Mọi người nhìn về phía Quỷ Vương, chỉ thấy hắn mạnh mẽ thu hồi lại lũ đầu quỷ, hoảng sợ lui ra sau mét. Bạch Dạ lúc trước bị đầu quỷ bao vây lại bình yên vô sự đứng tại chỗ, thêm vào đó trong tay lại đang cầm một cái gậy tang cùng với xích câu hồn. Cậu đứng trong bóng đêm nhìn giống như một quỷ sai đến lấy mạng người khác, khiến mọi người không khỏi sinh ra cảm giác kính sợ.
Mọi người ngơ ngác nhìn Bạch Dạ.
Bạch Dạ nhìn thấy trong mắt Quỷ Vương hiện lên vẻ sợ hãi, trong lòng thầm thở phào nhẹ nhõm.
Cậu thề là cậu thật sự không cố ý kéo dài tới thời khắc sống chết mới lấy Thần Khí ra đối phó với Quỷ Vương để khoe mẽ bản thân. Sự thật là đến buổi sáng ngày hôm nay cậu mới biết được hết công dụng của các loại Thần Khí, còn chưa kịp làm quen và học cách sử dụng chúng thì đã bị kéo đến đây làm nhiệm vụ của Hạ gia rồi. Hơn nữa mỗi Thần Khí đều phụ trách riêng những công việc khác nhau, nếu như không phải chuyện do chúng quản lý, cho dù có gọi như thế nào thì chúng cũng sống chết không chịu ra. Ví dụ như Ngọc Như Ý chủ yếu phụ trách việc chúc phúc, nó không thể lãng phí thần lực để đối phó với Quỷ Vương. Vậy nên lúc trước cậu âm thầm gọi tên liên tiếp mấy món Thần Khí nhưng không có cái nào để ý tới cậu, khiến cậu suýt chút nữa chết trong tay Quỷ Vương.
Quỷ Vương cảnh giác nhìn Bạch Dạ, hắn không ngờ rằng trong tay một người phàm lại có pháp khí lợi hại như vậy. Lúc trước bị pháp khí của Bạch Dạ đập vào người một chút, thiếu chút nữa ba hồn sáu phách của hắn đã bị tiêu tan rồi.
Lạc Khu Lợi thấp giọng mắng: “Mẹ nó, mạng của Bạch Dạ đúng là lớn, thế mà cũng không chết.”
Ngụy Liêu tò mò: “Sư phụ, pháp khí trong tay Bạch Dạ là thứ gì? Quỷ Vương hình như rất sợ chúng.”
“Có phần hơi giống gậy tang dùng trong tang lễ. Thứ này không có chút linh khí nào, có lẽ chỉ là một vật bình thường mà thôi.” Cửu trưởng lão híp mắt, khinh bỉ nói: “Bạch Dạ sao có thể có pháp khí được, cho dù có cũng không có linh lực để điều khiển chúng.”
“Nói cũng có lý, có điều tại sao Quỷ Vương lại sợ chúng.”
Cửu trưởng lão cũng không hiểu tình huống quái quỷ gì đang xảy ra: “Chúng là những món đồ được dùng trong tang lễ, bọn quỷ ít nhiều gì cũng sẽ có chút kiêng dè chúng.”
Tưởng Thiên thắc mắc: “Thời điểm tới đây chẳng phải trong tay Bạch Dạ trống trơn sao? Cậu ta lấy gậy tang ra từ đâu vậy?”
Ngụy Liêu nói: “Ngươi không thấy trên lưng cậu ta có một cái ba lô lớn sao? Chắc chắn cậu ta lấy những thứ này ra từ trong ba lô.”
“Nhưng gậy tang dài như vậy, làm sao nhét vào trong ba lô của cậu ta được? Chẳng lẽ nó có tính năng co duỗi? Nhưng đang yên đang lành cậu ta mang theo một cái gậy tang để làm gì?”
“Chắc là lúc trước Hạ Quân nói trước với cậu ta là đêm nay sẽ bắt quỷ, vậy nên cậu ta mới mang theo gậy tang để hù dọa Quỷ Vương.”
Ngụy Liêu vừa mới nói xong thì thấy Bạch Dạ vứt xích câu hồn về phía Quỷ Vương, tiếng leng keng vang lên giống như đuổi hồn khiến Quỷ Vương sợ đến mức cuống quít lùi lại sau.
Hắn cho rằng mình chết chắc rồi, còn chưa đợi đến lúc xích câu hồn đập vào người đã sợ hãi kêu oai oái, bởi vì những ký ức kinh hoàng lúc trước thật sự đã khắc sâu vào trong ký ức của hắn. Nhưng hắn đợi một lát cũng không hề thấy chút đau đớn nào, hơn nữa cơ thể cũng không hề bị tổn hại.
Quỷ Vương nghi hoặc cúi đầu nhìn chính mình, sau đó lại nhìn về phía Bạch Dạ, chỉ thấy đối phương vẻ mặt xấu hổ nhặt cái xích vừa rơi xuống nền đất.
Mọi người: “……”
Cửu trưởng lão cười lạnh: “Ta đã nói đó là một đồ vật bình thường mà.”
“Buồn cười chết đi được.” Tưởng Thiên cười ha ha: “Vừa nãy khi Bạch Dạ tự tin vứt xích sắt ra, tôi còn tưởng rằng cậu ta thật sự tiêu diệt được Quỷ Vương, cuối cùng chẳng qua cũng chỉ là phô trương thanh thế mà thôi, Quỷ Vương lại còn bị cậu ta dọa nữa chứ.”
“……” Bạch Dạ mấp máy môi, hỏi bằng giọng nói không thể nhỏ hơn được: “Không phải xích câu hồn có thể dài ra ngắn lại sao? Tại sao tao ném ra nhưng lại không có chút phản ứng nào?”
Xích câu hồn cảm thấy cực kỳ mất mặt, nhanh chóng truyền âm giải thích cho cậu: “Tu vi của ngươi không đủ, không thể điều khiển ta dài ra để đối phó với Quỷ Vương.”
Bạch Dạ: “……”
Thật ra cảm thấy mất mặt nhất lúc này chính là Quỷ Vương.
Thủ hạ của hắn đều đang nhìn chằm chằm, hắn thì lại kêu oai oái giống như một tên chết nhát, về sau làm gì còn uy nghiêm trước mặt thủ hạ nữa?
Quỷ Vương càng nghĩ càng giận, cuối cùng hoàn toàn nổi giận, hét lớn một tiếng: “Phàm nhân, để cái mạng chó của ngươi lại đây.”
Tất cả đầu quỷ lại lao về phía Bạch Dạ.
Hắc Bát sốt ruột chống cơ thể lên: “Bạch tiểu tứ, chạy mau.”
Bạch Dạ không những không chạy mà còn cầm lấy gậy tang, dùng lưỡi hái gắn trên đầu cây gậy vung về phía lũ đầu quỷ.
Mọi người đều cho rằng cậu ta lại phô trương thanh thế, ngay cả Quỷ Vương cũng nghĩ như vậy, vậy nên hắn không hề dừng những việc mình đang làm lại mà còn ra đòn tấn công hung bạo hơn,.
Không ngờ khi lưỡi hái trên cây gậy chạm vào lũ đầu quỷ, mười mấy con đều bị chém rơi xuống mặt đất, thét lên những tiếng thê lương thảm thiết.
Mọi người khiếp sợ nhìn Bạch Dạ.
Lúc này, vô số hồn phách chui ra từ đống đầu quỷ dưới mặt sàn, muốn trốn thoát khỏi nơi đây.
Bạch Dạ nhanh chóng dùng gậy tang hút hết số hồn phách vào trong, sau đó chớp lấy cơ hội Quỷ Vương chưa kịp phản ứng, cậu lại vung xích câu hồn về phía những đầu quỷ khác.
Xích câu hồn tựa như có sinh mệnh vậy, nó giống như một con rắn chủ động quấn lấy tất cả lũ đầu quỷ, đồng thời hút hết hồn phách của chúng, sau đó tự động ngắn lại thành một cái xích bình thường.
Đầu quỷ mất đi hồn phách trong nháy mắt hóa thành khói đen, biến mất ở trong không khí.
Quỷ Vương không còn đầu quỷ nên tu vi sụt thảm hại, trên người chỉ còn lại một cái hố rộng. Hắn hoảng sợ nhìn Bạch Dạ.
Bạch Dạ xông về phía Quỷ Vương.
Quỷ Vương nhanh chóng phả ra quỷ khí để ngăn cản cậu, sau đó xoay người chạy trốn.
Bạch Dạ dù sao cũng chỉ là một phàm nhân, làm sao có thể nhanh bằng một con quỷ biết bay được, chỉ có thể trơ mắt nhìn Quỷ Vương chui ra ngoài từ khe hở trên lối thoát hiểm.
Những ác quỷ khác thấy chủ nhân biến mất cũng nhao nhao chạy trối chết.
Những người khác vì quá kinh ngạc nên quên mất mục đích tới đây là để diệt trừ Quỷ Vương. Hiện giờ tu vi của Quỷ Vương giảm mạnh, có thể giữ được tính mạng đã là không tồi rồi.
Lạc Khu Lợi khó tin hỏi: “Chẳng phải Bạch Dạ Là một người bình thường sao?”
Nhưng khi nhìn thấy ác quỷ, cậu không hề tỏ ra sợ hãi, hơn nữa còn có thể chém giết đầu quỷ của Quỷ Vương, đúng là không thể tưởng tượng được.
Ngụy Liêu lẩm bẩm nói: “Sư phụ, gậy tang và xích cô hồn trong tay Bạch Dạ chắc không phải là vật bình thường.”
Cửu trưởng lão cũng vô cùng kinh ngạc, rõ ràng ông không cảm giác được gậy tang và dây xích có linh lực, làm sao chúng có thể là pháp khí được? Hơn nữa Bạch Dạ chỉ là một phàm nhân, sao có thể điều khiển pháp khí?
Chẳng lẽ gậy tang và dây xích này còn cao cấp hơn so với pháp khí bình thường, là pháp khí có linh thức?
Ở phàm giới, người tu chân không phân pháp khí ra thành nhiều cấp rõ ràng, chỉ thống nhất gọi chung là pháp khí. Nhưng ở giới Tu chân giới thì khác, pháp khí được chia làm chín cấp bậc, lần lượt là phàm khí, huyền khí, pháp khí, bảo khí, linh khí, linh bảo, tiên khí, thần khí, siêu thần khí; mỗi loại pháp khí lại chia nhỏ hơn thành hạ phẩm, trung phẩm, thượng phẩm cùng cực phẩm; mà pháp khí có cấp bậc hơn Linh Khí sẽ sinh ra linh tính, linh thức, thậm chí có thể hóa thân thành người. Vậy nên gậy tang cùng dây xích này rất có khả năng là pháp khí trên cấp bậc Linh Khí, không cần người tu chân điều khiển chúng, chúng cũng có thể tự chủ hành động.
Nhưng tại sao Bạch Dạ lại có thần khí lợi hại như vậy?
Cửu trưởng lão tức khắc nổi lên dã tâm, đi đến trước mặt Bạch Dạ nói: “Bạch Dạ, nếu đã đánh đuổi được Quỷ Vương, bảo vệ được sự an toàn của cậu, vậy cậu cũng nên trả pháp khí lại cho ta chứ.”
“Cái gì?” Bạch Dạ nhất thời không phản ứng kịp.
“Hoá ra là pháp khí của Cửu trưởng lão.” Đệ tử Hạ gia nhỏ giọng nói: “Tôi còn tự hỏi tại sao một phàm nhân lại sở hữu pháp khí lợi hại như vậy chứ.”
Mấy người Lạc Khu Lợi lập tức hiểu ý đồ của Cửu trưởng lão, mở miệng ra nói giúp: “Đúng vậy, Bạch Dạ, sư phụ chúng ta tốt bụng cho cậu mượn pháp khí để phòng thân, sau khi cậu dùng xong thì cũng nên trả pháp khí lại cho sư phụ ta chứ.”
Bạch Dạ nghe xong, làm gì có chuyện không biết bọn họ muốn đoạt Thần Khí trong tay cậu, cậu khẽ cười một tiếng: “Cửu trưởng lão, ông nói pháp khí là của ông, vậy ông thử nói xem trên pháp khí có những ấn ký đặc biệt nào? Nếu như ông nói đúng, ta sẽ trả lại cho ông.”
“……” Cửu trưởng lão làm sao biết được có những ấn ký nào. Ông nhíu mày nói: “Pháp khí cậu đang cầm là do ta đi mượn của người khác, làm sao ta biết được có những ấn ký đặc biệt nào.”
“Vậy ông gọi chủ nhân của pháp khí tới đây đi, chắc là người đó có thể nói trên pháp khí có những ấn ký gì đấy.”
Cửu trưởng lão: “……”
Ngụy Liêu cả giận nói: “Bạch Dạ, sư phụ ta có ý tốt cho cậu mượn pháp khí, cậu không cảm ơn thì thôi, còn muốn chiếm làm của riêng, cậu có biết xấu hổ không hả?
“Tôi đâu có nói là sẽ giữ lại làm của riêng, tôi chỉ bảo Cửu trưởng lão gọi chủ nhân của pháp khí tới đây để nói ra trên nó có những ấn ký gì thôi mà, nói ra được tôi sẽ trả lại nó.” Bạch Dạ cười lạnh: “Nếu như gọi không tới, hoặc là có tới đây cũng không nhận ra những ấn ký trên pháp khí, vậy chắc hẳn mọi người cũng biết rốt cuộc là có chuyện gì nhỉ.”
Ngụy Liêu: “……”
Đệ tử Hạ gia cũng không phải là dạng ngu ngốc, vừa nhìn đã biết Cửu trưởng lão muốn cướp pháp khí của Bạch Dạ, nhưng bọn họ không có gan để nói ra.
Cửu trưởng lão vì muốn giữ thể diện nên cố ý lớn tiếng để che giấu ý đồ cướp pháp khí của bản thân: “Ta sẽ tìm chủ nhân của pháp khí tới đây, đến lúc đó cậu phải trả pháp khí lại cho ta.”
“Tất nhiên là được.”
Cửu trưởng lão xoay người nhìn về phía Hắc Bát đang nằm trên mặt đất.
Bạch Dạ để ý thấy ánh mắt của ông, nhanh chóng đi đến trước mặt Hắc Bát ngăn cản tầm mắt của Cửu trưởng lão.
Cửu trưởng lão sầm mặt xuống: “Bạch Dạ, cậu làm gì thế?”
Bạch Dạ lạnh lùng nhìn bọn họ: “Hắc Bát là bạn của tôi, tôi sẽ không để cho mấy ngươi mang anh ta đi đâu.”
Lạc Khu Lợi cười lạnh: “Bạch Dạ, trước tiên không nói đến việc cậu che chở cho ác quỷ là phạm vào quy định của Hạ gia, với năng lực của cậu, cậu cho rằng bản thân có thể ngăn được chúng ta sao?”
“Vậy thử xem.” Bạch Dạ di chuyển gậy tang trong tay, những hồn phách bị hút vào trong lúc trước lại chui ra ngoài, hợp lại thành một với hồn phách trong xích câu hồn, trở thành một cái đầu quỷ cực lớn thét lên với mấy người Cửu trưởng lão.
Cửu trưởng lão vội vàng lấy pháp khí ra phòng ngự nhưng vẫn bị đánh bay, đập vào bức tường cách đó mét, phụt một tiếng phun một ngụm máu lớn.
“Sư phụ.” Lạc Khu Lợi, Ngụy Liêu cùng Tưởng Thiên vội vàng chạy tới đỡ Cửu trưởng lão.
Bạch Dạ hừ lạnh, xoay người đỡ Hắc Bát và Hạ Quân: “Hai người không có việc gì chứ?”
Hạ Quân và Hắc Bát lấy đan dược trị thương ra dùng: “Rời khỏi nơi này trước rồi nói sau.”
Bạch Dạ đỡ bọn họ đi về phía lối thoát hiểm.
Đệ tử Hạ gia không dám cản họ lại. Huống chi có Hạ Quân ở đây, bọn họ cũng chẳng dám lên tiếng, nhao nhao nhường đường cho bọn họ rời đi.
Chờ ra khỏi sòng bạc, Bạch Dạ hỏi: “Có cần đưa hai người đến bệnh viện không?”
“Không cần.” Hạ Quân nói: “Chúng ta chỉ cần điều chỉnh một lúc là có thể khôi phục rồi.”
Hắc Bát chỉ vào căn nhà phía trước: “Nhà tôi ở chỗ đó, hai người vào trong ngồi nhé.”
Bạch Dạ đỡ Hạ Quân đi theo Hắc Bát.
Tới nhà Hắc Bát, Hạ Quân ngồi xuống sô pha, yếu ớt hỏi: “Bạch Dạ, cậu thật sự là người thường sao?”
Bạch Dạ cười nói: “Vừa rồi mới thấy tôi trổ tài một chút mà đã cho rằng tôi không phải là người thường à?”
“Nhưng vừa rồi cậu rất lợi hại. Còn nữa, pháp khí của cậu từ đâu mà có?”
“Tôi……” Bạch Dạ vừa mới nói ra một chữ, đột nhiên sức lực toàn thân giống như bị rút sạch, người ngã xuống sô pha, suy yếu nói: “Hạ Quân, hợp đồng nói nếu như tôi bị thương ngất xỉu thì phải bồi thường bao nhiêu tiền nhỉ?”
Hạ Quân ngẫm nghĩ: “Hình như là một trăm triệu.”
“Vậy thì tốt rồi, giúp tôi gọi xe cứu thương với.” Bạch Dạ yên tâm hôn mê bất tỉnh.
Hạ Quân, Hắc Bát: “……”