Sau khi Bạch Dạ khởi động xe rời khỏi khu biệt thự liền quay sang hỏi túi gió: “Vừa rồi Thiệu trưởng lão làm chuyện gì với tao vậy? Vì sao tao lại có cảm giác tay chân lạnh băng?”
“Đó là tại ông ta phóng ra uy lực chèn ép.” Túi gió giải thích cho cậu ý nghĩa của từ đó: “Trong cơ thể ngươi có nguồn sức mạnh lớn hơn một chút so với tu vi của ông ta, cho nên chỉ cảm giác thấy tay chân lạnh lẽo mà thôi. Đây cũng là lý do tại sao lần trước Quỷ Vương dùng uy lực chèn ép với ngươi nhưng không có hiệu quả, bởi vì tu vi của hắn thấp hơn sức mạnh trong cơ thể ngươi, nhưng nếu gặp tu sĩ cấp cao hơn so với Thiệu trưởng lão thì sẽ không dừng lại ở tay chân lạnh lẽo đâu.”
“Hoá ra uy lực chèn ép là cảm giác này.” Bạch Dạ lại hỏi: “Vậy vì sao Thiệu trưởng lão lại đột nhiên buông tha tao?”
Thuỳ Long lên tiếng nói: “Là ta dùng uy lực phản ngược lại ông ta, khiến ông ta nghĩ tu vi của ngươi cao hơn so với ông ta. Thời gian tới chắc chắn ông ta không dám trêu chọc ngươi nữa đâu, chắc cũng sẽ an phận một thời gian.”
“Nói cách khác tao không cần Hạ Sâm ở cạnh bảo vệ nữa à?” Bạch Dạ nghĩ nghĩ rồi nói: “Nếu trong cơ thể tao có sức mạnh lớn hơn so với Thiệu trưởng lão, vậy tao có thể dùng nguồn sức mạnh trong cơ thể để phóng ra áp lực chèn ép đối phó Thiệu trưởng lão không?”
“Trước mắt, nguồn sức mạnh trong người ngươi chỉ đủ để tự bảo vệ bản thân mình cùng với khiến chúng ta thức và phát huy tác dụng của thần khí mà thôi, muốn làm nhiều hơn nữa cũng không được.”
“Tao vẫn nên chăm chỉ luyện tập thì hơn. Để một ngày nào đó không cần chúng mày bảo vệ tao cũng có thể ứng phó được với những người tu chân lợi hại hơn tao.”
Thuỷ Long xoay một vòng trên cổ tay cậu: “Ngươi sẽ làm được.”
“Cảm ơn chúng mày đã tin tưởng tao.” Bạch Dạ cười rồi lái xe đi vào phố đồ cổ, tìm tới sạp hàng số của Đại Bạch, sau đó kéo hắn đến một góc: “Đại Bạch, hiện tại linh thạch có tăng giá không?”
Đại Bạch trợn mắt: “Từ lần trước gặp cho đến bây giờ mới qua có chút thời gian, làm gì có chuyện tăng giá nhanh như vậy. Cậu đợi một chút, tôi lập tức gọi điện hỏi giúp cho. Có phải cậu cần tiền gấp đúng không. Ở chỗ tôi còn một ít tiền tiết kiệm có thể rút ra cho cậu mượn.”
“Không phải. Tôi không có nhu cầu cần dùng tiền gấp, cảm ơn ý tốt của anh.” Bạch Dạ thở dài: “Hiện tại linh thạch không tăng giá mới là chuyện tốt. Tôi cần anh mua giúp tôi một số linh thạch.”
“Không phải lúc trước cậu bảo tôi rằng muốn bán linh thạch sao? Mới qua có chút thời gian mà sao lại thành mua linh tạch rồi?” Đại Bạch ngẩn người, quan sát Bạch Dạ: “Có phải cậu bắt đầu tu luyện không?”
Bạch Dạ không thể nói sự thật với hắn đành gật đầu thừa nhận: “Đúng vậy, vậy nên giờ tôi mới cần gấp linh thạch.”
“Không phải lần trước cậu nói bản thân còn hơn một nghìn khối linh thạch sao? Nhanh như vậy đã dùng hết rồi à?” Đại Bạch nhíu mày: “Cậu hấp thụ nhiều linh thạch như vậy nhưng vẫn chưa tu luyện đến Luyện Khí tầng một, chẳng lẽ cậu là ngụy linh căn à? Vậy thì tôi khuyên cậu không nên tiếp tục tu luyện nữa, nếu không thì dù cậu có đốt bao nhiêu tiền đi chăng nữa cũng không lên được Trúc Cơ, tuổi thọ cũng không chênh lệch nhiều so với lúc ban đầu. Chẳng bằng giữ số tiền đó lại rồi hưởng thụ còn hơn.”
“Việc này tôi khác có chừng mực.” Bạch Dạ chuyển cho hắn một nghìn vạn: “Hai trăm vạn là phí đi lại cho anh. Tám trăm vạn còn lại, anh tìm một cơ quan từ thiện có uy tín rồi quyên góp vào đó giúp tôi.”
Đại Bạch tặc lưỡi: “Đúng là mới có ba ngày không gặp mà đã phải nhìn bằng con mắt khác rồi. Mới không gặp một thời gian mà cậu đã trở thành ông chủ lớn rồi, tiêu tiền một phát hết một nghìn bạn. Vậy cậu có bao nhiêu tiền để mua linh thạch?”
Bạch Dạ tính toán: “Có khoảng bảy, tám tỷ.”
“……” Đại Bạch giật mình, thiếu chút nữa cằm rớt xuống mặt đất: “Nhiều, nhiều thế á? Cậu lấy đâu ra nhiều tiền như vậy? Lần trước gặp cậu, cậu còn đang cần tiền gấp cơ mà, trong nháy mắt đã có bảy, tám tỷ tiền tiết kiệm. Cậu cũng biết kiếm tiền quá đấy.”
Bạch Dạ nhướng mày: “Anh không xem tin tức sao?”
“Không xem. Gần đây tôi đều bận rộn giúp cậu điều tra chuyện của người nhà cùng với tu luyện, không có thời gian xem tin tức. Tới hôm nay mới có thời gian bày sạp ra bán. Còn chưa ngồi nóng ghế thì cậu đã tới đây rồi.”
Bạch Dạ vỗ vỗ vai hắn: “Vậy lát nữa trở về anh nhớ xem kỹ tin tức nhé. Đến lúc đó anh sẽ biết tiền của tôi đến từ đâu thôi?”
Đại Bạch lo lắng nhìn cậu: “Chẳng lẽ cậu đi cướp xong được lên tin tức à?”
Bạch Dạ hoàn toàn bất lực: “……”
“Đúng rồi. Người nhà của cậu có manh mối rồi, không uổng công gần đây tôi cứ tìm bọn họ mãi.”
Bạch Dạ ngẩn ra, kích động nói: “Hiện tại bọn họ đang ở đâu?”
“Tôi vẫn chưa tìm ra được mấy người đó, tôi lần theo mùi trên người bọn họ tìm tới nơi cuối cùng mà mùi hương lưu lại.”
“Ở đâu?”
“Cổng vào giới Tu chân.” Đại Bạch thắc mắc: “Một điều tôi không thể hiểu được là tại sao người bình thường như bọn họ lại xuất hiện ở cổng vào giới Tu chân? Bọn họ bị ai bắt tới đó à? Nhưng mà ai sẽ bắt người thường tới giới Tu chân chứ?”
Bạch Dạ nghe xong Đại Bạch nói thì càng khẳng định vị trí của người thân: “Có khả năng bọn họ tự đi tới đó. Còn tình hình cụ thể như thế nào, sau này tìm được bọn họ rồi hỏi mới có thể xác định được.”
“Tự bọn họ đi sao?” Đại Bạch càng nghĩ càng thấy thắc mắc: “Nhưng bọn họ đều là người bình thường, người nhà họ Hạ sao có thể đồng ý cho bọn họ đi qua được?”
Bạch Dạ nói: “Cho dù bọn họ qua đó như thế nào, nói tóm lại tôi vẫn phải cảm ơn anh, Đại Bạch.”
“Vậy cậu còn muốn tiếp tục tìm sao? Biết đâu bọn họ không đi giới Tu chân.”
“Không cần tìm nữa. Giờ anh chỉ cần giúp tôi mua linh thạch là được.”
Đại Bạch hỏi: “Cậu cần linh thạch cấp một à? Hay là cần linh thạch tất cả các cấp?”
“Nếu có linh thạch thượng phẩm thì mua. Không có linh thạch thượng phẩm thì trung phẩm hay hạ phẩm đều được, càng nhanh càng tốt.”
Đại Bạch đồng ý: “Giờ tôi sẽ đi giúp cậu, có chuyện gì tôi sẽ gọi điện cho.”
“Được, tôi đi nhé.” Bạch Dạ xoay người đi đến sân sau cửa hàng đồ cổ nhà họ Bạch.
Đại Bạch vừa lấy điện thoại ra vừa đi về hướng sạp hàng của mình. Sau đó hắn chú ý tới bản tin ở vị trí trên cùng, bởi vì bên trên viết hai chữ Bạch Dạ. Hắn mở nội dung ra xem, càng xem đôi mắt càng trừng lớn.
“Mẹ nó, Bạch Dạ là bạn đời của nhà giàu số một trong nước, chẳng trách tại sao đột nhiên cậu ta có nhiều tiền như vậy. Đợi đã, nhà giàu số một trong nước chẳng phải là chủ nhân của Hạ gia sao? Vậy chẳng lẽ Bạch Dạ chính là bà chủ của Hạ gia … à……?”
Đại Bạch nhìn bản tin trên điện thoại, ngẩn ngơ một hồi lâu vẫn chưa hoàn hồn. Bạn của hắn là người trong Hạ gia, hơn nữa còn là bạn đời của chủ nhân nơi đó nữa, đây là kiểu vinh hạnh gì vậy.
Bản tin này cũng khiến hắn chiêm nghiệm được một điều, chính là —— ở hiền gặp lành.
Trước kia hắn hay quan tâm giúp đỡ nhà họ Bạch, hiện tại Bạch Dạ cũng đang từng chút từng chút một trả lại phần ân tình đó cho hắn. Giống như việc Bạch Dạ tìm hắn để nhờ mua linh thạch vậy, nếu đổi lại là những người khác, cho hắn năm vạn phí đi lại đã là mức cao nhất rồi, nhưng Bạch Dạ lại cho hắn tới hai trăm vạn.
Khi Đại Bạch đang nghĩ phải ôm chặt ông lớn này như thế nào, thì ông lớn kia lại đang thoăn thoắt trèo tường vào sân nhà mình: “Anh Hắc, anh ở đâu?”
Trong phòng không có người trả lời.
Bạch Dạ lấy chìa khóa mở cửa nha, bên trong được quét tước rất gọn gàng, nhưng mà lại không có một bóng người.
Cậu không thấy Hắc Bát, liền hỏi thuỷ long xem cách luyện pháp khí như thế nào, sau đó vào trong phòng luyện chế pháp khí, công cụ để luyện chế chính là lò bát quái.
Lò bát quái bay ra từ trong túi gió, nó giận dỗi nói: “Tiểu tử thối. Nếu ngươi lại dùng than bình thường để đốt, ta sẽ thật sự tức giận đấy.”
Bạch Dạ cười ngượng ngùng: “Mày cũng không thể trách tao được, tao không biết có thứ gọi là linh hỏa. Nếu như tao không dùng than để đôt thì đành phải dùng củi đấy. Nhưng dùng củi thì lại lớn quá, sợ rằng không nhét vừa vào trong lò.”
“Giờ ngươi có thể dùng gậy Chúc Dung để đốt lò, còn có thể dùng nó để khống chế lửa, luyện chế ra những đan dược và pháp bảo tốt nhất. Hơn nữa tao cũng có thể biến lớn mà.” Lò bát quái nhảy lên xoay tại chỗ rồi biến thành một cái lò lớn cao ba mét. Trong nháy mắt, phòng của Bạch Dạ trở nên vô cùng chật chội, đến chỗ đứng cũng không có.
Bạch Dạ kinh ngạc ngẩng đầu lên: “Hoá ra kích cỡ gốc của mày lớn thế này à?”
“Ta có thể trở nên rất lớn, nhưng chỗ này của ngươi quá nhỏ, ta sợ sẽ khiến phòng ngươi vỡ nứt hết.”
“Vậy mày cứ duy trì kích cỡ này cũng được.” Bạch Dạ lấy ra Chúc Dung trượng.
“Cuối cùng ta cũng có thể ra ngoài hít thở không khí rồi.” Gậy Chúc Dung cất tiếng nói vô cùng hoạt bát của một thiếu niên, nghe có sức sống hơn giọng nói già nua của lò bát quái, nghe cực kỳ sống động. Chỉ nghe giọng nói đó thôi đã khiến mọi người cảm thấy vui vẻ muốn bật cười: “Ngươi muốn lửa to, lửa vừa, lửa lớn, lửa siêu to khổng lồ hay là biển lửa, dù là loại lửa nào ta cũng có thể khiến ngươi hài lòng.”
Bạch Dạ trêu ghẹo nó: “Hương khói có không?”
Gậy Chúc Dung sững lại: “Ngươi nói vậy khiến ta đả kích ghê, chả thú vị gì cả.”
Bạch Dạ cười ha ha, trêu chọc nó đủ rồi luyện chế pháp bảo sau cũng được.
Có sự giúp đỡ của gậy Chúc Dung cùng với sự chỉ điểm của các Thần Khí khác, pháp bảo cuối cùng cũng ra lò sau hai giờ. Nhưng Hắc Bát vẫn chưa trở về.
Bạch Dạ tiếp tục luyện chế, mãi cho đến tám giờ tối vẫn không chờ được Hắc Bát về nhà. Cậu đành phải về Hạ gia trước.
Khi xuống xe, cậu nghe thấy có người nói: “Thời gian gần đây thường xuất hiện một số yêu ma quỷ cái có cảnh giới cao, đến những trưởng lão như chúng ta cũng đều phải bó tay chịu trói.”
“Sự việc đúng là kỳ quái, trước kia chỉ cần phái đệ tử kỳ Luyện Khí đi làm nhiệm vụ là có thể giải quyết hầu hết mọi chuyện. Hiện tại phái đệ tử kỳ Trúc Cơ đi cũng không có tác dụng, ngay cả Cửu trưởng lão……”
Có người ngắt lời: “Tại sao ông còn gọi là Cửu trưởng lão.”
“Ta gọi như thế là do thói quen thôi mà? Trở lại chuyện chính, Thiệu Hồ Đài là tu sĩ kỳ Dung Hợp, khi ông ta đối phó với Quỷ Vương ở Linh Trấn còn phải chịu đủ đòn. Chúng ta là những trưởng lão cùng một cảnh giới với ông ấy, chắc chắn cũng không dễ dàng mà thắng thế đâu.
Ta thấy lần này phải mời mấy người bên phía lão gia ra tay mới có thể dẹp loạn được cô hồn dã quỷ vẫn luôn đối chọi với chúng ta thời gian gần đây.”
“Biết lai lịch của dã quỷ không?”
“Ta hỏi thăm một chút, lúc trước hắn là thủ hạ của Quỷ Vương bị Thiệu Hồ Đài giết chết, tên là Hắc Bát. Khoảng thời gian trước may mắn được thiên lôi độ kiếp.”
Bạch Dạ nghe thấy hai chữ Hắc Bát, lập tức dựng lỗ tai lên nghe lén.
“Tại sao thiên lôi lại giúp ác quỷ độ kiếp.” Người nói lời này có chút kích động.
“Thiên lôi giúp người khác độ kiếp không phân biệt thiện ác. Được rồi, trước tiên chúng ta bẩm báo chuyện này cho gia chủ đã rồi đưa ra quyết định sau.”
Bạch Dạ nhìn thấy hai người vừa nói chuyện bước vào Hạ gia liền vội vã bám theo.
Hai người lúc trước nhận ra có người đang đi theo bọn họ, nhanh chóng quay đầu lại nhìn, hoá ra là Bạch Dạ. Sắc mặt của hai người sững lại, gật đầu với Bạch Dạ rồi lại tiếp tục đi về phía trước đi, bước vào sân của Hạ Sâm.
Hạ Sâm đang ở trong đại sảnh xem tin tức, thấy Lục trưởng lão và Thất trưởng lão bước vào liền ra hiệu cho bọn họ ngồi xuống.
Lục trưởng lão và Thất trưởng lão trình bày ý đồ tới đây: “Gia chủ, gần đây chúng ta gặp một ác quỷ, cho dù ba trưởng lão đã liên thủ với nhau nhưng cũng không phải là đối thủ của hắn. Đây là video chúng ta thu được, mời ngài xem qua.”
Lục trưởng lão lấy ra một khối thủy tinh hình tam giác ra trình chiếu cảnh tượng lúc đó. Kẻ mà bọn họ đuổi bắt là một tên mặc quần áo cổ trang màu đen hoa lệ, trên đỉnh đầu đội một cái mũ cao nửa thước, bên trên viết bốn chữ” thiên hạ thái bình”. Trong tay hắn cầm một cái xích sắt dài màu đen.
Hạ Sâm nhướng mày hỏi: “Ông cảm thấy bộ đồ của hắn giống ai?”