Hạ Quân nghe thấy Bạch Dạ tức giận, quay người lại nhìn mấy người.
Phí Giang cùng Dư Dược sợ bị hắn mắng, vội vàng giấu bàn tay đang cầm sợi chỉ đỏ ra sau lưng.
Sau đó, sợi chỉ đỏ giống như có sinh mệnh, chủ động cuốn lấy ngón tay của Phí Giang và Dư Dược, tiếp theo thắt một cái nút nhỏ rồi biến thành trạng thái trong suốt.
Bạch Dạ nhìn thấy hết những điều vừa xảy ra liền nhướng mày nghĩ, nguyên nhân khiến Phí Giang và Dư Dược có nhân duyên với nhau chắc không phải là vì tơ hồng đâu nhỉ?
Hạ Quân nhìn mấy người Phí Giang, lại nhìn về phía Bạch Dạ: “Làm sao vậy?”
“Không có gì.” Bạch Dạ dự định để cho mấy người Dư Dược nhận được một bài học đã, xem về sau bọn họ còn dám tự ý động vào đồ đạc của người khác nữa không. Thứ hai là muốn thử xem tơ hồng có hiệu quả hay không, nếu có thì nó làm được những gì. Cũng vì vậy nên Bạch Dạ không vạch trần hành vi của họ.
Dư Dược cùng Phí Giang lén thở phào nhẹ nhõm, cũng may mà Bạch Dạ không mách lẻo, nếu không bọn họ chết dưới lửa giận của Hạ Quân mất.
Hạ Quân trợn trắng mắt, xoay người rời khỏi phòng học.
Dư Dược cùng Phí Giang giơ bàn tay vừa giấu sau lưng ra, định bụng trả sợi chỉ đỏ đã đứt lại cho Bạch Dạ, nhưng sợi chỉ biến mất rồi.
“Tại sao lại không thấy đâu?”
Bọn họ sốt ruột nhìn xem trên mặt đất có không, lại nhìn sau lưng đối phương, nhưng vẫn không tìm thấy gì cả.
Hạ Quân thấy mấy người Phí Giang còn chưa đi theo liền quay đầu gọi: “Còn không mau đi đi.”
“Ờ, tới đây.” Dư Dược cùng Phí Giang không tìm được sợi chỉ đỏ nên đành từ bỏ. Bọn họ nhìn Bạch Dạ với ánh mắt áy náy, sau đó đuổi theo Hạ Quân.
Ánh mắt của Bạch Dạ nhìn theo bóng hai người chuyển động, phát hiện ra mọi người chẳng những không nhìn thấy sợi chỉ đỏ trên ngón tay của bọn họ, mà sợi chỉ còn có thể xuyên qua cơ thể những người khác, hơn nữa nó còn điều chỉnh được độ dài theo khoảng cách giữa hai người Phí Giang và Dư Dược để không ảnh hưởng đến sinh hoạt bình thường.
Cho đến khi không nhìn thấy mấy người họ nữa, cậu mới thu lại ánh mắt rồi cùng mấy người Đàm Long đi ăn cơm, bốn người ăn đến mười giờ tối mới tàn tiệc.
Bạch Dạ trở lại Hạ gia đã là mười hai giờ. Khi đi ngang qua vườn hoa nằm sát cạnh cửa sổ phòng mình, cậu đột nhiên dừng bước rồi ngồi xổm xuống, híp mắt nhìn chằm chằm vào đống hoa cỏ trong vườn. Nếu chó có thể biến thành người, vậy việc hoa cỏ có thể nói chuyện cũng không có gì kì quái lắm.
Cậu chỉ vào những cành hoa ngọn cỏ nho nhỏ rồi nói: “Có phải chính mấy người nói chuyện hát hò lúc nửa đêm làm phiền giấc ngủ của tôi không? Tôi cảnh cáo các người, nếu về sau mấy người còn làm phiền tôi ngủ nữa,sáng mai tôi sẽ nhổ hết mấy người lên, sau đó mang mấy người đi phơi khô để uống trà.”
Cũng không biết có phải Bạch Dạ gặp ảo giác hay không, ngay sau khi cậu nói xong, đám hoa cỏ dường như sợ hãi đến run cả người.
Bạch Dạ thấy chúng nó không lên tiếng, đỡ trán đứng dậy: “Mình điên thật rồi.”
Một người bình thường như cậu nhưng lại nói chuyện với đám cỏ cây hoa lá. Nếu như bị người khác nhìn thấy, khẳng định họ sẽ coi cậu là bệnh nhân tâm thần mất.
Bạch Dạ xoa huyệt ở trên đầu, xoay người trở về phòng tắm rửa.
Lúc này, một bóng người đi ra từ góc tối, ánh đèn chiếu lên khắp khuôn mặt tuấn tú.
Hạ Sâm đi đến trước vườn hoa, cong cong khóe miệng: “Hóa ra là các ngươi quấy rầy cậu ta ngủ à.”
Một đóa hồng nhỏ trong vườn dùng giọng nói non nớt nhỏ giọng đáp lại: “Về sau chúng ta sẽ nói chuyện nhỏ tiếng.”
Bông cúc nhỏ bên cạnh cũng gật đầu: “Sẽ nói chuyện nhẹ nhàng.”
Hạ Sâm không nói thêm gì nữa, xoay người trở về phòng.
Tối hôm đó, ngoài cửa sổ không còn những âm thanh ầm ỹ nữa. Đây là buổi tối mà Bạch Dạ ngủ ngon nhất từ sau khi trọng sinh đến giờ. Có điều tới buổi sáng, cậu lại bị tiếng ai đó bái phật làm cho tỉnh giấc.
Hắn nhìn đồng hồ, bảy giờ rưỡi rồi, thôi thì rời giường đi ăn sáng vậy.
Hạ Sâm ngồi ở đại sảnh xem tin tức buổi sáng, nhìn thấy Bạch Dạ bước tới liền cầm lấy chìa khóa xe trên bàn vứt cho cậu.
Bạch Dạ bắt được chìa khóa xe, nghi hoặc hỏi: “Cho tôi à?”
“Ừ, tôi mua cho cậu một chiếc xe mới.”
Người giúp việc ở Hạ gia đều không coi Bạch Dạ là chủ nhân, càng không nói đến việc bảo bọn họ lái xe đưa Bạch Dạ đến trường. Những diện tích khu biệt thự quá rộng lớn, từ nhà chính của Hạ gia đến cổng biệt thự cần đi một đoạn đường rất dài, sau đó còn phải đi hơn nửa km mới đến trạm xe buýt, vậy nên ra ngoài thật sự không tiện cho lắm.
“Cảm ơn.” Bạch Dạ không khách sáo nhận lấy chìa khóa xe, sao đó ánh mắt thay đổi rồi cười nói: “Tôi cũng có quà cho anh, có điều phải đợi vài ngày nữa mới được.”
Hạ Sâm nhếch môi: “Được, tôi chờ món quà của cậu.”
“Anh biết tôi không có tiền, cũng không thể dùng tiền của anh để mua quà được. Cho nên anh đừng trông chờ rằng món quà sẽ quý báu như thứ anh tặng tôi.”
“Có lòng là được rồi.” Hạ Sâm đứng lên: “Đi ăn sáng thôi.”
“Ừ.” Bạch Dạ ăn qua bữa sáng, sau đó lập tức đi tìm Hạ Quân để lấy ba lô cùng với tơ hồng và nhân duyên bạc.
Hạ Quân thắc mắc hỏi: “Cậu cần cuộn chỉ đỏ này làm gì?”
Động tác của Bạch Dạ chững lại, đáp: “Tôi muốn bện cho anh cậu một cái vòng đeo tay.”
Cậu không chỉ muốn bện vòng tay cho Hạ Sâm mà còn phải bện cho nửa kia của hắn một cái nữa. Chỉ cần ghép đôi Hạ Sâm với người khác, nói không chừng hắn sẽ đồng ý ly hôn với cậu.
Có điều trước khi việc đó xảy ra, cậu muốn quan sát xem tơ hồng nối giữa Dư Dược và Phí Giang có hiệu quả như thế nào đã.
Hạ Quân khinh bỉ nói: “Thứ đồ đáng giá một đồng đó, cậu cũng không biết ngượng mà tặng cho người ta à? Cậu thật lòng muốn tặng quà lại cho anh tôi sao?”
“Cuộn chỉ đỏ này của tôi chính là bảo vật vô giá, có tiền cũng không mua được.” Bạch Dạ cũng không phí lời với hắn ta nữa, xách ba lô lên vai rồi đi đến bãi đỗ xe của Hạ gia.
Hạ Quân đi theo sau cậu nói: “Hôm nay cậu đừng hòng ngồi xe của tôi đến trường.”
“Anh cậu tặng cho tôi một chiếc xe, từ nay về sau tôi sẽ tự mình lái xe đi học.” Bạch Dạ cầm chìa khóa, hướng về phía bãi đỗ xe ấn một cái, một chiếc xe việt dã màu đen trong đó kêu lên hai tiếng.
Hạ Quân đi đến trước mặt chiếc xe việt dã, tặc lưỡi nói:“Có phải anh tôi sợ cậu xảy ra chuyện không? Chiếc xe này là loại chống va chạm, lại còn chống đạn nữa. Có điều xe việt dã cũng tốt, rất thích hợp để cuối tuần này chúng ta đến Linh Sơn tìm Dược Linh chân nhân để trả lại linh thạch.”
Bạch Dạ không nghiên cứu về xe cộ, nhưng cậu thấy rất hài lòng với chiếc xe năm chỗ, về sau ra ngoài chơi cùng bạn học sẽ không cần lo lắng không đủ vị chỗ ngồi nữa.
Cậu mở cửa rồi khởi động xe rời đi.
Sau khi Bạch Dạ đi vào phòng học,cậu lập tức âm thầm quan sát Dư Dược và Phí Giang. Hai người họ vẫn như bình thường, không có gì thay đổi cả.
Thẳng đến buổi sáng ngày thứ tư, cử chỉ giữa hai người rốt cuộc cũng có chút cảm giác thân mật mà mắt thường có thể quan sát thấy.
Trước kia khi hai người đi học, Dư Dược và Phí Giang đều ngồi cách nhau một chỗ, vị trí ở giữa là giành cho Hạ Quân. Nhưng trong buổi sáng hôm nay, hai người lại thân mật ngồi sát nhau thì thầm to nhỏ.
Khi Bạch Dạ đi vào phòng học, vừa hay nhìn thấy mặt Phí Giang mang vài phần thẹn thùng, giả vờ như đang giận dỗi, dùng bút bi chọc chọc vào mặt Dư Dược.
Dư Dược cười cười bắt lấy tay cậu ta, nhéo ngón tay nói: “Đừng chọc, đau.”
Bạch Dạ: “……” Xem ra tơ hồng có tác dụng rồi.
Hạ Quân vào lớp ngay sau Bạch Dạ, nhìn thấy một màn như vậy lập tức nổi cả da gà. Hắn tức giận đẩy cánh tay Phí Giang ra: “Hai người sao lại thế này? Tại sao lại trở nên sến súa vậy? Người không biết còn tưởng các cậu đang yêu nhau đấy.”
Dư Dược và Phí Giang sửng sốt, nhanh chóng buông tay đối phương ra. Phí Giang đỏ mặt nói: “Chúng tôi không muốn làm ảnh hưởng tới người khác nên mới xích lại gần để nói chuyện.”
Hạ Quân cũng không nghi ngờ lời cậu ta nói. Hắn ngồi xuống bên cạnh Phí Giang.
Dư Dược lấy ra một cái bánh bao nướng từ trong ba lô: “A Giang, không phải cậu nói còn chưa ăn sáng sao? Chiếc bánh bao này cho cậu đấy.”
Cậu ta mở giấy gói bên ngoài ra, đưa tới bên miệng Phí Giang.
Phí Giang không đưa tay ra nhận lấy mà trực tiếp cắn vào cái bánh: “Ngon.”
“Ngon à, vậy thì ăn nhiều một chút.”
Phí Giang nhìn môi Dư Dược có vẻ khô, cậu ta lấy từ trong ngăn ra một bình giữ nhiệt rồi rót nước đưa cho Dư Dược: “Miệng của cậu tróc da hết rồi kìa, uống nước cho đỡ khô đi.”
Hạ Quân ngồi bên cạnh bọn họ thiếu chút nữa muốn lật bàn, chẳng lẽ hai người này đang ở bên nhau đó à?
Không chỉ có mình hắn nghĩ như vậy, các bạn học trong lớp đều nghĩ như thế.
Lúc này, toàn bộ người trong phòng học đều quay đầu nhìn hai người đang ngồi ở dãy cuối cùng rồi che miệng cười trộm.
Phí Giang cùng Dư Dược ngó lơ ánh mắt của mọi người, tiếp tục đút cho nhau ăn.
Tùng Trị che mắt: “Cay mắt quá.”
Bạch Dạ cũng cảm thấy không tiếp tục nhìn được nữa, nếu còn tiếp tục như này, chờ Phí Giang và Dư Dược tỉnh táo lại, có khi đến khả năng làm anh em cũng chẳng còn. Vẫn nên nhanh chóng khiến bọn họ trở lại lúc ban đầu thì hơn. Vả lại hai người cũng không có ý xấu, trước kia không thân thiện với Bạch Dạ cũ là vì Hạ Quân không thích cậu. Bọn họ là bạn của Hạ Quân, tất nhiên phải đứng cùng chiến tuyến với bạn bè của mình rồi.
Cậu giả vờ làm rơi bút xuống mặt đất, thử xem có thể bắt được tơ hồng đang nối giữa Phí Giang và Dư Dược hay không, sau khi bắt được liền nhanh chóng cắt nó ra làm đôi.
Trong khoảnh khắc sợi tơ hồng rơi xuống,mọi động tác của Phí Giang và Dư Dược đột ngột dừng lại. Sau đó hai người chớp chớp mắt, phát hiện bọn họ đang dính vào nhau, thậm chí còn đút đồ ăn và nước uống cho nhau nữa. Hai người họ lập tức nhảy dựng lên.
Phí Giang nhanh chóng nuốt chiếc bánh bao: “Vãi chưởng, Dư Dược, cậu bị bệnh à? Tôi có tay có chân, ai khiến cậu phải đút đồ ăn cho tôi hả.”
Dư Dược cả giận nói: “Cậu rót nước sôi như vậy cho tôi uống, muốn tôi bỏng chết toi sao?”
Hai người tưởng tượng đến cảnh vừa rồi đút cho đối phương ăn, tức khắc nổi da gà đầy người.
Phí Giang đứng dậy: “A Quân, cậu ngồi ra giữa đi.”
Hạ Quân: “……”
Tùng Trị líu lưỡi: “Lật mặt nhanh như vậy cơ à?”
Đàm Long nói: “Cặp đôi chia tay nhau nhanh nhất trong lịch sử.”
Thành Trấn nhíu mày, tại sao cậu ta lại cảm thấy bọn họ như đang trúng tà vậy nhỉ.
Hạ Quân không thể hiểu được: “Các cậu sao đấy? Lúc thì tình chàng ý thiếp nồng thắm, lúc lại cãi nhau giống như kẻ địch, hai người đang làm trò giải trí cho cả lớp à?”
Sinh viên trong lớp đều cười ha ha.
Phí Giang bực bội gãi tóc: “mình cũng chẳng hiểu việc gì đang xảy ra nữa.”
Dư Dược chẳng còn mặt mũi để gặp ai nữa rồi: “Mình cũng vậy.”
Bọn họ cũng không biết hôm nay rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra, cả hai đều vô thức bị đối phương hấp dẫn, còn cực kỳ muốn lại gần người còn lại để gần gũi hơn với đối phương.
Hạ Quân nhíu mày, chẳng lẽ hai người này trúng tà à?
Nhưng nếu thật sự chúng ta, làm gì có chuyện hắn không nhìn ra chứ.
Lúc này, chuông vào học vang lên, Hạ Quân cũng không tiện hỏi nhiều nữa.
Hôm nay là thứ sáu, hiện tại chính là tiết học cuối cùng của tuần này, mọi người không đợi được tan học đã bắt đầu nghĩ đến việc đi đâu chơi rồi. Chờ chuông tan học vang lên, sinh viên trong lớp ai cũng giống như chân mọc thêm cánh, “bay” vút ra khỏi phòng học.
Bạch Dạ cùng mấy người Hạ Quân vừa mới ra khỏi dãy phòng học thì nghe thấy có người hô lên: “Không xong rồi, có người muốn nhảy lầu.”
Mọi người vừa nghe thấy liền vội vàng hỏi: “nhảy ở chỗ nào vậy?”
“Ở dãy phòng học phía trước.” Có học sinh chỉ vào dãy phòng học cách đây mét, dưới lầu có rất nhiều sinh viên vây quanh rồi nhìn lên mái nhà. Bởi vì tòa nhà tương đối cao nên mọi người không thấy rõ ai là người nhảy lầu.
Có người quan tâm hỏi: “Ai vậy? Tại sao đang yên đang lành lại nghĩ quẩn?”
“Nghe nói người nhảy lầu là sinh viên của khoa biểu diễn, tên là Dương Minh.”
“Dương Minh? Mình biết người này, cậu ta là con của một gia đình giàu có, ngày thường đối xử với bạn bè rất rộng rãi, cho nên rất nổi tiếng ởtrong trường. Xì, trong nhà có nhiều tiền như vậy mà còn nghĩ quẩn, vậy cậu ta muốn những người nghèo khó phải sống làm sao. Đúng là chả ai nhìn thấu được suy nghĩ của kẻ có tiền cả.”
“Có tiền cái rắm.” Người biết chân tướng lên tiếng: “Cậu ta giả vờ giả vịt thôi, hoàn toàn không phải là con nhà giàu đâu. Tiền mà cậu ta có là do lấy trộm điện thoại và chứng minh thư của bạn bè và người thân lên mạng vay tiền. Hiện tại chủ nợ tìm đến trường đòi tiền cậu ta cùng với bạn bè. Bạn học của cậu ta đều bị chơi một vố đau điếng, còn đang ép cậu ta trả tiền kia kìa. Cậu ta không có tiền để, bản thân nghĩ quẩn nên chạy lên tầng thượng hét muốn nhảy lầu.”
“Vãi thật, Bạch Dạ, cậu nói đúng rồi kìa.” Người nói lời này là Tùng Trị, cậu ta quay đầu nhìn về phía Bạch Dạ.