Bầu trời đầy sao, từng cơn gió nhẹ khẽ thổi. Trời đêm tĩnh lặng tự dưng lại liên tiếp rền vang tiếng sấm. Người dân ở Đại Đô Thành nhao nhao ngẩng đầu nhìn lên bầu trời. Hai cột sét giáng xuống đất, giống như muốn xé nát bầu trời thành hai nửa, cảnh tượng vô cùng đáng sợ.
Người trong Hạ gia thấy thiên lôi lại xuất hiện độ kiếp, vội vàng ngự kiếm bay đến nơi cột sét giáng xuống, nhưng đến nơi thì không còn một bóng người. Họ định bắt dã quỷ gần đó để dò hỏi người độ kiếp nhưng cũng không tìm thấy tung tích của đối phương. Nhưng không ai ngờ rằng người đó đã bị Bạch Dạ đưa đến cửa hàng đồ cổ nhà họ Bạch ở phố đồ cổ. Sau đó Bạch Dạ trở lại Hạ gia.
Bạch Dạ đi vào phòng, nhìn thấy Hạ Sâm đang ngồi trên giường xem tin tức trên điện thoại bèn nhướng mày: “Hôm nay tan làm sớm vậy?”
“Phần lớn công việc đã xử lý xong rồi, phần việc phát sinh có thể giao cho các trưởng lão quản lý.” Hạ Sâm đặt điện thoại xuống: “Ngày mai Hạ gia ở giới Tu chân sẽ phái Cửu trưởng lão phía bọn họ tới nhà chúng ta.”
Bạch Dạ bất lực nói: “Lại là một Cửu trưởng lão. Vừa nghe thấy đối phương là Cửu trưởng lão liền cảm thấy không có chuyện gì tốt rồi.”
Hạ Sâm bật cười: “Cửu trưởng lão được phái đến lần này đúng là anh họ của Cửu trưởng lão lúc trước, họ Thiệu, tên là Thiệu Trung Thông, cũng có thể gọi là Thiệu trưởng lão.”
“Hầy, hai Cửu trưởng lão còn có quan hệ thân thích với nhau à?” Bạch Dạ mở tủ lấy áo ngủ ra: “Ông ấy tới phàm giới chắc không phải vì chuyện em họ của mình chứ?”
“Ông ấy tới để mang bùa chú cho mấy người bên phía ông nội, tiện thể điều tra luôn việc thiên lôi. Cửu trưởng lão cũng tới đây vì chuyện của chúng ta nữa. Tất nhiên là ông ấy cũng muốn đòi lại công bằng cho em họ của mình.”
“Chuyện của chúng ta?” Bạch Dạ khó hiểu, xoay người nhìn hắn: “Giữa chúng ta có chuyện gì?”
“Hạ gia ở giới Tu chân còn phản đối hôn sự của chúng ta hơn Hạ gia ở đây. Chắc chắn ông ấy sẽ nói mấy lời khó nghe với cậu hoặc là khiến chúng ta ly hôn. Cậu đừng để lời ông ta nói trong lòng là được.”
Bạch Dạ: “……”
Khiến bọn họ ly hôn thì tốt, cậu còn ước các trưởng lão ép Hạ Sâm ly hôn cơ mà.
Nhưng những trưởng lão nhà họ Hạ ở phàm giới đứng trước mặt Hạ Sâm thì đều mềm nhũn giống như bánh mì ngấm nước. Họ chỉ kiêu ngạo trước mặt cậu thôi. Hử, một đám người bắt nạt kẻ yếu.
Hạ Sâm nhìn thấy cậu tươi cười hí hửng thì nheo mắt: “Cậu cười cái gì?”
Bạch Dạ lấy lại tinh thần, ho nhẹ một tiếng: “Thật ra tôi còn có một số chỗ không hiểu.”
“Cậu có chỗ nào không hiểu thì cứ hỏi đi.”
Bạch Dạ xuống cạnh hắn rồi nói: “Nhìn các điều khoản trong thỏa thuận, có vẻ như anh không muốn ly hôn với tôi, hơn nữa còn khiến tôi có cảm giác anh có dự định chung sống cả đời cạnh nhau nữa. Nhưng trước khi chúng ta đăng ký kết hôn cũng chỉ gặp nhau có hai ba lần, giữa hai người không có tình cảm cơ bản với nhau. Tôi cũng không phải là người đẹp trai đến mức thần phật ghen tị mà có thể khiến anh thần hồn điên đảo. Điều kiện của anh tốt như vậy, những nhân tài ưu tú vây quanh anh có rất nhiều, nhưng tại sao anh lại muốn kết hôn với tôi vậy?”
Hạ Sâm chậm rãi thu lại nụ cười, cả người toát lên vẻ mất mát.
Bạch Dạ cũng không phải là dạng có thể dễ dàng đồng tình với người khác, cậu sẽ không vì đối phương đang khổ sở mà không ép họ nói ra sự thật.
Hạ Sâm trầm lặng nhìn khuôn mặt cậu, không nói tiếng nào.
Bạch Dạ không khỏi sờ lên mặt mình: “Anh cứ nhìn tôi làm gì? Trên mặt tôi có thứ gì sao?”
Hạ Sâm vỗ vào vị trí bên cạnh hắn: “Ngồi chỗ này đi.”
Bạch Dạ do dự một hồi rồi qua đó ngồi xuống.
Hạ Sâm vuốt mặt cậu rồi nói: “Cậu rất giống cậu ta.”
Bạch Dạ sửng sốt: “Giống ai cơ?”
“Giống người tôi thích, cậu với cậu ấy cực kỳ giống nhau, không nhìn kỹ còn tưởng rằng là cùng một người.”
“Tôi giống người anh thích á?” Bạch Dạ khó tin nói: “Anh có người mình thích ư? Nếu như anh có người mình thích rồi, vậy tại sao anh còn kết hôn với tôi? Chẳng lẽ người anh thích không thích đàn ông à? Hay là không thích anh? Hay là kết hôn với người khác rồi?”
Hạ Sâm rũ mắt xuống, dùng giọng nói khàn khàn trả lời: “Cậu ấy chết rồi.”
Bạch Dạ sững sờ: “Chết rồi?”
“Ừ, hơn nửa năm trước, cậu ấy cùng người nhà đi trộm mộ. Sau đó chết ở mộ phần của người khác.”
“……” Bạch Dạ ngây ra một hồi. Chuyện này nghe quen thế nhỉ. Đúng rồi, chẳng phải cậu cũng chết khi đi trộm mộ cùng với người nhà sao?
“Sau khi cậu ấy chết, tôi vô cùng khổ sở, tinh thần sa sút một thời gian dài. Sau đó lại nghe Tiểu Quân nói nó có một người bạn học nhìn vô cùng giống người tôi thích, trùng hợp hơn còn cùng tên cùng họ nữa. Vậy nên tôi cố ý lái xe đến trường học của nó để nhìn cậu.”
Bạch Dạ khó tin kéo cao giọng: “Người đó còn trùng tên trùng họ với tôi á?”
Chẳng lẽ người mà đối thủ một mất một còn thích lại là cậu trước đây à?
Tại sao trước kia cậu không cảm giác được tâm tư này của đối thủ một mất một còn, hơn nữa còn chẳng thấy chút tình ý nào hiện lên trong mắt hắn ta, nhìn thế nào cũng không giống như đang thích cậu. Hay là do cậu ngố quá, cho nên mới không cảm giác được?
Nhưng nếu như tên này thật sự thích cậu, không phải nên tìm cơ hội theo đuổi cậu, hẹn cậu ra ngoài ăn cơm hay là đi xem phim gì đó chứ nhỉ? Nhưng tại sao lại đối đầu với cậu nhiều năm như vậy? Hơn nữa mỗi lần nói chuyện còn khiến cậu tức chết đi được, chẳng lẽ hắn làm những việc này chỉ vì khiến cậu chú ý à?
Ha ha, không thể không nói những việc này đúng là vô cùng có hiệu quả. Cậu không chỉ chú ý tới hắn ta, mà con mẹ nó cậu còn coi hắn thành đối thủ một mất một còn nữa. Nhìn ngược nhìn xuôi đều không thấy vừa mắt.
“Đúng vậy, trùng tên trùng họ, còn nhìn vô cùng giống nhau nữa. Tôi cũng không dám tin rằng thế giới này còn có chuyện trùng hợp như vậy. Nếu như không phải tuổi tác của hai người bất đồng, tính tình cũng khác nhau, tôi thật sự sẽ cho rằng là cùng một người đấy. À, cũng không thể nói là tính tình khác nhau được, gần đây cách cậu cư xử giống hệt với cậu ấy ngày trước, thật sự có nhiều lúc tôi cũng không thể nào phân biệt nổi ai mới là ai.”
Ô thế là thật rồi.
Chắc chắn trước kia đối thủ một mất một còn thích cậu.
Bạch Dạ lau mặt.
Mẹ nó, một xô máu chó luôn. Hóa ra hiện giờ cậu lại là một thế thân à!
Bạch Dạ làm bộ như không biết, cố tình hỏi: “Vậy người anh thích có thích anh không?”
Hạ Sâm lắc đầu: “Sau khi cậu ấy chết đi, tôi mới phát hiện ra tình cảm của chính mình. Tôi chưa kịp nói với cậu ấy điều đó.”
Bạch Dạ: “……”
Vậy trước kia cậu không phát hiện ra tình cảm của tên này cũng là chuyện hợp tình hợp lý.
Nhưng chuyện này thật sự quá mức tưởng tượng, đối thủ một mất một còn thích cậu ư?
Nhất định là đối phương đang lừa cậu?
Nhưng mà lừa cậu đâu có ý nghĩa gì?
Bạch Dạ lại nói: “Nhưng suy cho cùng thì tôi vẫn không phải là người anh thích. Nếu như anh chỉ kết hôn với tôi bởi vì tôi quá giống người đó thì thật sự rất nông cạn.”
Hạ Sâm lạnh nhạt trả lời: “Đây là chuyện của tôi, cậu đi tắm rửa đi.”
Bạch Dạ nhìn ra hắn không muốn tiếp tục chủ đề này nữa, biết điều cầm lấy quần áo đi tắm rửa.
Hạ Sâm nhìn cửa phòng tắm đóng lại, lạnh lùng cong khóe miệng rồi tiếp tục cầm điện thoại lướt tin tức tin tức.
Đêm khuya khoắt, Bạch Dạ lại không ngủ được. Một là vì cái tên chết tiệt này toàn ngủ bên cạnh cậu, hai là vì tính công kích của những lời hắn nói lúc nãy thật sự quá khủng khiếp. Cậu cứ lăn qua lăn lại cả đêm, đến tận một hai giờ sáng mới dần dần thiếp đi. Đợi cho đến khi mở mắt lần nữa, cậu cảm giác được trên mặt dính thứ gì đó.
Cậu giơ tay sờ sờ, phát hiện ra trên miệng dán một đoạn băng dính.
Bạch Dạ nhanh chóng đứng dậy soi gương. Cậu nhìn thấy miệng của mình bị dán một đoạn băng dính trong suốt.
Mẹ nó.
Việc này do thằng khốn nào làm đây?
Hạ Sâm.
Nhất định là Hạ Sâm lo lắng cậu nói mớ nên mới dính băng dính lên.
Bạch Dạ giơ tay giật một phát, lông mặt của cậu cũng ra đi theo miếng băng dính đó, đau đến mức cậu phải xuýt xoa: “Fuck, đau chết mất.”
Khuôn mặt cậu sầm sì, cầm đoạn băng dính trong suốt mở cửa sổ ra, sau đó giơ miếng băng dính lên với tên đàn ông đang luyện kiếm ở trong sân: “Chuyện này là do anh làm đúng không?”
Hạ Sâm nhìn thấy miệng cậu còn lưu lại vết băng dính, cố nhịn cười nói: “Tôi cũng chỉ muốn tốt cho cậu mà thôi.”
“Tôi tin anh cái con khỉ.”
Bạch Dạ vò đoạn băng dính lại thành một đống rồi ném vào Hạ Sâm.
Hạ Sâm nhanh chóng nâng kiếm lên. Soạt soạt hai tiếng, đống băng dính bị cắt thành hai nửa.
Bạch Dạ nhíu mày: “Anh đang cầm kiếm thật à?”
Hạ Sâm thu kiếm lại: “Mau đi rửa mặt thay quần áo rồi đi ăn sáng nào. Chờ Cửu trưởng lão tới, cậu có muốn ăn cũng không có cơ hội đâu.”
Hắn vừa mới nói xong, quản gia liền đi vào sân: “Đại thiếu gia, trưởng lão ở giới Tu chân tới rồi. Mấy người bên phía lão gia bảo ngài qua đó ngay bây giờ.”
Hạ Sâm nói: “Ông quay về nói với mọi người bên đó tôi thay quần áo xong rồi sẽ đi.”
“Vâng.” quản gia rời đi.
Bạch Dạ rửa mặt thay quần áo cùng Hạ Sâm, sau đó cầm thêm cái bánh bao, vừa gặm vừa đi với hắn tới tiền viện. Tiếp theo cậu nghe thấy có người ghét bỏ nói: “Linh khí trên thế gian này thưa thớt, ngay cả không khí thường ngày cũng ô nhiễm dơ bẩn như vậy. Cũng khó trách mọi người ở phàm giới nhiều năm bị trúng phong hàn rồi tẩu hỏa nhập ma, không thể tránh tiếp xúc với thứ không khí tanh tưởi đó. Ta thấy mọi người vẫn nên chọn thời điểm dọn về giới Tu chân tu luyện thì hơn, để cho người đứng đầu đổi một nhóm người khác tới tiếp quản vị trí của mọi ngườ.”
Hạ lão gia cười ha ha, người có tai chắc chắn đều nghe ra được tiếng cười của ông mang theo vài phần gượng ép: “Việc này để nói sau đi.”
Hạ Quân không chịu nổi ngữ khí của đối phương liền mở miệng nói: “Cháu cảm thấy phàm giới cũng khá tốt, ít ra nơi đây còn xuất hiện thiên lôi sớm hơn so với giới Tu chân. Nếu như có cơ duyên, nói không chừng chúng cháu còn có thể thăng lên một đại cảnh giới nữa. Ngài xem, thời gian trước cháu mới lên Trúc Cơ không lâu, bây giờ đã là tầng ba rồi.”
Hạ lão gia thấp giọng mắng: “Tiểu Quân, tại sao cháu lại nói chuyện với Thiệu trưởng lão như vậy?”
“Không sao.” Thiệu trưởng lão cười cười: “Với tư chất của Tiểu Quân, hiện tại mới lên tới Trúc Cơ tầng ba cũng là làm khó cậu ấy rồi. Cứ để cho cậu nhà vui vẻ đi. Nhưng làm người không thể quá kiêu ngạo được, dù gì thế gian này cũng đất chật người đông, ngoài thiên hạ này còn có thiên hạ khác. Ta còn nhớ dướng trướng của ta có một đệ tử Thiên linh căn, nhỏ hơn một tuổi so với Tiểu Quân. Mỗi ngày hắn đều chăm chỉ tu luyện thêm, hiện đã là Trúc Cơ tầng chín rồi. Một thời gian không lâu nữa có khi sẽ tấn thăng lên kỳ Khai Quang.”
Sắc mặt của hai vợ chồng Hạ lão gia cùng với bố mẹ của Hạ Quân không tốt lắm. Mấy vị trưởng lão ở phàm giới đến đây làm khách cũng đều cúi đầu không dám ho he điều gì.
Hạ Quân cười lạnh: “Nhưng độ kiếp nhân tạo làm gì có chuyện mạnh hơn độ kiếp bằng thiên lôi. Tu vi tầng chín chưa chắc đã đánh bại được một người tầng ba như cháu. Cho dù có lên được kỳ Khai Quang, nói không chừng vẫn sẽ bại dưới tay cháu thôi. Nói ra thì người ta lại cười cho.”
Ý cười trong mắt Thiệu trưởng lão dần dần lạnh đi.
“Tiểu Quân.” Hạ lão gia giận dữ nói: “Cháu còn nói chuyện với Thiệu trưởng lão như vậy nữa thì ông sẽ cho cháu đến từ đường quỳ đấy.”
Hạ Quân hừ lạnh một tiếng. Hắn nhìn thấy Hạ Sâm đang đi tới từ hậu viện, trên mặt hiện lên vẻ vui sướng: “Anh cả, anh đến rồi.”
Thiệu trưởng lão nhìn thấy Hạ Sâm liền cười nói: “Hạ gia chủ, đã lâu không gặp.”
Hạ Sâm lãnh đạm nói: “Thiệu trưởng lão, đã lâu không gặp. Bùa chú loại trừ ám khí giúp ông nội của tôi có mang tới không?”
“Mang rồi.” Thiệu trưởng lão lấy bùa chú ra từ nhẫn chứa đồ rồi đưa cho Hạ Sâm: “Đây là bùa chú do gia chủ của chúng ta tự mình luyện chế.”
Hạ Sâm nhận lấy lá bùa, đưa cho mấy người bên phía Hạ lão gia.
“Cảm ơn Thiệu trưởng lão.”Mấy người Hạ lão gia cảm ơn Cửu trưởng lão: “Mong Thiệu trưởng lão sau khi trở về giúp chúng ta chuyển lời cảm ơn tới gia chủ.”
“Được.” Thiệu trưởng lão ngoài miệng thì đồng ý, trong lòng lại oán trách Hạ Sâm không nói nửa chữ cảm ơn. Ông ngàn dặm xa xôi tới đây đưa bùa chú, tên đó nửa câu cảm kích cũng không nói. Đúng là khiến người ta tức giận. Nhưng đáng ghét ở chỗ ông không thể nào trút giận lên người Hạ Sâm được.
Ông chuyển ánh mắt sang Bạch Dạ đang đứng ăn bánh bao ở bên cạnh Hạ Sâm: “Vị này chính là……”
Trưởng lão Hạ gia lập tức nói: “Cậu ta chính là Bạch Dạ, bạn đời của A Sâm.”
Thiệu trưởng lão nghe thấy hai chữ Bạch Dạ, bỗng chốc mặt sầm xuống: “Hoá ra cậu ta chính là Bạch Dạ à. Đúng là không có quy củ. Tới gặp khách mà trong miệng còn nhai đồ ăn thế kia à.”
Bạch Dạ nhanh chóng nhét miếng bánh bao cuối cùng vào miệng rồi ra sức nhai, sau đó nuốt xuống bụng, còn cố ý ợ một cái rõ to.
Mọi người: “……”