Từ sau khi Mộ Tiêm Vũ xuất ngoại, bọn họ vẫn luôn không có gặp nhau, nguyên nhân là bởi vì Mộ Tiêm Vũ đối Lạc Thần rất tin tưởng, tin tưởng anh nhất định sẽ cùng mình ở bên nhau, hơn nữa cha mẹ vẫn luôn bức cô tiếp quản công ty, mặc dù Mộ Tiêm Vũ không thích mấy thứ này, thế nhưng cô cũng biết Mộ thị là trách nhiệm của mình, cho nên cô áp lực rất lớn, nghĩ mọi biện pháp mới khiến cha mẹ đồng ý cho cô xuất ngoại du học, vì vậy đương nhiên phải chơi đùa cho thống khoái, bởi vì cô biết sau khi về nước liền sẽ phải tiếp quản công ty, cho nên cô cực kì hưởng thụ thời gian tự do cuối cùng này, hành trình mỗi ngày đều dày đặc, ngay cả Lạc Thần ca ca mà mình thích nhất đều để phía sau. Bởi vậy mỗi lần Lạc Thần tìm cô đều không có mặt, tuy rằng bọn họ có nói chuyện điện thoại, thế nhưng mỗi lần đều là vội vàng nói vài câu liền treo, nếu không là anh có công việc thì chính là cô cùng bằng hữu có hẹn, dần dà, bọn họ liên hệ liền ít đi, cho nên trong nguyên tác Lạc Thần mới có thể cho rằng chấp niệm của Mộ Tiêm Vũ với anh đã phai nhạt, mới có thể mang theo bạn gái mới kết giao cùng đi tiếp phi cơ, cho Mộ Tiêm Vũ tạo thành đả kích trầm trọng.
Cho nên, nguyên thân có kết cục thê thảm như thế chính bản thân cô ấy cũng phải chịu một bộ phận trách nhiệm.
Lạc Thần nghiêm túc đánh giá người đang ngủ say, cô thay đổi thật nhiều, nếu là trước đây, vừa gặp mặt, cô khẳng định sẽ hỏi anh có trêu chọc cô gái khác hay không, nhưng lần này cô một chữ cũng chưa nhắc đến, còn có, anh cho rằng lần này cô trở về sẽ đến công ty anh lấy danh nghĩa thực tập tiếp tục quấn lấy anh, không nghĩ tới cô lại nói rằng muốn vào công ty nhà mình. Không thể không thừa nhận, vốn tưởng rằng bản thân sẽ bị dính lên, lại phát hiện đối phương không có ý định kia, toàn bộ đều là bản thân nghĩ nhiều, anh quả thật cảm thấy có điểm hụt hẫng. Nhìn nhìn đồng hồ, thời gian đã không còn sớm, anh còn có chuyện phải xử lý, vì vậy nhẹ nhàng đẩy đẩy Tiêm Vũ, "Tiểu Vũ, chúng ta đã về đến nhà."
"Đã đến sao?" Tiêm Vũ mơ mơ màng màng nói, sau đó ráng nâng lên tinh thần hướng Lạc Thần cười, "Thần ca ca, cám ơn anh đã đưa em về."
Nhìn thiếu nữ một mặt mơ hồ trước mặt, trong lòng Lạc Thần một góc mềm mại bị xúc động, anh ôn nhu vì cô cởi bỏ dây an toàn, "Bác trai bác gái một lát nữa mới trở về, em về phòng ngủ thêm một lát đi."
"Nga." Tiêm Vũ ngốc ngốc nói.
Nhìn đối phương chỉ đáp một tiếng lại hồi lâu không thấy có động tác khác, Lạc Thần bất đắc dĩ lắc đầu, không nghĩ tới vừa tỉnh ngủ cô cư nhiên ngốc như vậy, bất quá lại ngoài ý muốn đáng yêu.
Tự mình đem cô đưa đến cửa phòng, Lạc Thần nhu nhu đầu cô, "Không nghĩ tới em sẽ mệt như vậy, nếu không hôm nay em thật tốt nghỉ ngơi trước, ngày mai lại vì em đón gió tầy trần sau?"
"Không cần." Tiêm Vũ lúc này đã hoàn toàn thanh tỉnh, nghiêng đầu, né tránh tay đối phương, "Em đã nghỉ ngơi được không kém bao nhiêu."
Nhìn đối phương theo bản năng né tránh anh, Lạc Thần nhíu mày, "Vậy được rồi, em rửa mặt chải đầu một chút đi, anh còn có chuyện muốn xử lý, chúng ta buổi tối gặp lại."
"Tốt, bái bai." Tiêm Vũ đối anh phất phất tay, sau đó không chút do dự đóng lại cửa phòng.
Ngoài cửa phòng, Lạc Thần: "......"
Nha đầu này đối anh thật sự biến thành lãnh đạm, không phải là ảo giác.
Tựa vào bên cửa sổ, nhìn xe đối phương rời đi, Tiêm Vũ nghiền ngẫm cười, trò hay lập tức liền muốn bắt đầu, hi vọng năng lực thừa nhận của anh sẽ cường một chút.
Buổi tối, Lạc Thần vừa tiến đến liền nhìn đến ba mẹ mình đang cùng ba mẹ Mộ Tiêm Vũ trò chuyện vui vẻ, anh nhìn khắp phòng khách, không thấy được người muốn gặp.
"Tiểu Thần đến rồi?" Mẹ Mộ nhìn thấy Lạc Thần cao hứng phất tay: "Mau tới đây."
"Ba mẹ, bác trai bác gái." Lạc Thần lễ phép chào hỏi.
Lạc ba ba nhìn anh một cái: "Chuyện xử lý xong?"
"Dạ."
"Tốt lắm, bây giờ là thời gian tan tầm, chuyện công việc không được nói nữa." Mẹ Lạc bất mãn vỗ chồng một cái, rõ ràng là thực thích con trai mình, lại không biết biểu đạt, mỗi lần cùng con trai nói chuyện đều giống như lãnh đạo cùng cấp dưới đối thoại.
"Đúng vậy lão Lạc, bây giờ là thời gian tan tầm, không cần phải nghiêm túc như thế. Đi, cùng tôi làm một bàn." Mộ ba ba gọi người hầu cầm ra bàn cờ, nói, "Tôi vừa học được một chiêu, bảo đảm có thể thắng qua anh!"
"Phải không?" Lạc ba ba mắt sáng lên, "Tôi liền cần phải thật tốt xem xem thế nào."
Nhìn hai người nhanh chóng liền chém giết lên, hai người vợ bất đắc dĩ lắc đầu.
"Bác gái, Tiểu Vũ còn đang ngủ sao?" Lạc Thần cùng mẹ mình và mẹ Mộ hàn huyên một hồi vẫn không nhìn thấy thân ảnh Mộ Tiêm Vũ không khỏi hiếu kỳ hỏi lên.
"Nó nha, đang ở phòng bếp bận rộn đâu." Nói đến con gái bảo bối của mình, mẹ Mộ tâm tình không khỏi càng tốt.
Phòng bếp? Lạc Thần nhướn mày, cô một đại tiểu thư mười ngón tay không dính nước mùa xuân lại ở phòng bếp làm gì?
"Đúng vậy, Tiểu Vũ còn không cho chúng ta hỗ trợ, nói muốn cho chúng ta một kinh hỉ." mẹ Lạc cười nói.
"Con đi xem xem." Lạc Thần nói liền đứng dậy hướng phòng bếp đi vào.
Nhìn bóng dáng của anh, hai vị phu nhân hiểu ý cười cười.
Lúc này Tiêm Vũ đang nấu cơm, cô thuần thục rửa rau thái rau, thấy lửa kém không nhiều, liền đem gừng tỏi đã băm nhuyễn để vào trong nồi, xào lên vài cái, sau đó đem đồ ăn để vào. Giờ phút này cô dùng kẹp để tóc tùy ý kẹp lại sau đầu, có thể là do tóc rất mượt, một luồng tóc nghịch ngợm rớt xuống, vừa lúc rũ trước mắt cô, mà hai tay cô đều đang bận, đành phải nghiêng đầu đem sợi tóc cọ đến sau tai, nhưng không được bao lâu luồng tóc kia lại rớt ra. Tiêm Vũ còn muốn lại cọ thêm lần nữa, một bàn tay duỗi qua tới, ôn nhu đem tóc cô vén đến sau tai.
"Sao anh lại vào đây?" Tiêm Vũ nghiêng đầu nhìn Lạc Thần.
"Bác gái nói em ở trong phòng bếp, nên anh liền đến xem xem." Lạc Thần nhìn cô thuần thục xào nấu, cười nói: "Không nghĩ tới du học mấy năm, em cư nhiên biết nấu cơm." Hơn nữa thoạt nhìn còn rất mỹ vị.
"Chuyện mà anh không nghĩ tới còn có rất nhiều đâu." Tiêm Vũ đắc ý nói.
"Muốn giúp đỡ sao?" Xem gương mặt nhỏ nhắn đắc ý của cô, Lạc Thần cố nén xúc động muốn bóp nắn của mình, anh lúc trước như thế nào không phát hiện, tiểu nha đầu đáng yêu như vậy đây?
"Nếu anh đã thành tâm thỉnh cầu như vậy, bổn cô nương liền cho phép anh giúp em rửa rau." Tiêm Vũ ngạo kiều nói.
Lạc Thần rốt cuộc nhịn không được bóp hai má Tiêm Vũ: "Tuân mệnh, đại tiểu thư."
"Anh cư nhiên dám bóp em!" Tiêm Vũ đem đồ trong tay buông ra, nhanh chóng đánh trả.
Lạc Thần đương nhiên không cho cô đạt được, trong lúc nhất thời phòng bếp truyền ra sung sướng tiếng cười.
Khi toàn bộ đồ ăn đều lên bàn, Tiêm Vũ đến chỗ ba Mộ cùng ba Lạc gọi bọn họ ăn cơm, nhưng hiện tại hai người đang giằng co, ai cũng không chịu nhận thua.
Tiêm Vũ nhìn thoáng qua ván cờ, lấy qua quân cờ của ba Mộ đặt ở một vị trí, "Tốt lắm, hiện tại thắng bại đã phân, chúng ta có thể đi ăn cơm."
"Ha ha ha, thật sự là con gái tốt của ba." Ba Mộ nhìn ván cờ, sau đó cao hứng cười nói.
Mà ba Lạc còn là không cam lòng nói: "Cũng không phải là anh tự mình thắng được, đắc ý cái gì! Bất quá Tiểu Vũ, lúc nào thì con biết chơi cờ? Cư nhiên có thể phá thế hoà của chúng ta?"
"Ách......" Tiêm Vũ sửng sốt, hỏng, vừa rồi nhất thời lơi lỏng cư nhiên quên mất Mộ Tiêm Vũ căn bản không biết chơi cờ, "Con từng trong lúc vô tình nhìn thấy ván cờ này, cảm thấy chỉ dùng một quân liền có thể đánh vỡ cục diện bế tắc rất thần kỳ, cho nên liền nhớ kỹ."
"Phải không? Con còn nhớ rõ là ở nơi nào nhìn đến sao?" Ba Lạc kích động hỏi.
"Thực xin lỗi, con thật sự không nhớ." Tiêm Vũ xin lỗi nói.
"Tốt lắm, bất quá là một bàn cờ, cần thiết nghiêm túc như vậy sao." Mẹ Lạc đi tới vỗ cánh tay ba Lạc một chút, ngăn trở ông tiếp tục hỏi, "Đồ ăn đã làm tốt, hôm nay bàn đồ ăn này đều là Tiểu Vũ làm nha."
"Phải không?" Ba Lạc ngạc nhiên nhìn Tiêm Vũ một cái, vừa rồi Tiêm Vũ nói muốn cho bọn họ một kinh hỉ, ông cho rằng Tiêm Vũ nhiều nhất sẽ chỉ làm hai ba đạo đồ ăn để biểu hiện bản thân một chút, còn lại giao cho người hầu. Nhìn món ăn tràn đầy một bàn lớn, ông âm thầm gật đầu, xem ra nha đầu này ở nước ngoài thật sự trưởng thành không ít a. Ông cười nói: "Nếu như vậy, tôi liền phải đến nếm thử tay nghề của Tiểu Vũ."
Nghe đến những món ăn này đều là con gái bảo bối của mình làm, ba Mộ đã sớm chạy đến bàn ăn, ngóng trông chờ ăn cơm.
Tiêm Vũ làm đồ ăn không chỉ là màu sắc hấp dẫn, mà mùi vị cũng rất tuyệt, điểm này từ tốc độ dùng cơm nhanh chóng của mọi người là có thể nhìn ra. Nhìn thức ăn cuối cùng còn thừa lại không có bao nhiêu, Tiêm Vũ ở trong lòng đối hệ thống tỏ vẻ cảm tạ, nếu không có nó, bản thân nhưng làm không ra bữa tối mỹ vị như vậy.
"Không cần khách khí, đây đều là tôi phải làm." Hệ thống nghiêm trang nói: "Bất quá không nghĩ tới trù nghệ của cô sẽ tệ đến như vậy." Vừa rồi tại phòng bếp, nếu không là nó thời thời khắc khắc cảnh giác, chỉ sợ hiện tại Mộ gia đã bị đốt sạch sẽ.
"Là người không thể nào không có khuyết điểm nha." Tiêm Vũ ngượng ngùng nói. Cô học cái gì đều rất nhanh, trừ trù nghệ, cô từng không tin bản thân là phòng bếp ngu ngốc, thủ tại phòng bếp chỉnh chỉnh ba ngày, cuối cùng, sau khi thiếu chút nữa đem phòng bếp nổ mất, bị Linh không thể nhịn được nữa một chân đá ra ngoài, cũng nghiêm lệnh cấm cô tiến gần phòng bếp dù chỉ một bước. Tiêm Vũ dừng đũa, cô lại bắt đầu tưởng niệm hai hảo hữu.
Một bên Lạc Thần lo lắng nhìn cô: "Thế nào?"
Tiêm Vũ thu hồi suy nghĩ, lắc đầu: "Không có việc gì."
"Yên tâm, chỉ cần hoàn thành một lượng nhiệm vụ nhất định, là cô có thể nhìn thấy họ." Hệ thống bỗng nhiên lên tiếng an ủi cô.
"Tuy rằng rất cảm động cậu sẽ an ủi tôi, thế nhưng cậu có thể hay không không cần nghe lén tâm trí của tôi?" Tiêm Vũ bất mãn nói.
Hệ thống: "......"
Một bữa cơm có thể nói là khách chủ đều vui, sau bữa cơm, mọi người dời bước đến phòng khách, người hầu bưng lên hoa quả tươi mới, Tiêm Vũ miễn cưỡng ghé vào sô pha, không muốn động, vừa rồi ở phòng bếp bận nửa ngày, cô có điểm mệt mỏi. Nhìn những quả vải tươi mới, cô muốn ăn lại lười động, đành phải chằm chằm nhìn thẳng xem chúng.
"Đây, vải mà em thích nhất." Lạc Thần thấy cô miễn cưỡng, chủ động lột một viên vải đưa đến bên miệng cô.
"Cám ơn, Lạc Thần ca ca, anh thật tốt." Tiêm Vũ không khách khí đem vải ngậm vào miệng.
Thấy uy thành công, Lạc Thần trong lòng rất có cảm giác thành tựu, quay đầu lại cầm lấy một trái nhanh chóng bóc ra đưa đến bên miệng Tiêm Vũ, liền cứ như thế một uy một ăn phối hợp bất diệc nhạc hồ.
Bất diệc nhạc hồ (不亦乐乎): diễn tả tình thế, tình hình phát triển đến tình trạng cao nhất | quá mức; cực độ; phi thường... (theo Bachngocsach.com). Riêng trong tình huống này có thể hiểu là "cứ như thế một uy một ăn phối hợp đến vui vẻ."
Bên cạnh, bốn vị gia trưởng nhìn đến, hiểu rõ cười không nói.