Hạ Sâm cực kỳ giữ chữ tín, nói đến đón Bạch Dạ là tới đón luôn, thậm chí còn đúng giờ đứng ở cổng khu dạy học chờ nữa.
Mấy người Bạch Dạ cùng các bạn học bước ra từ khu giảng đường, liếc mắt một cái là thấy chiếc xe thể thao vô cùng tao nhã đỗ ở ngoài cổng, mà chủ nhân của nó đang đứng dựa lưng vào chiếc xe, đầu ngón tay như có như không gõ nhẹ vào cửa xe. Rõ ràng chỉ là một động tác đơn giản thôi nhưng lại đẹp trai đến mức hấp dẫn hết ánh nhìn của mọi người, đặc biệt còn khiến nhiều bạn nữ phải ngây ngất ngắm nhìn.
“Quào, là nhà giàu số một trong nước, Hạ Sâm.”
“Trước kia tôi chỉ được nhìn thấy anh ta trên tivi thôi. Đây là lần đầu tiên nhìn thấy người ngoài đời thực đấy.”
“Muốn đến gần xin chụp chung một kiểu ảnh quá.”
“Anh ta tới đón Bạch Dạ, chắc chắn sẽ không để ý tới các cậu đâu.”
Trước ánh mắt hâm mộ của mọi người, Bạch Dạ dẫn theo mấy người Tùng Trị đi đến trước mặt Hạ Sâm: “A Sâm, bọn họ đều là bạn học của tôi, Tùng Trị, Thành Trấn và Đàm Long.”
Nhóm bạn quay sang chào Hạ Sâm: “Hạ tiên sinh, xin chào.”
Hạ Sâm gật đầu: “Cảm ơn các cậu vì ngày thường đã chiếu cố A Dạ. Giờ cũng đến lúc ăn trưa rồi, để tôi mời các cậu ăn một bữa.”
“Không cần, không cần.” Mấy người Thành Trấn vô cùng biết điều. Họ không muốn quấy rầy thế giới của hai người.
Hạ Quân kêu lên: “Em đi với.”
Hạ Sâm lạnh nhạt liếc nhìn hắn một cái: “Mày đi làm gì? Rửa chén à?”
Tùng Trị, Thành Trấn, Đàm Long, Dư Dược, Phí Giang: “……”
Hạ Quân: “……”
Hiện tại hắn đang vô cùng hoài nghi rằng rốt cuộc hai người có phải là anh em ruột hay không.
Hạ Sâm cầm lấy đoá hoa đặt ở ghế phụ đưa cho Bạch Dạ: “Tặng cậu đấy.”
“Đừng lấy những thứ dỗ dành phụ nữ ra dỗ dành tôi, tôi không có chút hứng thú gì với đám hoa …… hoét……” Bạch Dạ nhìn thấy trên bông hoa có in số một trăm, ngơ ngác cầm lấy bó hoa rồi hỏi: “Hoa này được gấp bằng tiền à?”
“Ừ.” Hạ Sâm cười hỏi: “Hiện tại có hứng thú chưa?”
“Có hứng thú, vô cùng có hứng thú. Đúng ý tôi rồi đấy.” Bạch Dạ cười tủm tỉm nhận bó hoa. Cậu nói với Hạ Quân: “Cậu xem đi, anh cậu đúng là biết dỗ dành người khác thật đấy, tặng quà còn khiến tôi khắc cốt ghi tâm cơ mà.”
“……” Hạ Quân, Tùng Trị, Thành Trấn, Đàm Long, Dư Dược, Phí Giang. Sáu con người sững sờ nhìn Bạch Dạ và Hạ Sâm ngồi trên xe thể thao rời đi.
Dư Dược ngơ ngác lấy lại tinh thần: “Ngày thường Bạch Dạ ở trước mặt anh cậu đều là bộ dạng ham tiền như này à?”
Hạ Quân gật gật đầu: “Gần đây đều thế này.”
Dư Dược khó tin nói: “Anh Sâm cũng chịu được à?”
“Anh tôi vô cùng thích bộ dạng này của cậu ta.”
Mọi người: “……”
Phí Giang cạn lời: “Có phải anh Sâm nhiều tiền đến mức không có chỗ nào để tiêu nên mới gấp gáp tìm một người có thể tiêu tiền của anh ấy.”
Tùng Trị nói: “Chắc hẳn Hạ tiên sinh thích tính tình thẳng thắn chân thật của Bạch Dạ.”
Dư Dược cười nhạo: “Khi cậu nói những lời trái với lương tâm của mình có cảm thấy đau ngực hay không?”
Tùng Trị: “……”
Thành Trấn cũng đồng tình với ý của Tùng Trị: “Tôi cảm thấy Tùng Trị nói có lý. Hạ tiên sinh ở địa vị cao nhiều năm, những người xung quanh phần lớn đều giả tình giả nghĩa. Vậy nên chỉ có ở cùng với người không giả tạo, không làm bộ làm tịch mới có thể thả lỏng tâm tình.”
“Suy tư của anh tôi vô cùng tập, chúng ta hoàn toàn không đoán được anh cả đang nghĩ gì đâu.” Hạ Quân nâng hai tay quàng lên bả vai Dư Dược và Phí Giang: “Chúng ta vẫn nên ăn cơm vui vẻ thì hơn. Đi, mình mời khách.”
Khi Hạ Quân nói những lời này, xe của Hạ Sâm vẫn chưa lái ra khỏi khu vực trường học. Bởi vì bây giờ là lúc tan học, cho dù là những sinh viên phải đi học hay những người không có tiết cũng đều phải đi ăn cơm, vậy nên đường to lối nhỏ trong trường đều đầy ắp người. Để tránh cho phương tiện giao thông đụng phải sinh viên, tất cả những xe trên đường đều đi vô cùng chậm.
Bạch Dạ nhìn những sinh viên tuổi thanh xuân đang phơi phới. Cậu chỉ vào một nam sinh cao lớn đang đi phía trước rồi cười hỏi: “A Sâm, anh cảm thấy cậu ta thế nào?”
Hạ Sâm nhìn lướt qua hướng mà cậu chỉ, nam sinh đó vừa cao to, lại còn đen nữa, khi cười rộ lên thì vừa giống ánh mặt trời, vừa có chút gì đó ngốc nghếch: “Ừ, nam sinh rất có sức sống.”
Bạch Dạ thấy hắn chỉ liếc mắt một cái liền dời đi, cậu lại chỉ vào một năm sinh cao gầy nhã nhặn lịch sự mới vừa ngang qua: “Vậy còn người kia thì sao? Anh thấy cậu ta như thế nào?”
Hạ Sâm lại nhìn thoáng qua: “Thoạt nhìn thì thấy vẻ bề ngoài rất thông minh. Nếu như đầu óc cũng giống với dáng vẻ bên ngoài thì cậu ta xứng đáng được tôi gọi vào công ty làm việc đấy.”
Khóe miệng Bạch Dạ giật giật. Sau đó cậu lại chỉ về phía một nam sinh cười lên rất đẹp trai: “Cậu ta thì sao?”
Hạ Sâm nhìn nam sinh đó, sau đó lại nhìn Bạch Dạ: “Cậu cứ chỉ những nam sinh cho tôi xem làm gì? Muốn cắm sừng tôi à?”
Anh sai rồi. Tôi chỉ muốn dắt tơ hồng cho anh, muốn anh cắm lên đầu tôi mấy cái sừng thôi mà. Tất nhiên là lời này Bạch Dạ chỉ nói trong lòng, ngoài miệng cậu trả lời: “Suy nghĩ của anh cũng xấu xa thật. Nếu như tôi muốn cắm sừng anh thì có làm việc đó trước mặt anh không?”
“Vậy nếu không có tôi ở đó thì cậu sẽ cắm sừng tôi à?”
Bạch Dạ tức giận nói: “Tôi là người trung thành với hôn nhân, tuyệt đối sẽ không làm những chuyện như phản bội anh. Cho dù anh không thích tôi thì tôi cũng sẽ không làm như vậy.”
“Không có thì tốt.” Sau khi Hạ Sâm lái xe ra khỏi trường học, hắn tăng tốc đi tới nhà hàng đắt nhất ở Đại Đô Thành —— Cấm Cung
Giám đốc của Cấm Cung sớm đã đứng chờ ở đại sảnh. Khi nhìn thấy Hạ Sâm đã đến, anh ta nhanh chóng tiến tới nghênh đón: “Hạ tiên sinh, hoan nghênh ngài tới Cấm Cung. Bữa tiệc lúc trước ngài đặt cọc ở nhà hàng của chúng tôi đã được chuẩn bị ổn thỏa, mời ngài đi với tôi.”
Anh ta dẫn hai người tới lô ghế có thể ngắm cảnh ở tầng cao nhất, phóng ánh nhìn ra là có thể thu gọn toàn bộ Đại Đô Thành vào trong mắt.
Bạch Dạ đi tới lô ghế. Cậu lập tức bị một trăm món ăn khác nhau thu hút: “Nhiều món như vậy sao?”
Giám đốc cười nói: “Hạ tiên sinh mỗi món đều gọi một phần, tất nhiên là phải nhiều rồi. Còn có rượu……”
Hạ Sâm ngắt lời anh ta: “Cứ để cho chúng tôi tự nhiên.”
“Được. Mọi người cứ dùng món từ từ, có việc gì thì có thể rung chuông gọi chúng tôi.” Giám đốc rời khỏi lô ghế.
Bạch Dạ lập tức nhấc đũa lên ăn miếng đầu tiên: “Ăn ngon, không hổ danh là món đắt nhất ở Đại Đô Thành.”
Trên bàn ăn phải có hơn một trăm món, mỗi món cậu chỉ cần nếm thử một miếng cũng đủ để no căng rồi: “Nếu như tôi có mười cái dạ dày thì tốt.”
“Nếu như cậu có mười dạ dày thì có khác gì quái vật đâu.” Hạ Sâm rót cho mình một ly rượu, sau đó ngồi trên ghế nhìn đối phương dùng đũa chung gắp đồ ăn vào trong bát, rồi lại dùng đũa của mình để dùng bữa.
Hắn không khỏi cong môi. Nếu như đối phương cũng chú ý vệ sinh như thế ở trước mặt người nhà của hắn, chắc hẳn người trong nhà cũng không đến mức chán ghét cậu ta như vậy: “Nhớ lấy món cậu thích ăn nhất, sau này muốn ăn thì có thể gọi điện thoại cho khách sạn bảo bọn họ đưa đồ đến tận nhà.”
Bạch Dạ vừa ăn vừa nói giỡn: “Hạ Sâm, anh cứ chiều theo tôi như vậy, lại còn hiểu ý của tôi nữa. Nếu còn như vậy, anh sẽ khiến tôi luyến tiếc khi phải rời đi đấy.”
Bàn tay đang cầm ly rượu của Hạ Sâm hơi sững lại: “Vậy thì đừng đi. Tôi cũng chưa từng nghĩ tới việc sẽ để cho cậu rời đi”
Bạch Dạ nghe vậy, động tác ăn cơm cũng chậm lại. Cậu không thể không rời đi được, bởi vì cậu còn phải đi tìm người nhà, giúp cho người thân của mình chữa khỏi bệnh. Còn về những việc sẽ xảy ra sau đó thì tính sau cũng được.
Sau khi cậu nếm thử mỗi món một chút thì ợ một cái: “Tôi ăn không vào nữa rồi.”
Hạ Sâm buông ly rượu nói: “Ăn không vào thì không ăn nữa.”
“Còn nhiều đồ ăn như vậy, làm sao bây giờ? Chẳng lẽ cứ đổ đi hết à?”
“Nhà hàng sẽ cho người xử lý.”
Bạch Dạ vuốt cái bụng tròn vo: “Anh đúng là đồ lãng phí tiền của.”
Hạ Sâm: “……”
Bạch Dạ chỉ vào chiếc chuông gọi nhân viên phục vụ nhà hàng: “Anh gọi giám đốc vào đây, bảo anh ta gói đống đồ ăn này lại.”
Hạ Sâm nhướng mày: “Cậu muốn gói mang về nhà ăn à? Những món ăn này hấp nóng lại lần thứ hai sẽ không còn ngon nữa.”
Bạch Dạ nằm xoài người trên sô pha nghỉ ngơi: “Anh cứ bảo bọn họ chia ra rồi đựng vào hộp dùng một lần. Tôi khác có tính toán”
Hạ Sâm gọi giám đốc vào gói ghém đồ ăn.
Bạch Dạ chờ sau khi tất cả đồ ăn được gói ghém cẩn thận, sau đó mượn giám đốc một chiếc xe đẩy thức ăn loại lớn, đặt những chiếc hộp lên trên đó rồi cùng với Hạ Sâm đẩy xe rời khỏi Cấm Cung. Khi đi ngang qua máy ATM, cậu rút khoảng hai trăm tờ mệnh giá tệ rồi lại tiếp tục đẩy xe cùng Hạ Sâm.
Hạ Sâm khó hiểu: “Chúng ta đi đâu? Cậu muốn bán thức ăn nhanh à?”
Bạch Dạ cười nói: “Mỗi món ở đây tôi đều ăn một chút rồi, nếu đem bán cho người khác thì có phải thất đức quá rồi không?”
“Vậy cậu muốn đi đâu?”
“Đợi lát nữa anh sẽ biết.” Bạch Dạ dẫn theo Hạ Sâm đến một con phố náo nhiệt. Khi nhìn thấy một ông lão ăn mặc rách rưới phải ăn xin trên đường, cậu lập tức rút ra một tờ tệ cùng với một hộp cơm nhét vào tay đối phương.
Ông lão sửng sốt, hai mắt lập tức đỏ hoe, kích động nói: “Cảm ơn, cảm ơn.”
Bạch Dạ cười với ông: “Không cần khách sáo.”
Ông lão từ tối hôm qua đến giờ chưa có miếng nào vào bụng, đã sớm đói đến mức mờ cả mắt. Sau khi mở hộp cơm ra, ông lão cũng không quan tâm bên trong có sạch sẽ hay không, vội vàng cầm đũa gắp đồ ăn cho vào miệng nhai rồi nuốt xuống bụng.
Bạch Dạ nhìn thì đoán rằng chắc hẳn ông đã phải nhịn đói vài ngày. Cậu lại lấy ra thêm năm hộp cơm cùng với hai tờ tệ đặt bên cạnh ông lão, sau đó dẫn Hạ Sâm rời đi.
Hạ Sâm vẫn luôn quan sát nhất cử nhất động của cậu: “Vừa rồi cậu nói rằng bán số đồ ăn này cho người khác thì quá thất đức, vậy cậu đưa chúng cho người khác ăn thì không thiếu đạo đức hả?”
“Bán cùng với cho cực kỳ khác nhau. Bán cho người khác thì phải thu tiền, nhưng những đồ ăn này tôi đều động đũa vào rồi, làm gì có chuyện không biết xấu hổ bán đi lấy tiền chứ. Nhưng nếu tôi cho người khác thì lại không giống như vậy, bởi vì tôi không mong có được bất kỳ lợi ích gì từ đối phương. Đồ ăn không hề dính nước miếng của tôi, tôi cho đi cũng cảm thấy an tâm. Hơn nữa tôi cho những người thật sự cần chúng, những người không cần cũng chẳng coi trọng số đồ ăn này đâu.” Bạch Dạ nhìn thấy phía trước lại xuất hiện hai người ăn xin. Cậu lấy ra một tờ tiền cùng với một hộp cơm đặt trước mặt thiếu niên gãy chân.
Thiếu niên này là một người câm. Cậu vội vàng dập đầu tỏ ý muốn cảm ơn.
Bạch Dạ giữ vai của thiếu niên lại: “Đồ ăn sắp nguội rồi, nhanh ăn đi.”
Thiếu niên ngẩng đầu, mấy máy môi nói tiếng cảm ơn.
Bạch Dạ vừa nhìn mặt của thiếu niên, vừa mở hộp cơm ra đưa cho cậu: “Ăn đi.”
Người tàn tật cỡ tuổi trung niên bên cạnh lên tiếng: “Nhà hảo tâm, xin cậu thương xót. Xin cậu ban cho tôi một miếng ăn.”
Bạch Dạ cười với hắn: “Tốt, ông cứ từ từ.”
Hạ Sâm nhìn hành động Bạch Dạ liền bất giác nhướng mày. Hắn cảm thấy Bạch Dạ ngoài mặt thì sống chết vì tiền, nhưng thực ra nội tâm lại vô cùng lương thiện. Hắn vừa mới nghĩ như vậy thì lại thấy Bạch Dạ một giây trước đang tươi cười với gã trung niên tàn tật, một giây sau đã cho gã một cú đấm.
Gã đàn ông trung niên tàn tật và thiếu niên đều đơ ra, sau đó bắt đầu kêu gào: “Đánh người, đánh chết người rồi.”
“Tôi không chỉ muốn đánh mà còn muốn đá cho thêm mấy phát nữa.” Bạch Dạ đá mạnh thêm mấy nhát vào người gã tàn tật.
Hạ Sâm ngẩn ra, nhanh chóng chạy trước mặt Bạch Dạ: “Bạch Dạ, cậu làm gì thế?”
Người xung quanh thấy có thằng nhóc sử dụng bạo lực đối với người tàn tật, nhao nhao vây quanh, vừa tức giận vừa bất bình nói:
“Thằng nhóc này đúng là quá đáng. Người ta đã đi lại không thuận tiện rồi mà cậu ta còn ra tay đánh người nữa. Tại sao cậu ta có thể nhẫn tâm ra tay được.”
“Đối phương cũng không trêu chọc cậu ta, tại sao cậu ta lại đánh người.”
“Chẳng lẽ cậu ta muốn cướp tiền của đối phương, đối phương không cho nên mới ra tay đánh người?”
“Loại người này nên bắt giam lại rồi trừng phạt theo pháp luật.”
“Chúng ta tới kéo cậu ta ra đã.”
“Báo cảnh sát, mau báo cảnh sát! Nếu không sẽ đánh chết người mất.”
“Đúng vậy, báo cảnh sát đi. Bảo cảnh sát bắt thằng nhóc đó lại, phạt tù cậu ta một hai năm xem có còn dám đánh người nữa không.”
Người vây quanh xem càng ngày càng nhiều.
Bạch Dạ cười lạnh: “Tôi không chỉ muốn đánh mà còn muốn lột quần của gã nữa.”
Mọi người: “……”