"Tiểu chủ." Trúc Vân bước nhanh vào phòng: "Cát Tường bên người Tiền Uyển nghi đến."
Thẩm Ngọc Quân nghe vậy buông sách xuống, nhìn Trúc Vân, nhíu mày: "Sao nàng ta lại tới đây, tiểu chủ của nàng ta có chuyện gì sao?"
"Bẩm tiểu chủ, Cát Tường nói Tiền Uyển nghi muốn gặp người," Trúc Vân có chút không vui, chuyện lần trước Tiền Uyển nghi gây ra ở Thiêm Hi lâu, bây giờ nghĩ lại nàng còn phát lạnh. Tiền Uyển nghi kia là người điên, ai dính vào đều không được yên.
Qua chuyện lần trước ở Thiêm Hi lâu, Thẩm Ngọc Quân cho rằng giữa nàng và Tiền Lạc Tích không còn chuyện gì để nói, nàng cầm quyển du ký lên chuẩn bị xem tiếp: "Nói thân thể ta không khỏe, hôm nào tốt hơn sẽ đến thâm tiểu chủ của nàng ta."
"Vâng." Trúc Vân nghĩ đúng là nên như vậy, có một số người không cần phải để ý đến.
Có điều Thẩm Ngọc Quân không muốn đi, Tiền Lạc Tích cũng không phải người dễ lừa, trước khi Cát Tường đến cung Chiêu Dương đã dặn nàng ta trước.
Thẩm Ngọc Quân vốn đang xem du ký rất thích thú, Tiền Lạc Tích vừa xuất hiện thì xem không vào nữa, đành buông xuống. Vậy mà mới vừa thả sách, Trúc Vân lại quay vào.
"Đuổi đi chưa?" Thẩm Ngọc Quân bưng ly sữa bò lên chuẩn bị uống.
"Vẫn chưa ạ." Trúc Vân lắc đầu: "Cát Tường nói, chủ tử nàng ta đã dặn, nếu như người không đi, thì nói với người Lạc Mai hương, nói là người sẽ hiểu."
Thẩm Ngọc Quân nghe ba chữ "Lạc Mai hương" thì tay cầm ly đột nhiên ngừng lại, nàng cũng xong uống mà buông ly xuống: "Tiền Lạc Tích nói là Lạc Mai hương?"
"Vâng."
Tất nhiên Thẩm Ngọc Quân biết Lạc Mai hương là gì, đó là thứ lúc trước Hoàng hậu thưởng cho nàng, sau đó Tiền Lạc Tích tấn vị, nàng lại chuyển giao qua cho Tiền Lạc Tích. Phải nói là trước đây Thẩm Ngọc Quân không quan tâm gì đến hương liệu, vì bản thân nàng cũng không thích. Nhưng trải qua chuyện ở Thiêm Hi lâu và túy tâm hoa, hiện giờ nàng đặc biệt nhạy cảm với hương liệu: "Trúc Vũ, Trúc Vân, các ngươi theo ta đến Trọng Hoa cung một chuyến."
"Tiểu chủ, người không thể đi được." Trúc Vân thật sự cảm thấy Tiền Uyển nghi là một con người nguy hiểm, thấy ai là cắn người đó, sao chủ tử nhà nàng lại tự dâng tới cửa chứ?
Thẩm Ngọc Quân thì đã xuống giường, vẫy Đông Mai đến xử lý y phục và trang sức cho nàng: "Có một số việc, dù tránh cũng tránh không khỏi, bao giờ cũng cần phải biết rõ ràng." Thật ra Thẩm Ngọc Quân cũng tò mò tại sao Tiền Lạc Tích lại biến thành hình dạng như ngày hôm nay, nếu nàng ta đã nhắc đến Lạc Mai hương, vậy nàng đi thăm dò thì có sao?
Trong điện Càn Nguyên, Cảnh đế nghe nam tử áo đen bẩm báo lại một số hành động của phu thê Hoài Nam vương, không nhịn được mà nở nụ cười: "Cuối cùng hắn đã không kiềm chế được, quyết định không chờ đợi nữa. Cho nội ứng bên Hoài Nam bắt đầu ra tay đi, mặt khác ra lệnh cho Diệp Quý tần giải quyết dứt điểm Diệp Thượng Nguyệt."
"Vâng." Nói xong thì không còn bóng người nữa.
Lộ công công đứng bên cạnh đã đợi rất lâu, khi thấy người này đi rồi mới chầm chậm đi đến giữa điện: "Hoàng thượng, nô tài cũng có chuyện cần bẩm báo."
"Ngươi nói đi," Ngay cả đầu Cảnh đế cũng không ngẩng lên chứ đừng nói là cho một ánh mắt.
Lộ công công thấy Hoàng thượng không quan tâm như vậy, khẽ thở dài, trong lòng nghĩ không trách Hoàng thượng được, chỉ trách cái hậu cung do hắn quản, cứ hở chút là náo loạn chẳng ra hình dáng gì: "Hôm nay Lệ Phi nương nương uống thuốc rồi."
Cảnh đế nghe vậy, nhíu mày nói: "Ngươi nhận của Lệ Phi bao nhiêu bạc?"
Lộ công công cảm thấy đức hạnh của hắn bị bôi nhọ, hắn là người chỉ nhìn bạc không nhìn người sao: "Hoàng thượng, người đây là đổ oan cho nô tài, nô tài luôn trung thành và tận tâm với người..."
"Được rồi," Cảnh đế cảm thấy Tiểu Lộ Tử thật sự quá ồn: "Rốt cuộc là Lệ Phi làm sao? Khiến cho ngươi để ý như vậy."
"Hôm nay Lệ Phi nương nương mở cái họ nhỏ bằng gỗ tử đàn kia ra," Lộ công công nghĩ nếu như không phải hôm nay Lệ Phi lại mở rương, hắn mới lười nhắc tới nàng ta trước mặt Hoàng thượng.
Lần này ngược lại Cảnh đế đã ngẩng đầu lên: "Tự nàng ta uống, hay là chuẩn bị cho ai?"
"Bẩm Hoàng thượng, người bên dưới truyền tin nói là Lệ Phi tự uống." Lộ công công rất muốn hừ lạnh một tiếng, nhưng nghĩ lại Hoàng thượng còn chưa hừ, hắn vẫn phải tiếp tục nhịn xuống. Nữ nhân này thật là biết chơi, chuyện bảy năm trước còn chưa xong, bây giờ lại làm ác nữa.
"Nàng ta tự mình uống ngược lại cũng tốt," Cảnh đế lại cúi đầu phê tấu chương: "Bên kia lúc nào qua đây mời người?"
"Đoán chừng chắc là qua bữa trưa, dù sao cũng phải đến trước Kính Sự phòng," Lộ công công nghĩ ngay cả thuốc cũng uống rồi, với tính tình của Lệ Phi, nếu hôm nay Hoàng thượng không đi sợ là sẽ không được sống yên. Dù sao ở trong lòng Lệ Phi, Hoàng thượng vẫn còn rất thương yêu nàng ta.
Cảnh đế dừng một chút: "Ngươi nói xem, nếu trẫm không phối hợp với nàng ta, trò này của nàng ta còn có thể diễn tiếp không?"
Lộ công công hoàn toàn không ngờ Hoàng thượng sẽ ra chiêu như thế, vậy e là Lệ Phi sẽ có một lời giải thích hoàn hảo: "Không phải tất cả đều tùy theo tâm trạng của người sao?"
"Thôi, đến giờ thì bảo hạ nhân đốt chút tình hương cho nàng ta, trẫm qua đó một chuyến là được," Cảnh đế cười lạnh một tiếng: "Trẫm cũng rất muốn biết như vậy nàng ta còn có thể mang thai hay không? " Chuyện bảy năm trước, hắn còn chưa tính toán rõ với nàng ta, không ngời khi hắn bận đến sắp quên chuyện đó, nàng ta lại tự mình tìm tới cửa.
Lộ công công thật sự muốn nói với Hoàng thượng một câu: "Người thật sự là đi tìm niềm vui."
"Có điều, so với nàng ta, Đức phi đúng là có hơi ngu xuẩn. Đã bảy năm rồi, vậy mà vẫn không biết được rốt cuộc là năm đó đứa bé xảy ra chuyện gì. Càng khiến người ta buồn cười là, ở trong mắt nàng, Lệ Phi lại là người ngu ngốc." Có đôi lúc khi nghĩ đến Đức phi Cảnh đế không nhịn được mà lắc đầu, khi đó nếu không phải hắn trở về đúng lúc, e là cỏ trên mộ của Đức phi đã cao một đoạn rồi.
"Cũng không thể trách Đức phi nương nương, Lệ Phi nương nương thật sự là rất biết giả vờ." Có đôi lúc Lộ công công cũng thở dài thay cho Đức phi, đã nhiều năm như vậy rồi, không thoát ra được còn chưa tính, lại còn luôn hiểu nhầm Hoàng thượng không cho mình có con nữa.
"Lần này Lệ Phi dùng thuốc kia cũng không phải là chuyện xấu," Cảnh đế ngừng việc trong tay lại: "Trước tiên cứ để nàng ta đắc ý mấy ngày, đến lúc đó tìm cơ hội tiết lộ một chút cho Đức phi, trẫm cũng không tin Đức phi ngu xuẩn đến vậy, không trừng trị được nàng ta."
Hiện tại Lộ công công có chút lo lắng thay cho các phi tần hậu cung, Hoàng thượng đúng thật là nghĩ gì sẽ làm đó. Có điều ngẫm lại, nếu Lệ Phi bị thiệt trong tay của Đức phi nương nương, vậy cũng xem như là nhân quả luân hồi. Hoàng thượng vẫn còn thương tiếc Đức phi, có điều đây cũng là do Đức phi thức thời: "Hoàng thượng, người không sợ Đức phi không chịu nổi sao, dù gì nàng cũng đã tự vây hãm mình bảy năm."
"Đó là do nàng ngu xuẩn," Cảnh đế không hề lưu lại đường sống cho Đức phi: "Nàng và Lệ Phi cùng vào vương phủ, nàng không có con, trẫm cũng để cho nàng làm một trong tứ phi, còn Lệ Phi, đã nhiều năm như vậy, tuy có phong hào nhưng vẫn là Phi vị. Nội tình trong đó, nàng tự cho mình thông minh, sao lại không nghĩ ra? Lần này đại phong lục cung, theo lý nếu Lệ Phi sạch sẽ, sao trẫm còn để cho nàng ta đợi ở Phi vị?"
Lộ công công cũng không biết tiếp lời Hoàng thượng thế nào, đây là chuyện chỉ hiểu mà không thể diễn đạt bằng lời được, đúng là Hoàng thượng đã làm hết sức rồi. Nếu Đức phi có thể nhạy bén giống như Hoàng thượng, nắm bắt được ý tứ Hoàng thượng muốn nhắn nhủ với nàng, thì sẽ không vị vây trong bảy năm như vậy.
Tạm thời không nói đến chuyện trong điện Càn Nguyên, dù sao vẫn chưa có gì chắc chắn.
Lúc Thẩm Ngọc Quân đến cung Trọng Hoa, không ngờ Như Ý bên người Tiền Lạc Tích đã chờ ở cửa.
"Ta đến thỉnh an Đức phi nương nương trước, sau đó sẽ đến thăm tiểu chủ của các ngươi," Thẩm Ngọc Quân thông báo một tiếng, đi lướt qua đến chính điện nơi Đức phi ở.
Như Ý thấy bóng dáng của Hi Quý nghi, mắt hơi đỏ lên, đó mới là dáng vẻ của tiểu chủ nàng nên có.
Thẩm Ngọc Quân tới không đúng lúc, Đức phi vừa mới nghỉ ngơi, Thẩm Ngọc Quân cũng theo đúng lễ tiết, không làm phiền nữa, bèn dẫn Trúc Vũ và Trúc Vân đến Đông trắc điện của cung Trọng Hoa.
Theo thái giám dẫn đường vào Đông trắc điện, vừa bước vào phòng, Thẩm Ngọc Quân đã cảm giác được áp lực, lồng ngực hơi khó chịu. Rõ ràng thời tiết bên ngoài rất tốt, nhưng bên trong phòng đúng là một mảnh âm u. Cửa sổ được treo mành dày nặng, gần như là chặn hết ánh sáng, quan trọng hiện giờ là ban ngày, vậy mà trong phòng lại thắp đèn. Thẩm Ngọc Quân phất tay cho tiểu thái giám lui xuống, đi thẳng vào nội thất.
"Ngươi đã đến rồi," Tiền Lạc Tích đang cúi đầu ngồi ở mép giường, tóc tai bù xù, biết có người đến cũng không ngẩng đầu lên.
Dưới ánh đèn lờ mờ, Thẩm Ngọc Quân nhìn nữ nhân trước mắt, tuy nàng ta cúi đầu không thể nhìn rõ mặt, nhưng từ thân hình mà nói, Tiền Lạc Tích cực kỳ gian khổ: "Ngươi cho người mời ta qua đây, có chuyện gì sao?" Tuy hiện tại Tiền Lạc Tích thật sự chật vật, rất đáng thương, nhưng điều này cũng không thể xóa hết những chuyện nàng ta đã làm trước đây.
Qua mấy nhịp thở, Tiền Lạc Tích ngồi ở mép giường mới từ từ ngẩng đầu lên, nhìn Thẩm Ngọc Quân đứng ở cửa: "Tỷ tỷ, ngươi xem ta còn dáng vẻ lúc vừa mới tiến cung không?" Giọng nói khàn khàn, khô khốc, nghe như nói chuyện rất phí sức.
Mắt Thẩm Ngọc Quân cũng dần thích ứng với ánh đèn lờ mờ trong phòng, khi Tiền Lạc Tích ngẩng đầu, rốt cuộc cũng nhìn thấy dáng vẻ hiện giờ của nàng ta. Tóc dài khô vàng rối tung, có vài sợi rải rác trên gương mặt che một bên mắt nàng ta, con mắt còn lại lộ ra ngoài, vẫn là mắt hồ ly, nhưng không còn long lanh như trước, hiện giờ hơi sưng đỏ, sắc mặt vàng vọt, không có mạch máu. Rõ ràng là mới đôi tám () tuổi xuân, nhìn lại như phụ nhân trung niên.
"Hôm nay ngươi gọi ta đến đây, không phải chỉ là để ta nhìn bộ dạng bây giờ của ngươi đó chứ?" Thẩm Ngọc Quân không muốn vòng vo với Tiền Lạc Tích, lên tiếng hỏi thẳng: "Nói đi, chuyện gì?"
Tiền Lạc Tích làm như không nghe Thẩm Ngọc Quân nói, vẫn ngồi yên không nhúc nhích. Thẩm Ngọc Quân thấy nàng ta như vậy cũng không muốn dây dưa với nàng ta nữa, nàng xoay người chuẩn bị rời đi.
"Đứng lại." Giọng nói trầm thấp, nhưng Thẩm Ngọc Quân vẫn nghe được.
Rốt cuộc Tiền Lạc Tích không còn ngồi nữa, chầm chậm đứng dậy, từng bước nhẹ nhàng đi tới trước mặt Thẩm Ngọc Quân, xua xua tay, ý bảo cung nhân trong phòng đi ra ngoài. Có điều người đi ra đều là người của cung Trọng Hoa, Trúc Vân và Trúc Vũ đứng sau lưng Thẩm Ngọc Quân vẫn không hề động đậy. Tiền Lạc Tích trừng mắt với hai người, thấy hai người không có phản ứng gì, bèn quay đầu về phía Thẩm Ngọc Quân: "Sao, ngươi sợ à? Bảo bọn họ ra ngoài đi."
Thẩm Ngọc Quân nhìn Tiền Lạc Tích gầy gò, cười một tiếng: "Ra ngoài đi." Dáng vẻ không hề sợ hãi, cũng đúng, tuy Thẩm Ngọc Quân không vung đao múa kiếm, nhưng thân thể nàng cũng thuộc dạng khỏe mạnh.
Trong phòng chỉ còn lại hai người bọn họ, Tiền Lạc Tích nhìn chằm chằm vào Thẩm Ngọc Quân nở nụ cười, nụ cười làm cho vết nhăn trên mặt sâu thêm: "Xem ra ngươi không hề chột dạ."
"Chột dạ? Đó là người khác, ta đây thì không," Thẩm Ngọc Quân cũng nhìn lại Tiền Lạc Tích. Có một số người am hiểu nhất chính là được một tấc lại muốn tiến thêm một thước, chỉ cần phát hiện ngươi lui một bước, họ có thể đẩy ngươi đến vách đá. Tiền Lạc Tích chính là loại người như vậy, nhưng nàng cũng không sợ.
"Thấy bộ dạng này của ta, ngươi có hài lòng không?" Tiền Lạc Tích lại đi lên phía trước nửa bước, giống như cho Thẩm Ngọc Quân thấy rõ hơn.
Thẩm Ngọc Quân nghe vậy nở nụ cười: "Ta không hiểu ngươi nói như vậy là có ý gì, sao giống như dáng vẻ hiện tại của ngươi là do ta tạo nên? Lẽ nào ngươi đã quên ngày đó ngươi làm ra chuyện gì ở Thiêm Hi lâu ư?"
"Ồ..." Tiền Lạc Tích cũng cười theo, chỉ là nụ cười của nàng ta chứa sự âm ngoan: "Giả vờ với ta đúng không, hay là chúng ta đến chỗ của Hoàng thượng, Hoàng hậu để tranh luận?"
Thẩm Ngọc Quân nhìn bộ dạng này của nàng ta, cũng sắp tin là thật, có chút bất đắc dĩ lại buồn cười: "Hại ngươi, ngươi có chỗ nào đáng giá để ta ra tay?"
Nàng thật sự không phải coi thường Tiền Lạc Tích, cứ nhìn tình trạng sau khi Tiền Lạc Tích tiến cung, thật sự không cần người khác hại nàng ta. Nàng ta có giá trị lợi dụng hay không chẳng lẽ nàng ta không tự biết sao?
Thẩm Ngọc Quân không nói còn tốt, vừa nói xong thì Tiền Lạc Tích đã không chịu nổi. Đời này nàng ta ghét nhất chính là người khác khinh thường mình, đặc biệt là người khinh thường nàng ta lại là người mà nàng ta chướng mắt, chuyện này bảo sao nàng ta có thể nhịn được?
"A..." Tiền Lạc Tích trừng mắt Thẩm Ngọc Quân, thấy nàng không tránh né, đột nhiên ôm đầu hét lớn một tiếng, sau đó lại buông tay, tiếp tục trừng mắt nhìn Thẩm Ngọc Quân.
"Rầm..." Cánh cửa đang đóng chặt bị mở ra.
"Tiểu chủ." Trúc Vân, Trúc Vũ vọt vào, theo sau là Cát Tường, Như Ý và các cung nhân.
Thẩm Ngọc Quân lắc đầu: "Ta không sao, các ngươi giữ ở bên ngoài là được rồi."
Trong phòng lại chỉ còn hai người. Tiền Lạc Tích cứ như vậy mà trừng mắt nhìn Thẩm Ngọc Quân không nói lời nào. Thẩm Ngọc Quân thấy nàng ta như vậy, bật cười một tiếng: "Ngươi đã không có chuyện gì, vậy ta về đây, chờ ngày nào đó ngươi nghĩ xong thì lại nói với ta." Nàng nói xong thì chuẩn bị xoay người.
"Lạc Mai hương," Tiền Lạc Tích thấy Thẩm Ngọc Quân sắp đi, cuối cùng mở miệng: "Là ngươi cho ta Lạc Mai hương."
Chân mày Thẩm Ngọc Quân nhíu lại: "Ngươi nói Lạc Mai hương sao? Đó đúng là ta đưa cho ngươi, ta nhớ là lúc ngươi mới tấn vị lần đầu tiên, ta đưa quà tặng cho ngươi."
"Ngươi thừa nhân?" Tiền Lạc Tích nắm chặt hay tay, nhìn chằm chằm vào Thẩm Ngọc Quân, không bỏ qua biểu cảm nào trên mặt nàng: "Ngươi thừa nhận."
"Thừa nhận cái gì?" Thẩm Ngọc Quân không hề hoảng loạn, hoàn toàn không có gì gọi là chột dạ do âm mưu bị phơi bày.
Tiền Lạc Tích có hơi kích động, có thể thấy rõ được tơ máu trong mắt: "Ngươi còn giả vờ, Hoàng thượng biết ngươi giả vờ như vậy không? Ngươi, đồ độc phục này, sợ ta được Hoàng thượng ưa thích hơn ngươi, được sủng ái hơn ngươi, ngươi bèn hại ta. Bây giờ người làm được rồi, ngươi vui mừng..."
Thẩm Ngọc Quân nhìn Tiền Lạc Tích ra vẻ ta đây, nghe nàng ta nói năng lộn xộn.
"Ngươi nói Lạc Mai hương có vấn đề?" Tuy rằng nàng hơi nghi ngờ, nhìn nhìn Tiền Lạc Tích trước mắt, nàng không khỏi cảm thấy nàng ta không lừa mình.
Đột nhiên Tiền Lạc Tích ngừng nói, cũng không nhìn chằm chằm vào Thẩm Ngọc Quân, nàng ta xoay người, nhanh chóng đi đến mép giường, cầm một chiếc gối mềm trên giường lên, cho tay vào khe hở, sờ soạng một lúc lâu, cuối cùng lấy ra một miếng hương liệu nhỏ màu đỏ hồng. Tiền Lạc Tích cầm miếng hương liệu kia đưa lên trước mắt nhìn một lát, nở nụ cười: "Ngươi cho rằng ta thật sự là kẻ ngốc sao? Bị ngươi hại cũng không biết."
Thẩm Ngọc Quân nhìn miếng hương liệu trong tay Tiền Lạc Tích, đúng là rất giống với Lạc Mai hương nàng đưa cho nàng ta trước đây, nhưng không biết có phải thật sự là Lạc Mai hương không.
Tiền Lạc Tích lại chậm rãi đi tới trước mặt Thẩm Ngọc Quân, quơ quơ tay cầm hương liệu trước mắt nàng: "Nhìn thấy không, đây là chứng cứ ngươi hại ta. Ngươi thật sự cho rằng ngươi có thể thần không biết quỷ không hay mà hại ta sao? Ngươi nằm mơ đi. Người thông minh vĩnh viễn là người thông minh, Ta phải cầm miếng hương liệu này đi tìm Hoàng thượng làm chủ cho ta. Ngươi hai con của ta và Hoàng thượng, ta muốn Hoàng thượng giết cửu tộc của ngươi."
Trên mặt Tiền Lạc Tích đã không còn vẻ độc ác vừa rồi, bây giờ lại là tràn ngập vui mừng, hai tay nắm vào nhau đặt trước ngực, thấy Thẩm Ngọc Quân không có phản ứng thì vươn đầu tới, nhỏ giọng hỏi: "Ngươi có sợ không, có sợ không? Ha ha..."
"Ngươi đi tìm Hoàng thượng, Hoàng hậu đi," Thẩm Ngọc Quân nhìn dáng vẻ cười điên cuồng của Tiền Lạc Tích: "Có điều ta nhắc ngươi một câu, tốt nhất là ngươi đi tìm Hoàng thượng, vì Lạc Mai hương là do Hoàng hậu ban cho ta."
Tiền Lạc Tích nghe xong, tiếng cười ngưng bặt, nụ cười trên mặt cũng cứng nhắc, dần quay lại nhìn Thẩm Ngọc Quân. một lúc lâu sau mới mở miệng: "Không thể nào, ngươi gạt ta."
Thẩm Ngọc Quân xoay người ra ngoài, đi tới ngồi xuống tháo, nhìn Tiền Lạc Tích đi theo đến: "Ta không lừa ngươi, Lạc Mai hương này đúng là Hoàng hậu thưởng cho ta. Vậy thì sổ sách ở Cảnh Nhân cung sẽ có, chỗ của ta cũng có sổ sách. Thứ này từ khi vào tay ta, ta cũng chưa hề chạm vào."
"Không... Không thể nào," Tiền Lạc Tích nói không tin, nàng ta không tin lời Thẩm Ngọc Quân nói, nhưng trong lòng lại cảm thấy điều Thẩm Ngọc Quân nói hẳn là sự thật: "Ngươi gạt ta có phải không, rốt cuộc là có phải không?"
Thẩm Ngọc Quân nhìn Tiền Lạc Tích, nhìn hồi lâu rồi nói: "Không, ta không gạt ngươi. Ngươi có nhớ, lần đầu ta thừa sủng tấn vị, ngươi tặng ta cái gì không?"
Tiền Lạc Tích nghe xong, sau khi suy nghĩ cẩn thận, không tình nguyện nói: "Hương lộ."
"Đúng vậy," Thẩm Ngọc Quân thở dài: "Là nước hoa hồng. Ta nghĩ ngươi thích hương lộ, vậy hẳn là cũng thích hương liệu, nên ta mới lấy Lạc Mai hương mà Hoàng hậu thưởng cho ta đưa cho ngươi."
"Không thể nào, không thể nào..." Tiền Lạc Tích khóc, hai tay nắm chặt miếng hương liệu kia, từ từ ngồi quỳ trên đất: "Vậy ta đây tính là cái gì... Là cái gì... Là thay ngươi chịu tội sao..."
Thẩm Ngọc Quân cũng hơi thương xót, đã từng là Tiền Lạc Tích xinh đẹp lại có tâm cơ, hiện tại tất cả mọi thứ đều đã bị hủy hoại. Không có gương mặt đẹp, lại giống như ngươi điên. Lạc Mai hương, một chút hương liệu như vậy lại có thể làm hỏng một con người, không biết trước đây khi Hoàng hậu ban nó cho nàng, có biết sự lợi hại của nó hay không?
Thẩm Ngọc Quân chờ Tiền Lạc Tích bình tĩnh mới đứng dậy rời đi, nhưng chỉ vừa đi được hai bước đã nghe Tiền Lạc Tích quỳ trên đất hỏi: "Có phải từ trước tới nay ngươi đều khinh thường ta không?"
Bởi vì Lạc Mai hương nên trong lòng Thẩm Ngọc Quân có chút áy náy. Tuy rằng nguồn gốc không phải do nàng, nhưng Tiền Lạc Tích biến thành dạng người như hôm nay, dù là nàng cố ý hay vô tình, đều không thể phủ nhận nàng cũng ra mấy phần lực.
"Không có." Thẩm Ngọc Quân thành thật trả lời Tiền Lạc Tích: "Nhưng ta cũng không muốn dính dáng gì với ngươi."
"Ngươi luôn là như vậy, vẫn luôn dửng dưng bình tĩnh," Tiền Lạc Tích nở nụ cười, trên mặt còn vươn nước mắt, nhìn có chút bi thương: "Nhưng dù là như vậy, Hoàng thượng vẫn ưa thích ngươi. Ngươi biết trong cung có bao nhiêu nữ nhân hâm mộ ngươi không?"
Thẩm Ngọc Quân chớp mắt, nhìn thẳng về phía trước: "Ta không biết có bao nhiêu nữ nhân hâm mộ ta, ta chỉ biết là cầu mà có, là may mắn của ta; cầu mà không được, là số mệnh của ta."
"Ha ha... Đúng vậy." Tiền Lạc Tích cười thành tiếng, nhìn giống như tự chế giễu mình, tay trái vỗ mạnh vào ngực: "Cầu mà không được, là ta không nhận mệnh, là ta đòi hỏi quá đáng. Từ khi vào hậu cung, tất cả đều thay đổi. Phùng Yên Nhiên thay đổi, ta cũng thay đổi."
Thẩm Ngọc Quân nghe nàng ta nhắc đến Phùng Yên Nhiên thì lên tiếng hỏi: "Ngươi có từng hối hận không?"
Thẩm Ngọc Quân không nói rõ, nhưng Tiền Lạc Tích cũng biết nàng muốn nói gì: "Nếu đã làm, thì hối hận có ích lợi gì. Nói lời thật lòng thì, dù có lần nữa, ta vẫn sẽ làm như vậy, bởi vì từ trước đến nay ta là người lòng tham không đáy. Ngươi cho rằng hôm nay ta gọi ngươi đến đây là vì cái gì?" Nói xong, Tiền Lạc Tích ngẩng đầu nhìn Thẩm Ngọc Quân, cong miệng cười.
Thẩm Ngọc Quân rũ mắt nhìn Tiền Lạc Tích: "Yêu cầu của ngươi, cũng chỉ là yêu cầu của ngươi, ta chưa chắc sẽ cho. Vì từ trước đến nay ta không làm chuyện có lỗi với bản thân."
"Lòng ngươi có áy náy với ta nhỉ?" Vành mắt Tiền Lạc Tích đỏ bừng, nhưng đôi mắt lại tỏa sáng: "Ta biết ngươi nhất định sẽ không dễ chịu, dù sao con của ta cũng là bị ngươi hại chết."
Thẩm Ngọc Quân cũng không phủ nhận: "Đúng là ta áy náy với ngươi."
"Vậy là được rồi," Tiền Lạc Tích bò từ dưới đất dậy, đi tới trước mặt Thẩm Ngọc Quân: "Ngươi nợ ta một mạng."
"Ngươi muốn gì?" Thẩm Ngọc Quân muốn bồi thường cho nàng ta, nếu thứ nàng ta muốn nàng có thể cho, vậy nàng sẽ cho.
"Xùy, không nhìn ra ngươi còn rất sảng khoái." Sau khi cười nhạo một tiếng, Tiền Lạc Tích chậm rãi kề vào lỗ tai Thẩm Ngọc Quân: "Ta muốn ngươi giúp ta ngồi vào Phi vị, cho ta nhi tử đầu tiên của ngươi."
Thẩm Ngọc Quân nghe xong thì hơi nghiêng đầu nhìn Tiền Lạc Tích, sau đó nghiêng đầu qua chỗ khác nở nụ cười: "Ngươi vừa nói ngươi lòng tham không đáy, bây giờ ta tin rồi."
"Ngươi có ý gì?" Tiền Lạc Tích thấy Thẩm Ngọc Quân thay đổi sắc mặt thì có hơi tức giận, đây vốn là Thẩm thị nợ nàng ta.
"Ta cảm thấy yêu cầu này của ngươi ta không thỏa mãn được," Thẩm Ngọc Quân nhíu mày, dường như đang dụng tâm suy nghĩ: "Hay là ngươi tìm Hoàng hậu nương nương hỏi thử xem, dù sao thì Hoàng hậu nương nương có năng lực hơn ta."
"Ngươi không chịu?"
Thẩm Ngọc Quân cũng lười trả lời, cứ như vậy mà đi thẳng.
Tiền Lạc Tích trơ mắt nhìn Thẩm Ngọc Quân rời đi, lại không thể ngăn lại được, chỉ có thể lẩm bẩm trong miệng: "Ngươi sẽ hối hận..."
Thẩm Ngọc Quân không hề muốn ở lại nghe Tiền Lạc Tích lải nhải, nàng dẫn Trúc Vân, Trúc Vũ ra khỏi Đông trắc điện thì gặp Uyển Y.
"Hi Quý nghi cát tường!"
Thẩm Ngọc Quân biết Uyển Y là người bên cạnh Đức phi nương nương: "Đứng lên đi, Đức phi nương nương thức sao rồi?"
"Thưa Hi Quý nghi, nương nương mới thức dậy, nói ngài tới thì bảo nô tỳ đến Đông trắc điện, xem ngài có ở đó hay không."
"Nếu Đức phi nương nương đã tỉnh, vậy ta đến thỉnh an Đức phi nương nương." Thẩm Ngọc Quân là người hiểu quy củ.
"Vậy mời tiểu chủ cùng nô tỳ đi bên này."