Nguyên tắc của một Triết gia, được viết bởi Kẻ Ngốc Vĩnh Cửu "Asley"

chương 43. trận giao hữu, phần 1

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Hội trường Ma thuật đang tràn ngập tiếng cười nói vào lúc một hình bóng xuất hiện từ rèm của sân đấu.

Dáng người thấp bé và bờ vai hẹp. Mặc dù cô gái trẻ cầm một cây trượng được thiết kế phù hợp, nhưng vẫn tạo cảm giác mất cân bằng dù cho em ấy vẫn đang trong độ tuổi trưởng thành. Đó là sự xuất hiện của Đại diên Sinh viên năm nhất của Hắc Quân Đoàn, Rina. Một tràng pháo tay ủng hộ nồng nhiệt từ các ghế của Hắc Quân Đoàn chào đón em ấy.

Mọi người đều có thể thấy rằng Rina đang hơi lo lắng, điều này có thể thấy rõ từ sự cứng nhắc của các cử động của em ấy. Bước đầu tiên của em ấy ngắn hơi chiều ngang của vai, bước tiếp theo khá nhẹ, và những bước sau dần trở nên vững vàng hơn khi em ấy đến gần vị trí của mình trên sân đấu.

“Nha-hah… Rina trông có vẻ khá lo lắng nhỉ?”

“Thế là bình thường mà. Số lượng lớn người như vậy… và trên hết, cậu ấy sẽ đối mặt với người thầy của chính mình.”

Đáp lại lời nhận xét của Anri, Claris đưa ra ý kiến của mình. Idéa ngồi bên cạnh họ, nghiêng đầu qua và tham gia cuộc trò chuyện khi nghe thấy vậy.

“Oh, vậy ra đó là lời hứa giữa hai người họ à?”

“Đúng vậy. Asley-san dạy Rina cách sử dụng ma thuật trước khi cậu ấy vào trường.”

“Vậy ra điều đó giải thích tại sao họ lại sử dụng lời niệm chú kỳ cục như vậy.”

“Nhưng Asley-san không hay dùng ma thuật trong lớp học. Và khi anh ấy dùng, thì phần lớn là các ma thuật sơ cấp.”

“Cậu ta chỉ đang diễn thôi. Cáu thật…”

“Anh ấy có vẻ giống như là một chàng trai vui tính nhưng có điều gì đó trên gương mặt của anh ấy khiến người ta cảm thấy khó tiếp cận… Không phải là anh ấy né tránh chúng ta hay là chúng ta né tránh anh ấy, nhưng… Nhưng đôi khi có cảm giác anh ấy là một người rất lớn tuổi vậy.”

“Đúng vậy... Mọi người trong lớp cũng đều xưng hô với cậu ta ở mức độ kiểu… tôn trọng người lớn tuổi vậy. Ngoại trừ tôi, Hornel, và Midors.”

Khi Idéa vừa luyên thuyên vừa chống cằm một tay, Anri cười toe toét và gật đầu đồng ý.

“Asley-san đôi khi khá… kỳ lạ, kiểu giống như là đôi khi anh ấy là một đứa trẻ đang hành động như một ông già, và đôi khi là một ông già ứng xử như một đứa trẻ con vậy, mình đoán vậy.”

“Nhưng mà gần đây anh ấy đã trở nên khá nổi tiếng với các cô gái nhỉ.”

“Hử, thật sao…?”

“Với tất cả những gì đã làm được, anh ấy là Chiến thuật gia trong cuộc chinh phạt Ogre, là một mạo hiểm giả hạng A, và trên hết, là một thành viên của Hội Học Sinh. Tất cả những điều đó khiến mọi người đều có chút tò mò. Có một số suy đoán về việc anh ấy cũng sẽ lặp lại danh tiếng của Chủ tịch Warren nữa.”

“Hmph, có mối quan hệ với Hắc Đế à. Có vẻ như cậu ta có thể mong đợi được thăng chức sớm thôi.”

Idéa hoàn toàn không che giấu sự bất bình của mình đối với sự nổi tiếng của Asley.

Trong lúc đó, Blazer, Bruce và Betty đang sắp xếp những thứ thực tế là một buổi dã ngoại ở một khu vực của hàng ghế khán giả chung, bày ra xung quanh một lượng lớn thức ăn mà họ đã mua.

“Rina-chan ngoài kia trông tuyệt vời đấy nhỉ!”

“Đúng thế, em ấy có một sức hút nhất định thu hút mọi người về phía mình. Các chàng trai từ Hội cũng đến để cổ vũ cho em ấy.”

“Cố gắng hết sức nhé, Rina!”

Betty chào đón sự xuất hiện của Rina với một lời cổ vũ nồng nhiệt, và để đáp lại, Rina vẫy tay với cô ấy. Như thể biểu cảm nửa xấu hổ của cô gái trẻ là đòn kết liễu, tất cả các mạo hiểm giả trong Hội cũng lên tiếng theo.

Trước đó, quay trở lại với Hội Mạo Hiểm Giả, một thông báo chính thức về Trận Giao Hữu đã được đưa ra với sự cho phép của Duncan. Sự kiện này thường không thu hút được nhiều sự chú ý ở đó, nhưng vì mạo hiểm giả nhỏ bé Rina của họ chuẩn bị xuất hiện, mọi người đều bày tỏ mong muốn được tham dự.

Bộ ba có thể thấy rất nhiều gương mặt thân quen đến từ Hội Mạo Hiểm Giả. Duncan đến muộn, quan sát từ một trong những hàng ghế ở sau, và đằng sau anh ta là Dallas đang ngồi im và khoanh tay.

Bruce nhìn xunh quanh để xác định những giọng nói quen thuộc giữa tiếng reo hò, sau đó thông báo cho những người còn lại.

“Hahaha, họ trông lịch sự ghê. Cả Dallas-ossan cũng ở đây nữa. Có lẽ đến để xem Asley.”

“Aha, có vẻ là cả Duncan nữa.”

“Giờ thì, đối thủ của thần tượng của mọi người sẽ xuất hiện… đợi đã, Asley đâu rồi?”

Betty nghiêng đầu, hỏi tại sao Asley vẫn chưa xuất hiện.

“Thật vậy luôn… Cậu ta đang làm cái quái gì vậy?”

“Có lẽ là một sự cố bất chợt chăng? Cậu ta như vậy cũng không có gì lạ.”

Blazer bày tỏ nghi ngờ của mình, và cùng lúc đó, đám đông xung quanh trở nên bồn chồn.

Irene, ngồi tại ghế giám khảo của mình với hai tay khoanh lại, bắt đầu gõ ngón tay một cách mất kiên nhân. Nếu đây không phải là một sự kiện công cộng, thì cô ấy hẳn đã dậm chân lên mặt đất và hét lên, yêu cầu sự hiện diện của Asley ngay lập tức rồi.

Gaston, ngồi trên một bậc cao hơn cô ấy, ở giữa khu vực chỗ ngồi dành cho khách, thở dài thườn thượt.

Hornel và Midors đang làm việc như những nhân viên quản lý, đi xuống cầu thang và nhìn trộm vào hậu trường, sau đó ra hiệu bằng tay để biểu thị rằng không có vấn đề gì.

Sự náo động lắng xuống, khiến khán đài chìm trong sự im lặng nhất thời. Sau đó, Asley bước ra với một tư thế đầy phong cách và có trật tự với cây trượng của mình. Một giây sau đó, Pochi bước ra ngay sau cậu. Bụng của họ, vốn đã căng phồng trước đó, giờ đã trở lại bình thường như thể được sửa lại bằng một phép màu nào vậy.

Các khán giả khá ngạc nhiên, đã chào đón họ trong sự im lặng tuyệt đối khi họ tiến lên đối mặt với Rina trên sân đấu.

“Um…Bụng của hai người đã ổn chưa ạ?”

Điều đầu tiên Rina làm là hỏi thăm sức khỏe của Asley với sự lo lắng.

Và bộ đôi đáp lại với nụ cười rộng tới mang tai.

“”Đã nôn ra hết rồi, nên không sao đâu!””

Cả khán đài ngay lập tức phá lên cười. Irene, giữa cơn thịnh nộ và tiếng cười đến mức đỏ bừng cả tai, lấy hai tay che mặt. Ngay cả Billy, một người đàn ông nghiêm túc ngồi cạnh cô ấy, cũng tỏ ra một chút bối rối với một nụ cười gượng gạo. Hornel và Midors đứng gần họ, trông cũng khá ngượng ngùng thay cho người bạn cùng lớp.

“Dahahaha! Họ thực sự làm vậy luôn!”

“Heheheh… chưa bao giờ nghĩ rằng Trận Giao Hữu lại bắt đầu với một câu nói hài hước như vậy đấy.”

“Fufufu, bộ đôi đó vẫn luôn là chính mình bất kể có đang ở đâu đi chăng nữa nhỉ.”

Bộ ba nhóm Bạc không cố gắng kiềm chế tiếng cười của mình chút nào, trong lúc những người khác của Hội ở đây để ủng hộ Rina thì chế nhạo Asley.

Hiệu trưởng Tangalán ho để hắng giọng, điều này báo hiệu sự kiện chính sẽ bắt đầu. Việc này khiến tiếng cười chuyển sang làn sóng cổ vũ cuồng nhiệt.

Thấy rằng đây là thời điểm tốt để bắt đầu mọi thứ, Hornel giơ tay ra hiệu của Hội Học Sinh. Để ý thấy việc đó, Warren đứng lên trên một vòng phép, thứ chứa một câu chú khuếch đại giọng nói. Tangalán, xác nhận rằng không có vấn đề gì cả, ngay lập tức đứng dậy và từ từ đi xuống chỗ Warren.

[THƯA CÁC QUÝ ÔNG VÀ QUÝ BÀ, HẮC BẠCH QUÂN ĐOÀN XIN GỬI LỜI CÁM ƠN TỚI TẤT CẢ NHỮNG AI ĐÃ ĐẾN XEM CÁC TRẬN ĐẤU GIAO HỮU CỦA TRƯỜNG ĐẠI HỌC MA THUẬT. TÔI LÀ WARREN, CHỦ TỊCH HỘI HỌC SINH CỦA TRƯỜNG ĐẠI HỌC MA THUẬT. LỜI GIỚI THIỆU DÀI HƠN ĐÃ ĐƯỢC THÔNG BÁO TRONG BUỔI LỄ MỞ MÀN, VÌ VẬY CHÚNG TÔI SẼ NÓI NGẮN GỌN…]

Mọi người trong cuộc đều cười khúc khích trước bài phát biểu đã được chuẩn bị và luyện tập của Warren.

[TRẬN ĐẤU ĐẦU TIÊN SẼ LÀ GIỮA ASLEY-KUN VÀ RINA-SAN. ASLEY-KUN ĐÃ ĐƯỢC NHẬN VÀO TRƯỜNG ĐẠI HỌC VỚI ĐIỂM SỐ XUẤT SẮC VÀ CÒN THỂ HIỆN KỸ NĂNG TUYỆT VỜI KHÔNG CHỈ TRONG CÁC LỚP HỌC MÀ CÒN NHƯ MỘT MẠO HIỂM GIẢ. MẶT KHÁC, CŨNG CHƯA LÂU KỂ TỪ LẦN ĐẦU TIÊN RINA-SAN TRẢI NGHIỆM MA THUẬT, NHƯNG EM ẤY ĐÃ SỞ HỮU QUÁ ĐỦ KHẢ NĂNG ĐỂ ĐẠI DIỆN CHO LỚP CỦA EM ẤY TRONG TRẬN ĐẤU GIAO HỮU NÀY. GIỜ THÌ, CHÚNG TÔI MONG CHỜ HAI NGƯỜI SẼ THỂ HIỆN KHẢ NĂNG TỐT NHẤT TRONG TRẬN ĐẤU NÀY.]

Phần giới thiệu ngắn gọn của những người tham gia kết thúc bằng một tràng vỗ tay vừa phải, Warren chờ đợi việc đó kết thúc trước khi tiếp tục.

[TRẬN ĐẤU SẼ BẮT ĐẦU VỚI TÍN HIỆU CỦA NGÀI HIỆU TRƯỞNG. TANGALÁN-SENSEI, XIN MỜI NGÀI.]

Tangalán lúc này đã đứng phía sau Warren, và được chào đón với một tràng pháo tay nhiệt liệt.

Tangalán đổi chỗ với Warren, tự mình đứng trên vòng phép khuếch đại giọng nói và dang tay ra hiệu để tiếng vỗ tay lắng xuống.

[AHEM… AH – ĐÂY LÀ NHỜ SỰ CHỈ DẪN CỦA HOÀNG ĐẾ CHIẾN QUỶ VAAS CỦA CHÚNG TA NÊN CHÚNG TA CÓ THỂ THƯỞNG THỨC TRẬN ĐẤU GIAO HỮU TRONG NGÀY HÔM NAY. ASLEY-KUN, RINA-KUN, HÃY CỐ GẮNG HẾT SỨC CHO SỰ PHÁT TRIỂN CỦA HẮC BẠCH ĐOÀN, VÀ ĐỂ KHÔNG PHẢI HỐI TIẾC TRONG CUỘC ĐỜI CỦA MÌNH…]

Khán đài chìm trong im lặng. Tangalán hắng giọng với hai tiếng ho nhẹ.

Và sau đó kết thúc với…

“THAM CHIẾN!”

Lời tuyên bố vang lên khắp khán đài. Đồng thời, lời cổ vũ của đám đông cũng mạnh hơn. Những giọng nói trầm và khàn vang lên để ủng hộ Rina, giọng nói the thé và vang vọng để ủng hộ Asley, giọng của Bruce cất lên khi trêu chọc Pochi, tất cả các loại giọng nói đó xung đột lẫn nhau.

“Bắt đầu nào – chà, anh đoán làm thầy mà lại hành động trước thì kỳ quặc lắm nhỉ? Lên đi nào, Rina!”

“Vâng ạ!”

Rina vung cây Star Rod của mình, chính chiếc mà cô đã nhận như một món quà từ Asley, và thi triển hai ma thuật.

“Tăng Tốc! Tăng Cường Sức Mạnh!”

<”Oh-ho, một quyết định khá quyết liệt khi để đặt hai phép hỗ trợ Niệm Nhanh. Cũng không sử dụng thanh liễu kiếm làm từ trượng lần này. Có lẽ là các đòn dùng trượng nhỉ? Whoa-?”>

“Hah!”

Rina tung đòn đầu tiên, khiến Asley bất ngờ với tốc độ gia tăng từ lúc em ấy chiến đấu với Hornel. Thu hẹp khoảng cách gần như ngay lập tức, Rina vung cây trượng của mình, tận dụng vóc dáng thấp bé của mình để tung ra một đòn mạnh mẽ. Asley đỡ bằng cây trượng của mình, để rảnh một tay. Cậu hơi nhăn mặt trước tác động gây tê liệt cú đánh vẫn còn gây nên trên cơ thể của mình nhưng không đặc biệt lo lắng gì.

Lina tiếp tục tung ra nhiều đòn tấn công hơn, và Asley dùng một tay đỡ từng đòn một, thể hiện sự khác biệt trong kỹ năng võ thuật của họ.

<”Em ấy đang giấu đi những hành động của mình rất tốt. Các đòn tấn công giống như để đành kèm vậy, nhưng chúng có hiệu quả trong việc che giấu đi mục tiêu thực sự của em ấy. Nếu là em ấy, mình sẽ bắt đầu với một phần nhỏ…”>

“Bùng Nổ!”

<”Mình biết mà.”>

Đối mặt với một cú đánh được gia tốc tức thì, Asley nhảy đi.

“Anh thấy em vẽ vòng phép bằng ngón tay giữa các đòn đánh. Không tồi đâu, đặc biệt là khi em làm được như vậy trong khi vẫn tấn công bằng cả hai tay.”

“E-em vẫn còn nhiều thứ nữa!”

“Đừng để ngài ấy gây bối rối, Rina!”

<”Và tại sao ngươi lại cổ vũ cho em ấy cơ chứ?!”>

Pochi, ngồi ở một góc của sân đấu, cười toe toét với Asley khi cậu đang càu nhàu trong đầu. Cô ấy định không tham gia trận đấu, trừ khi Sử Ma Baladd của Rina được triệu hồi ra.

Trên hàng ghế khán giả, Bruce vừa nhai một số món ăn nhẹ từ thịt khô trong lúc theo dõi trận đấu.

“Rina có vài đòn di chuyển tốt nhỉ.”

“Tất nhiên là vậy rồi. Dù sao thì em cũng là người đồng đội của em ấy mà.”

Betty nói theo kiểu khoe khoang trắng trợn, và Blazer gật đầu hài lòng về điều đó.

“Tôi hiểu, vậy ra đó lý do tại sao em ấy lại có cùng kiểu bắt đầu các đòn tấn công. Em ấy thừa hưởng kỹ năng của cậu có hơi quá tốt nhỉ.”

“Này, kỹ năng chiến đấu thì hoàn toàn ổn, nhưng đừng có ảnh hưởng xấu đến thái độ của em ấy, được chứ Betty? Rina-chan đôi khi chấp nhận một cách thái quá đấy?”

“I-im đi! Dù sao thì con người em ấy như vậy là lý do tại sao em ấy học hỏi rất nhanh từ em đấy!”

“Nào, anh sẽ cho em biết là anh cũng huấn luyện Asley trong chiến đấu đấy. Chậc, mình giỏi quá mà!”

“Mm-hm, cậu có nghĩ rằng Asley phù hợp chút nào với phong cách của một chiến binh không?”

Blazer hỏi, và Bruce lắc đầu.

“Cậu ta là một pháp sư từ tận trong lõi luôn rồi. Chúng tôi thường đi ra ngoài để chiến đấu với quái vật những ngày gần đây, nên tôi biết rất rõ… cậu ta bị ám ảnh cực kỳ. Ngay khi nhận thấy mối liên kết, cậu ta sẽ kết hợp mọi thứ với phép thuật hoặc giả kim thuật. Không có gì lạ khi Pochi lại gặp khó khăn khi đối phó với cậu ấy.”

Dù ngồi trên ghế nhưng Bruce vẫn vắt chéo chân, chống khuỷu tay lên đầu gối, sau đó đặt cằm lên lòng bàn tay. Anh thở dài và để mắt đến Asley.

Khi trận chiến diễn ra, Gaston theo dõi sát sao khu vực dành riêng cho khách mời danh dự, nằm trên ban công đối diện với khu vực ghế ngồi của khán giả. Bên cạnh ông, luôn có những lời bình luận sôi nổi không ngừng, tấn công màng nhĩ của ông và Dragan.

“GAHAHAHA! Chàng trai đó khá thú vị đấy nhỉ! Nhắc mới nhớ, Gaston-dono, có phải ông đã nói rằng ông đưa chàng trái đó cùng mình trong lần đi săn Ogre King đúng không?”

“Đúng vậy. Đối với một người trẻ như vậy, cậu ta chắc chắn có chút nhu nhược… Không - có lẽ tôi đã nói sai rồi. Chà, không – cậu ta chắc chắn là một cá nhân tài năng theo bất kỳ mức độ nào.”

Lời nói bắt nguồn từ một người đàn ông có vẻ ngoài tráng lệ, với miếng bịt mắt trái, ánh lên tia sáng vàng của sự phấn khích trong mắt phải sắc bén, lông mày dài và trắng, và màu tóc pha lẫn giữa vàng và trắng. Khuôn mặt của ông đầy những nếp nhăn sâu, nhưng những nếp nhăn đó lại xếp đều đặn như theo một khuôn mẫu nào đó vậy. Nếu không phải những điều đó, thì ít nhất kích thước khổng lồ của ông ấy cũng đáng được nhắc tới. Ông ấy thậm chí còn to lớn hơn cả Dragan, người đàn ông được Asley gắn với hình ảnh con gấu, và chiếc ghế của ông ấy liên tục kêu cót két dưới trọng lượng của cơ thể đó.

Ông ấy chính là một trong số Lục Đại Dũng Sĩ và là Hiệu trưởng của Đại học Chiến binh, Thiên Kiếm Vạn Biến Charlie.

Gaston giữ một giọng điệu trang nghiêm trong khi trò chuyện với anh ta, và Dragan giữ im lặng, có lẽ vì muốn tránh dính líu.

“Nào, có chuyện gì à Dragan? Hôm nay cảm thấy không ổn à?”

Hào Hoa Hổ nhăn mặt trước cách giọng nói của người đàn ông kia làm rung chuyển và khiến các cửa sổ kính của khu vực tiếp khách bị rạn nứt.

Có lẽ cảm nhận được sự khó chịu đó, Gaston đã giải thoát cho anh ta kịp thời.

“Charlie-dono, việc đó có thể đợi được mà. Chúng ta nên tận hưởng cho đến khi trận đấu cuối cùng kết thúc, phải không?”

“Gahahaha, đúng vậy, đúng vậy!”

“Mm, có vẻ như ngoài kia có chút động tĩnh rồi nhỉ?”

Dragan càu nhàu với chính mình, ánh mắt anh ta đảo khỏi Lina và Asley, hướng đến một góc tường.

“Hoi no hoi no hoi, Giao Phong!”

“Hohoi, Giao Phong!”

Rina tung ra một ma thuật gió trung cấp, và Asley đáp trả bằng chính phép đó bằng cách trụ đồ với tốc độ áp đảo. Hai phong đao lao vào nhau, phát nổ thành một đợt sóng xung kích mạnh mẽ trước khi tan biến.

Chứng kiến cuộc trao đổi chiêu thức nhanh chóng, Irene và Billy bật dậy khỏi ghế trọng tài.

“”Nhanh vậy!””

Lời bình phẩm đó khiến một cuộc hỗn loạn nổ ra giữa các sinh viên và thành viên của Hội Học Sinh. Tốc độ thi triển của câu chú thứ hai không cần đến sự trợ giúp của Niệm Nhanh, khiến ngay cả một trong Lục Đại Pháp Sư cũng phải ngạc nhiên. Việc đó chắc chắn không bình thường chút nào.

“Em biết anh rất tuyệt vời mà, Asley-san! Hoi no hoi no hoi, no hoi! Trọng Liên!" [note28884]

“Whoa?! H-hoi! Trung Liên – Đôi!” [note28885]

Đáp trả lại phép hạn chế chuyển động cao cấp Trọng Liên, Asley đã sử dụng ma thuật tương tự trong cùng một kiểu phép, nhưng ở mức độ trung cấp. Các quy tắc của Trận Giao Hữu quy định rằng việc sử dụng phép thuật tấn công bị hạn chế ở mức trung cấp, nhưng điều đó không áp dụng cho phép hỗ trợ và phép hồi phục.

“Thật tuyệt vời. Anh chưa bao giờ ngờ được là em đã có thể sử dụng ma thuật hỗ trợ ở cấp độ này đấy.”

“Hehehe, nhưng mà đây là cái duy nhất mà em có thể dùng được.”

“Nhưng mà việc trụ đồ của em vẫn quá lâu. Vẫn chưa đạt được đến mức áp dụng thực tế phải không?”

“Em tin rằng anh sẽ đợi em, Asley-san.”

“Anh hiểu… Anh phải nói rằng là em đã trưởng thành một cách tuyệt vời rồi đấy.”

------------------------------

Trans: ĐM

Truyện Chữ Hay