Sau khi Bạch Dạ rời, hai người Tằng Văn Hoa cùng Bạch Đức nâng nhau dậy, khập khiễng rời khỏi con hẻm nhỏ.
Trong một căn phòng bọn họ không nhìn thấy ở trên lầu ba, một người phụ nữ trung niên đang đứng bên cửa sổ nhìn theo bọn họ rời đi, sau đó dặn dò người bên cạnh vài câu rồi mới đóng cửa sổ lại.
Cùng lúc đó, nhóm ông lão ở lô ghế thiên địa đối diện với phòng của người phụ nữ đang bàn về chuyện của Bạch Dạ.
Ông Văn tò mò: “Ông Đàm, ông Tùng, ông Thành, tại sao vừa rồi các ông lại khách sáo với một người trẻ tuổi như vậy? Còn cho cậu ta ngồi ở vị trí trên nữa, Điều này không giống với tác phong từ trước đến nay của mấy ông.”
Ông Đàm cười nói: “Các ông cũng biết tình hình cơ thể mấy năm gần đây của tôi với bà nhà rồi, chúng tôi đã tìm vô số bác sĩ nổi tiếng nhưng đều chữa không khỏi. Sau đó cháu trai tôi mang về viên thuốc mà bạn học Bạch Dạ đưa cho. Ăn xong viên thuốc đó cả tôi cùng với bà nhà đều trở nên khỏe mạnh.”
Ông Tùng nói: “Tôi cũng giống như vậy, tôi ăn đan dược mà Bạch Dạ đưa cho, sau đó bệnh nhỏ bệnh lớn đều biến mất.”
Ông Thân kinh ngạc: “Thần kỳ như vậy sao?”
Ông Đàm mở bàn tay ra: “Ông nhìn tôi hiện tại xem, ăn được, đi đứng được, sắc mặt hồng hào, cả người phải trẻ ra mấy tuổi. Ông thử so sánh tôi với tháng trước mà xem, có phải khác nhau một trời một vực hay không?”
Ông Thân gật đầu: “Đúng là như vậy thật.”
Ông Hạ hừ lạnh: “Năm đó số thuốc bột mà tôi tặng mấy ông cũng tốt cho cơ thể không kém, nếu như mọi người uống nó thì cơ thể đã không phải chịu bệnh tật hành hạ rồi.”
Ông Văn hỏi: “Thuốc bột ông cho thật sự hiệu quả như vậy à?”
“Vừa nhìn đã biết ông chưa dùng rồi.” Ông Hạ bị bọn họ làm cho tức chết đi được: “Lúc ấy tôi cùng ông Thành đã đảm bảo hiệu quả với mọi người rồi mà tại sao mọi người lại không tin hai người chúng tôi. Tuy rằng hiệu quả không tốt bằng viên thuốc của Bạch Dạ nhưng có thể giúp cơ thể mọi người luôn duy trì khỏe mạnh, bình an đến trăm tuổi.”
Mấy người ông Văn không được tự nhiên quay sang nhìn nhau.
Năm đó ông Hạ tặng cho bọn họ thuốc bột rồi ba hoa chích chòe đủ điều, chỉ thiết chút nữa thôi là nói loại thuốc này là tiên dược.
Nhưng trên thế giới này làm gì có loại thuốc nào tốt như vậy, chỉ cần uống vào là cơ thể có thể kháng mọi loại bệnh tật. Nếu như thật sự có loại thuốc đó thì cũng phải bán với giá trên trời, làm gì có chuyện ông Hạ dễ dàng có được rồi tặng cho bọn họ dùng chứ. Hơn nữa ông Hạ khá là mê tín, cho rằng trên thế giới này ở một góc nào đó mà bọn họ không biết có tồn tại những người mang năng lực kỳ lạ, vậy nên sau khi bọn họ nghe xong thì phản ứng đầu tiên chính là khẳng định ông Hạ bị những kẻ bán hàng tự xưng là người mang năng lực kỳ lạ kia lừa đảo.
Có điều ông Hạ cũng có ý tốt mà thôi, mọi người sau khi về nhà vẫn mở hộp thuốc ra xem, ai ngờ trước mắt lại là bột mì, vậy nên bọn họ cần khẳng định rằng ông Hạ đã bị lừa. Mọi người muốn nói chuyện này cho ông, nhưng ông đột nhiên mất tích, dù có làm cách nào cũng không thể liên lạc được.
Về sau bọn họ đoán rằng liệu có phải ông Hạ uống thuốc giả rồi bị ngộ độc chết rồi không.
Ông Hạ thấy đám bạn già nhìn nhau không nói câu gì, tức giận nói: “Có chuyện gì thì cứ nói thẳng, mấy người cứ liếc mắt ra hiệu với nhau, tôi nhìn không hiểu.”
Ông Cống ho nhẹ một tiếng: “Chúng tôi không uống thuốc mà ông cho là bởi vì sau khi mở hộp ra ngửi thấy mùi bột mì, không dám uống nên mới để lại trong hộp.”
Ông Hạ, Hạ Quân, ông Thành: “……”
“Mùi bột mì?” Ông Thành thắc mắc nhìn về phía ông Hạ.
Trong mắt ông Hạ hiện lên vài phần không tự nhiên. Thuốc bột năm đó được nghiền ra từ đan dược, để khiến cho mấy ông bạn không cảm thấy hiệu quả của đan dược thần kỳ đến mức khó tin, ông liền trộn lẫn thuốc với bột mì, sau đó dặn dò mọi người mỗi ngày pha với nước uống, Như vậy hiệu quả điều dưỡng cơ thể sẽ diễn ra một cách từ từ chậm rãi, nào ngờ lại biến khéo thành vụng.
Ông tìm bừa một cái cới: “Đó là bột được nghiền ra từ thuốc, ngửi sẽ có mùi giống bột mì. Mấy ông đã vứt thuốc của tôi đi chưa?”
Mọi người lắc đầu: “Vẫn chưa.”
Năm đó bọn họ cho rằng ông Hạ xảy ra chuyện nên không còn nữa, thuốc bột liền trở thành vật cuối cùng mà ông đưa cho bọn họ, vậy nên họ giữ nó lại để tưởng niệm.
Ông Hạ hài lòng gật đầu: “Không có thì tốt, các ông về nhà thì uống ngay cho tôi nhé, uống xong sẽ biết hiệu quả của nó tốt như thế nào.”
Ông Văn bất lực nói: “Đã năm trôi qua rồi, còn có thể uống được không?”
“Yên tâm, không hết hạn được đâu. Nếu sau khi trở về, mấy ông ăn xong không thấy có hiệu quả, ngày mai cứ gọi điện tới tìm tôi.”
Ông Đàm hừ lạnh: “Ai biết ông có đột nhiên mất tăm mất tích như năm trước không.”
“Lúc ấy là bởi vì trong nhà có việc nên mới không liên hệ với mọi người, sau này sẽ không thế đâu.” Năm đó ông Hạ phải bế quan, chờ sau khi ra ngoài đã năm trôi qua, sau này bởi vì chuyện trong nhà nên không kịp liên lạc với mọi người. Ông nhanh chóng đổi đề tài, hỏi ông Thành: “ Ông thì sao, ông cũng ăn thuốc của Bạch Dạ à?”
Ông Thành cười nói: “Bạch tiên sinh giúp cháu trai cả Thành Trì nhà tôi một việc lớn, trên dưới trong nhà tôi đều vô cùng cảm ơn cậu ấy.”
“Cậu ta giúp Thành Trì hả?” Ông Hạ nhớ rõ ông Thành từng nói Thành Trì là một kỳ tài trong việc tu luyện, có điều cháu ông quá xui xẻo nên thường gặp chuyện không may, ngay cả những người bên cạnh cũng bị liên lụy, cuối cùng không thể ở cùng với người nhà nữa mà phải tách ra, việc tu luyện cũng khó có thể tiến bộ được, còn bị vô số người tu chân cười nhạo. Rõ ràng là một thiên tài tu luyện nhưng lại không thăng tiến nhanh bằng người tu chân bình thường bọn họ, cho nên việc này đã trở thành nỗi ám ảnh trong lòng ông Thành.
Ông Thành vẫy tay với Thành Trì, gọi cháu mình lại đây: “Giới thiệu với mọi người một chút, đây là cháu trai cả nhà tôi, tên là Thành Trì.”
Thành Trì cúi đầu chào mọi người: “Cháu chào các ông.”
Ông Hạ thử hỏi: “Ông đưa cháu trai cả của mình đến gặp mọi người, chẳng nhẽ cháu ông….… tình hình trở nên khả quan rồi sao?”
Ý ông muốn hỏi chính là ám khí trên người Thành Trì có phải đã biến mất hay không?
Ông Thành gật đầu.
Ông Hạ liên kết với lời nói lúc trước của ông bạn mình, khiếp sợ hỏi: “Chẳng lẽ cũng là Bạch Dạ giúp à?”
“Đúng vậy.” Ông Thành nghĩ nghĩ, nhỏ giọng nói với ông Hạ: “Là bạn chơi thân với ông đã lâu, tôi cho ông một lời khuyên chân thành. Thân phận của Bạch Dạ không hề đơn giản, ngàn vạn lần đừng đắc tội với cậu ấy.”
Ông Hạ: “……”
Ông Cống ngồi ở đối diện cao giọng cười: “Nói đến chuyện của cháu trai, đúng là trùng hợp thật đấy……”
Cùng lúc đó Bạch Dạ gõ cửa tiến vào, tình cờ nghe được lời này liền cười hỏi: “Tình cờ gì ạ?”
Ông Cống tiếp tục nói: “Cháu trai của ông Đàm, ông Hạ, ông Tùng, ông Thành đều là bạn học với nhau.”
Tùng Trị cười nói: “Cháu cũng không ngờ rằng ông nội lại quen biết với ông nội của Đàm Long, Thành Trị cùng Hạ Quân.”
Đàm Long cùng Thành Trấn cũng tỏ vẻ rất bất ngờ. Vừa nãy khi bọn họ gặp nhau ở tầng dưới cũng không thể tin được là lại xảy ra chuyện trùng hợp như vậy, sau đó mấy người trẻ tuổi nhân lúc còn chưa đến thời gian hẹn, đến tiệm nét gần đó chơi vài ván game, để cho các ông ôn chuyện nhiều hơn.
Bạch Dạ thắc mắc: “Không phải mọi người đều ở Đại Đô Thành sao? Tại sao lúc trước lại không quen biết nhau?”
Tùng Trị nói: “Trước kia mình không ở Đại Đô Thành, sau này thi đỗ vào ngôi trường hiện tại nên mới chuyển đến đây ở cùng ông nội.”
Thành Trấn nói: “Mình cũng vậy.”
Đàm Long nói: “Bởi vì mình không thích tụ tập nên mới không ra ngoài với ông nội.”
“Mọi người đừng nói chuyện nữa, mau ngồi xuống ăn cơm đi.” Ông Thành bảo bọn họ ngồi xuống, sau đó dặn người phục vụ mang đồ ăn lên.
Trong lúc ăn cơm, ông Thành không ngừng gắp đồ ăn cho Bạch Dạ, càng nhìn càng giống như dâng hiến đồ ăn cho tiểu tổ tông vậy.
Ông Hạ ở phía đối diện càng nhìn càng thấy đau răng, nghĩ lại việc ông cùng ông Thành quen biết nhiều năm như vậy rồi, vậy mà ông ta có bao giờ chăm chút ông như vậy đâu, cái thằng nhóc hỗn láo Bạch Dạ này tại sao lại được đãi ngộ như thế? Đúng là tức chết đi được.
Mọi người ăn tới chín giờ tối mới tan tiệc, ông Hạ dặn đi dặn lại năm lần bảy lượt là mọi người phải uống thuốc mà ông đưa cho rồi mới lên xe rời đi.
Bạch Dạ đi theo sau Hạ Quân trở lại Hạ gia, nhìn ông Hạ bước từ trên xe xuống, cậu thắc mắc: “Hạ Quân, chẳng phải ông nội cậu là Uý Sinh sao? Tại sao lại biến thành ông lão kia vậy? Cậu có hai ông nội à?”
Ông Hạ: “……”
Hạ Quân bị Bạch Dạ trêu nên bật cười: “Người tu chân tuổi thọ cao nên không dễ bị già đi. Nếu như người bình thường nhìn thấy bộ dạng trung niên của ông nội tôi, chắc chắn sẽ cho rằng ông là yêu quái không già. Vậy nên khi ông nội gặp gỡ với người bình thường sẽ dùng pháp khí dịch dung để thay đổi hình dạng bên ngoài cho phù hợp với tuổi.”
Ông Hạ, cũng chính là ông nội Hạ gỡ chiếc nhẫn xuống, biến trở về bộ dáng nguyên bản rồi quay sang hỏi Bạch Dạ: “Bạch Dạ, tại sao ông Thành lại nói thân phận của cậu không đơn giản?”
Bạch Dạ ngạc nhiên nhìn ông: “Ông biến trở lại rồi? Đúng là quá thần kỳ.”
Chờ đến khi trở lại trong phòng, cậu cũng phải tìm xem có thần khí nào có thể giúp cậu biến thành hình dạng của một người khác không.
“Cậu đừng đổi chủ đề.”
Bạch Dạ hỏi: “Vừa rồi ông hỏi cái gì vậy?”
“Ta hỏi vì sao ông Thành lại nói thân phận của cậu không đơn giản?”
“Tại sao cháu phải nói cho ông biết?” Bạch Dạ xoay người cực ngầu rồi rời đi.
Ông nội Hạ tức nín thở.
Bạch Dạ trở lại sân mà cậu ở rồi đẩy cửa phòng ra, cậu thấy Hạ Sâm đang mặc đồ ngủ ngồi trên giường xem TV. Bạch Dạ sửng sốt một hồi, quay đầu quan sát bốn phía, xác định đây là phòng ngủ của cậu mới quay sang hỏi: “Anh tới phòng tôi làm gì?”
Hạ Sâm liếc cậu một cái: “Nếu như cậu không chuyển đến phòng tôi ở, vậy thì tự tôi đến đây ngủ cùng với cậu cũng được.”
“……” Bạch Dạ chống nạnh: “Tôi rất là bức xúc đấy nhé, tại sao anh cứ nhất quyết phải ngủ cùng với tôi?”
Hạ Sâm nhướng mày: “Tôi mới là người phải bức xúc đây này, cậu có nhìn kỹ thoả thuận mà hai chúng ta đã ký không? Nếu không thì tại sao lại lắm câu hỏi tại sao thế?”
Bạch Dạ nhìn chằm chằm một hồi lâu, sau đó mới xoay người mở tủ quần áo lấy bản thoả thuận ra xem xét:
“Điều thứ nhất: Sau khi ký kết thỏa thuận, bên A cần phải phối hợp với bên B đến Cục Dân Chính làm thủ tục đăng ký kết hôn, trở thành bạn đời hợp pháp của nhau. Điều thứ hai: Sau khi đăng ký kết hôn, bên A phải dọn đến ở cùng với bên B, khi chưa có sự cho phép của bên B thì không được phép chuyển sang chỗ khác ở …… Điều thứ bảy: Khi bên B yêu cầu bên A ở cùng phòng, bên A không được phép từ chối, nếu không phải bồi thường tỷ NDT. Điều thứ tám: Nếu như bên B đưa ra yêu cầu sinh lý, bên, A, không, được, phép, từ, chối, nếu, không, sẽ, phải, bồi, thường, năm, trăm, tỷ, nhân, dân, tệ……”
Khi xem đến câu cuối cùng, cậu bất giác đọc to từng chữ một, càng đọc thì mắt càng trợn to, sau đó ngẩng đầu lên, khó tin nhìn Hạ Sâm: “Khi chúng ta ký thỏa thuận này có những điều khoản đó sao? Anh có lén đổi giấy thỏa thuận giữa hai người không đấy?”
Hạ Sâm tặc lưỡi: “Lúc ấy tôi bảo cậu xem kỹ rồi hẵng ký, là tự cậu không xem mà đã ký rồi, giờ lại trách tôi à?”
Bạch Dạ nhớ lại những ký ức của Bạch Dạ cũ, lúc trước cậu ta bị các bạn học khinh thường vì chuyện của cha mẹ mình, cùng lúc đó còn bị bạn bè bắt nạt nữa, tinh thần cậu ta bị đàn áp đến mức đáng sợ, thậm chí còn có lần kích động muốn tự sát. Vậy nên khi Hạ Sâm đứng ra giúp cậu ta thoát khỏi sự áp bức của cha mẹ, cậu vô cùng cảm kích, thậm chí không hề xem nội dung thỏa thuận mà đã ký tên vào đó rồi.
“Ầy, tên ngu ngốc này.”
Bạch Dạ rất muốn quay trở lại hơn nửa năm trước để đánh cho Bạch Dạ cũ một trận no đòn.
“Đúng rồi.”
Bạch Dạ lật đến trang cuối cùng xem điều khoản ly hôn. Vẫn giống như trong trí nhớ của cậu, nếu như bên A chủ động đề xuất vấn đề ly hôn sẽ phải bồi thường tỷ. Với năng lực hiện tại của cậu, kiếm được tỷ cũng là chuyện khá dễ dàng.
Hạ Sâm giống như nhìn ra được tâm tư của cậu: “Tôi thấy cậu không chỉ không xem điều khoản mà đến cả phần ghi chú cũng không để ý đến.”
“Ghi chú?” Bạch Dạ đọc điều khoản cuối cùng ở mặt sau, chỗ đó ghi chú là: Sau khi ly hôn, bên A phải trả lại số tiền có giá trị gấp tỷ lần những tài sản có được từ bên B hoặc người nhà của bên B trong thời gian kết hôn.
Vấn đề hay đấy, hai ngày trước cậu kiếm được gần tỷ từ trên người ông nội Hạ, vậy tỷ nhân với tỷ là bao nhiêu tiền?