi sự hướng dẫn của tôi… Tuy nhiên, việc đó không làm thay đổi sự thật rằng tôi vẫn quan tâm đến em ấy. Tôi vẫn muốn xem Rina sẽ cải thiện bản thân như thế nào kể từ lúc này, nhưng nếu tôi cứ mãi ở bên em ấy, cuối cùng thì tôi sẽ ở thành một trở ngại cho sự phát triển của em ấy theo cách nào đó.

Về phần tôi, tôi đã được Đại học Ma thuật thừa nhận, và thậm chí còn được chính Gaston chiêu mộ để trở thành một trong số các Vệ Binh Ma Thuật. Mặc dù vậy, theo Billy, quyết định buộc tôi phải thôi học đã được thông qua, Gaston vẫn sẽ sẵn sàng nhận tôi vào. Tôi có lẽ không chắc chắn liệu tôi sẽ gia nhập Vệ Binh Ma Thuật hay không, nhưng tôi chưa bao giờ hạnh phúc hơn khi biết rằng tôi có nơi nào đó để tiến đến.

Giờ thì, tôi tự hỏi Rina sẽ phản ứng thế nào đây. Chừng nào ma thuật nguyên bản của tôi còn hoạt động, tôi vẫn có vẻ liên lạc với em ấy bất kỳ lúc nào, và chừng nào em ấy có tờ giấy đó, thì cũng không cần lo lắng cho sự an toàn của em ấy.

Với những nỗ lực tử tế của nhóm Bạc, hoạt động của họ trong Sắc Thực Quận có lẽ sẽ ổn thôi. Lúc này họ có thể cần chút thời gian để chuộc các cô gái, nhưng đó đã luôn là một quá trình tốn nhiều thời gian rồi.

Về phần Hội Mạo Hiểm Giả, cái ở Beilanea không phải là hội duy nhất. Thế giới là một nơi rộng lớn, và trong đó có vô số Hội tồn tại.

Vậy nên đó là lý do tại sao… Đó chính là lý do tại sao, như khi Ryan nói với tôi trước đó… Tôi có những mục tiêu trong cuộc sống của riêng mình, và có ý định khiến cho mục đích và kiến thức của mình được cả thế giới biết tới… Tôi không thể cứ bỏ qua điều đó được nhỉ?

Sẽ là một câu chuyện khác nếu như tôi được bảo rằng phải làm vậy, nhưng tôi nghĩ đó chỉ là sự kiêu ngạo của mình khiến tôi nghĩ như vậy. Và, đúng, tôi đoán sẽ tốt hơn nếu như tôi hành động nhiều hơn.

Có lẽ sẽ tốt hơn nếu như tôi công khai kiến thức về ma thuật nguyên bản. Không – nếu như Sứ Giả Thần Thánh không xuất hiện trước mặt tôi, tôi có lẽ đã làm vậy rồi. Bởi vì sự xuất hiện của Ông ấy, tôi cảm thấy mình đến gần hơn tới sự thật của Quốc Gia và cảm thấy có nghĩa vụ cần phải làm điều gì đó. Tuy nhiên, tôi vẫn còn thiếu quá sức mạnh để làm được gì đó.

Do đó-

“Heh, có vẻ như cậu đã quyết ý rồi nhỉ.”

“Chủ nhân của tôi rất dễ đoán mà!”

“Fufufu, và tất nhiên, tôi sẽ theo sau cậu~~”

“Đúng, tôi… tôi sẽ rời khỏi thị trấn này. Tôi sẽ đi khỏi Beilanea.”

------------------------------

Trans: ĐM

Truyện Chữ Hay