"Ha.." Thẩm Ngọc Quân nghe vậy che miệng cười: "Lộ công công ở bên cạnh người cẩn trọng cần cù như vậy, Hoàng thượng người nói như vậy, không thấy áy náy sao? Ha ha..."
Lộ công công hơi bị cảm động, vẫn là Hi Hiền phi nương nương mắt sáng.
Cảnh đế liếc Tiểu Lộ Tử đang thẳng người một cái, nói với Thẩm Ngọc Quân: "Nàng đây là đang lấy lòng Tiểu Lộ Tử sao?"
Thẩm Ngọc Quân thấy Hoàng thượng buông bút lông xuống, bèn quấn cánh tay hắn: "Thần thiếp đương nhiên là phải tạo quan hệ tốt với Lộ công công, ai bảo Lộ công công là tâm phúc bên cạnh người chứ?"
"Ừ, đây chính là việc sủng phi nên làm," Cảnh đế nhéo nhéo mũi Thẩm Ngọc Quân, không ngờ cô gái nhỏ này cảnh giác như thế, lần đầu tiên hắn ở Từ Vân sơn, bởi vì không để mắt coi nữ nhân kia, nên không phát hiện. Sau này lúc hắn nghênh linh cữu Thái hậu hồi cung, liếc mắt nhìn nữ nhân kia một cái đã biết nàng ta là Diệp Thượng Nguyệt, không phải là Diệp Thường Mân.
"Thần thiếp là sủng phi?" Thẩm Ngọc Quân tỏ vẻ không ủng hộ, rõ ràng nàng là người hiểu lý lẽ biết đại thể, cùng với sủng phi hung hăng càn quấy trong truyền thuyết không giống chút dính dáng.
Cảnh đế khẽ cười nói: "Chẳng lẽ nàng không phải? Xem ra trẫm sủng không được rõ ràng."
Thẩm Ngọc Quân cười trả lời: "Thần thiếp là Hiền phi."
"Nương nương, Tam Hoàng tử dậy rồi," Thu Cúc đứng ngoài cửa tiểu thư phòng khẽ báo.
Thẩm Ngọc Quân nghe vậy trên mặt đầy vui mừng: "Dậy rồi," nàng vốn muốn kéo Hoàng thượng đi chung, không ngờ nàng còn chưa mở miệng, Hoàng thượng đã kéo nàng đi tẩm điện.
Trong tẩm điện, nhũ mẫu đang thay tã cho Tiểu Phì Trùng, thấy Hoàng thượng và Hi Hiền phi vào, vội quỳ xuống hành lễ: "Hoàng thượng cát tường, nương nương cát tường."
"Đứng lên đi," Cảnh đế cũng không nhìn nhũ mẫu, mà nhìn thẳng về phía Tiểu Phì Trùng đang nằm trên giường, cái tã nhũ mẫu vừa mặc được một nữa đã bị hai cái chân ngắn ngủn của nó đạp xuống: "Ngươi làm tiếp đi."
"Vâng," hai tay nhũ mẫu tuy rằng đang run, nhưng vẫn nhẹ nhàng mặc tã cho Tiểu Phì Trùng, sau khi xong bọn họ lập tức lui qua một bên.
Cảnh đế đi tới bên giường, đầu tiên là nhìn Tiểu Phì Trùng một lát, thấy trên mặt nó có nụ cười, hắn cũng cong khóe miệng, đưa tay bế Tiểu Phì Trùng đung đưa, hài lòng nói: "Gần đây lại lớn thêm một chút," vừa dứt lời, chân mày Cảnh đế nhíu lại.
Thẩm Ngọc Quân chăm chú nhìn Tiểu Phì Trùng cũng không chú ý tới: "Người đã mấy ngày không đến, Tiểu Phì Trùng hiện giờ là mỗi ngày một lớn."
"Nô tỳ tội đáng chết vạn lần," hai nhũ mẫu của Tiểu Phì Trùng cùng quỳ sát đất.
"Sao vậy?" Thẩm Ngọc Quân vốn còn có chút nghi hoặc, sau khi liếc nhìn cái tay đang nâng mông Tiểu Phì Trùng đang nhỏ nước, lập tức tay phải cầm khăn che miệng cười phá lên: "Ha ha..."
Mặt Cảnh đế đã hơi đen, nhìn người làm nương trước mắt cười đến gập lưng, lại nhìn tiểu mập mạp trong lòng chắc là nước tiểu ướt khó chịu, hơi nhướng mày lên. Bản thân Cảnh đế cũng dở khóc dở cười: "Được lắm, cười cũng không rồi, còn không qua bế nhi tử của nàng đi, thay tã cho nó."
Hai nhũ mẫu nghe xong, lập tức đứng dậy, chuẩn bị bế Tam Hoàng tử từ tay Hoàng thượng, không ngờ Hoàng thượng liếc các nàng: "Tất cả các ngươi lui ra."
Thẩm Ngọc Quân hiểu tính nết của Hoàng thượng: "Hoàng thượng người cũng đừng xem thường thần thiếp, rất nhiều chuyện của Tiểu Phì Trùng đều là tự thần thần làm, thay tã không làm khó được thần thiếp," nói rồi nàng từ trong ngực Hoàng thượng nhận lấy Tiểu Phì Trùng đã sắp muốn khóc, vỗ nhẹ mông nó: "Cha con mấy ngày không tới thăm, con cố ý đưa đại lễ có phải không?"
Trong cung Cảnh Nhân, lúc này Hoàng hậu đang ngồi trên tháp nôn khan vào ống nhổ: "Ọe... Ọe..."
Dung ma ma cau mày, đau lòng vỗ vỗ lưng Hoàng hậu: "Nương nương, vẫn nên sai người đi mời thái ý."
"Ma ma," gần đây Hoàng hậu ăn gì là nôn đó, trên mặt không có chút huyết sắc: "Ma ma, ngươi có bổn cung có phải có rồi không?"
Nói đến chuyện này, trên mặt Dung ma ma có chút vui vẻ, đôi mắt vốn không lớn cười híp lại: "Tám, chín không phải mười, theo nô tỳ, vẫn nên gọi thái y đến bắt mạch cho nương nương."
Tay phải Hoàng hậu cầm khăn tay, để trên ngực: "Chỉ mong là thật sự có."
"Nói tới cũng là phúc khí của nương nương đến rồi," Dung ma ma có chút vui mừng, lúc trước bà biết Hoàng hậu nương nương giấu mình uống thuốc từ chỗ Lệ Phi, trong lòng ít nhiều có chút không vui, bây giờ xem ra là bà quá lo lắng: "Hiện giờ người chỉ còn thiếu mời thái y đến chẩn đoán chính xác, phải nói thuốc kia của Lệ Phi thật là có hiệu quả."
"Đúng vậy, xem ra bước đi lần này của bổn cung đã đi đúng rồi," trên mặt Hoàng hậu mang vẻ chờ mong: "Lúc đầu bổn cung còn hơi nghi ngờ Lệ Phi, thất Lệ Phi như vậy, bổn cung cũng chỉ dám dùng nửa viên thuốc, không ngờ ngược lại là bổn cung nghĩ nhiều rồi. Đã nhiều năm như vậy, bổn cung có thể được như nguyện hay không chỉ có thể nhìn vào lúc này thôi."
Thật ra trong lòng Dung ma ma vẫn còn vài phần nghi ngờ, nhưng dáng vẻ hiện giờ của Hoàng hậu rõ ràng là có tin vui, bà cũng đè phần nghi ngờ kia xuống: "Sáng sớm mai, nô tỳ tự mình đi Thái Y viện mời Thành lão thái y đến bắt mạch cho người."
"Cũng được, bổn cung đã tránh nhiều ngày như thế, cũng nên ra ngoài quản lý hậu cung," Hoàng hậu chớp chớp mắt: "Bằng không các nàng thật sự cho là bổn cung không còn tồn tại," nghĩ đến mấy chuyện xảy ra gần đây trong hậu cung, Hoàng hậu dốc hết tâm can: "Vị ở Chiêu Dương cung gần đây còn sống yên ổn không?"
Nhắc tới cung Chiêu Dương, Dung ma ma không khỏi lo lắng thay cho Hoàng hậu: "Hôm nay Hoàng thượng nghỉ lại Chiêu Dương cung. Đó chính là một con hồ ly tinh, mới sinh con xong đã ôm lấy Hoàng thượng, đều là thứ đê tiện."
Hoàng hậu nghe chữ đê tiện, ánh mắt không khỏi có chút trốn tránh, đứa nhỏ trong bụng của nàng, không phải nàng dùng thủ đoạn đê tiện để có được ư. Nhưng mấy ngày nay, trái tim nàng đối với Hoàng thượng thật đúng là đã lạnh, nàng chẳng qua chỉ muốn một đứa con thôi, dù lần trước nàng tính kế hắn, nhưng dù sao nàng cũng là thê tử của hắn. Nàng cáo ốm với bên ngoài nhiều ngày như vậy, Hoàng thượng vậy mà không một lần đến cung Cảnh Nhân thăm nàng, chuyện này kêu trái tim nàng sao không lạnh đi được chứ?
"Nương nương, bây giờ quan trọng nhất là dưỡng thân thể, an toàn sinh hạ một tiểu Hoàng tử," Dung ma ma khoái ý nói: "Đến lúc đó, Chiêu Dương cung phải cụp đuôi mà sống, dù sao người mới là trung cung, tiểu Hoàng tử do người sinh ra mới là đích trưởng tử trung cung."
Hoàng hậu cười châm chọc, lúc chưa có, nàng không cần nam, nữ, chỉ hy vọng ông trời có thể ban cho nàng một đứa con. Nhưng bây giờ có rồi, nàng bèn muốn là một nhi tử: "Lòng bổn cung hiểu rõ, ma ma, bổn cung hơi đói, muốn ăn chút cháo tổ yến."
"Nô tỳ đi chuẩn bị cho người, người nghỉ ngơi một lát trước," nói xong Dung ma ma khom người lui ra ngoài.
Hoàng hậu che ngực, dựa vào gối mềm: "Hoàng thượng, cho tới bây giờ thần thiếp chưa từng có lỗi với người, tại sao ngươi không nhìn thần thiếp chứ, người thật sự còn ghi hận những chuyện cô mẫu thần thiếp làm năm đó sao? Nhưng mà... Nhưng mà thần thiếp thật sự yêu người."
Sáng sớm hôm sau, cung Cảnh Nhân truyền ra tin Hoàng hậu có thai, đối với hậu cung mà nói, đây quả thật là sóng to gió lớn, dù sao Hoàng hậu nhiều năm mong con không có kết quả, là chuyện phi tần hậu cung rõ như ban ngày.
"Cuối cùng Hoàng hậu cũng không nhịn được," Đức phi ngồi xếp bằng trên tháp, nói với Thẩm Ngọc Quân ở đối diện nàng: "Tránh hơn hai tháng, ta còn tưởng rằng nàng ta vẫn tránh đến sau khi mang thai ba tháng đó chứ."
Thẩm Ngọc Quân cười cười: "Dạo này hậu cung ầm ĩ như vậy, Hoàng hậu có thể nhịn được đến bây giờ thật sự đã không tệ, dù sao nàng ta chấp chưởng lục cung nhiều năm như vậy, đã quen nắm quyền lục cung trong tay."
Đức phi cười nhạo một tiếng: "Vậy có lẽ khiến nàng ta thất vọng rồi, ta và Thục phi cũng không dễ để nàng ta nắm được sai lầm, muốn thu hồi quyền lục cung trong tay ta và Thục phi, trừ khi nàng ta có thể bình an sinh ra một Hoàng tử khỏe mạnh, hoặc là nhà mẹ để Trung Dũng hầu phủ lập thêm công lao to lớn gì. Đáng tiếc nha, hai điều này, hình như nàng ta đều không thể trông cậy vào."
Thẩm Ngọc Quân cầm cờ trắng trong tay: "Không biết rõ cái thai này của Hoàng hậu rốt cuộc tình hình thế nào, muội không định mang Tiểu Phì Trùng ra khỏi Chiêu Dương cung."
Với điểm này Đức phi cũng rất tán đồng, chỉ nhìn một cách đơn giản sau khi Tiểu Phì Trùng sinh ra, đều là Đức phi tự mình tới thăm Tiểu Phì Trùng sẽ biết, nàng cũng không ủng hộ để Tiểu Phì Trùng ra khỏi cung Chiêu Dương: "Người trong cung muội, tốt nhất là soát lại lần nữa. Hiện giờ Hoàng hậu mang thai, Tiểu Phì Trùng là uy hiếp cực cao với khối thịt trong bụng nàng ta. Hoàng hậu này, nhìn như là ngốc, nhưng dù sao cũng xuất thân từ Trung Dũng hầu phủ, muội không thể xem thường nàng ta."
"Tỷ tỷ yên tâm, từ trước đến nay muội chưa từng xem nhẹ bất kỳ người nào." sau khi Thẩm Ngọc Quân hạ một quân cờ, lại nói: "Ngay cả Hứa Quý tần cũng có thể đánh Thục phi không trở tay kịp, trong cung này còn có cái gì là không thể?"
Đức phi gật đầu: "Nhưng nói đến chuyện này, Thục phi xem như là nhân họa được phúc, hiện tại Hoàng thượng đem Nhị Hoàng tử ghi dưới danh nghĩa nàng ta, vậy có lợi hơn nuôi con thay người khác nhiều."
"Nhị Hoàng tử chỉ là thanh danh không dễ nghe mà thôi, Thục phi chỉ cần nuôi dưỡng đàng hoàng, cuộc sống sau này sẽ không khổ sở," từ trước đến nay Thẩm Ngọc Quân không cảm thấy Nhị Hoàng tử là điềm xấu, có thể sinh ra ở hoàng gia, cũng đã cho thấy Nhị Hoàng tử là người có phúc khí.
"Đúng vậy," Đức phi cười nhạt: "Nàng ta coi như có chỗ dựa," nói đến đây Đức phi bèn bỏ quân cờ đen trên tay xuống: "Ở trong cung, có con, mới xem là có chỗ dựa."
Thẩm Ngọc Quân ngước mắt nhìn Đức phi, thấy trên mặt nàng không có gì, chỉ là ánh mắt quá bình tĩnh: "Tỷ tỷ lo lắng cho sau này của mình?"
Đức phi cười tự giễu: "Ta không lo lắng, ta đã ỷ vào Tiểu Phì Trùng rồi."
Thẩm Ngọc Quân nghĩ tới dáng vẻ mum múp thịt của nhi tử, không nhịn được bật cười: "Gần đây khẩu vị nó tăng lên không ít."
"Bây giờ nói lớn như gió, khẩu vị đương nhiên không nhỏ," Đức phi nói tới Tiểu Phì Trùng sẽ luôn tươi tắn một chút: "Thai này của Hoàng hậu ba tháng sau sẽ sảy thôi, nếu như còn, chờ đến lúc Hoàng hậu sinh cũng là cuối tháng chín, đầu tháng mười. Mấy ngày này chúng ta phải tỉnh táo một chút, không thể qua loa khinh thường."
"Muội biết rồi.” Thẩm Ngọc Quân bưng chén trà lên, uống hai ngụm: "Nếu Hoàng hậu dùng thuốc của Lệ phi, chỉ sợ thời gian gần đây cũng không được tốt lắm, cứ chờ xem."
Trong cung Ngọc Phù, Thục phi nhìn bộ dáng ngủ say của Nhị Hoàng tử, trong lòng vô cùng kiên định, đây là cảm giác chưa từng có khi nuôi Đại Hoàng tử trước đây: "Thời gian qua nhanh thật, chốc lát Ninh nhi đã gần bảy tháng."
Y Liên dừng lại sau lưng Thục phi: "Đúng ạ, qua mấy tháng nữa, Nhị Hoàng tử có thể nói rồi."
Thục phi nhẹ nhàng sửa lại góc chăn cho Nhị Hoàng tử, nhỏ giọng dặn dò nhũ mẫu vài câu rồi đi ra ngoài. Đi đến chính điện ngồi xuống tháp, Thục phi cười nhạt nói: "Vị ở Cảnh Nhân cung kia rốt cuộc đã chẩn đoán chính xác là có tin vui?"
"Vâng," Y Liên rót cho Thục phi chén trà: "Là Thành thái y Thành Lục Vị của Thái Y viện bắt mạch."
"Nàng ta muốn dính phúc khí của Hi Hiền phi và Phùng Tiệp dư," Thục phi nâng chén trà lên nhấp vài ngụm: "Đáng tiếc, nàng ta chắc chắn là người không có phúc khí."
"Nói đến Hoàng hậu nương nương cũng là gấp đến đầu óc mê muội, lại vẫn tin tưởng Lệ Phi," Y Liên thật sự không biết Hoàng hậu nghĩ thế nào.
"Nàng ta không phải gấp đến đầu óc mê muội, nàng ta bị Tam Hoàng tử kích thích," Thục phi buông cái chén trong tay: "Nàng ta là Hoàng hậu, có thể trơ mắt nhìn Hoàng thượng thích con của một phi tử sao? Huống hồ nếu như nhà mẹ đẻ Hi Hiền phi Thẩm thị nhất tộc trở lại Dụ Môn quan, hừ, vậy đến lúc đó nhà mẹ đẻ của Hoàng hậu, Trung Dũng hầu phủ cũng chỉ là một câu chuyện cười."
Thẩm gia không phải là Trung Dũng hầu phủ, không nhắc đến tam đại đích trưởng tôn của Thẩm gia, chỉ nói Thẩm Triết Húc kia cũng đủ để Trung Dũng hầu phủ gặp khó, hiện tại Hi Hiền phi sinh Tam Hoàng tử, Thẩm gia không có chuẩn bị, quỷ cũng không tin, hơn nữa Thẩm Lâm vẫn còn sống.
"Hoàng hậu vẫn luôn là người lòng dạ hẹp hòi," Y Liên có chút hả hê nói: "Trước kia nương nương nuôi Đại Hoàng tử, Hoàng hậu vẫn luôn chèn ép nương nương. Bây giờ Hi Hiền phi còn mạnh hơn nương nương lúc trước, cũng không biết buổi tối Hoàng hậu ngủ có ngon không?"
"Ngủ không yên càng tốt, nàng ta tự hại chính mình, cũng đỡ phải bẩn tay bổn cung," Thục phi thở dài: "Tình hình bên Túc Chiêu viện thế nào?"
"Nhắc đến Túc Chiêu viện, chắc là hai năm qua nhiều biến cố, nàng ta coi như là người từng trải, hiện tại trên người nào có sự bừa bãi trước kia, cả người đều an tĩnh quy cũ không ít," Y Liên vẫn có chút bội phục Túc Chiêu viện.
"Hừ, mong chỉ là thay đổi tính tình," Thục phi nghĩ đến cảm giác kỳ lạ mỗi lần nhìn thấy Túc Chiêu viện dạo gần đây, không nhịn được nhíu mày: "Mà không phải là đổi người."
"Nương nương, người nói gì ạ?" Y Liên không nghe rõ.
"Không có gì, ngươi cho người trông chừng Túc Chiêu viện," Thục phi vẫn cảm thấy vị Túc Chiêu viện trong cung này luôn cho nàng một cảm giác quen thuộc, loại quen thuộc này không đến từ Diệp Thường Mân.
"Vâng."
Trong cung Thúy Vi, hôm nay tâm tình của Lệ Phi vô cùng tốt, nàng ngồi trên tháp, nụ cười trên mất chưa từng mất đi: "Chỉ mong Hoàng hậu ngu ngốc kia lần này có thể kiên cường một hồi."
"Nương nương, những chuyện kia người cũng không cần lo lắng, nữ nhân có con sẽ thay đổi, Hoàng hậu nương nương cũng vậy, sẽ trở nên càng ngày càng có dã tâm, càng lúc càng không biết thỏa mãn," Thường ma ma sống ở nội viện hậu trạch lâu như vậy, sau lại theo Lệ Phi vào cung, đã sớm hiểu dã tâm của nữ nhân.
"Bổn cung gấp không chờ được muốn nhìn vở kịch giữa Chiêu Dương cung và Cảnh Nhân cung," Lệ Phi đầy hưng phấn nói: "Ma ma, ngươi nói lúc Thẩm thị mất con, đau lòng khóc lóc thảm thiết, sẽ còn dáng vẻ thản nhiên bình tĩnh như vậy không?"
Có đôi lúc Thường ma ma thật sự cảm thấy Lệ Phi và Hi Hiền phi chính là kẻ địch trời sinh, hai người thật ra không có dính dáng gì, nhưng lại trở thành không chết không ngừng như hiện tại: "Nương nương tới giờ uống thuốc rồi."
"Bưng tới đi," Lệ Phi nhìn hai tay của mình: "Hôm nay tâm tình bổn cung tốt, chờ uống thuốc xong, ngươi đỡ bổn cung đi dạo trong vườn một lát."
Trong điện Càn Nguyên, mặt Cảnh đế hơi đen đi: "Ngươi nói Dung ma ma bên cạnh Hoàng hậu đến báo tin vui cho trẫm?"
Thắt lưng Lộ công công khom thành vòng cung, giống cây cung bị kéo căng. Hoàng thượng vất vả muốn quên đi chuyện ở cung Cảnh Nhân, lúc này Hoàng hậu tìm chết, còn phái người đến báo hỉ với Hoàng thượng, nàng là sợ Hoàng thượng không nhớ ra chuyện kia sao: "Vâng, Dung ma ma còn chờ ngoài cửa điện."
Cảnh đế cong miệng cười: "Ngươi đi trả lời Dung ma ma, bảo là trẫm nói, chúc Hoàng hậu một sáng có con."
"Vâng," lòng Lộ công công kêu khổ, lúc trước ai có thể ngờ Hoàng hậu dám hạ thuốc trong canh của Hoàng thượng. Bởi vì chuyện này, hắn suýt chút nữa bị Hoàng thượng chém, nếu không phải nhiều năm nay hắn vất vả công lao lớn, Hoàng thượng chắc chắn sẽ thẳng tay chém hắn, để tế tôn nghiêm của Hoàng thượng. Hiện giờ Hoàng hậu mới yên tĩnh được mấy ngày, cho rằng có thai, là Hoàng thượng có thể tha thứ cho chuyện nàng làm lúc trước ư? Thật đúng là uổng cho nàng làm Hoàng hậu nhiều năm như vậy, nàng không biết Hoàng thượng thích nhất là mang thù sao?
Ngoài cửa điện, Dung ma ma cười cười, thấy Lộ công công bên người Hoàng thượng đi ra, bèn tiến lên đón: "Công công, bây giờ nô tỳ có thể đi vào gặp Hoàng thượng không?"
Lộ công công không hề kiêng kị liếc mắt ngay trước mặt Dung ma ma: "Hoàng thượng nói, chúc Hoàng hậu một sáng có con," nói xong hắn ngay cả đút lót cũng không thèm, đi thẳng về điện Càn Nguyên, để lại Dung ma ma với gương mặt kinh ngạc: "Ấy... Công công... Lộ công công..."
"Đi rồi?" Cảnh đế cầm tấu chương lên hỏi.
"Bẩm Hoàng thượng, bà ta đi rồi," Lộ công công cẩn thận dè dặt trả lời.
"Chờ đi, chờ sau khi được ba tháng, trẫm hi vọng nàng ta còn có thể đắc ý như vậy," trước đây dù Cảnh đế có bất mãn với Hoàng hậu, nhưng cũng không nghĩ đến chuyện phế Hậu. Nhưng hiện tại sau khi trải qua chuyện đêm đó, lần đầu tiên hắn có ý niệm phế Hậu.
Năm đó ngay cả Diệp Thượng Nguyệt hắn cũng chướng mắt, huống chi là Chu thị. Nếu không phải lúc ấy có Chu Quý phi kề sát tiên đế, lại lấy chuyện nhà mẹ đẻ hắn tới lừa hắn, làm sao hắn đồng ý lấy Chu thị làm thê chứ? Qua nhiều năm như vậy, hắn mặc Chu thị, chỉ bởi vì nàng ta không phạm sai lầm gì lớn, trên tay cũng không dính máu. Không ngờ nàng ta lại dám hạ dược hắn, nàng ta thật sự đáng chết.
Lộ công công đứng ở một bên, lén nhìn gương mặt đen sì của Hoàng thượng, tim đập thình thịch, dạo gần đây hắn chắc chắn sẽ bị Hoàng hậu liên lụy, làm sao bây giờ? Hắn hơi nhớ Tam Hoàng tử rồi.
Cung Cảnh Nhân, Dung ma ma xụ mặt, nhìn Thu Đồng quỳ gối trước mặt mình: "Ngươi nha đầu chết tiệt này, còn cãi bướng," bà từ điện Càn Nguyên về, suy nghĩ một hồi, vẫn quyết định về hỏi cho rõ: "Ngươi không nói, ngươi đây là đang hại nương nương, Ngươi có biết không, hôm nay ta đến Càn Nguyên điện báo tin vui cho Hoàng thượng, ngay cả mặt Hoàng thượng cũng không gặp được. Chuyện này còn chưa tính, Lộ công công bên cạnh Hoàng thượng còn không cho ta chút mặt mũi, ngươi còn gạt ta?"
Cuối cùng môi Thu Đồng run rẩy, ngập ngừng nói rõ chuyện đêm hôm đó.
Sau khi nghe xong, Dung ma ma cảm giác đầu mình cũng bắt đầu đau, sớm biết như vậy, bà đã không hỏi: "Ngươi... Ngươi... Ngươi làm ta tức chết."
"Ma ma, nô tỳ không muốn, nô tỳ không có lá gan đó," mấy ngày nay Thu Đồng thấy Hoàng thượng vẫn luôn không bước vào cung Cảnh Nhân thì biết Hoàng thượng đã phát hiện, hơn hai tháng qua nàng ta ngày đêm lo lắng đề phòng, nàng ta khóc lóc nói: "Là nương nương bảo nô tỳ làm, nô tỳ cũng không dám không làm."
"Hoàng hậu nương nương nhất thời u mê, sao ngươi không nhắc nhở người chứ?" Hiện tại cả người Dung ma ma là băng tuyết lạnh lẽo, bà cảm giác hôm nay có thể từ điện Càn Nguyên trở về, đã là ông trời phù hộ.
Buổi sáng từ sau khi thái y đi, Hoàng hậu vẫn luôn ngồi trên giường, tay đặt lên bụng nhỏ, nước mắt rơi không ngừng.
"Nương nương," Dung ma ma dạy dỗ Thu Đồng xong, cuối cùng sắp xếp lại tâm tình, vào tẩm điện của Hoàng hậu: "Nô tỳ đã về rồi."
Hoàng hậu nhìn Dung ma ma, lau lau nước mắt: "Hoàng thượng nói thế nào?"
Dung ma ma cũng không biết trả lời Hoàng hậu thế nào, chần chờ một lúc, cuối cùng thành thật truyền lại lời Hoàng thượng nói: "Hoàng thượng nói chúc người... Chúc người một sớm có con," nói xong bà quỳ hai gối xuống đất, lời này của Hoàng thượng quá giết tâm, đây không phải nói con của Hoàng hậu không có quan hệ gì với hắn sao?
Hoàng hậu nghe vậy, sắc mặt trắng bệch: "Hoàng thượng thật sự nói như vậy?"
"Vâng," Dung ma ma không dám nhìn Hoàng hậu, chỉ có thể cúi thấp đầu.
"Bổn cung chỉ muốn một đứa bé, bổn cung sai sao?" Nước mắt Hoàng hậu vừa lau sạch lại rơi xuống: "Hậu cung nhiều nữ nhân đều có thể có, tại sao bổn cung không thể? Bổn cung là Hoàng hậu, Hoàng hậu của Đại Vũ."
"Nương nương, người đừng đau lòng," trong lòng Dung ma ma cũng không có tư vị gì, Hoàng thượng là vua của một nước, mặc dù thê tử Hoàng hậu này cũng phải thời thời khắc khắc để ý khác biệt quân thần.
Làm quân chủ, Hoàng thượng sao có thể chấp nhận được bị người hạ dược? Huống chi người hạ dược hắn lại là Hoàng hậu, Hoàng thượng không ngay lập tức phế Hậu, có lẽ đã xem như nể mặt tổ tiên Chu gia. Hoàng hậu nếu như là người hiểu chuyện, cứ an phận ở cung Cảnh Nhân, đừng nên có vọng tưởng gì. Hoàng thượng nhất định sẽ không thích đứa nhỏ trong bụng Hoàng hậu.
Hôm nay ngày đẹp, Thẩm Ngọc Quân thấy Tiểu Phì Trùng thức dậy, định bế nó ra ngoài dạo một lát, dù sao từ sau khi Tiểu Phì Trùng sinh ra, mới đi ra ngoài có một lần.
"Tới đây, chúng ta quấn kỹ nào," Thẩm Ngọc Quân bọc Tiểu Phì Trùng trong chăn: "Mẫu phi mang con ra vườn dạo được không?"
Trúc Vũ đứng một bên nhìn, nương nương nhà nàng không cho nàng đụng tay vào, nhưng nàng vẫn quyết định sẽ ôm cái chăn nhỏ đi theo, lỡ bên ngoài nổi gió, cũng sẽ không đông lạnh tiểu chủ tử.
Thẩm Ngọc Quân ôm Tiểu Phì Trùng ra cửa điện, đi thẳng vào vường: "Trời ấm lên không ít, mới mấy ngày mà trong vườn đã thấy chồi non."
"Đúng ạ," Trúc Vân theo sát phía sau chủ tử, để phòng chủ tử không giữ được tiểu chủ tử, nàng sẽ nhanh chóng nhận lấy: "Qua ít ngày nữa, cây đào trong hậu viện sẽ nở hoa rồi."
"Ô... A...," từ khi ra cửa, mắt của Tiểu Phì Trùng luôn xoay chuyển, lúc này còn nể mặt ê a mấy tiếng.
Thẩm Ngọc Quân nghe được thì kinh hỉ, ngoài khóc ra, Tiểu Phì Trùng rất ít khi lên tiếng: "Ồ, hôm nay tâm tình Tiểu Phì Trùng của chúng ta rất tốt nha, nói xong nàng đưa mặt lại gần hôn "chụt" lên mặt Tiểu Phì Trùng một cái: "Cũng không uổng công mẫu phi ta cực cực khổ khổ bế con ra bổ sung kiến thức."
Mới đi một vòng, hai tay Thẩm Ngọc Quân đã mỏi, trán bắt đầu đổ mồ hôi: "Cục thịt nhỏ này thật nặng."
"Nương nương, nô tỳ đến bế," Trúc Vân lo lắng, nàng chỉ sợ chủ tử nhà nàng sơ sẩy buông tay.
"Bổn cung còn có thế bế nó đi một vòng nữa," Thẩm Ngọc Quân ý bảo Trúc Vân lau mồ hôi cho mình: "Ôm Tiểu Phì Trùng đi lại trong vườn một tháng, bổn cung nhất định có thể gầy lại như trước đây."
Trúc Vũ và Trúc Vân nghe xong gương mặt đầy bất lực, hóa ra chủ tử nhà nàng bế tiểu chủ tử đi dạo là vì giảm béo nhanh hơn.
"Ô... ô...," Tiểu Phì Trùng lại gọi hai tiếng.
Thẩm Ngọc Quân nhìn nó: "Có thể để nương nghỉ một lát trước không?"
"Hôm nay sao nàng đột nhiên có lương tâm bế Tiểu Phì Trùng đi dạo trong vườn vậy?” Cảnh đế từ phía sau các nàng đi tới, vươn tay bế Tiểu Phì Trùng bị bọc kín từ trong lòng Thẩm Ngọc Quân.