Cả buổi tối Hoàng hậu đều đặt lực chú ý lên người Hoàng thượng, vậy nên tất nhiên cũng nhận ra Hoàng thượng liên tục nhìn về một nơi. Hoàng hậu có chút không vui, có phải Thẩm Đức dung này có ý muốn khiến nàng không được thoải mái hay không. Nhìn thì là một người an phận, dù sao cũng không thể lên mặt bàn được, xuất thân từ một gia đình nhỏ, cả người quê mùa, nhưng trước mặt mọi người có thể làm Hoàng thượng chú ý đến vậy.
"Thẩm Đức dung," cuối cùng Hoàng hậu không nhịn được, hôm nay là ngày mười lăm tháng tám, Hoàng thượng chỉ có thể nghỉ ngơi ở Cảnh Nhân cung. Không ai có thể làm trò lẳng lơ, dẫn Hoàng thượng đi.
Thẩm Ngọc Quân đột nhiên nghe có người gọi mình, vô thức đáp lại: "Đây", đến lúc phục hồi lại tinh thần thì lập tức cung kính đứng dậy phúc lễ nói: "Hoàng hậu nương nương thứ tội, tần thiếp nhất thời thất thần."
"Thẩm Dung hoa không cần lo lắng, bổn cung chỉ hiếu kỳ thôi, sao ngươi lại không ăn?"
Thẩm Ngọc Quân nhìn gương mặt giả cười của Hoàng hậu, thái độ lại ôn hòa, trong lòng nàng không khỏi gióng lên hồi chuông cảnh báo: "Hồi Hoàng hậu nương nương, tần thiếp thấy cua lớn như vậy, đang nghĩ nên ăn cái gì trước."
"Thì ra là vậy," khi nói chuyện Hoàng hậu như có như không trộm nhìn vẻ mặt của Hoàng thượng, thấy không có gì thay đổi cũng thở phào nhẹ nhõm: "Vậy ngươi ngồi xuống đi, cua này phải ăn nhân lúc còn nóng, để nguội sẽ hơi tanh."
"Đa tạ Hoàng hậu nương nương chỉ điểm, tần thiếp hiểu ạ." Sau khi ngồi xuống Thẩm Ngọc Quân cũng không xoắn xuýt nữa, tất cả người ở đây đều đang nhìn nàng, nàng không muốn chỉ vì con cua mà dẫn tới phiền toái không cần thiết. Không phải là ăn thôi sao, hơn nữa hiếm khi được ăn một lần, cũng chỉ ăn một con, không sao đâu. Sau đó Thẩm Ngọc Quân không còn áp lực mà bắt đầu ăn.
Khi Thẩm Ngọc Quân từ từ ăn xong con cua kia, mới vừa nhấp một ngụm rượu dương mai [] lại đột nhiên nghe thấy một tràng tiếng trống.
[] Rượu dương mai: rượu làm từ trái thanh mai đỏ.
Tiếng trống phát ra từ đâu nhỉ?
Chỉ thấy giữa sàn nhảy không biết từ lúc nào xuất hiện một chiếc trống lớn, nhưng đó không phải là chuyện chính, trọng điểm là trên trống có một mỹ nhân mặc y phục đỏ che mặt. Nhưng thật sự mà nói, điệu múa trên trống này quả thật không tồi, vừa mới như mũi băng đã bỗng nhiên thành dòng nước nhu hòa, trong cương có nhu, cương nhu kết hợp.
Trang phục múa màu đỏ tươi, theo điệu múa của mỹ nhân trong có vẻ nhanh nhẹn phóng khoáng. Mạng đỏ che mặt mỹ nhân, ngoái đầu nhìn lại cười, càng mang đầy vẻ quyến rũ. Buổi tiệc trung thu này đúng là giống như trong truyền thuyết, đều cùng có một ý nghĩa.
Thẩm Ngọc Quân chăm chú nhìn mỹ nhân y phục đỏ kia, thật sự không có bất ngờ gì, có một số người, không có cơ hội cũng sẽ tìm mọi cách tạo cơ hội cho chính mình.
Tiền Lạc Tích, thật đúng là trăm phương ngàn kế. Lần đầu tiên khi nhìn thấy nữ tử y phục đỏ kia Thẩm Ngọc Quân đã biết là nàng ta, cặp mắt hồ ly kia quả thực rất đặc biệt.
Cung yến tối nay, tất cả người mới đều đến đông đủ. Trước đây nàng đã từng nghĩ, với tính tình của Tiền Lạc Tích, nếu biết Hoàng thượng sẽ tới, làm sao có thể vắng mặt được? Không ngờ...
Thẩm Ngọc Quân giống như vô tình quét mắt, hiệu quả không tệ, xem ra có rất nhiều người tức giận. Ngay cả nụ cười trên môi Hoàng hậu có vẻ không duy trì được nữa.
"Tần thiếp chúc Hoàng thượng thiên thu vạn đại, vạn thọ vô cương!" Giọng nói mềm mại đáng yêu, ngữ điệu khẽ khàng: "Chúc Thái hậu nương nương, Hoàng hậu nương nương thiên tuế kim an!"
"Nhảy múa không tồi, nàng là người mới của năm nay?" Tâm tình của Cảnh đế cũng không tệ lắm.
"Hồi bẩm Hoàng thượng, tần thiếp là Tiền Thường tại của Trọng Hoa cung." Tiền Lạc Tích không hề vì Hoàng thượng không nhớ bản thân mà cảm thấy mất mát, ngược lại cố gắng muốn để từ hôm nay Hoàng thượng có thể nhớ đến mình.
"Thưởng..." Cảnh đế nói xong thì phất tay cho Tiền Lạc Tích lui xuống. Tiền Lạc Tích cũng không dây dưa, cố gắng lưu lại ấn tượng tốt với Hoàng thượng.
Thẩm Ngọc Quân hoàn toàn không có thiện cảm với người có dã tâm bừng bừng như Tiền Lạc Tích. Cũng không phải vì không thích người như vậy, chỉ là một khi con người có dã tâm thì sẽ có nhiều chuyện phiền toái, dính vào ai cũng có thể làm cho người đó đầy mùi tanh.
Đã có người đi trước, cung yến lập tức thay đổi, một đám phi tần hăng như máu gà, đều phải hiến lên một ít tài nghệ. Nhưng Thẩm Ngọc Quân vẫn luôn đứng ngoài cuộc, không hề có ý định tham dự, ngay cả Trúc Vũ đứng hầu hạ phía sau nàng cũng đã hơi nôn nóng. Sao mà chủ tử nhà mình lại cứ ngay ngắn như vậy chứ? Hoàng thượng đã khoảng mười ngày không đến cung của bọn họ rồi.
"Thẩm Đức dung hình như không có hứng thú với chuyện này nhỉ?" Hồ Đức dung ngồi bên cạnh nghiêng người qua cười nói.
"Hồ Đức dung nói đùa rồi, bản thân ta tư chất không tốt, cũng không có chuẩn bị trước, nhất thời thật sự không biết phải biểu diễn cái gì. Để tránh làm trò cười cho người có bản lĩnh thật sự, nên ngồi yên một bên thưởng thức, cũng nhân cơ hội mở rộng tầm mắt." Cả buổi tối Thẩm Ngọc Quân không hề hé răng, chính là sợ nói nhiều lỡ lời.
Hồ Đức dung này cũng giống như vậy, cả tối không có động tĩnh gì, sao bây giờ lại hăng hái như vậy? Song, mặc kệ nàng ta muốn làm gì, dù sao cũng đừng mong kéo nàng xuống nước.
"Nghe nói Thẩm Đức dung, trong ngày điện tuyển, một cây sáo trúc đã làm cho Hoàng thượng vô cùng hài lòng, hôm nay không biết tỷ muội chúng ta có phúc khí được nghe một điệu hay không?" Giọng nói quyến rũ, thực cốt tiêu hồn, không có Tôn Quý tần dường như Thiến Quý cơ càng trở nên tùy ý. Vậy mà vẫn còn nhớ đến Thẩm Ngọc Quân.
"Thiến Quý cơ nói đùa rồi, tần thiếp tài sơ học thiển, không nhận nổi tán thưởng của tỷ tỷ." Thẩm Ngọc Quân đứng dậy phúc lễ nói.
"Thẩm muội muội cần gì phải khiêm tốn như vậy, trong cung có ai không biết muội tài đức vẹn toàn," Diệp Tiệp dư và Thiến Quý cơ giống như cùng hát đôi, ngươi một lời ta một lời, nghiêng đầu sang cười hỏi Cảnh đế: "Hoàng thượng người nói xem Thẩm muội muội có nên thổi một khúc cho các tỷ muội nghe góp vui không ạ?"
"Nếu các tỷ muội có hứng thú cao như thế, vậy tần thiếp cũng không thể làm mọi người mất hứng, không biết Hoàng thượng, Thái hậu, Hoàng hậu và các vị tỷ muội muốn nghe từ khúc nào?" Thẩm Ngọc Quân thấy Diệp Tiệp dư hỏi Cảnh đế cũng nhanh chóng tiếp lời, nếu không thì có thể nàng thật sự không xuống đài được rồi. Rõ ràng là nàng không từ chối, chỉ nói một câu khách sáo, nhưng sao các nàng lại cảm thấy là không nể mặt mình nhỉ?
"Hôm nay là trung thu, vậy thì nên hợp với hoàn cảnh, “Nghê thường vũ y khúc” thì sao?" Lục Chiêu nghi ngồi nửa ngày không lên tiếng đột nhiên đưa ra lời đề nghị.
"’Nghê thường vũ y khúc’ đúng là hợp với hoàn cảnh, có điều một mình tần thiếp khó tránh khỏi đơn điệu, không biết có vị tỷ muội nào có hứng thú đàn một khúc không?" Lúc này mà Thẩm Ngọc Quân còn không biết có người có ý định làm khó mình thì nàng quá ngốc rồi. Nếu bọn họ muốn chơi, nàng cũng không ngại tìm cơ hội để làm người mới lộ mặt. Muốn chơi thì mọi người cùng nhau chơi, ai cũng không sót.
"Nếu Thẩm tỷ tỷ không chê, muội nguyện ý dùng đàn tranh làm bạn," Lỗ Vân Ẩn ngồi hồi lâu mà không tìm được cơ hội ra tay, hiện tại có cơ hội sao lại bỏ qua được, dù sao cơ hội gặp được Hoàng thượng cũng không nhiều lắm.
Thẩm Ngọc Quân cũng không bất ngờ, dù gì đến bây giờ Lỗ Vân Ẩn vẫn chưa được ân sủng, nếu không tìm cơ hội e là không biết đến lúc nào Hoàng thượng mới nhớ đến.
"Muội muội nói gì vậy, muội muội tài cao, mọi người đều biết, có muội tương trợ, ngược lại ta cảm thấy rất an tâm."
"Hai vị tỷ tỷ am hiểu nhạc khí, muội thật sự hâm mộ." Lúc này Liễu Tuệ cũng tiếp lời.
Thẩm Ngọc Quân còn tưởng rằng nàng không vội, xem ra không phải không vội, mà là vội không chờ nổi nhỉ?
"Liễu muội muội đừng khiêm tốn, chất giọng của muội mới là ao ước của chúng ta, không biết muội có thể giúp tỷ một lần, cũng để cho Hoàng thượng, Thái hậu, Hoàng hậu và các tỷ muội tận hứng hay không?"
"Nếu tỷ tỷ không chê, muội đương nhiên sẽ toàn lực ứng phó." Liễu Tuệ lập tức ra quyết định.
Cứ như vậy ngươi tới ta đi, sau cùng Thẩm Ngọc Quân thổi sáo, Lỗ Vân Ẩn đệm nhạc, Liễu Tuệ hát, Dương Thư Hoa múa. Bốn người đều là người mới của năm nay, tuy ít người nhưng không ngờ vậy mà thật sự thể hiện “Nghê thường vũ y khúc” một cách hoàn hảo.
Nhất là Dương Thư Hoa và Liễu Tuệ, một người dáng múa lượn quanh, tiên khí mờ ảo; một người tiếng hát huyền diệu, dư âm còn văng vẳng bên tai. Lỗ Vân Ẩn cũng không phụ danh tiếng tài nữ của mình, tiếng nhạc như châu lay ngọc động, khống chế tuyệt vời. So với ba người họ, con dê đầu đàn Thẩm Ngọc Quân lại không hề chói mắt.
"Tốt... Tốt... Khúc này chỉ trên trời mới có, nhân gian có thể nghe được mấy lần? Không ngờ hôm nay lại có thể thưởng thức một lần. Thưởng..."
Lúc bắt đầu Cảnh đế vốn chỉ muốn nhìn Thẩm Ngọc Quân làm trò cười, dù sao tiểu nữ nhân này hàng ngày nghiêm trang, thỉnh thoảng thấy nàng cau mày khó xử thì tâm tình rất vui sướng. Có điều lần này đúng là thấy rất mạch lạc, không tồi!
"Tạ ơn Hoàng thượng," bốn người cũng vô cùng vui mừng nhận phần thưởng.
Có người vui vẻ, tất nhiên sẽ có người không vui rồi. Đứng mũi chịu sào chính là Lục Chiêu nghi, vốn chỉ muốn để người mới tiến cung như Thẩm Ngọc Quân, tuổi lại nhỏ, phải nhớ thật kỹ, không nên vì được ân mấy lần mà lập tức quên mình là ai. Không ngờ bàn tay này lại tát lên mặt mình.
Tiền Lạc Tích vốn cũng muốn góp một chân, nhưng nghĩ đã múa trên trống rồi, nếu lúc đó lại ra mặt, cảm thấy nổi bật quá sẽ không tốt. Nào biết một chút do dự như vậy đã để cho người khác nổi bật. Nàng nhìn dáng vẻ vô cùng hài lòng của Hoàng thượng, trong lòng vô cùng chua xót.
Yến tiệc trung thu ăn ăn uống uống, nhảy múa ca hát đến cuối giờ tuất rốt cuộc cũng kết thúc. Thẩm Ngọc Quân trở lại Thiêm Hi lâu, toàn thân có cảm giác như gỡ được một tầng gông xiềng, cảm thấy nhẹ nhõm. Cả buổi tối đều trong trạng thái đề phòng cao độ, thật sự quá mệt mỏi rồi.
Sau trung thu, Hoàng thượng không làm hậu cung thất vọng, thay đổi thói quen mười ngày nửa tháng mới đến hậu cung một lần, hiện tại cách mấy ngày sẽ đến. Trước tiên triệu người mới là Dương Thư Hoa và Liễu Tuệ thị tẩm, sau đó các cung luân phiên nhau.
Hiện tại trong hậu cung nếu nói được sủng ái thì vẫn phải kể đến Thục phi, Lệ Phi, tiếp theo là Diệp Tiệp dư, Thẩm Ngọc Quân, Dương Thư Hoa, ngược lại Tiền Lạc Tích vẫn chưa được lâm hạnh. Hiện giờ trong nhóm phi tần mới tiến cung của Thẩm Ngọc Quân chỉ có Tiền Lạc Tích và Phùng Quý nhân là chưa được lâm hạnh. Dường như Hoàng thượng đã quên mất các nàng.