Nguyên tắc của một Triết gia, được viết bởi Kẻ Ngốc Vĩnh Cửu "Asley"

chương 34. kết thúc và một khởi đầu mới

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Bah, trước khi kịp nhận ra thì tôi đã trở thành tâm điểm một lần nữa rồi.

Dù sao thì, sức mạnh của một hạng SS đúng là đáng kinh ngạc.

Và các Thánh Chiến Binh thường dễ dàng xử lý những thứ như thế này khi họ đối mặt với Quỷ Vương sao?

Nếu là vậy, thì ngay cả Lục Đại Pháp Sư cũng không thể sánh được với họ, xét theo độ khó khăn mà hai trong số họ đang gặp phải lúc này…

Gaston, Irene và Billy đều đã đạt cấp độ 100 rồi nhỉ?

Vậy làm cách nào mà một người có thể bù đắp được sự khác biệt về sức mạnh như thế này được chứ?

…Mà chờ đã, ‘Ông Già’, ông thực sự nghĩ là tôi có thể đấu lại với Quỷ Vương chỉ bằng cách học tập ư…?

Tôi đoán những gì tốt nhất tôi có thể làm hiện tại là tập trung vào việc săn quái vật và lên cấp.

Và tôi để ‘thứ đó’ ở chỗ nào rồi nhỉ?

“Hmm… không phải, không phải… ah, nó đây rồi!”

“Ngài lấy ra gì vậy, Chủ nhân?”

“Hmm? Đó là một món vũ khí siêu axit, được làm từ axit của Spinaclesaurus và dịch vị của ngươi.”

“N-ngài đã nghĩ chuyện quái quỷ gì khi nghĩ ra thứ đó vậy hả?!”

Giờ thì đó là những gì mà tôi gọi là một khuôn mặt thuần ghê tởm đấy.

Nó cho thấy ngươi coi thường nghiên cứu do sự tò mò của ta đến mức nào, mặc cho ta đã lấy được dịch vị từ bãi nôn của ngươi một cách hoàn hảo và lịch sự.

“Này, ngươi đang đặt câu hỏi về những ý tưởng sáng tạo của ta đấy à?!”

“Ngài nghĩ kiểu gì mà lại dùng axit dạ dày của một thiếu nữ để tạo ra một quả bom vậy hả?! Đồ ngốc này!”

“Thiếu nữ? Ta chẳng thấy thiếu nữ nào ở đây cả! Chỉ có một đống lông thôi!”

“Ngài có biết cuộc sống của một con sói trông như thế nào không?! Đừng có bao giờ nói như thế về bộ lông xinh đẹp của tôi! Ngài thực sự là một tên ngốc chết tiệt!”

“Và ngươi đã từng nói với ta là ngươi ‘không thể trở thành một con người được khi nhìn trên trăng tròn’! Ngay từ đầu thì ngươi mới là kẻ ngốc khi tin vào câu chuyện đó!”

“Đồ ngốc!”

“Vậy ngươi là đồ đại ngốc!”

“Vậy ngài là đồ siêu ngốc!”

“Ta sẽ đổ thứ axit này vào ngươi!”

“Đừng có làm vậy!”

“Yeah, chắc chắn… Không!”

“…Với tất cả sự nghiêm túc, ngài nên nhanh chóng sử dụng thứ mà ngài đã tạo ra trước khi Gaston-san nổi giận đi.”

“Thì ông ta vốn đã trông khá giận rồi còn gì.”

Tôi liếc nhìn Gaston và thấy ông ta đang bắt đầu bốc hỏa lên một chút.

Rõ thật là, tôi nghĩ là các mạo hiểm giá đáng ra phải độc lập chứ… Chà, tôi đoán mình phải làm gì đó nếu không mọi người sẽ chết mất.

“Chàng trai! Nhanh chóng tham chiến đi!”

“…Rõ! Pochi, tiến lên!”

“AWOOOOO!!”

Pochi sử dụng một Hơi Thở Công Kích Cực Hạn và như thể đuổi theo nó, cô phóng về phía Ogre King.

Các chiến binh cận chiến, sau khi đã cắt đứt thành công cánh tay thuận của con quái vật, né đòn Hơi Thở Công Kích và Irene bắt đầu bắn các đòn tấn công hỗ trợ từ xa. Billy cố gắng hết sức để dùng ma thuật hồi phục. Và Gaston đã đảm nhiệm hoàn toàn việc giữ kết giới.

“Pochi, Phong Trảo!”

“Tôi vừa với đánh bóng những chiếc mòng này và giờ ngài đang bảo tôi làm hỏng chúng lần nữa ư!”

“Ngươi đang hành xử như một thiếu nữ không đúng chỗ rồi đấy, biết không hả?! Cứ làm đi!”

“AWOO!!”

Những phong đao khổng lồ xé toạc Ogre King cùng với mặt đất.

Ở một vị trí ít nguy hiểm hơn, tôi bắt đầu vẽ một vòng phép nguyên bản trên không trung.

Cùng lúc đó, kết giới của Gaston và tôi bị phá vỡ và kéo theo đó là một làn sóng xung kích khủng khiếp.

“Tránh ra!”

Ngay khi Gaston ra hiệu hoặc không – trước cả khi ông làm vậy, mọi người đã tản ra rồi.

“Đây là cái cuối cùng mà ta có thể làm được! Bát Giác Kết Giới!”

“Tôi sẽ giữ nó lại! Chúng ta không thể đợi được lâu nữa đâu!”

Giữa việc duy trì kết giới và thi thoảng bắn ra các ma thuật, lượng ma lực của Gaston nhanh chóng bị sụt giảm.

Irene cũng đã gần đến giới hạn rồi. Và khi chúng tôi không còn có thể dựa vào sự hỗ trở của Billy được nữa, chúng tôi cũng gần hết thời gian rồi.

“Nhanh lên, Asley!”

“Nó đã chậm lại rồi, nhưng chúng tôi không thể làm gì nữa nếu nó cử động trở lại đâu!”

Irene và Blazer yêu cầu tôi sử dùng ma thuật nào đó.

“Xin hãy đợi chút nữa thôi!”

Tôi không thể vội vàng được. Trụ Đồ đòi hỏi sự tập trung cao độ.

“Gaston-dono đã chọn cậu ta cho một chức vụ dù là hạng B… Cậu ta là người như thế nào vậy?”

Tôi nghĩ là mình vừa mới nghe được tiếng của Dallas. Chỉ một chút nữa thôi.

“Hah, tôi nói với ông này – chúng tôi sẽ không đăng ký nếu không phải vì cậu ta đâu!”

“Cậu ấy chắc chắn là một chàng trai dễ thương. Fufufu.”

“Đó là quan điểm của chúng tôi về cậu ta đấy.”

Có vẻ như các thành viên của Nhóm Bạc đã thành công trong việc cắt lìa hoàn toàn hai chân của kẻ thù rồi.

Một chút nữa… một chút nữa…! …Xong!!

“Mọi người, tránh ra!”

“”Rõ!””

“Hoi no hoi no hoi no hoi! Thủy Long Lưu Lệ! [note28033]”

“C-cái gì… một con rồng-?”

“Lại một ma thuật nguyên bản nữa… gọi ra một con rồng từ một cái lọ nhỏ? Cái quái gì…?”

“Một ma thuật nguyên bản cấp cao như vậy… Chàng trai đó mang theo thứ chất lỏng gì vậy?”

Siêu axit bay ra dưới dạng một đường ống mỏng từ cái chai.

Sau đó nó lớn dần và biến thành một con rồng uốn khúc khổng lồ.

Khi cái chai đã rỗng, thủy long gầm lên.

“PIIII!!”

“Mục tiêu là… đó!”

Con rồng nhìn vào tôi trong một chốc, sau đó tự hướng tới nơi tôi chỉ trượng của mình vào, con Ogre King.

“Tiến lên!”

“PIIII!!”

Con rồng lao đến như thể vừa bơi vừa chạy nhanh trong không khí.

Lúc đó, Irene đã cạn kiệt ma lực và Bát Giác Kết Giới đã bị phá vỡ.

Con King tiếp tục gầm lên. Ngay cả khi đã mất đi đôi chân và cánh tay thuận của mình, thì một con quái vật hạng SS vẫn mạnh hơn một con cấp S. Chừng nào còn một cánh tay, nó vẫn có thể tiêu diệt toàn bộ chúng tôi nếu có cơ hội.

Ogre King nhặt một trong những ngọn giáo đen rải rác xung quanh, vung nó lên trong khi đang ngồi, chờ đợi để tấn công con rồng nước đang lao rới.

“Whew, vừa kịp lúc…”

“Hey hey, con rồng đó sẽ bị tiêu diệt mất!”

“Không, ổn thôi! Dù sao thì nó cũng được làm từ dịch vị của tôi mà!”

Này, không phải vừa mới mấy phút trước ngươi còn tức giận về cái đó à?

Con rồng nước không giảm tốc độ một chút nào trước ngọn giáo đen đáng sợ.

Con King đã căn thời gian hoàn hảo cho cú ném của mình. Nó chắc chắn trúng đích… Tuy nhiên, mũi giáo không còn tồn tại trên đỉnh đầu của con rồng.

Con rồng sẽ bị nghiền nát nếu có xác thịt, nhưng đây là một con rồng nước được làm hoàn toàn từ siêu axit. Ngọn giáo biến mất ngay lập tức như thể bốc hơi đi vậy.

“Uh, thật luôn…?”

“Vậy ra đó là một con rồng axit à? Với axit dạ dày của Pochi… thật kinh tởm…”

“Ah-hem!”

Này, không phải vừa mới mấy phút trước ngươi còn tức giận về cái đó à?

“Chết tiệt, Asley, nếu cậu có thứ như thế này, cậu đã có thể sử dụng nó trong mê cung thay vì bắt tôi phải đào cái hố… Đồ khốn.”

Ôi trời, giờ thì Bruce tức giận rồi. Tôi sẽ phải nghĩ cách xin lỗi để đề phòng vậy.

“PIIII!!”

“GWOOOHH!!”

Ogre King hét lên trong đau đớn… con rồng nước cuộn mình xung quanh con quái vật, làm tan biến những phần mà nó chạm vào.

Nó không gây ra vết thương, mà là các lỗ hổng – và lỗ hổng đó vô cùng đau đơn. Một sản phẩm bị cấm từ siêu axit và ma thuật nguyên bản, nó làm tan chảy cả xương.

“OOO… O… ohh…”

Các thành phần chất lỏng của con rồng dần khô đi, chỉ còn lại phần đầu của nó và kết thúc bằng cách nhấn chìm Ogre King, giờ đây cũng chỉ còn lại cái đầu.

Nhìn mọi việc như vậy khá là khó chịu, nhưng có vẻ như không có vấn đề gì. Vào thời điểm mà vòng phép nguyên bản của tôi biến mất, khu vực xung quanh chỉ toàn mùi hôi thối của axit.

“Mình đã hơi… quá tay rồi.”

“Hmph, axit đó là một món tạo tác khả rẻ tiền trên lý thuyết, cậu nghĩ vậy không?”

Gaston trừng mắt nhìn tôi khi hỏi vậy.

“Cậu cũng luyện tập cả giả kim thuật sao, chàng trai?”

“Cậu có vẻ hiểu biết rất nhiều… Cậu đến từ đâu mà lại…”

Gương mặt của Billy cũng hơi đáng sợ.

Và người đang làm gương mặt đáng sợ nhất chính là… cô giáo yêu quý của chúng tôi, Irene-chan.

“Chuyện quái gì xảy ra với cậu vậy hả?! Thật luôn đấy! Cậu càng khiến tôi thấy khó chịu hơn nữa rồi đấy!”

Hãy tránh xa cô ấy một thời gian vậy.

“Cậu làm được rồi, Asley!”

“Nhờ cậu mà chúng ta có thể hoàn thành công việc mà không chịu quá nhiều tổn thất!”

“Betty, Blazer. Tất cả là nhờ sự hỗ trợ của hai người. Dù sao thì ma thuật không phải thứ mà tôi có thể dễ dàng sử dụng mà không có tiền tuyến bảo vệ.”

“Chết tiệt, Asley! Tại sao cậu không sử dụng thứ axit lúc đó-“

“Không thể được! Tôi vừa mới làm nó vài ngày trước mà!”

“…Ngài ấy đang nói dối đó!”

Bah, ngươi có nhất thiết phải nói ra không hả?

“Ta chắc chắn rằng đó là một hỗn hợp axit có giá trị cao. Bất kỳ nhà giả kim nào cũng sẽ không sử dụng nó mà không có lý do chính đáng. Ta nói đúng không, chàng trai?”

“Ừ thì, đúng vậy…”

“Vậy các thành phần nguyên liệu là gì? Không thể nào chỉ có dịch vị của Pochi thôi phải không?”

“Axit Spinaclesaurus. Và thêm một ít muối và hạt tiêu…”

“…Spinaclesaurus. Chính thức được xếp loại quái vật hạng A của họ Rồng Đất, phải không nhỉ?”

Đợi đã, biểu cảm vừa rồi là sao vậy?

“Cậu có biết nó là gì không?”

“Tất nhiên là không?”

“Tôi không nhớ ra được…”

“Tất nhiên là họ không biết rồi.”

“Dallas-san… và Billy-san… thậm chí là cả Irene-san cũng không ư?”

Họ đang nhìn chằm chằm vào tôi khá mãnh liệt đấy… chuyện gì đang xảy ra vậy?

“Chàng trai… Cậu đã uống Giọt Vĩnh Cửu rồi phải không?”

“Eh – làm sao mà ngài biết?!”

“Pochi, im mồm!”

“Ah!”

Và đừng có làm cái mặt như vậy. Giờ thì tôi không thể nào chối được rồi.

Tôi bị bao vậy bởi sự im lặng đầy áp lực. Mọi người dường như đang chờ đợi tôi nói điều gì đó.

“…Ừ… thì…”

Không có vẻ gì là tôi có thể quanh co được, giống với lúc tôi nói chuyện với Ryan.

Dù sao thì nó được gọi là “Thần Dược” mà. Irene cực kỳ muốn nó đến mức có thể sẽ trả giá bằng một tay và một chân. Và đúng, cô ấy đang rất cố gắng để tôi khai thông tin chi tiết ra.

“…Đúng, Chủ nhân của tôi và tôi đã sử dụng Thần Dược, Giọt Vĩnh Cửu.”

“Giờ thì ngươi cứ tự mình thừa nhận luôn à?!”

“Ngài ấy đã phát hiện ra rồi, nên thế nào chả như nhau?!”

“Ngươi mới là kẻ đầu tiên để lộ ra ấy!”

“Tôi có à?!”

Đã là một Sử Ma nhiều chuyện thì sẽ luôn là một Sử Ma nhiều chuyện. Có vẻ là tôi đã huấn luyện cô ấy sai cách rồi.

“…Nhưng mà sao ông lại biết vậy?”

“…Asley, tôi cho rằng cậu không hiểu, nên hãy để tôi giải thích. Loài Spinaclesaurus đã tuyệt chủng hơn một nghìn năm rồi.”

“”…Trời ạ.””

Đáp lại lời giải thích của Dallas, Pochi và tôi ôm trán.

Và đáp lại với phản ứng của chúng tôi, Bruce và Betty cười khúc khích. Các thành viên của nhóm Bạc đúng là luôn thân thiện bất kẻ tình huống nhỉ.

“Điều đó khiến chúng tôi đặt câu hỏi… cậu đã sống bao lâu rồi, Asley?”

“…chắc khoảng 5,000 năm. Và với Pochi là khoảng 800…”

“Hahahaha, giờ thì đúng là siêu bất ngờ đấy! Thậm chí còn lâu hơn cả Lục Đại Pháp Sư! Trời ạ, cậu tuyệt thật đấy!”

“Nếu là vậy, thì ta có thể hiểu được tại sao cậu lại có thể sử dụng được ma thuật nguyên bản, thứ mà đồn rằng chỉ giới hạn dành cho ta và Hoàng Đế Chiến Quỷ.”

“Vậy ra đó đúng là ma thuật nguyên bản…”

Tôi cho rằng không cần phải giấu nó khỏi những người đã biết.

“Đứng đầu trong số các tân sinh viên và là nguồn cơn gây đau đầu liên tục cho Irene… khả năng của cậu đúng là phù hợp nhỉ.”

“Ông có thể bỏ qua vế sau được đấy, Billy. Mà này, cậu biết thứ mà tôi muốn nghe nhất lúc này, phải không Asley?”

“Ah, nó được hoàn thành một cách vô tình, vậy nên tôi không biết toàn bộ quá trình.”

“Cái..!”

“Ta có thể biết cậu có đang nói dối hay đúng sự thật… nhưng cậu biết là cậu vẫn kín tiếng một cách đáng ngờ cho đến tận lúc này. Phải không chàng trai?”

Vậy tôi vẫn là một chàng trai với ông ta à. Chà, sự thay đổi đột ngột sẽ gây khó xử khi giao tiếp, nên tôi đoán vậy cũng ổn. Hoặc có lẽ đó là cách Gaston giúp tôi trong một số vấn đề.

Tuy nhiên, Irene không có vẻ gì sẽ chấp nhận ‘không’ như một lời giải đáp.

“Tôi có nhớ các bước đầu tiên, nên chắc chắn có thể nói với mọi người được. Nhưng sau đó thì,… rất xin lỗi, tôi không biết.”

“Vậy thì cứ nghe xem nào.”

“C-có nhất thiết phải là lúc này và ở đây không?”

“Tất nhiên!”

Mọi người có mặt đều mở rộng tai, như thể muốn nghe được từng âm thanh nhỏ nhất.

Nhưng nếu tôi nói với họ, thì họ hẳn sẽ tức giận… hoặc cảm thấy bị chọc tức.

“Xem nào… Tỷ lệ 2:4:3:3 của đường, sữa, trứng, và bột mì. Và sau đó-“

“”Hả?!””

Một câu hỏi hoàn toàn có thể đoán được.

“M-mọi người thấy đấy? Tôi hỏng việc khi định làm một cái bánh, rồi sau đó một chất lỏng thử nghiệm bị trộn vào… và, thì…”

“…Pfft – Fwahahahahahaha! Ta hiểu, vậy ra nó chỉ có thể được làm bởi kẻ ngốc thôi à! Các Triết gia bọn ta sẽ không bao giờ có thể làm được thứ đó! Fwahahahaha!!”

Ohh, ông ấy cười rồi!

Tiếng cười của Gaston vang xa và rộng.

Irene và Dallas đều như thể bị chọc tức.

Billy kìm lại và các thành viên của nhóm Bạc thì phá ra cười.

Và các mạo hiểm giả khác dưới sự chỉ đạo của Warren, như thể coi đó là tín hiệu, ăn mừng chiến thắng của họ.

“Chủ nhân, Chủ nhân!”

“Gì vậy, Pochi?!”

“Việc này có thể gây ảnh hưởng tới danh hiệu ‘Kẻ ngốc’ của ngài đấy!”

…Có vẻ là rất nhiều điều khó khăn vẫn đang chờ đợi tôi trên con đường phía trước.

---------------------------

Trans: ĐM

Vậy là trong WN cắt mất phần đấu nhau với lão black mage như trong manga à :v

Truyện Chữ Hay