“Trong ngắn hạn thì Bruce và tôi sẽ làm việc cùng nhau để kiếm những khoản phí cần thiết. Chúng tôi sẽ nhận công việc riêng, dù hoạt động của tôi bị hạn chế.”
“Blazer có lẽ sẽ không sao đâu, nhưng Betty chắc chắn sẽ tức giận nếu em ấy tìm ra…”
“Không ổn chút nào – dù ta nghĩ kiểu gì đi chăng nữa thì đó vẫn sẽ không đủ. Về lâu dài cậu sẽ cần phải trả tiền cho tài liệu giảng dạy và những người hướng dẫn, đặc biệt là vào thời điểm về sau. Ít nhất ba năm – không, năm năm ngay cả với những người có tay nghề cao. Ngoài ra, cậu có tài sản thế chấp nào không, chàng trai?”
“Sau khi họ được tuyển dụng, chúng tôi sẽ tính phí thành viên hàng tháng là ba phần trăm thu nhập của họ.”
“Này, không phải như vậy là quá thấp à?”
Bruce ngay lập tức đặt câu hỏi về thỏa thuận đó, một phản ứng hoàn toàn hợp lý.
“Nó chỉ dành cho chi phí hoạt động và một ít tiền hoa hồng. Tôi nghĩ rằng sẽ mất vài năm để chúng tôi bắt đầu có lợi nhuận.”
“Không không, ý của tôi là, thế còn khoảng thời gian trước đó thì sao? Không có sự trợ giúp nào trong năm năm – không, có lẽ sẽ dài hơn nữa cho đến khi chúng ta nghĩ đến lợi nhuận. Chắc chắn là chúng ta không thể thể thành công được nếu chỉ với việc săn quái vật.”
“Bruce có ý đúng đấy, chàng trai.”
“Vậy nên ông thấy đấy, tôi đang nghĩ đến việc có được những khoản vốn từ ông trong khoảng thời gian đó, Gaston-san.”
Tôi vỗ tay một lần để bắt đầu cuộc thảo luận. Việc này, theo một cách nào đó, có tác dụng khích lệ giống như cú đập của Bruce vào mông tôi lúc trước.
Cả Gaston và Bruce đều sửng sốt trước sự thay đổi giọng điệu của tôi.
“…Nguồn vốn từ ta ư? Chàng trai… cậu nghĩ ta là ai vậy, một tổ chức từ thiện à?”
Giờ thì đó là một cú lườm sắc bén và dữ dội đấy… Nó hẳn đủ để xuyên thủng những bức tường mỏng manh của ngươi đấy, cô chó Pochi.
“Từ điểm này trở đi, nó sẽ làm một lời đề nghị cá nhân. Tôi cũng có ý định đưa ra lời đề nghị như vậy với Irene-san và Billy-san sau.”
“…Ta không thể nào hiểu được chàng trai này nhỉ?”
“Yup, tôi cũng vậy, thưa ngài.”
“Gaston-san, ông có hứng thú với việc mua ma thuật nguyên bản của tôi không?”
“…Cậu đang nghiêm túc… bán ma thuật nguyên bản của mình đấy à?”
“Những ma thuật đã từng phổ biến cách đây năm trăm năm. Thành thực mà nói, tôi không thấy có vấn đề gì cả. Tuy nhiên, tôi quyết định chỉ bán chúng cho những người mà tôi tin tưởng. Như vậy, chỉ có ba người đáp ứng tất cả các tiêu chí của tôi. Hơn nữa… ông không thấy chúng hấp dẫn sao? Thứ ma thuật nguyên bản mà tôi đã học tập và phát triển trong suốt cuộc đời làm pháp sư hơn năm nghìn năm của tôi. Tôi đã viết ra một danh sách và giá của chúng cho dịp này… Ý ông thế nào? Ông có chấp nhận được những con số này không?”
Tôi lấy một mẩu giấy da từ trong túi ngực áo của mình và đưa cho Gaston.
Gaston có ánh nhìn dò xét không ngừng, nhưng một khi ông ấy xong việc dò qua danh sách các ma thuật nguyên bản, bầu không khí đe dọa lập tức biến mất.
“…Heh heh heh, vậy là cậu định kiếm từng này tiền từ ta, Billy và lão bà bà à… Đúng là nực cười mà.”
“Tôi nghĩ giá cả như vậy là phải chăng rồi.”
“Đúng là thế - hay đúng hơn thì, chúng thậm chí có thể coi là một món hời đấy. Đây là cảm giác cậu nhắm tới chính xác những con số này, đúng không?”
“Ông có nghĩ những người khác cũng sẽ đồng ý không?”
“Chắc chắn là họ sẽ làm vậy. Nhưng ta nghĩ cậu đang nhầm lẫn một thứ nhỉ, chàng trai?”
“Vâng?”
“Cậu nhận ra là ta chưa từng nói rằng mình sẽ đồng ý, đúng chứ?”
“Mong ông thứ lỗi. Câu trả lời của ông đã được hiện hết lên gương mặt của ông rồi, nên là…”
“Hmph, cậu nhất thiết phải nói như vậy nhỉ? Nhưng đây chắc chắn là một đề xuất thú vị. Coi như ta đã chấp thuận đi!”
“…Và đó là phần kết của cuộc nói chuyện về công việc! Tôi muốn một số món tráng miệng!”
Ngươi có thực sự nhận thức được bầu không khí của căn phòng này hay là không vậy hả…? Tại sao ngươi cứ luôn như thế vậy, Pochi?
“Fwahahahaha! Cô nhóc này đúng đấy, chúng ta vẫn chưa gọi món tráng miệng!”
“Đúng đó, đúng đó~~!”
“…Tôi thì không thể nào theo kịp được.”
“Tôi có rất nhiều thứ muốn anh làm đấy, Bruce-san. Nếu có thể, thì tôi muốn anh được thăng lên hạng S thật sớm.”
“Ôi trời ạ… Cậu cứ liên tục nói những điều điên rồ…”
Với thỏa thuận đó đã xong, chúng tôi đã vượt qua rào cản đầu tiên trên con đường của mình. Không mất nhiều thời gian để chúng tôi hoàn thành nốt phần còn lại và rời khỏi nhà hàng, quay trở về ký túc xá để chuẩn bị cho những thứ khó khăn hơn đang chờ đợi phía trước.
Ngày hôm sau, tôi thảo luận vẫn chủ đề đó với Irene và Billy, và như Gaston đã dự đoán, họ cũng chấp thuận.
Với việc Irene dự định lấy nguồn tài trợ của mình từ Quốc Gia, và Billy nói rằng ông ấy sẽ sử dụng dịp này để đánh dấu sự trở lại của mình với công việc săn quái vật, dự án của chúng tôi cuối cùng đã được khởi động.
***
~~Ngày Mười Hai của Tháng Mười Hai, Mười giờ sáng~~
Hai tháng sau Trận Giao Hữu, trong kỳ nghỉ đông, Pochi và tôi nhân cơ hội đó để kết thúc khoảng thời gian thuê ký túc xá của mình.
Tôi đã thảo luận lại việc này với Rina trước đó, và trong khi lo rằng mình sẽ thấy cô đơn, em ấy cố gắng an tâm rằng chúng tôi vẫn gặp nhau tại trường Đại học.
Có lẽ tôi có thể thử mời Rina tới một khi mọi chuyện đã lắng xuống chăng? Và nếu tôi thử thì em ấy sẽ đồng ý chứ?
Trong lúc cân nhắc tất cả những điều đó, Pochi và tôi thu dọn đồ đạc trong căn-phòng-sắp-thành-phòng-cũ của tôi.
“Chủ nhân, giờ thì tôi đã nhìn rõ xung quanh… căn phòng gần như chả có gì cả!”
“Chà, đúng vậy nhỉ, bởi vì chúng ta đã nhét tất cả những thứ quan trọng vào Kho Đồ rồi. Nhưng vẫn đáng ngạc nhiên khi mà chúng ta có thể nhét những thứ còn lại vào trong một cái túi duy nhất.”
“Lật đổ cảnh buôn bán nô lệ… Đó là một câu cầu nguy hiểm để băng quá đó…”
“Chẳng có cách nào tốt hơn cho chúng ta lúc này mà, phải không? Chúng ta đang chuộc họ ra với giá cao hơn giá mà họ được bán lúc đầu. Nhưng dù có nói thế nào đi nữa, thì bất cứ ai cũng sẽ coi đó là việc mua bán nô lệ cả.”
“Đúng nhỉ… Thế thì, chúng ta đi thôi chứ?”
“Ừ.”
Pochi và tôi gặp mặt Bruce tại cổng trường, và chúng tôi cùng nhau hướng tới phía bắc, tới “Đại lý Pochisley”.
Bất kể người ta nhìn vào như thế nào, thì cái tên chắc chắn được quyết định bởi Pochi. Địa điểm là một ngôi nhà trống nằm ở quận phía bắc của Beilanea., hơi cách xa Khu Chợ Lớn, nơi này chúng tôi đã mua bằng vàng từ khoản trả trước của Irene và một số khoản tiền bổ sung mà Gaston đã đưa cho chúng tôi như một khoản thanh toán trước. Chúng tôi đã tiêu tốn khá nhiều chi phí, xét theo việc tòa nhà phải đủ lớn để chứa tất cả các cô gái mà chúng tôi sẽ nhận, cùng với cả các cậu trai nữa, nếu như chúng tôi vẫn tiếp tục nhận thêm. Nó không nhiều, nên chúng tôi phải làm việc để gia tăng số lượng đó lên… Nhưng chúng tôi sẽ làm gì nếu như vượt quá giới hạn đó? Chà, tôi cho rằng chúng tôi sẽ nghĩ về việc đó khi thời điểm đó tới.
Với Bruce bắt đầu thỏa thuận, chúng tôi đã chuộc ra Haruhana, Onatsu và Ofuyu, và hiện tại chúng tôi còn lại xấp xỉ 700,000 vàng.
Về cơ bản, có thể chuộc nữ nhân và trẻ em từ Sắc Thực Quận chỉ với việc thương lượng với các cơ sở quản lý họ. Họ càng xinh đẹp và khỏe mạnh thì giá càng cao.
Nhưng chi phí tài chính không phải là một vấn đề. Nếu các cô gái từ chối sự giúp đỡ của chúng tôi, thì tôi cũng không thể làm gì với tình cảnh của họ được.
Ở phía trước Đại lý, Blazer đang trang trí bảng hiệu bằng gỗ được cắm thẳng đứng.
Nội thất đã được dọn dẹp tương đối nhanh chónh nhờ vào ma thuật và ma thuật nguyên bản, và các món đồ nội thất cơ bản cũng đã được đáp ứng.
Xét thấy đây là một tòa nhà bằng gạch, chúng tôi đã quyết định sử dụng nó làm trụ sở hoạt động chính và là nơi ở lâu dài của mình. Thêm nữa, các thành viên còn lại của nhóm Bạc đã đồng ý hỗ trợ chúng tôi.
“Chào Blazer! Cảm ơn sự giúp đỡ rất nhiều nhé.”
“Cuối cùng cậu cũng quay trở lại. Trông thế nào? Khá ổn nhỉ?”
“Đúng là trông rất ổn đấy.”
“Tôi sẽ xong việc sớm thôi. Betty và Haruhana đang ở bên trong nấu bữa tối, nên ít nhất thì cứ thoải mái ở lại dùng bữa nhé.”
“Tất nhiên.”
Thứ đầu tiên bên trong khi đi qua lối vào là một chiếc bàn nhỏ cao ngang với bàn lễ tân. Bên phía khách được kê một chiếc ghế và bên tiếp đón là hai chiếc.
Từ những gì mà chúng tôi nghe được, hầu hết các cô gái không thể tự mình rời bỏ công việc tại Sắc Thực Quận được. Ngay cả khi họ trốn ra, thì họ cũng không thể tự nuôi sống bản thân nổi. Tôi chắc chắn rằng có những biện pháp ngăn chặn nghiệm ngặt.
Pochi, Bruce và tôi đặc biệt lo lắng về khía cạnh này, nên chúng tôi đã tìm đến Ông chủ của Kachou Fuugetsu, nơi mà Haruhana từng làm việc, để được hỗ trợ. Các cô gái của Quận sau đó sẽ liên hệ với Ông chủ nếu như họ cần giúp đỡ, và sau đó Ông chủ sẽ gửi thông tin lại cho phía chúng tôi. Hệ thống đã được lên kế hoạch theo cách mà nó sẽ không gây ra vấn đề gì cho dù Ông chủ có đang ở đâu đi chăng nữa.
Tin tức về hoạt động của chúng tôi sẽ được truyền miệng. Mục tiêu của chúng tôi cho giai đoạn này là chậm rãi thâm nhập vào cấu trúc của Sắc Thực Quận.
Trong lúc mọi thứ vẫn đang tiếp diễn, Betty đã bắt đầu nghi ngờ các hoạt động của chúng tôi, và cuối cùng thì cũng bắt đầu điều tra.
“Anh trai, đừng có đứng đó! Anh đang chắn đường đấy!”
“O-oh… Xin lỗi…”
Khi ba chúng tôi bước vào phòng ăn, căn phòng đầu tiên ở bên phía ngay cạnh lối vào, Betty nhanh chóng bảo chúng tôi nhường đường trong khi bưng thức ăn đặt lên bàn. Bruce thông thường sẽ không lui bước dễ dàng như vậy, nhưng gần đây, anh ấy không thể sánh được quyền lực của Betty.
Betty phát hiện ra tình hình của các cô gái khá dễ dàng, và người đầu tiên nghe những lời phàn nàn không dứt của cô ấy không ai khác chính là anh chàng đang đóng đinh bảng hiệu bên ngoài kia, Blazer.
Bruce và tôi, thực tế thì đã bị hai người đó kiểm tra chéo, không còn cách nào khác ngoài thú nhận mọi chuyện.
Một điều đáng chú ý là cô ấy đã tìm ra mọi chuyện nhờ mức độ liều lĩnh của Bruce. Các chuyển động của Bruce đã trở nên sắc bén hơn nhiều so với Betty, người đã không lập nhóm với anh ấy trong một khoảng thời gian, phải thấy nghi ngờ.
Và với việc đó, Blazer và Betty đã tham gia cùng với chúng tôi. Nhưng tất nhiên, thành thật mà nói, chẳng có phần thường gì nhiều để dành cho họ cả.
Rất có thể, nếu ai đó mong muốn trở thành một chiến binh và đến với Đại lý, họ sẽ được giới thiệu làm thành viên mới của nhóm Bạc. Và họ cũng có thể sử dụng nơi này như trụ sở của mình. Tuy nhiên, hai người đó đã đề nghị giúp đỡ mà không suy nghĩ gì nhiều. Đó là một ví dụ khác khiến tôi ngưỡng mộ đức hạnh của họ.
“Bữa trưa tới rồi đây!”
Cô bé đang nói trong khi chạy tới chỗ tôi, mang theo một giỏ bánh mì, là Onatsu. Nhưng hiện tại, mọi người đều gọi em ấy là ‘Natsu’. Em ấy là một cô gái khá năng động, và chiếc tạp dề đang mặc trên người thì hoàn toàn phù hợp với em ấy.
“Cho em đi nhờ ạ~~”
Cô bé đang nói trong khi bước đi chậm rãi, mang theo một bát súp, là Ofuyu. Hiện tại được mọi người gọi là ‘Fuyu’, những nét đặc trưng của em ấy khiến em ấy trông trưởng thành hơn so với tuổi của mình.
“Xin thứ lỗi.”
Và cuối cùng là, người đang mang theo một chồng đĩa là Haruhana. Từ lúc bỏ đi lớp phấn trang điểm, em ấy hóa ra là mười sáu tuổi, chỉ ngang tầm tuổi của Rina, đúng như tôi đã dự đoán. Vì ấn tượng mạnh mẽ của em ấy đối với tôi là nhờ vẻ trang điểm của mình, thực sự thì lúc này em ấy có một khí chất dịu dàng và khá quyến rũ với hành động phù hợp với những cô gái bình thường hơn.
Giờ thì, sẽ là không công bằng nếu coi Sắc Thực Quận đồng nghĩa với các khu đèn đỏ, nhưng sự đánh đồng như vậy sẽ không bao giờ có thể thay đổi được một khi định kiến này bị mắc kẹt lại.
Thái độ như vậy khiến các cô gái, ngay cả với những người đã rời khỏi Quận một cách hợp pháp, dễ bị bắt quay trở lại công việc như vậy thêm một lần nữa, hoặc gặp khó khăn khi sống tại những nơi khác. Lấy ví dụ như Harhana, ngay cả khi đã trở thành một cô gái tự do, em ấy vẫn gặp vấn đề khi đi lang thang trong thị trấn. Nếu em ấy bị bắt bởi lực lượng an ninh của thị trấn, thì sẽ phải trải qua một thủ tục phiền phức khá khó khăn để được thả ra.
Nếu được đào tạo đầy đủ, chắc chắn họ sẽ có lựa chọn để sống một cuộc sống bình thường và làm việc hướng tới mục tiêu và mơ ước của họ.
Haruhana vẫn chưa quyết định gì cả, nhưng có vẻ như Natsu muốn trở thành một pháp sư. Còn với Fuyu, em ấy định ở thành một chuyên viên văn phòng của Gaston.
Natsu có năng khiếu ma thuật khá tốt, Fuyu có trí nhớ tốt, và cả hai đều nhanh chóng hoàn thành công việc. Betty đã nói rằng họ khá hữu ích với cô ấy.
Nếu có đủ thời gian, Haruhana chắc chắn sẽ biết được em ấy muốn làm gì với cuộc đời của mình. Tôi khá vui khi em ấy nói rằng cho tới lúc đó, em ấy muốn giúp đỡ chúng tôi nhiều nhất có thể.
Tôi, Pochi, Bruce, Blazer, Betty, Haruhana, Natsu, Fuyu… các thành viên sáng lập của Đại lý Pochisley.
Chúng tôi đều ngồi quanh bàn ăn, dâng lời cầu nguyện tạ ơn Chúa, và ăn trưa.
Theo một cách nào đó, thì đây là công việc truyền giáo. Xem xét việc giai đoạn bào thai của Quỷ Vương vẫn chưa bắt đầu, sẽ chẳng hại gì nếu thử khôi phục quyền năng của Chúa trong thời gian chờ đợi cả.
Nhắc mới nhớ, tôi chưa từng để ý nhiều đến việc này, nhưng có vẻ như phần lớn dân số có cầu nguyện trước bữa ăn… với Hoàng Đế Chiến Quỷ Vaas.
Mặc dù đây chỉ là một bước tiến nhỏ, Pochi nói với tôi rằng “tôi rất thích mọi thứ bắt đầu theo cách này” đã khiến tôi mỉm cười với nhiều cảm xúc lẫn lộn.
------------------------------
Trans: ĐM