Nguyên tắc của một Triết gia, được viết bởi Kẻ Ngốc Vĩnh Cửu "Asley"

chương 35. điều bí ẩn và sự thực hiện

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

~~Chín giờ sáng, Ngày Mười của Tháng Chín, Năm 91 của Lịch Chiến Quỷ~~

Pochi và tôi đang ở trong phòng nghiên cứu đặc biệt của Đại Pháp Sư Irene.

Chúng tôi đang thực hiện một thử nghiệm trước khi các lớp học của ngày hôm nay bắt đầu.

“Được rồi, mục tiêu là dịch chuyển ngươi từ vòng phép này sang vòng phép đó.”

Pochi đang ngồi trên một trong hai vòng phép. Khoảng cách giữa hai cái là 2 mét.

“C-chủ nhân… ngài có chắc về việc này không?”

“Sẽ ổn thôi. Chúng ta đã thành công với côn trùng và những con động vật nhỏ rồi còn gì?”

“Lần này ngài cũng nên thành công đi! Tôi sẽ nguyền rủa ngài nếu như ngài khiến tôi xuất hiện ở những chỗ kỳ quặc đấy!”

“Nào Pochi, tin ta đi! Ngươi không thể nói “không thể” với Chúa tể Asley được! Nhận lấy này!”

“Không!”

“Hoi no hoi no hoi! Dịch chuyển!”

Ngay lập tức, toàn bộ cơ thể của Pochi được ngọn lửa lờ mờ của ma thuật Glamor bao trùm. Giờ thì với vẻ ngoài của một linh hồn kỳ lạ, Pochi dần chìm vào trong vòng phép ở dưới chân cô ấy. Hoặc nói đúng hơn là cô ấy đang được nó hấp thụ vào chăng?

Với lời niệm của tôi, vòng phép còn lại phát sáng và hình dạng đã thay đổi của Pochi xuất hiện từ đó.

Tôi di chuyển cây Star Rod của mình lên trên giữa vòng phép và căn thời gian thi triển ma thuật tiếp theo.

Đó là phép phục hồi lại những trạng thái bất thường, Hồi Phục.

Ngọn lửa mang hình dạng linh hồn kỳ lạ của Pochi dần mờ đi và sau đó biến đổi.

Nó dần dần tạo thành hình dạng đặc thù của một con sói.

Sau đó ánh sáng lóe lên một lúc và khi nó dừng lại, Pochi đã xuất hiện trở lại.

“NàI pOchI! cÓ cẢm tHấy Gì kỲ lẠ KhôNg?”

“Ngài mới là thứ kỳ lạ ấy! Tôi cá là cái tên Chủ nhân ngu ngốc hết mức của mình lại gửi tôi sang thế giới khác rồi! Giờ thì tôi lại phải tìm cách quay trở lại!”

“Này, ngươi vừa gọi ai là ngu ngốc thế hả! Ta sẽ nhổ sạch lông của ngươi cho xem!”

“Oh, Chủ nhân! Ngài cũng ở đây à!”

“Bah… Dù sao thì, với điều này, thì cuối cùng nó đã hoàn thành rồi.”

“Đúng vậy! Là người đầu tiên sử dụng thành công phép Dịch Chuyển, đây thực sự là một thành tựu huyền thoại đó! Ngài đã bước gần hơn một bước nữa để trở thành Triết gia rồi đấy!”

“BWAHAHAHAHA! Tiếp tục tán dương ta đi, cô chó!”

“Một màn trình diễn khá ấn tượng cho một kẻ ngốc đấy!”

Eh, đó có phải là một lời khen ngợi chân thành không thế?

Khi chúng tôi tiếp tục, cánh cửa của phòng thí nghiệm mở ra.

“Ah, vậy ra anh ở đây suốt à Asley-san. Anh biết là các lớp học hôm nay sẽ bắt đầu sớm thôi đúng không?”

“Ohh, không phải đó là Rina sao! Cảm giác đã lâu rồi mới gặp lại em nhỉ!”

“Ahahaha, sau cùng thì chúng ta không đi chơi nhiều lắm trong kỳ nghỉ hè nhỉ.”

“Vậy em thế nào rồi? Em đã được thăng hạng chưa?”

“Bây giờ em đã là một mạo hiểm giả hạng C rồi đó!”

Rina làm tư thế chiến thắng bằng cách giơ cánh tay phải về phía trước. [note28252]

Pochi chúc mừng em ấy và vỗ hai chân trước… Đúng là cô ấy hành xử như một con người thật. [note28253]

“-Nhắc mới nhớ, bên Hắc Quân Đoàn đang có trận chiến bốn phe đúng không?”

Tôi hỏi trong lúc hướng tới lớp học.

Sự kiện Giao Hữu quy mô lớn sắp diễn ra rồi. Thời gian này trong năm là lúc để nghiên cứu về những người tham gia tiềm năng. Đó chính là lý do tại sao tôi để Rina nghỉ hè một cách thoải mái. Tôi có thể chọn cách hướng dẫn em ấy, nhưng rõ ràng là Rina lại muốn khác.

Cũng vì em ấy muốn chiến đấu với tôi mà.

“Vâng! Những người đó là: Hornel… cậu ấy cuối cùng đã vượt qua được nỗi sợ chiến đấu của mình; Midors… anh ta đã cải thiện sự nhạy bén về ma thuật của mình; và Idéa… cô ấy cũng được thăng lên hạng C trước đó!”

“Sẽ rất khó khăn để dành chiến thắng với cả ba người đó khi họ được như hiện tại nhỉ. Họ đúng là một đám tài năng.”

Tài năng mà tôi chưa bao giờ có… Chét tiệt. Khi tôi ở độ tuổi của họ… hình như tôi thậm chí còn không thể sử dụng được phép Lửa thì phải?

Vì Hắc Quân Đoàn của Rina có số lượng người đăng ký tham gia Trận Giao Hữu rất đông, nên họ đã quyết định tổ chức một cuộc thi sơ bộ.

Nó có hình thức của một giải đấu, một người chỉ đấu tối đa là hai trận, nhưng không ai có thể lơ là trong những trận chiến như vậy được.

“Vâng. Em sẽ cố gắng hết sức!”

Đúng là một nụ cười tỏa nắng. Em ấy ngày càng đáng yêu và xinh đẹp theo từng ngày ấy nhỉ.

Mà hình như là hơi xinh đẹp quá thì phải…?

“Đợi đã, Rina, có phải em… trang điểm không?”

“Ohh, Chủ nhân! Cuối cùng thì ngài cũng để ý đến những thay đổi của người phụ nữ rồi kìa! Tốt lắm!”

“…Vâng, thì…T-trông có được không ạ?”

S-sao em lại bồn chồn như vậy?

“T-thì, trông siêu ổn. Ý anh là, đẹp lắm…?”

“Thật yên tâm khi nghe anh nói vậy, Asley-san. Idéa đã dạy em cách làm những việc này đấy!”

Oh-ho, em ấy đã trở thành bạn với cô gái khó ưa đó từ khi nào vậy?

Có lẽ đây chính là câu nói ‘những thái cực đối lập thì hút lẫn nhau’ nhỉ, với Rina là bên tích cực và Idéa thì tiêu cực.

“Em cũng đang học cách làm tóc của mình, nên lần sau anh hãy thử xem nhé!”

Rina nói với một nụ cười thân thiện trong khi tiến về chỗ ngồi của mình.

Tất cả các chàng trai xung quanh đều quay lại nhìn em ấy.

Midors làm một cú đúp, và với Hornel thì là ba phát.

“Pochi…”

“Gì vậy?”

“…Con gái đúng là tuyệt vời nhỉ.” [note28254]

“Ngài đang ám chỉ tôi đấy à?”

Pochi thở dài trong lúc ngồi xuống cạnh tôi, trên một chiếc đệm màu tím mà cô ấy đã nhận được từ Rina như một món quà.

“..Dù sao thì… ta cũng ngạc nhiên về cách mọi chuyện đang diễn ra…”

“Huh… Aha, lần này là một phép bẫy có thuộc tính giảm tốc độ. Đã lâu rồi nên tôi suýt quên luôn chúng đấy.”

“Nhưng vòng phép này đã được cải thiện khá nhiều kể từ lần cuối rồi nhỉ, ngươi nghĩ sao?”

“Đúng là họ đang trưởng thành hơn rồi nhỉ…”

Ngay khi Pochi nói vậy xong, ba sinh viên tự đứng lên trước bục giảng.

Không ai khác, chính là những người mà chúng tôi đang nhắc tới. Hornel, Midors và Idéa.

“”Asley!””

Sau đó họ gọi tên tôi.

“Cái quái gì?!... Ý tôi là, mọi người có chuyện gì thế?”

“…Đó sẽ là cái bẫy cuối cùng của tôi!”

Midors nói bằng một số biệt ngữ lạ mà cậu ta nghĩ tôi sẽ biết.

Nhưng thực sự đấy, chuyện gì đang xảy ra vậy?

“Ờ ờ…”

“Từ giờ chúng tôi sẽ rất bận rộn. Chúng tôi sẽ không có thời gian để gây chuyện với cậu nữa đâu!”

Cô gái khó ưa cũng nói chuyện kiểu nửa vời.

“Được rồi…”

“Một trong số chúng tôi chắc chắn sẽ đánh bại cậu!”

Và Hornel tuyên bố một cách tùy tiện.

Nhưng tại sao cậu ta lại không nói là cậu ta sẽ tự mình làm điều đó như mọi khi?

“C-cố gắng lên nhé…”

Sau đó bộ ba liếc nhìn lần cuối và bỏ đi.

…Mấy cô cậu biết là tiết học sẽ bắt đầu trong vài phút nữa, đúng chứ?

“…Vậy đi. Điều đó có nghĩa là mấy trò quấy rối của họ sẽ dừng lại nhỉ?”

“Ngài thực sự tin vào điều đó hả?”

“Ờ thì, họ là những người duy nhất từng làm mấy cái trò đó trước kỳ nghỉ hè. Nên có thể sẽ hơi cô đơn nếu không có họ nữa.”

“Nghe có vẻ… rùng rợn và sai trái quá đấy, ngài biết không vậy?”

“…Thế còn ngươi và cái cách diễn giải những câu nói bình thường của ta thì sao?”

“Bình thường mà.”

Vài phút sau… bộ ba lao vào lớp học với gương mặt đỏ bừng. Họ có thể trông khá ngầu khi tuyên bố vậy và rời đi, nhưng chắc hẳn xấu hổ lắm khi họ nhận ra rằng mình chuẩn bị trốn học. Tôi sẽ không nói gì cả, nhưng việc họ tận hưởng tuổi thanh xuân của mình cũng là điều tốt, vì đó là những gì mà họ nên làm lúc này.

Cũng đã lâu rồi kể từ khi tôi nhìn thấy Trace, nhưng cô ấy không thay đổi gì nhiều cả. Vậy là sau cùng thì, sự trưởng thành của Rina vẫn là thứ khiến tôi bất ngờ nhất.

Người ta thường nói là một người có thể thay đổi rất nhiều chỉ sau ba ngày, nhưng liệu việc đó có áp dụng cho các chàng trai thiếu niên không?

Chà, tôi đoán là tại độ tuổi này thì con gái vẫn trưởng thành nhanh hơn. Các chàng trai thiếu niên vẫn có vài nét trẻ con có thể nhận ra được và ngay cả tôi vẫn là một thằng nhóc con khi tuổi của tôi dừng lại. Đó không phải là thứ có thể đột nhiên thay đổi được.

Hoặc có lẽ là tôi đã sai chăng. Thay đổi quan trọng nhất đến từ bên trong… Phải, có lẽ vậy.

Khi các tiết học buổi sáng kết thúc, tôi được Trace thông báo rằng Irene đang cho gọi tôi đến văn phòng của cô ấy.

Khiến tôi đặt câu hỏi, tại sao cô ta lại không để ý đến cái bụng rỗng của tôi chứ?

Tôi bắt đầu nhận ra bao nhiêu bữa trưa của tôi đã bị gián đoạn rồi. Warren đã nói đó là “chuyện bình thường với Hội Học Sinh”, nhưng liệu cậu ta có nhận ra rằng phần lớn những lần triệu tập tôi là cho chuyện riêng của Irene không?

“Đã nửa tháng rồi nhỉ?”

“Đúng vậy.”

Tại sao cô ấy lại nhìn chằm chằm vào tôi vậy?

“Và tôi đã nghe nói rằng cậu đã thăng lên hạng A.”

“Đúng vậy.”

Cô ấy có vẻ khó chịu. Bùng nổ trong khoảng-

“Chết tiệt! Tại sao cậu lại không thể nói chuyện cho phải phép được 1 lần vậy hả?!”

“CÁI GÌ CƠ!! Tại sao tôi lại phải làm vậy? Tôi đói sắp chết rồi đây này, cô biết không hả?”

“Là do cậu ít khi luyện tập đấy!”

“Đấy không phải thứ mà tôi có thể luyện tập được… Thế thì, hôm nay cô có công chuyện gì với tôi vậy?”

“Tôi đã kiếm được ít thông tin về Faltown.”

“T-thật sao?!”

“…Rõ thật là, thẳng thừng vậy luôn.”

Kể từ khi cô ấy biết việc tôi uống Giọt Vĩnh Cửu, tôi đã đồng ý hỗ trợ cô ấy trong việc điều chế nó, đổi lại việc cô ấy điều tra về Faltown.

Hay đúng hơn là, cô ấy đã bắt đầu việc điều tra trước cả khi tôi yêu cầu. Đó là cảm giác kiêu hãnh rằng cô ấy phải trả ơn tôi bằng cách nào đó, đúng như những gì tôi mong đợi từ cô ấy.

“Đúng như cậu đã giả thuyết, các cấp cao hơn của Quốc gia đã nhúng tay vào. Tôi không thể điều tra được gì với tư cách là một trong Lục Đại Pháp Sư. Đó là tất cả thông tin tôi có được đến bây giờ.”

“Tôi biết mà…”

“Bah, thật kinh tởm. Cái việc Quốc gia lại đi xa đến mức bỏ rơi cả một thị trấn…”

Irene cắn môi. Tôi chắc rằng cô ấy đang cực kỳ tức giận về việc này.

“…Cảm ơn cô rất nhiều.”

“Billy và Gaston cũng đang tìm hiểu thêm rồi, nhưng tôi không nghĩ sẽ có được thêm thông tin gì từ họ.”

“Không sao, ổn mà. Tôi có thể đưa ra vài giả thuyết chỉ nhờ việc biết điều đó.”

“Đúng vậy, nơi đã bị Quốc gia bỏ rơi, nhưng trường hợp này cũng có nghĩa là bị vứt bỏ. Điều cần tìm hiểu bây giờ là lý do tại sao lại bị vứt bỏ… không, lý do tại sao ‘phải bị vứt bỏ’. Đó là điều hợp lý nhất để thực hiện tiếp theo.”

Đúng thế, tôi cũng đã đến được kết luận giống vậy.

Tại sao họ lại ‘phải’ đặc biệt làm việc như vậy với thị trấn đó? Đó hẳn là một quyết định được những người đứng đầu Quốc gia đưa ra… thậm chí còn trên cả Lục Đại Pháp Sư và Dũng Sĩ… đợi đã, đứng trên à?

“…Xin thứ lỗi, Irene-san?”

“Gì vậy?”

“Ai là những người có địa vị và quyền lực cao hơn cả Lục Đại Pháp Sư và Dũng Sĩ – nói cách khác là Hội Đồng Mười Hai vậy? Tôi đoán là không chỉ có Hoàng Đế Chiến Quỷ nhỉ?”

“Đúng, Hội Đồng Mười Hai được công chúng biết đến nhiều nhất, nên đó không phải là điều mà tôi nghĩ cậu sẽ biết. Người dân bình thường sẽ hoàn toàn ổn khi không biết điều đó và nó cũng chỉ được dạy trong các trường Đại học từ năm hai trở đi.”

Whoa, việc đó… Nói cách khác thì đó không phải là cách họ điều tiết lượng thông tin sao?

“Đó là Hắc Bạch Quân Đoàn – có hai người đứng đầu trong hệ thống Hắc Bạch. Bạch Llyod và Hắc Ishtar. Hai người này có địa vị còn cao hơn cả Hội Đồng Mười Hai. Và ở giữa họ và Hoàng Đế Chiến Quỷ Vaas là một người đàn ông có danh hiệu ‘Grey [note28255]’.”

“…Tên ông ta là gì vậy?”

“Ông ta không có tên. Mọi người chỉ gọi ông ta bằng danh hiệu Grey thôi. Trong số những người điều hành Quốc gia, ý kiến của ông ta là tuyệt đối. Ngay cả Hoàng Đế Chiến Quỷ cũng coi trọng lời nói của người đàn ông này hơn tất cả những người khác.”

Tôi hiểu… Tôi sẽ tìm hiểu thêm thật nhiều về vấn đề này.

Những người đã mất niềm tin vào Chúa trời, thay vào đó lại tin vào Hệ thống Hắc Bạch. Họ cần những biểu tượng bảo vệ cho nhân loại và đó sẽ là Hội Đồng Mười Hai và Hoàng Đế Chiến Quỷ Vaas.

Nhưng giật dây đằng sau hai thế lực đó lại là cá nhân Grey này.

Đó là lý do tại sao sức mạnh của Chúa trời lại bị suy giảm.

Quyền năng của Chúa trời bắt nguồn từ tức tin của con người dành cho Ngài ấy. Và với quyền năng của mình, Ngài ấy có thể ban phước lành cho thế giới và các Thánh Chiến Binh.

Với việc nguyên tắc đó bị phá vỡ và sự hồi sinh của Quỷ Vương… Tôi hiểu, đó là lý do tại sao Sứ Giả Thần Thánh lại xuất hiện.

“Liệu có đúng nếu như coi Lloyd, Ishtar và Grey là những người nắm giữ thông tin không?”

“Trời ạ, cậu thật là… Nếu bất cứ tay sai nào của họ nghe thấy cậu nói về họ một cách suồng sã như vậy, thì cậu có thể sẽ bị bắt ngay lập tức đấy, biết không hả?”

“Nghe đáng sợ vậy…”

Phải, cứ gắn với từ ‘đáng sợ’ đi.

“Đó là tất cả những gì tôi phải nói. Cậu còn cần gì không?”

“Oh, tôi suýt quên mất. Sáng sớm hôm nay, tôi đã thành công trong việc phát triển phép Dịch Chuyển, một ma thuật dịch chuyển vật thể trong không gian rồi.”

Irene ngay lập tức như thể bị hóa đá. Cứng đơ như kiểu vừa bị dừng lại do ma thuật vậy.

“…Cậu đang đùa tôi phải không?”

“Không, là thật đấy.”

“Tôi chưa bao giờ nghe thấy bất kỳ báo cáo nào về việc đó cả!”

“Thì, tôi vừa mới báo cáo với cô xong đây!”

“Tôi không nói về việc báo cáo kết quả, mà quá trình nghiên cứu ấy!”

Eh, tôi cần phải làm vậy à?

“Chắc chắn là cậu cần phải làm đấy!”

Cô ấy vừa đọc tâm trí của mình đấy à?!

“Vì cậu đang sử dụng phòng nghiên cứu của tôi, nên không thể nào cậu lại không biết điều đó được! Không phải là cậu cũng có được thông tin từ những nghiên cứu miệt mài của tôi sao?!”

“Nếu trường hợp đó thì đúng. Vì tôi đã được cho phép làm vậy, nên tôi luôn quan sát công việc của cô. Oh, có ổn không nếu như ma thuật của tôi chỉ hoạt động với một vòng phép ở vị trí cố định?”

“Thế là được rồi! Cậu nghĩ tôi đã dành bao lâu để thực hiện nó?!”

“…Bảy năm phải không?”

“Đúng rồi đấy!”

“Nhưng tôi đã nghiên cứu nó trong 200 năm mà?” [note28256]

“Ah… uh… GAH, ĐỦ RỒI! Quá đủ rồi! Cứ báo cáo lại cho tôi đi!”

“Tôi còn lớp học… và bữa trưa-“

“Mấy cái đó đợi được!!”

Nếu tôi không bao giờ nói với cô ấy chuyện đó thì có tốt hơn không nhỉ?

Chà, vì tôi đang sử dụng phòng nghiên cứu của cô ấy, tôi đoán là báo cáo lại cho cô ấy cũng đúng thôi.

Irene càu nhau khi dẫn tôi đến phòng nghiên cứu.

------------------------------

Trans: ĐM

Truyện Chữ Hay