Phùng Yên Nhiên trở lại cung Lưu Vân, mới vừa nghỉ ngơi khoảng thời gian uống hai chung trà, Lộ công công đã mang thánh chỉ đến.
Tịch Vân vội vội vàng vàng chạy vào phòng: "Tiểu chủ... Tiểu chủ, Lộ công công tới."
Phùng Yên Nhiên đang ngồi trên tháp dọn dẹp kim chỉ: "Ngươi nói Lộ công công bên cạnh Hoàng thượng tới?"
Tịch vân vội vàng gật đầu: "Vâng ạ, đã tới cửa rồi."
Phùng Yên Nhiên hơi cúi đầu, nàng biết Lộ công công đến làm gì, trước kia nàng không có nhiều suy nghĩ với phân vị, bây giờ cho dù nàng có sao chép nhiều kinh Phật hơn nữa cũng không thể thanh tâm quả dục như trước được: "Ta biết rồi, ngươi ra trước, lát nữa ta sẽ đến."
Tịch Vân vừa mới ra nói vài lời hay với Lộ công công, Phùng Yên Nhiên đã theo ra tới.
Lộ công công thấy chính chủ đã ra, lập tức thi lễ với Phùng Yên Nhiên: "Nô tài thỉnh an Phùng Tần tiểu chủ, tiểu chủ cát tường."
"Lộ công công khách khí rồi," Phùng Yên Nhiên hơi nghiêng người: "Hôm nay công công tới đây là Hoàng thượng có gì phân phó sao?"
Lộ công công nghe vậy thì gương mặt trở nên nghiêm túc, trong lòng lại không nhịn được mà khinh bỉ: "Nô tài tới là để tuyên chỉ, xin Phùng Tần tiểu chủ quỳ xuống nhận thánh chỉ," nói xong thì lấy thánh chỉ tiểu thái giám đang cầm, thấy Phùng Tần đã dẫn dắt cung nhân quỳ xuống thì mở miệng tuyên đọc: "Phụng thiên thừa vận, Hoàng đế chiếu viết: "Tần Phùng thị Yên Nhiên, tri thư hiểu lễ, không khinh mạn, tuân theo quy tắc, quản tốt kẻ dưới. Nay tấn phong làm từ tứ phẩm Thục nghi, khâm thử."
Phùng Yên Nhiên nghe Hoàng thượng tấn nàng làm Thục nghi, bỗng chốc kinh ngạc, nhưng rất nhanh đã khôi phục lại tinh thần: "Tần thiếp tạ ơn long ân của Hoàng thượng, Hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế."
Sau khi đỡ Phùng Yên Nhiên đứng dậy, Tịch Vân vội vàng móc một chiếc túi gấm tinh xao đưa tới: "Làm phiền Lộ công công rồi."
Lộ công công cười híp mắt, vô cùng tự nhiên nhận lấy, nhét vào trong ngực, quay mặt về phía Phùng Yên Nhiên nói: "Đa tạ Thục nghi tiểu chủ, Hoàng thượng nói ngài có tin vui, ở chỗ này không thích hợp, nói ngài dời đến Hành Vân các."
Đây là niềm vui bất ngờ, trên mặt Phùng Yên Nhiên vẫn là nụ cười nhạt như trước, nhưng trong lòng đã bắt đầu tính toán: "Làm phiền công công thay ta tạ ơn Hoàng thượng," nói xong lại nháy mắt với Tịch Vân.
Tịch Vân vội vàng móc một túi gấm đưa tới: "Đa tạ Lộ công công ạ."
"Không còn chuyện gì nữa, nô tài trở về Càn Nguyên điện, tiểu chủ xin cứ tự nhiên," Lộ công công cảm thấy Phùng Thục nghi này nhìn đơn thuần thản nhiên, không ngờ cũng xem như là một người chu đáo, nghĩ tới hai chiếc túi trong ngực, hắn liền nhớ tới phụ thân của Phùng Thục nghi, đó cũng là một chủ nhân hào phóng.
"Ta cũng không giữ công công lại nữa, công công đi thong thả," Phùng Yên Nhiên gọi đại thái giám Tiểu Phúc Tử trong cung đến: "Ngươi thay ta tiễn Lộ công công."
Tiễn người ở ngự tiền đi xong, Phùng Yên Nhiên cầm thánh chỉ ngồi trên tháp, nét mặt có chút vui mừng: "Tịch Vân, ngươi nói Hoàng thượng bảo ta dời khỏi Lưu Vân cung là có ý gì?" Lúc trước khi Tiền Lạc Tích mang thai, nàng ta vẫn luôn ở tại trắc điện cung Trọng Hoa.
Tịch Vân bây giờ vô cùng mừng rỡ: "Mặc kệ Hoàng thượng xuất phát từ nguyên nhân gì mà để chúng ta dọn đến Hành Vân các, điều này là chuyện tốt đối với chúng ta, nô tỳ vui đến sắp hỏng rồi." Trước kia nàng vẫn luôn hâm mộ Hi Tu nghi, không phải hâm mộ Hi Tu nghi được sủng ái có phân vị cao, mà là hâm mộ Hi Tu nghi có chỗ của chính mình. Nói một câu khó nghe, ở thiên điện này, có đánh rắm thì chính điện cũng biết, bây giờ thì tốt rồi, cuối cùng các nàng cũng có hang ổ của mình.
"Đúng vậy," dời cung, Phùng Yên Nhiên tất nhiên cũng vui mừng: "Ngươi nói có phải Hoàng thượng có ý định để ta tự nuôi con hay không?" Đây là chuyện nàng vẫn luôn suy nghĩ, theo đạo lý nếu như muốn tấn phân vị cho nàng, nhiều nhất thì cũng giống như Tiền Lạc Tích, tấn hai bậc, không ngờ Hoàng thượng lại tấn thẳng nàng đến từ tứ phẩm, chỉ cách tam phẩm hai bước, quan trọng là còn để nàng dời cung.
Tịch Vân cũng dùng ánh mắt vui mừng nhìn chủ tử nhà nàng: "Nô tỳ biết tiểu chủ thông tuệ, Hoàng thượng chắc là có ý này, trước đây Dương Thục nghi mang thai, tấn vị, dời cung, nô tỳ đã cảm thấy Hoàng thượng là muốn cho Dương Thục nghi tự nuôi con của mình, chỉ là không ngờ sau này chính hành động của nàng ta đã làm cho phúc khí vốn rất tốt của mình rơi vào tình trạng hiện giờ. Tiểu chủ, nô tỳ nói câu vượt quá bổn phận, Dương Thục nghi chính là tấm gương, tiểu chủ cần phải hiểu rõ mới được."
Phùng Yên Nhiên ngẩng đầu cười nhìn Tịch Vân, vươn tay cầm tay nàng đặt tay mình: "Tịch Vân, có ngươi thật tốt, ta thật sự cảm ơn tổ mẫu đã đưa ngươi đến bên cạnh ta, nhưng mà... nhưng mà lại khổ cho ngươi." Nếu như không phải vì theo nàng tiến cung, hẳn là tổ mẫu sẽ tìm cho Tịch Vân một người trong sạch, rốt cuộc là nàng làm hại Tịch Vân.
"Tiểu chủ nói gì vậy," mắt Tịch Vân ửng hồng: "Nô tỳ có thể ở cùng người là phúc khí của nô tỳ, có điều bây giờ chúng ta cần phải nhanh chóng thu dọn, dời đến Hành Vân các, người tấn vị, lại muốn dời cung, hẳn là chính điện sẽ không vui đâu."
Phùng Yên Nhiên thở dài: "Đúng vậy, một khi ta dời cung, những tính toán trước đây của nàng ta cơ bản là không được, có thể vui mới là lạ, nhưng ta cũng không phải sống vì nàng ta, nàng ta không vui, ta cũng không có cách nào."
Chính điện vừa nhận được tin tức, Lục Chiêu nghi lập tức vung tay đập nát bình hoa thanh ngọc trên giá sách trong thư phòng nhỏ: "Hoàng thượng đây là có ý gì, không tin bổn cung sao?"
Thanh Y nhìn mảnh vỡ trên đất: "Nương nương không cần buồn bực, có lẽ Hoàng thượng chỉ cảm thấy Lưu Vân cung có thêm một đứa bé nữa có hơi chật chội, mới để cho Phùng Tần, không... Phùng Thục nghi dời cung."
Lục Chiêu nghi hít sâu một hơi: "Hoàng thượng ra tay, vẫn luôn nhanh, ác, chuẩn, trước đây bổn cung có đắc ý bao nhiêu, như vậy hiện giờ mặt bổn cung lại đau rát bấy nhiêu. Lâu rồi không có cảm giác như vậy, bổn cung cũng sắp quên tính nết của Hoàng thượng, lần này là bổn cung sơ suất."
Thanh Y nghĩ tới thủ đoạn của Hoàng thượng, trong lòng không nhịn được mà hơi run rẩy. Lục Chiêu nghi là tiên đế ban cho Hoàng thượng, khi Hoàng thượng còn là Hoàng tử, Lục Chiêu nghi đã từng lén đổ canh tránh thai Hoàng thượng cho nàng uống. Hậu quả có thể nghĩ ra, Hoàng thượng biết được, thẳng thừng bảo Lộ công công bưng tới một chén canh tuyệt tử, chính là đổ cho Lục Chiêu nghi uống, ký ức đêm hôm đó đến tận hôm nay vẫn còn mới mẻ với Thanh Y, mỗi khi nhớ tới, lòng bàn chân cũng phát lạnh: "Nương nương, Phùng Thục nghi lại là tấn vị dời cung, chúng ta có phải nên tặng vài thứ xuống không ạ?"
Lục Chiêu nghi cười lạnh một tiếng: "Đúng là cùng phải tặng vài thứ, dù sao xuất thân của nàng ta tôn quý hơn bổn cung nhiều, ai có thể đảm bảo sau này nàng ta không có ngày nổi danh?"
Nói đến xuất thân, Thanh Y không dám lên tiếng nữa, đây là kiêng kỵ của nương nương nhà nàng, có đôi khi nàng cũng cảm thấy Hoàng thượng coi như đã hậu đãi chủ tử nhà nàng, dù sao nếu bàn về xuất thân, nương nương nhà nàng đúng là không thể lấy ra được.
"Ngươi đi Nội Vụ phủ một chuyến, nói là Đại Công chúa không cẩn thận làm vỡ bình hoa thanh ngọc ở thư phòng, để bọn họ thay cái mới," Lục Chiêu nghi nghĩ đến xuất thân của mình cũng có chút buồn bã, nếu không phải nàng xuất thân nghèo hèn thì cũng không phải chịu đựng nhiều năm như vậy vẫn còn là một Chiêu nghi, ngay cả Thẩm thị mới vừa vào cung hơn một năm cũng đã ngồi ngang hàng với nàng, bảo sao nàng có thể cam tâm?
"Vâng," sau khi nhún người hành lễ, Thanh Y nhanh chóng lui ra.
...
Trong cung Chiêu Dương, khi Phùng Yên Nhiên đi rồi, Thẩm Ngọc Quân lại tiếp tục tản bộ trong vườn, không còn cách nào, ăn hơi nhiều nên cần phải đi lại nhiều một chút, hơn nữa Thành lão thái y và Trúc Vũ cũng bảo nàng vận động nhiều, nghe nói như vậy khi sinh sẽ thuận lợi hơn. Vì chút thuận lợi đó, nàng hầu như là gió thì mặc gió, mưa thì mặc mưa, mỗi ngày đều phải đi một hồi lâu, nàng cũng không muốn có mệnh sinh lại mất mệnh nuôi.
"Nương nương," Thu Cúc chạy tới phúc lễ: "Hoàng thượng tấn Phùng tiểu chủ lên Thục nghi, còn dọn dẹp Hành Vân các, để cho Phùng Thục nghi dọn qua."
Thẩm Ngọc Quân mỉm cười: "Tốt vô cùng, như vậy muội ấy cũng an tâm dưỡng thai," thật ra nàng vẫn luôn có trực giác, nếu không phải vì tổ chế, Hoàng thượng phỏng chừng cũng không thích để đứa bé rời khỏi sinh mẫu, hiện tại xem ra đúng là như vậy.
"Hành Vân các cách Chiêu Dương cung chúng ta một khoảng," Trúc Vân suy nghĩ một lúc: "Như vậy cũng tốt," nếu như sau này chủ tử nhà nàng và Phùng tiểu chủ đều sinh Hoàng tử, vậy hẳn là sẽ không thiếu được tranh chấp, cách xa một chút, mọi người đều có thể giữ lại chút mặt mũi tình cảm.
Trúc Vũ tuy rằng cũng có cùng cách nghĩ như Trúc Vân nhưng vẫn không nhịn được mà trừng mắt với Trúc Vân, đồ ngốc này, sao cái gì cũng dám nói ra khỏi miệng: "Nương nương, nô tỳ lại cùng người đi một lát."
"Ừ," Thẩm Ngọc Quân khẽ gật đầu, tiếp tục chậm rãi đi lại: "Thật ra lo lắng của các ngươi, bổn cung biết, nữ nhân có con, sẽ luôn muốn vì con, vì gia tộc, vì bản thân mà tranh nhiều một chút, bổn cung cũng không ngoại lệ. Con người đều sẽ có lòng riêng, bổn cung cũng có, nếu bổn cung cũng có, vậy thì có lý do gì mà nhất định phải bắt người khác không vụ lợi? Yên lặng xem biến đi, có thể tiếp tục qua lại thân thiết, vậy chúng ta cứ tiếp tục qua lại, không thể, vậy thì tan."
Sau khi nghe xong, Trúc Vũ và Trúc Vân khẽ thở dài, chỉ cần trong lòng chủ tử các nàng thanh tỉnh, vậy các nàng an tâm rồi.
...
Trong điện Càn Nguyên, Cảnh đế xử lý xong chính sự, để Tiểu Lộ Tử bày địa vực đồ lên ngự án, Cảnh đế chắp tay sau lưng nhìn địa vực đồ trên bàn một hồi lâu mới vươn tay cầm bút son, vẽ một vòng tròn trên địa vực đồ, sau lại vẫy thủ hạ tới: "Đây là nơi từ hoàng cung đến núi Vân Sơn phải đi ngang qua, các ngươi tới xem một chút." Hành trình đến núi Từ Vân của hắn tuy nói là đến gặp Thái hậu, nhưng nếu như có thể nhân tiện xử lý một số tên khốn khác, hắn vẫn rất sẵn lòng.
Ám vệ không một tiếng động đi tới bên cạnh ngự án, cúi đầu nhìn chỗ Hoàng thượng đánh dấu. Lộ công công hướng về ám ẩn trợn mắt, rồi cũng vội vã đến gần.
Ngón tay Cảnh đế chỉ mấy cái trên địa vực đồ: "Mấy nơi này, ngươi dẫn người xử lý một chút, lần này nếu bọn chúng không đến thì thôi, nếu đến, trẫm muốn bọn chúng có đến mà không có về."
"Vâng," ám vệ nhìn thoáng qua địa vực rồi, xoay người không thấy bóng dáng.
Lộ công công vừa định nói gì đó, kết quả vừa nghiêng đầu người đã không còn: "Hoàng thượng, lần này nô tài vẫn nên đi theo người ra cung, Thanh Long vệ dù sao cũng là ám vệ của hoàng thất, nô tài không đi theo thì không yên tâm."
Cảnh đế ngẩng đầu nhìn Tiểu Lộ Tử: "Ừ, ngươi đánh xe cũng không tệ, rất vững."
Lộ công công tự cảm thấy mình rất có năng lực, không ngờ trong mắt Hoàng thượng, hắn coi như một xa phu đủ tầm, hắn có thể nói là hắn lại bị Hoàng thượng tổn thương không?
"Hoàng thượng, sau khi nô tài đến Lưu Vân cung tuyên chỉ, đại cung nữ bên cạnh Lục Chiêu nghi lập tức đến Nội Vụ phủ."
Khóe miệng Cảnh đế nhếch lên: "Không nhìn rõ thân phận, trẫm phải gõ một cái, nếu không nàng ta thật sự cho rằng nàng ta là chủ tử."
"Thân thể của Lệ Phi nương nương Thúy Vi cung, thái y nói, vô cùng tan tác, trong vòng một, hai năm chắc là không thể dưỡng tốt lên được," Lộ công công tiếp tục bẩm báo tin tức bên hắn thu được cho Hoàng thượng: "Còn có Huyên Như các, Liễu Thục dung cho nô tài năm ngàn ba trăm lượng, hỏi nô tài muốn ít nha phiến, nhưng nàng nói là chuẩn bị cho mình, nô tài vẫn chưa cho."
"Cho nàng đi," Cảnh đế biết đại khái nàng muốn làm gì, như vậy cũng tốt, coi như bớt việc cho hắn.
"Vậy còn bên Dương Thục nghi," mỗi khi nghĩ đến Dương thị Lộ công công cũng không biết nên mở miệng thế nào, ở trong lòng hắn Dương thị chính là kiểu mẫu của loại đang sống muốn tìm đường chết. Lúc trước Hoàng thượng đã sắp xếp cho nàng ta rất tốt, tự nàng ta lại nhất định phải nghĩ đến những thứ không thể có được, đây là muốn chết. Bây giờ thì hay rồi, người còn sống sờ sờ, nhưng mệnh đã bị người ta định trước.
"Tùy nàng ta, chờ nàng ta sinh con xong, mạng không thuộc về trẫm nữa,"Cảnh đế tự nhận đã hết lòng với Dương thị, chính nàng ta không chịu cố gắng, không trách được hắn.
Bên điện Càn Nguyên đang tính toán, chỗ Thẩm Ngọc Quân lại khá rảnh rỗi. Dũng xong bữa tối, đi bộ, rửa mặt xong, nàng bèn bò lên tháp, nằm dựa vào gối mềm, nghe Trúc Vũ với giọng đầy diễn cảm đọc quyển “Tam Tự Kinh” mà Hoàng thượng mang tới. Hoàng thượng nói nàng phải nghe đủ một trăm lần, đương nhiên Trúc Vũ cũng phải đọc đủ một trăm lần.
Khi Cảnh đế xong việc đến cung Chiêu Dương, thấy chủ tớ các nàng đúng thật là đang thực hiện nhiệm vụ của hắn, cũng không dừng ở bên cửa sổ nữa, nháy mắt với Tiểu Lộ Tử ở phía sau hắn.
Lộ công công vội thẳng người, hắng giọng một cái, ngâm lên: "Hoàng thượng giá lâm."
Thẩm Ngọc Quân vốn đang nhắm mắt vội vàng mở hai mắt ra, vội nàng xuống tháp, lẹt xẹt mang giày, nghênh đón thỉnh an Hoàng thượng: "Thần thiếp thỉnh an Hoàng thượng, Hoàng thượng cát tường."
Cảnh đế vươn một tay ra trước mặt nàng: "Đứng lên đi,"
Thẩm Ngọc Quân cầm tay Hoàng thượng mượn lực đứng dậy: "Hoàng thượng tới kiểm tra sao? Thần thiếp đang dựa theo phân phó của Hoàng thượng mà làm."
Cảnh đế thấy nàng ngẩng gương mặt nhỏ nhắn lên nhìn hắn, trên khuôn mặt nhỏ còn có vẻ đắc ý, hằn bèn rút tay nàng đang bám trên tay phải hắn ra, sau đó hai tay bưng mặt nàng, cau mày nói: "Dạo này có phải nàng mập lên không? Mặt biến lớn rồi."
Khuôn mặt Thẩm Ngọc Quân vốn đang đầy đắc ý bỗng chốc đã không còn: "Hoàng thượng, bây giờ thần thiếp không giống như trước đây."
"Không giống chỗ nào?" Cảnh đế cũng không nhìn nàng mà lướt thẳng qua, ngồi vào tháp. Lộ công công cũng rất có ánh mắt, vội vàng muốn tiến lên cởi giày cho Hoàng thượng.
Kết quả bị Thẩm Ngọc Quân ngăn lại: "Thần thiếp hầu hạ Hoàng thượng," nói rồi ngồi xổm người xuống, cởi giày cho Hoàng thượng.
"Nàng vẫn nên đứng một bên đi," Hoàng thượng không hề có ý định nhấc chân lên: "Dù là nàng hầu hạ trẫm cởi giày, trẫm cũng sẽ không dối gạt lương tâm nói nàng gầy đâu."
Lộ công công thấy Hoàng thượng không để Hi Tu nghi cởi giày cho mình, trong nháy mắt tâm tình rất thoải mái, xem ra vẫn là hắn hầu hạ chu đáo. Lần này cũng không cần Hoàng thượng đưa mắt ra hiệu, bèn tung ta tung tăng đến hầu hạ Hoàng thượng nằm lên tháp.
Thẩm Ngọc Quân thấy Hoàng thượng chiếm vị trí của mình, nàng là người thông minh, không cần cung nhân hầu hạ, cũng không cần Hoàng thượng kêu, tự bản thân lên tháp, tiến đến gần Hoàng thượng, đầu cũng theo thói quen mà cọ cọ vào lồng ngực Cảnh đế, sau đó tìm vị trí thoải mái nhất để nằm. Hai người cứ như vậy mà lặng yên nằm gần nhau, cung nhân hầu hạ bên cạnh cũng biết thời thế mà lui ra ngoài.
Qua khoảng chừng thời gian uống xong hai chung trà, Cảnh đế đột nhiên lên tiếng: "Mấy ngày nữa trẫm phải đến núi Từ Vân một chuyến."
Thẩm Ngọc Quân mở mắt, chớp chớp: "Vậy trên đường đi Hoàng thượng phải chú ý an toàn." Núi Từ Vân, Thái hậu ở trong Từ Ân tự trên núi Từ Vân, Hoàng thượng đi đến đó nhất định có liên quan đến Thái hậu, đây không phải là chuyện nàng có thể hỏi.
"Nàng ở trong cung nếu không có chuyện gì tốt nhất là đợi ở Chiêu Dương cung," Cảnh đế nhắm mắt lại, nói với Thẩm Ngọc Quân: "Nếu như có chuyện, nàng có thể đi tìm Đức phi," nói đến đây, Cảnh đế mở đôi mắt phượng: "Người trong Chiêu Dương cung, chính nàng đã soát một lần, trẫm cũng giúp nàng xem qua, coi như sạch sẽ."
"Hoàng thượng," Thẩm Ngọc Quân nghe Cảnh đế nói có chút không đúng, nàng ngẩng đầu lên nhìn Cảnh đế: "Người là đang lo lắng cho thần thiếp, hay là lo lắng cho chính người?"
Cảnh đế nhìn lại nàng, trên mặt không có biểu cảm gì, chỉ là ánh mắt có chút chuyên chú, cứ như vậy mà nhìn nàng, cũng không lên tiếng.
Thẩm Ngọc Quân thấy Hoàng thượng nhìn nàng như vậy, khuôn mặt cũng hơi nóng lên, có điều bây giờ không phải là lúc chú ý đến chuyện này: "Nếu Hoàng thượng lo lắng cho thần thiếp, vậy thì xin Hoàng thượng tin tưởng thần thiếp, thấp thiếp sẽ bảo vệ tốt bản thân và đứa bé trong bụng, nếu như Hoàng thượng lo lắng cho chính mình, vậy thần thiếp mong Hoàng thượng đừng nghĩ đến mấy việc linh tinh, toàn tâm toàn lực bảo vệ bản thân cho tốt."
Cảnh đế nghe Thẩm Ngọc Quân nói xong, khẽ mỉm cười một cái, đưa tay ôm nàng vào lại lồng ngực mình: "Nàng đang lo lắng cho trẫm à?"
"Thần thiếp là đang lo lắng cho Hoàng thượng, nhưng thần thiếp biết Hoàng thượng nhất định sẽ bình an suôn sẻ," Thẩm Ngọc Quân nói với giọng buồn rầu.
Cảnh đế cọ cọ cằm mình lên đỉnh đầu Thẩm Ngọc Quân: "Thời gian này trẫm không muốn lại chuẩn bị đại phong lục cung."
Thẩm Ngọc Quân vốn còn đang không hiểu Hoàng thượng nói gì, nhất thời không nói gì, đến khi nghe Hoàng thượng bật cười, nàng mới nhớ đến chuyện lần trước, lúc này mặt cũng không cần Hoàng thượng nhìn chằm chằm, bản thân nghĩ đến chuyện lần đó, mặt bắt đầu ửng đỏ, không khỏi hờn dỗi nói: "Hoàng thượng, thần thiếp là quan tâm người, sao người lại có thể cho rằng thần thiếp dụng tâm kín đáo chứ, rõ ràng đây là tình cảm chân thành của thần thiếp."
Cảnh đế xoay người tránh cái bụng của nàng, hai tay giữ mặt nàng, thấy mặt nàng đỏ bừng, môi thơm hồng vểnh lên, không nhịn được mà hôn xuống.
Hôm sau lúc Thẩm Ngọc Quân tỉnh dậy, sờ sờ bị trí bên cạnh, đã hơi lạnh, xem ra Hoàng thượng đã đi được một lúc.
Lúc này Trúc Vũ nghe trong phòng có tiếng động thì đi vào: "Nương nương, người thức rồi."
Hiện giờ trong cung có phòng bếp nhỏ, Thẩm Ngọc Quân muốn ăn cái gì cũng không cần xem giờ, trước khi đi cung Cảnh Nhân thỉnh an, nàng sẽ dùng một chén cháo táo đỏ.
Khi nàng đến cung Cảnh Nhân, Phùng Yên Nhiên đã đến, hai người nhìn nhau cười, cũng không có quá nhiều trao đổi, dù sao đây cũng là cung Cảnh Nhân.
Hoàng hậu vẫn đến vào giờ thìn như thường ngày, vừa ngồi xuống tiếp nhận thỉnh an của các phi tần xong đã nhìn về phía Phùng Yên Nhiên. Phùng Yên Nhiên thấy Hoàng hậu nhìn mình, nàng vội vàng đứng dậy tiến lên vài bước: "Tần thiếp thỉnh an Hoàng hậu nương nương, Hoàng hậu nương nương thiên tuế kim an."
Hoàng hậu nhìn Phùng Yên Nhiên lại nhớ đến chuyện của nàng và Tiền Lạc Tích trước đây, không ngờ nàng lại có phúc khí, Tiền thị đã phế, nàng sửa đổi tính tình, lại an ổn mang thai hoàng tử: "Mau đứng lên, trước đây Lục Chiêu nghi nói ngươi ăn gì nôn đó, bổn cung vốn còn đang lo lắng, hôm nay thấy khí sắc của ngươi không tệ lắm, vậy bổn cung cũng an tâm."
"Tần thiếp tạ ơn nương nương nhớ đến, tần thiếp đã khá hơn rất nhiều," Phùng Yên Nhiên lại hành lễ với Hoàng hậu.
"Vậy là tốt rồi," Hoàng hậu mỉm cười nhìn Phùng Yên Nhiên: "Trước đây Lệ Phi và Hi Tu nghi mang hoàng tự, bổn cung đều cho phép các nàng chờ an ổn rồi hãy đến thỉnh an bổn cung, bây giờ đến ngươi, bổn cung cũng không bất công, vẫn giống như vậy, tạm thời miễn ngươi thỉnh an, ngươi dưỡng thân thể cho tốt, bình an sinh hoàng tự là được rồi."
Phùng Yên Nhiên không từ chối, lập tức cảm tạ ân điển của Hoàng hậu, lui về vị trí của mình rồi ngồi xuống.
Hoàng hậu thấy Phùng Yên Nhiên ngồi xuống mới nói với các phi tần đang ngồi bên dưới: "Các ngươi cũng đừng trách bổn cung bất công, hôm nay bổn cung để lời nói ở đây, sau này các ngươi ai mang thai hoàng tự đều có thể không cần đến thỉnh an bổn cung," nàng cũng là bị tôn thất bức cho không còn cách nào, hơn nữa dưới gối Hoàng thượng chỉ có một con trai, còn nuôi ở chỗ của Thục phi, bảo nàng sao có thể an tâm được?
"Nếu để thần thiếp nói, vẫn là Hi Tu nghi có phúc khí, chẳng những có con của chính mình, ngay cả tỷ muội thân cận của Hi Tu nghi cũng dính phúc phí của nàng, mang thai hoàng tự," Diệp Tu nghi nhìn Thẩm Ngọc Quân ngồi trên mình, cười nói: "Loại phúc khí này đúng là khiến cho người khác hâm mộ."
"Nếu nói thần thiếp mang thai hoàng tự là có phúc khí, vậy thần thiếp cũng mặt dày mà nhận," Thẩm Ngọc Quân mỉm cười nói: "Nhưng nói Phùng Thục nghi có thai là dính phúc khí của thần thiếp, vậy thì thần thiếp cũng không dám mạo nhận, dù sao thì thời gian tiếp xúc của Diệp Tu nghi và thần thiếp nhiều hơn một chút."
"Ngươi..." Diệp Tu nghi vốn chỉ bởi vì Thẩm Ngọc Quân đã mang thai lại còn bá chiếm Hoàng thượng, trong lòng không thoải mái, muốn đâm chọc nàng vài câu, không ngờ Thẩm thị này lại quật ngược lại: "Rốt cuộc là có con, đủ tự tin."
"Nếu hâm mộ người khác có phúc khí, vậy ngươi ít nói nhảm một chút, dính nhiều phúc khí của người ta, nói không chừng lúc ông trời ngủ gật, cũng cho ngươi mang một cái," Đức phi liếc Diệp Tu nghi một cái.
Rốt cuộc Diệp Tu nghi không dám cãi lại Đức phi, chỉ có thể nén giận, ngồi yên không lên tiếng.
"Nhưng Hoàng hậu nương nương, ngài cũng nên khuyên Hoàng thượng," Diệp Tu nghi vừa dừng, Thiến Quý cơ lại tiếp lời: "Hoàng thượng có ưa thích Hi Tu nghi chăng nữa, nhưng Hi Tu nghi dù sao cũng có hoàng tự, vẫn nên chú ý một chút. Hi Tu nghi tỷ tỷ cũng có thể khuyên Hoàng thượng nhiều hơn, lấy hoàng tự làm trọng."
Hoàng hậu tuy trên mặt còn mang nụ cười nhưng trong lòng thì đang mắng Thiến Quý cơ không có đầu óc: "Thiến Quý cơ nói có lý," chỉ một câu như vậy, những chuyện khác, Hoàng hậu không muốn nhiều lời.
Thẩm Ngọc Quân khẽ mỉm cười, nhìn Thiến Quý cơ nói: "Đa tạ Thiến Quý cơ quan tâm, lần sau Hoàng thượng lại đến Chiêu Dương cung, bổn cung sẽ thay ngươi truyền đạt ý của ngươi đến Hoàng thượng, như vậy Hoàng thượng sẽ hiểu được dụng tâm của Thiến Quý cơ." Đứng nói chuyện không đau eo, sao nàng ta không tự mình khuyên đi? Hơn nữa Hoàng thượng đến cung Chiêu Dương của nàng, nàng là bị ngu hay điên rồi mới khuyên Hoàng thượng rời đi.
Thiến Quý cơ bị quật lại, còn muốn nói gì đó, nhưng bị Đức phi trừng lại: "Bản thân không có bản lĩnh, cũng dừng ở Cảnh Nhân cung mất mặt xấu hổ."
Hoàng hậu thấy cũng không còn sớm: "Không có chuyện gì nữa thì tan đi."
Hai ngày sau Phùng Yên Nhiên dọn vào Hành Vân các, tiếp đó Cảnh đế rời kinh thành, đi thẳng đến núi Từ Vân. Từ sau khi Cảnh đế rời khỏi hoàng cung, Thẩm Ngọc Quân bèn báo giả bệnh với Hoàng hậu, không ra khỏi cung Chiêu Dương nửa bước. Đây là lo lắng về Lệ Phi đang nằm trên giường, dù sao chỉ khi Hoàng thượng không ở trong cung, nàng ta mới dám xuống tay.