Lần này giống hệt như lần đó ở Linh Trấn, chớp mắt một cái đã xuất hiện ở một nơi khác, từ căn phòng ở Hạ gia biến thành một đền thờ thần cổ xưa, khắp nơi dán đầy các loại hoàng phù, cậu cũng xuất hiện ở vị trí tượng thần giống như lần trước.
Đã có kinh nghiệm trải qua việc này một lần, lúc này đây Bạch Dạ bình tĩnh hơn rất nhiều.
Chỉ là người đang đứng cầu thần bái phật trước mặt cậu lại chẳng được bình tĩnh như thế, anh ta khiếp sợ nói: “Ngài, ngài là thần hay là người vậy?”
Bạch Dạ nhìn thấy người dưới đài ám khí đầy mặt, không khỏi chau mày lại. Khi người bình thường gặp phải điều gì xui xẻo, ấn đường của họ sẽ biến thành màu đen. Nhưng người trước mắt lại đen xì toàn thân, thậm chí ám khí còn toả ra bốn phía, tăm tối hệt như anh trai của Thành Trấn, hơn nữa dáng người cũng giống như đúc ra từ một khuôn: “ Anh là anh trai của Thành Trấn ……”
Cậu nhớ tới lúc nãy trong lời cầu nguyện của đối phương có nhắc đến tên mình: “Thành Trì?”
“Đúng vậy, ngài là……” Thành Trì ngẩn người, bất giác nhìn về phía Ngọc Như Ý trong tay Bạch Dạ: “Ngài là phúc thần?”
Bạch Dạ thấy ánh mắt anh ta đang nhìn về phía Ngọc Như Ý trong tay cậu, đáy mắt hiện lên vẻ nghi hoặc. Cậu nhớ rõ rằng trước khi đi ngủ đã đặt nó trên bàn đọc sách, tại sao bây giờ nó lại ở đây? Chẳng lẽ chính nó đã đưa cậu đến nơi này?
“Tôi là Bạch Dạ, bạn học của em trai anh.”
Thành Trì kinh ngạc nhìn cậu: “Cậu chính là Bạch Dạ sao? Hai ngày trước tôi gọi điện cho em trai mình cũng thấy nó nhắc tới cậu, có điều tại sao bây giờ cậu lại đột nhiên xuất hiện ở đây?”
“Tôi nghe thấy âm thanh anh cầu nguyện, sau đó thì xuất hiện ở đây rồi.” Bạch Dạ nhảy từ trên đài khấn xuống đất, sau đó thấy ám khí đang toả ra bốn phía phải lui lại khi cậu đến gần. Cậu hơi sửng sốt, bất giác tiến về phía trước một bước, ám khí nhanh chóng lui về sau ba bước, sau đó thu hẹp lại rồi chui vào người Thành Trì.
Ánh mắt Thành Trì sáng lên, đối phương không chỉ nghe thấy anh ta cầu nguyện, trên tay còn cầm Ngọc Như Ý nữa, chắc chắn cậu ta là phúc thần.
Bạch Dạ đi đến trước mặt Thành Trì, đi quanh anh ta một vòng.
“Sao vậy?” Vẻ mặt Thành Trì nghi hoặc.
Bạch Dạ dừng lại trước mặt Thành Trì, nhìn thấy ám khí trên người Thành Trì thu nhỏ lại rồi tập trung hết ở ấn đường, cậu theo bản năng cầm lấy Ngọc Như Ý trong tay đặt nhẹ lên giữa trán Thành Trì. Ngay sau đó, kim quang hiện lên, ám khí cũng theo đó mà biến mất.
Cậu kinh ngạc nhướng mày: “Anh thử gọi điện thoại cho người nhà xem, xem xem điện thoại có còn đột nhiên rơi vỡ nữa không.”
Thành Trì không dám hỏi nhiều, nhanh chóng lấy chiếc điện thoại vừa mới mua ra gọi điện cho em trai Thành Trấn: “Tiểu Trấn.”
“Anh?” Thành Trấn vừa mới thức dậy vội vàng nói: “Anh, chuyện em nói cùng anh anh đã suy nghĩ kỹ chưa? Không bàn đến việc bạn học của em có thể giúp anh hay không, dù sao cũng nên thử xem thế nào chứ? Nhỡ đâu lại được thì sao? Anh thử nói xem chúng ta đã tìm bao nhiêu thầy bói rồi, chỉ có cậu ấy nói có thể giúp anh được thôi, anh đừng……”
Không đợi cậu ta nói xong, Thành Trì cười thoải mái: “Ha ha ha ——”
Thành Trấn khó hiểu: “Anh cười cái gì thế?”
Thành Trì cười một hồi rồi mới hỏi cậu ta: “Chú không phát hiện ra chuyện gì sao?”
“Phát hiện cái gì?” Thành Trấn qua vài giây mới phản ứng lại, mừng rỡ nhảy cẫng lên, vui vẻ nói: “Anh, cuộc trò chuyện của chúng ta vượt quá hai giây rồi, ám khí trên người anh bị loại bỏ hết rồi à?”
Thành Trì lại cười toe toét: “Chắc thế.”
“Loại bỏ như thế nào vậy?”
“Chính là……” Thành Trì ngẩng đầu lên nhìn Bạch Dạ, song lại không thấy bóng dáng đối phương đâu, ngay cả cống phẩm đặt trên bàn cũng không thấy nữa: “Ủa? Người đâu rồi?”
“Anh đang nói về ai vậy?”
Thành Trì kể hết ngọn ngành đầu đuôi những chuyện vừa xảy ra cho Thành Trấn nghe: “Anh cực kỳ khẳng định cậu ta là phúc thần.”
Thành Trấn sợ đến mức hồn bay phách lạc, cậu ta có bạn học là một thần tiên!!