"Mày cái thứ không biết xấu hổ này, chúng tao đã sớm đoạn tuyệt quan hệ với mày, bây giờ mày lập tức cút ra cho tao!" Ba Mộ tức giận nói.
Thân thể Mộ Tiêm Nhiên run lên, ngẩng mặt, lộ ra ánh mắt sưng đỏ, đáng thương nói: "Ba ba, vô lại ca bây giờ không cần con nữa, nếu mọi người cũng đuổi con đi, con thật sự không có nhà để về, mọi người thật sự muốn bức con chết sao?"
Ba Mộ phụ tức giận cứng mặt, sau đó ngồi xổm trên đất không nói, ông tuy rằng tức giận đứa con gái này không biết liêm xỉ, không muốn nhận biết cô, thế nhưng trơ mắt nhìn cô chết, ông sao có thể nhẫn tâm. Mẹ Mộ cũng quay đầu không nói nữa, hiển nhiên cũng nghĩ giống như ba Mộ.
Tiêm Vũ nhìn Mộ Tiêm Nhiên trong mắt chợt lóe một tia đắc ý, không khỏi trong lòng động một cái, săn sóc đưa qua khăn mặt cho cô, ôn nhu nói: "Tiểu Nhiên, vô lại thích em như thế, làm sao bỗng nhiên lại muốn ly hôn?"
Mộ Tiêm Nhiên không có nhận lấy khăn mặt, sau khi xảy ra sự kiện kia, trong lòng cô triệt để hận Tiêm Vũ, tuy rằng thân thể không thể làm chuyện gì thương tổn đối phương, thế nhưng không tiếp nhận ý tốt của đối phương thì vẫn có thể, nhớ đến chuyện xảy ra ở nhà vô lại, ánh mắt cô chợt lóe, nhưng bên ngoài lại tràn đầy thương tâm: "Anh ấy thích quả phụ nhà bên cạnh, muốn ly hôn với em để cưới cô ta."
Ba Mộ tức giận đứng lên: "Cái gì? Tên vô lại kia, nó dám? Tao bây giờ liền đi tìm nó tính sổ!" Nói xong liền đi ra ngoài, ông thanh thanh bạch bạch đem con gái cho hắn, hắn cư nhiên dám không chịu nhận con gái mình!
"Ba ba, con không đi!" Nếu bọn họ cứ như vậy đi qua, quả phụ có khả năng sẽ vạch trần quỷ kế của cô, Mộ Tiêm Nhiên bất chấp việc giả vờ đáng thương, nhanh chóng kéo tay áo ba Mộ lại: "Ba ba, nếu vô lại ca không thích con nữa, chúng ta cũng đừng đi dây dưa anh ấy, con bây giờ chỉ hy vọng có một nơi để an thân thôi, con biết con làm mọi người thất vọng, cho nên mọi người cứ coi như nuôi một con mèo hoặc một con chó là được, cầu xin mọi người, mọi người đừng đuổi con đi có được không?"
"Phốc!" Tiêm Vũ đang uống nước liền phun ra một ngụm nước, nồng đậm phong cách Quỳnh Dao như vậy là sao thế này? Chẳng lẽ em gái tốt của cô bị một nhân vật não tàn nào đó xuyên không qua?
Mộ Tiêm Nhiên muốn cho người phụ nữ cười nhạo mình một bạt tai, thế nhưng thân thể không chịu nghe mệnh lệnh, hành vi lớn nhất của cô cũng chỉ là đáng thương hề hề nhìn Tiêm Vũ: "Chị, em bây giờ đã thảm như vậy, sao chị còn cười nhạo em?"
"Thực xin lỗi, chị chỉ là không nghĩ tới bây giờ phương thức nói chuyện của em lại đặc biệt như vậy, nhất thời chịu không nổi, chị không có ý gì, em đừng để ý."
Tiêm Vũ thả cái chén, giả bộ ngượng ngùng nói, bất quá đến lúc này cô mới xác định được, người này vẫn còn là Mộ Tiêm Nhiên kia.
Ba mẹ Mộ lúc này mới phát hiện con gái nhỏ nhà mình không chỉ não đường về thay đổi, mà đến giọng điệu nói chuyện cũng đều thay đổi, lúc trước cô nói chuyện mặc dù có chút kiêu ngạo đường hoàng, thế nhưng vẫn so với bây giờ mạnh mẽ hơn nhiều.
"Chị......" Mộ Tiêm Nhiên còn đang định tiếp tục, ba Mộ lại vỗ mạnh bàn, chịu không nổi nói: "Mày không thể nói chuyện bình thường sao? Rõ ràng là mày trở nên kỳ kỳ quái quái lại còn đi trách người khác."
"Ba ba, ba đừng tức giận, Tiểu Nhiên biến thành như vậy khẳng định là bị vô lại kích thích."
Thấy ba Mộ bị ngắt lời mà quên chuyện đi tìm vô lại tính sổ, Tiêm Vũ tốt tâm nhắc nhở một chút, cô còn muốn xem một hồi trò hay nha.
"Đúng rồi, thiếu chút nữa quên mất chính sự."
Ba Mộ hung hăng trừng mắt nhìn con gái nhỏ một cái, sau đó kéo cô: "Đồ vô dụng, bây giờ là vô lại có lỗi với mày, mày sợ nó như vậy làm gì, đi, chúng ta bây giờ đến nhà nó!"
Mộ Tiêm Nhiên còn muốn phản đối, lại phát hiện mình không thể nói chuyện, không mở miệng được, khí lực lại không lớn như ba Mộ, cô chỉ có thể nhận mệnh bị ông lôi kéo ra ngoài.
Tiêm Vũ đứng phía sau cô ta, vừa lòng thu tay, nhìn Mộ Tiêm Nhiên cơ hồ là bị kéo đi, bất đắc dĩ lắc đầu, thật là không có hiếu, ba ba có lòng tốt ra mặt vì cô ta, cô ta làm sao có thể cô phụ một mảnh tấm lòng yêu thương con gái của ông ấy?
Lúc Tiêm Vũ về nhà, thôn dân có lòng hiếu kỳ nặng liền cố ý hay vô tình vây quanh cửa nhà ông, hiện tại nhìn thấy ông lôi kéo Mộ Tiêm Nhiên hùng hổ ra ngoài, lập tức hiếu kỳ nhỏ giọng bàn tán.
Làm một người tốt bụng, cô làm sao có thể không thỏa mãn lòng hiếu kì của mọi người được? Cho nên Tiêm Vũ đi nhanh vài bước, đi đến bên cạnh Mộ Tiêm Nhiên, ôn nhu nói: "Tiểu Nhiên, em đừng lo lắng, vô lại dám khi dễ em, chúng ta nhất định sẽ lấy lại công đạo cho em."
Thanh âm không lớn không nhỏ, vừa vặn có thể khiến người chung quanh nghe được.
"Tiểu Vũ."
Ba Mộ bất đắc dĩ quát nhỏ, con gái lớn nhà ông cái gì cũng tốt, chỉ là quá đơn thuần, nhưng nhìn đứa con gái nhỏ mình đang giữ lấy, ông lại cảm thấy đơn thuần một chút cũng tốt.
Lúc này Tiêm Vũ mới giống như kịp phản ứng lại, ảo não cúi đầu không nói nữa.
Người chung quanh biết bọn họ muốn đi tìm vô lại tính sổ, lập tức đi theo, nhìn những người đi phía sau, Mộ Tiêm Nhiên biết mình sắp không may, cô mãnh liệt nhìn về phía Mộ Tiêm Vũ, vừa rồi hẳn là cô ta cố ý?
Bây giờ còn không phải là thời điểm nên bại lộ, cho nên Tiêm Vũ đối với sự đánh giá của cô cũng chỉ trả lại một nụ cười trấn an.
Bọn họ rất nhanh liền đến nhà vô lại, lúc này vô lại và quả phụ vừa sửa sang lại mình xong, đang chuẩn bị đi mua đồ ăn làm cơm trưa, hai người vừa đi vừa liếc mắt đưa tình, nhìn tựa như một đôi người yêu ân ái.
Ba Mộ nhìn thấy cảnh tượng này, tức giận lại tới, "Vô lại, mày đang làm cái gì?"
Nhìn dáng vẻ sát khí hôi hổi của ông, vô lại sợ tới mức núp ra sau quả phụ, quả phụ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, trừng mắt nhìn hắn một cái, nhưng vẫn chắn phía trước hắn, như cười như không nói: "Mộ đại ca, nhìn xem dáng vẻ nổi giận đùng đùng này của anh, đây là tới tính sổ sao?"
Rèn sắt không thành thép: ví với việc yêu cầu nghiêm khắc đối với người khác, mong muốn họ được tốt hơn.
"Nếu biết đã bại lộ, vậy cô nên cảm thấy may mắn vì tôi không đánh phụ nữ." Ba Mộ nghiến răng nghiến lợi nói.
"Mộ đại ca, em biết em ở thời điểm vô lại chưa ly hôn mà cùng anh ấy ở bên nhau là em không đúng, thế nhưng so với chuyện em làm thì chuyện mà con gái anh làm mới khiến người bội phục."
"Cô có ý gì?" Ba Mộ nhíu mày.
"Xem ra anh cũng là không hay biết gì." Quả phụ nhìn Mộ Tiêm Nhiên một cái, sau đó hỏi: "Anh sẽ không cảm thấy kỳ quái vì sao Mộ Tiêm Nhiên luôn luôn mắt cao hơn đỉnh nhưng đột nhiên lại yêu vô lại sao?"
Ba Mộ chần chờ: "Cô biết?"
"Em cũng là mới biết được, bởi vì~" Nói tới chỗ này, cô cố ý tăng lớn âm lượng: "Đây là thủ thuật che mắt của cô ta, cô ta vì ghen tị chị mình có thể gả vào nhà họ Chung, liền nghĩ cách làm bại hoại thanh danh của chị mình, để thay thế chị mình gả cho người ta, nhưng kế hoạch thất bại, cô ta sợ mọi người biết sự thật, đành phải nói rằng mình thích vô lại."
"Sao có thể như vậy?"
"Đúng vậy, tôi vẫn luôn cảm thấy rất kỳ quái, cô ta như thế nào đang êm đẹp lại thích phải vô lại."
"Tôi còn nhớ chuyện ngày đó, lúc cô ta mang chúng ta đi tìm Tiêm Vũ, vẫn luôn cố ý vô tình khiến chúng ta hiểu lầm quan hệ của Tiêm Vũ và vô lại."
"Tôi cũng nhớ, đúng thật như vậy, còn may Tiêm Vũ không có chuyện gì, không thì mưu kế của cô ta thật sự thành công."
"Sau này cô ta thấy kế hoạch không thành công, đành phải giả vờ mình thích vô lại để cho qua chuyện này."
"Tâm tư thật là ác độc."
Mọi người thất chủy bát thiệt đem chuyện đoán được đại khái, nhìn Mộ Tiêm Nhiên càng thêm khinh bỉ, cảnh giác, nha đầu này tâm cơ quá sâu.
Thất chủy bát thiệt [七嘴八舌]: bảy miệng tám lưỡi, ý là tranh nhau mà nói. (rainbow.wordpress.com)
Ba Mộ thân thể run rẩy, nghe quả phụ nói như thế, ông tin, nguyên nhân này so với việc con gái nhỏ bỗng nhiên thích vô lại đáng tin hơn nhiều, thế nhưng chuyện này càng làm cho ông không tiếp thụ được, ông nhìn con gái lớn đang đứng ngây dại, lại nhìn con gái nhỏ đang tội nghiệp nhìn mình, mạnh mẽ vứt tay cô ra, đây không phải con gái ông, con gái ông không ác độc như vậy.
Mẹ Mộ trực tiếp hơn nhiều, bà hung hăng cho Mộ Tiêm Nhiên hai cái tát: "Súc sinh! Sao mày có thể nhẫn tâm như vậy!"
Bà có thể tưởng tượng ra, nếu mưu kế của cô thành công, con gái lớn tính tình cương liệt nhất định sẽ tự sát. Vừa nghĩ đến đây, bà lại đánh thêm hai cái tát: "Vậy mà tao còn cảm thấy mày đáng thương, mềm lòng muốn cho mày ở lại, bây giờ xem ra mày sẽ có kết cục này đều là mình tự tìm lấy, về sau không được đến nhà tao nữa, nơi đó không chào đón mày!"
Nhìn thấy bạn già sắp ngất đi, ba Mộ nhanh chóng tiến lên, vỗ sau lưng vợ mình, thuận khí cho bà: "Vì thể loại này mà tức hỏng thân thể không đáng, chúng ta sau này không để ý nó nữa là được rồi."
Mẹ Mộ thuận khí lại, lôi kéo tay Tiêm Vũ nói: "Đứa nhỏ ngoan, con chịu ủy khuất rồi, mẹ cư nhiên bây giờ mới biết được."
Tiêm Vũ đau khổ nhìn Mộ Tiêm Nhiên một cái, sau đó nghẹn ngào nói: "Mẹ, mẹ đừng khổ sở, con không phải vẫn còn rất tốt sao?"
Ba Mộ ôm vai Tiêm Vũ: "Đừng khổ sở, chúng ta về nhà đi." Bây giờ ông đã triệt để từ bỏ Mộ Tiêm Nhiên, không thừa nhận đứa con gái này nữa.
"Đúng, chúng ta đi thôi." Mẹ Mộ gật đầu, nếu cô đã dám tính kế hãm hại chị mình, thì bây giờ có kết cục gì cũng đều là báo ứng của cô.
Mộ Tiêm Nhiên nhìn cha mẹ rời đi, muốn mở miệng nói chuyện, lại phát không ra tiếng, muốn đuổi theo, lại bị quả phụ và người vây xem ngăn cản.
"Như thế nào, muốn chạy?" Quả phụ nhướn mày nhìn cô: "Thừa dịp mọi người đều ở đây, nhanh đem những việc cô đã làm nói ra cho chúng tôi giải buồn đi."
Người chung quanh một trận cười vang, thay nhau phụ họa: "Đúng vậy, trừ chị của cô ra, khẳng định cô cũng đã tính kế những người khác, nói nhanh một chút."
"Mọi người còn nhớ không, Vương Nhị lần đầu đi xem mắt, đối tượng vốn rất vừa lòng Vương Nhị, nhưng sau khi ở trong thôn dạo qua một vòng liền thay đổi, tôi cảm thấy nhất định là Mộ Tiêm Nhiên câu dẫn người ta." Một thanh âm nói.
"Đúng, hình như tôi còn nhìn thấy cô ta và người đàn ông kia nói chuyện với nhau, bây giờ nhớ lại, cô ta lúc ấy còn cười mị hoặc nữa." Một giọng khác phụ họa nói.
Dần dần, càng ngày càng nhiều người bắt đầu tố giác chuyện cô làm, có cái thật là do cô làm, có cái chỉ do vu oan, Mộ Tiêm Nhiên muốn biện giải, nhưng lại không nói được, cô đem ánh mắt cầu cứu nhìn về phía vô lại, tốt xấu gì thì hai người cũng làm vợ chồng một hồi, hắn hẳn sẽ giúp cô một chút, không nghĩ rằng, vô lại nhìn thấy ánh mắt của cô thì lập tức chán ghét dời tầm mắt.
Mộ Tiêm Nhiên cúi đầu, nghe người xung quanh chỉ trích cười nhạo, tay cô càng nắm càng chặt, vì sao cô không thể khống chế hành vi của mỉnh, vì sao cô không mở miệng được, chẳng lẽ đây thật sự là báo ứng sao? Không, cô tốt như vậy, muốn có được thứ tốt nhất thì có gì sai? Làm sao lại có báo ứng gì, nhất định là có người hại cô. Nhớ lại, cô là từ sau khi hãm hại Mộ Tiêm Vũ mới bắt đầu không thể khống chế mình, không khỏi trong lòng động một cái, chẳng lẽ toàn bộ chuyện này là Mộ Tiêm Vũ làm?