Nguyên Phối Của Hầu Gia

chương 70

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Trước đó trong mắt nàng ta chỉ có nha đầu chết tiệt làm cho người ta ghét kia, hơn nữa vừa tỉnh lại, thần trí chưa tỉnh táo, còn tưởng đang ở trong phủ Tướng quân. Không hề nghĩ ngợi là đã muốn bóp cổ đối phương.

Đột nhiên nghe được tiếng kinh đường mộc, còn có tiếng quát phát ra từ người ngồi phía trên mới biết được đã đến nha môn Thuận Thiên phủ, nàng ta chấn động đến mức tâm thần đều nứt ra. Lại ổn định con ngươi, chỉ thấy nha dịch cầm gậy ở hai bên, áo đen vạt áo đỏ, mặt không cảm xúc.

“Oan uổng quá, đại nhân!”

“Oan uổng…”

Phương thị quát lên theo, rơi lệ chùi khăn: “Xin Mạnh đại nhân tra rõ, phu quân của thiếp thân từ lần trước tê liệt nằm trên giường, tính tình càng ngày càng trở nên cổ quái. Nói một câu không xấu hổ, thê tử không chê trượng phu, thiếp thân biết ông ấy nhất thời chịu không nổi, tâm tình xấu một chút là chuyện khó tránh khỏi. Ngày ngày tận tâm hầu hạ, cho dù có thêm nhiều uất ức hơn nữa cũng chịu được…”

Úc Vân Từ không khỏi bội phục tài tranh cãi của Phương thị, cũng đồng thời bội phục lòng dạ của bà ta. Từ khi vào nha môn đến nay, Phương thị vẫn ở thế yếu, khi nhìn thấy nàng thì ánh mắt mang theo sự khiển trách.

“Từ muội, ta chưa từng trông chờ con xem ta là mẫu thân ruột, nhưng vẫn luôn đối đãi công bằng với con và Thanh tỷ. Tất cả chi phí chưa từng bạc đãi con, thậm chí có nhiều thứ đều tăng thêm cho con, chỉ sợ con bị uất ức. Ta thật sự nghĩ không ra, vì sao con phải đối với ta như vậy?”

Ánh mắt khiển trách của Phương thị chuyển đổi thành thương tâm, bà ta che ngực, lung lay sắp đổ.

“Lời đó của mẫu thân sai rồi, của hồi môn của mẫu thân ta phong phú, đều để lại cho ta. Phụ thân của ta là Đại tướng quân, bổng lộc không tệ. Mẫu thân năm đó là thiếp thất được đưa tới từ cửa nhỏ của phủ Tướng quân, nghe nói ngoại trừ thay giặt quần áo thì lại không có những vật phẩm khác. Đồ ta ăn ta mặc đều là của mẫu thân ruột và phụ thân của ta, ai sẽ làm ta uất ức? Về phần đồ mà mẫu thân nói tăng thêm cho ta, xin hỏi là đồ gì, vẫn xin nói ra tên, cũng để ta cố gắng nhớ lại một chút.”

Lão bạch liên được lợi còn khoe mẽ, cầm của hồi môn của mẹ đẻ nguyên chủ, còn có mặt mũi nói nguyên chủ do bà ta nuôi lớn.

Khuôn mặt Phương thị trắng nhợt, hai chữ thiếp thất làm bà ta đau nhói. Lần này không còn có ai che chở bà ta nữa. Nam nhân vốn không cho người khác nhắc đến xuất thân của bà ta không ở nơi này, cũng sẽ không yêu thương bà ta nữa.

Lòng của bà ta đang rỉ máu, móng tay bấm vào trong thịt.

Thế nhưng một chữ bà ta cũng không phản bác được.

Úc Vân Từ không có ý định buông tha cho bà ta, bà ta hút lấy máu của mẹ con nguyên chủ, đã nuôi căng dạ dày rồi, còn trăm phương ngàn kế hại chết nguyên chủ. Phụ nhân rắn rết như thế, cần gì để lại mặt mũi cho bà ta.

“Mẫu thân không nói ra được sao? Cũng khó trách, tất cả đồ ăn đồ mặc đều là của mẫu thân ruột và phụ thân ta. Của hồi môn của mẫu thân ruột ta ở trong tay mẫu thân khoảng mười năm, mẫu thân vẫn chưa vớt đủ sao? Có phải vì chưa vớt đủ nên muốn chiếm thành của mình, trăm phương ngàn kế muốn giết chết ta?”

Môi của Phương thị run lên, kế nữ như vậy trước kia bà ta chưa từng thấy.

Nếu như bà ta có thể sớm nhìn ra được thì có phải sẽ không có ngày hôm nay không?

Khuôn mặt Úc Vân Từ lạnh đi, tin rằng một phen vừa rồi đã đủ khiến người khác nhận ra được bộ mặt thật của Phương thị. Lúc này nàng chỉ cần xác định chắc chắn tội danh của Phương thị, hai mẹ con này cũng đừng hòng lấy cái danh người thân để hại mình nữa.

“Đại nhân, từng câu về sự việc trong đơn kiện đều là thật, thiếp thân không dám nói dối. Hiếu nghĩa lớn hơn trời, nếu không phải thực sự không có cách nào thành toàn hiếu đạo, thiếp thân sao lại đối chất với kế mẫu ở công đường? Thiếp thân chịu chút uất ức không sao, đáng thương cho phụ thân của thiếp thân, đường đường là Uy Vũ Đại tướng quân, chinh chiến sa trường cưỡi ngựa giết địch, uy phong tới mức nào! Không nghĩ tới đang vào độ tráng niên đã phải nằm trên giường… làm nữ nhi của người, mỗi lần nghĩ đến đầu đau đớn đến mức không muốn sống nữa… đại nhân thanh liêm ở trên cao, chắc chắn sẽ trả lại sự trong sạch cho phụ thân của thiếp thân…”

Mạnh đại nhân vuốt chùm râu ngắn, phán quyết chuyện của bách tính thì dễ, phán quyết chuyện của những gia đình quyền quý này thì phải mang theo tâm. Lỡ như một khi không tốt, đắc tội người không nên đắc tội, cái chức Phủ doãn này của ông cũng đừng hòng được làm yên ổn.

Chuyện xảy ra và lời đồn vào khoảng thời gian trước thì ông cũng nghe nói tới. Phu nhân của ông từng đề cập đến cách làm người của Phương thị, nói Phương thị làm người thâm độc, khẩu Phật tâm xà.

Còn thấy không đáng thay cho Thành thị, sinh ra sự đồng tình với Cảnh phu nhân.

“Cảnh phu nhân, trước đó phu nhân nói Úc Tướng quân đã tỉnh, có thể đưa đến công đường đối chất không?”

“Đương nhiên là có thể.”

Mạnh đại nhân ra lệnh cho nha dịch đi mời Úc Lượng, ai ngờ Úc Lượng đã sớm được đưa đến cửa nha môn, chỉ đợi thăng đường.

Phương thị chưa từng nhìn thấy Úc Lượng có thể đứng lên, đột nhiên thấy có người đỡ Úc Lượng đi đến, bị ánh mắt thống hận phun lửa của Úc Lượng ghim lấy, trong lòng bà ta “lộp bộp” một tiếng.

“Tướng quân, ngài đã đi đâu vậy? Thiếp thân cả đêm không ngủ, đều sắp lo lắng chết rồi.”

Miệng Úc Lượng thở hổn hển, ông ta lên tiếng ưm ưm, nhẫn nhịn hồi lâu mới nghẹn ra một chữ cút. Phương thị lạnh tâm một trận, bị tay của Úc Lượng hất lên, ngồi phịch xuống đất.

Nếu sớm biết tên ma quỷ này còn có một ngày đứng lên được, sao bà ta có thể đến mức không thể giữ bình tĩnh chứ.

Hai mắt bà ta đẫm lệ mông lung, sắc mặt vốn đã tiều tụy, tuyệt vọng mà đau khổ nhìn Úc Lượng, cho dù ai nhìn vào cũng sẽ không hoài nghi tình nghĩa của bà ta đối với Úc Lượng. Úc Lượng có sự dao động trong chớp mắt, nhưng lại nghĩ đến lời chửi rủa không chút kiêng kỵ của phụ nhân này, trái tim liền trở nên lạnh lẽo cứng rắn.

“Độc… phụ…”

“Tướng quân, sao ngài có thể nói thiếp thân như thế, thiếp thân biết hẳn là ngài đã nghe lời gièm pha của người nào đó, hiểu lầm thiếp thân…”

Phương thị tiến lên, còn muốn đến dìu ông ta, bị tùy tùng bên cạnh chặn lại nên không thuận lợi.

Mạnh đại nhân một lần nữa đập vang kinh đường mộc, cao giọng hỏi: “Người dưới công đường là Uy Vũ Tướng quân Úc Lượng, Úc đại nhân?”

Úc Lượng hồi lâu mới gạt ra được một chữ phải, trong lòng cũng không dễ chịu. Mạnh đại nhân là bằng hữu của ông, vốn thường xuyên cùng nhau uống rượu trò chuyện. Mạnh phu nhân làm người mạnh mẽ, là người đàn bà chanh chua trong mắt người khác.

Khi đó Úc Lượng có chút chướng mắt Mạnh phu nhân, cảm thấy Mạnh phu nhân không hiền lành, kém hơn thê tử Phương thị của mình. Phương thị không chỉ có dung mạo xuất sắc hơn Mạnh phu nhân, lại cẩn thận dịu dàng, còn chủ động nạp hai phòng thiếp thất cho ông ta.

Mỗi lần Mạnh đại nhân bị ông ta trêu chọc thì đều sẽ tự giễu, nhà có vợ hung dữ, trong nhà yên tĩnh. Ông ta khịt mũi coi thường, cảm thấy cưới vợ phải cưới người như Phương thị, không chỉ mỹ mạo hiền lành mà mọi chuyện còn lấy ông ta làm trời.

Mặt của ông ta bắt đầu bốc cháy, cũng may da đen, ngược lại nhìn không rõ lắm. Người khác chỉ cho là ông ta nói chuyện tốn sức, kìm nén đến đỏ lên.

“Úc Tướng quân, bản quan hỏi ông, người quỳ dưới công đường là thê tử Phương thị của ngài và đại nữ nhi Úc thị cùng với thứ nữ Cảnh phu nhân?”

Úc Lượng nặn ra một chữ phải, ánh mắt nhìn Phương thị. Phương thị cả đêm chưa ngủ, sắc mặt hơi vàng, cộng thêm tiều tụy lại chưa thoa son phấn. Cũng không còn da trắng xinh đẹp, quyến rũ mê người như trước nữa.

Thậm chí ông ta cảm thấy xương gò má của bà ta hơi cao, hơi có tướng không tốt.

Trong lòng Mạnh đại nhân thổn thức, bạn tốt mà khoảng thời gian trước còn uống rượu với nhau, một thời gian không gặp vậy mà lại biến thành dáng vẻ như vậy. Đi đường cũng phải có người đỡ, miệng mũi có chút méo, nói chuyện cũng không lưu loát.

Úc Lượng của bây giờ, đâu còn giống một Đại tướng quân oai phong lẫm liệt nữa.

“Úc Tướng quân, thứ nữ của ông, Cẩm An hầu phu nhân cáo trạng kế thất của ông là Phương thị bỏ thuốc tàn nhẫn hại ông, đại nữ nhi Úc thị của ông vào lúc ông bị liệt có ý đồ bóp chết ông, có việc này không?”

“Không có… đại nhân minh giám, tất cả đều là do nó nói bậy! Thiếp thân và Tướng quân phu thê tình thâm, mắt thấy Tướng quân bị bệnh thì hận không thể chịu khổ thay, sao lại nổi lên tâm địa tàn nhẫn, hại ông ấy trúng gió được… Tướng quân ngài nói đi! Rõ ràng là tiện nhân họ Sở ôm lấy ngài không thả mới làm hại ngài phát bệnh…”

Phương thị nói xong, nước mắt chảy xuống giống như dây xích đồng, vẻ mặt thống khổ, biểu cảm đau thương.

Tay của Úc Lượng vẫn còn run, dùng sức vươn ra, đánh một cái lên mặt Phương thị. Lực tay của nam nhân cho dù đã bị bệnh một khoảng thời gian thì cũng vẫn rất lớn.

Khuôn mặt của Phương thị rất nhanh đã đỏ lên, dấu bàn tay có thể thấy rõ ràng. Bà ta che mặt, không dám tin mà nhìn Úc Lượng, miệng của Úc Lượng méo dữ hơn, ông ta tức giận đến mức toàn thân đều run rẩy.

“Tiện… nhân…”

“Phụ thân, sao người lại như thế với mẫu thân? Mẫu thân vì người mà cam nguyện làm thiếp, xem Từ muội muội như con ruột. Bà ấy giúp người lo liệu hậu trạch, sinh con dưỡng cái, người dù sao cũng không thể bởi vì người ta cố ý kiếm chuyện mà nổi lên lòng nghi ngờ với bà ấy được.”

Úc Sương Thanh không nói lời nào còn đỡ, vừa nói, ánh mắt của Úc Lượng nhìn qua như con dao róc thịt. Chính là nghiệt nữ này hôm qua còn muốn bóp chết mình, nếu không phải ông trời có mắt thì chỉ sợ bây giờ ông ta chết thế nào cũng không biết.

“Nghiệt… nữ…”

Tay của ông ta run dữ dội hơn, Úc Vân Từ thấy thế thì vội nói: “Đại nhân, phụ thân của thiếp thân mặc dù khó nói thành lời nhưng thần trí rõ ràng. Chuyện mà thiếp thân viết trên đơn kiện, câu nào cũng là thật. Nếu không đại nhân ngài đọc lên, để phụ thân thiếp thân phân biệt. Nếu như đúng thì gật đầu là được. Nếu lời nói không thật thì lắc đầu.”

Mạnh đại nhân suy nghĩ một chút, theo lý mà nói thì những chuyện này vốn là việc nhà của Úc gia. Nhưng sự việc nghiêm trọng, Cảnh phu nhân kiện lên Thuận Thiên phủ, ông không phán cũng phải phán. Phương pháp này của Cảnh phu nhân rất tốt, có thể thử một lần.

Bên ngoài nha môn đã có không ít người vây quanh.

Bất kể là Cẩm An hầu phủ hay là phủ Uy Vũ Tướng quân, trong mắt bách tính đều là nhà giàu quyền quý cao cao tại thượng. Đột nhiên bóc ra chuyện xấu như thế, trong lòng ai ai cũng ngứa như khỉ, hận không thể nghe đến cùng.

Suy tư một hồi, Mạnh đại nhân bèn gật đầu đồng ý. Thần trí của Úc Lượng quả thật tỉnh táo, nếu không phải thật sự có chuyện thì có nam nhân nào sẽ bất lực đến mức tự bóc chuyện xấu trong nhà chứ.

Trợ tá bên cạnh ông lấy đơn kiện ra, lần lượt đọc từng câu, Úc Lượng luôn gật đầu. Vẻ mặt phẫn nộ, hận không thể đá chết Phương thị.

Phu thê ân ái, chim bướm tình thâm trước kia, hiện tại cũng trở thành trò cười.

“Ha… ha…”

Phương thị bỗng nhiên cười ha hả, sắc mặt mang theo vẻ điên cuồng quỷ dị: “Không sai, toàn bộ đều không sai! Đều là ta làm, ta không cam tâm! Dựa vào cái gì mà ta hầu hạ ông ta nhiều năm như vậy, luôn ép dạ cầu toàn, ông ta còn sủng hạnh những nữ nhân khác mà cố ý lạnh nhạt với ta! Bàn về dung mạo, ta không kém ai, cũng bởi vì ta xuất thân không cao cho nên chỉ có thể làm thiếp, vì sao chứ?”

Úc Vân Từ âm thầm kêu tốt, cái loại thuốc nói lời thật kia phát tác công dụng đúng lúc lắm.

“Là chính bà tự cam nguyện làm thiếp, không có ai ép bà. Bà ham địa vị phú quý của phủ Tướng quân, không muốn gả vào gia đình nhỏ chịu khổ, sao có thể trách người khác chứ! Đáng ghét là bà không an phận, vào phủ Tướng quân rồi còn mơ mộng đến vị trí chính thất phu nhân. Vì để làm chính thất, bà… hại chết mẫu thân ruột của ta…”

Nàng chỉ trích, đau lòng khóc lên.

Khuôn mặt Phương thị lộ vẻ đắc ý, sau khi bị nàng chỉ trích thì không có chút kinh hoảng nào. Ngược lại ánh mắt sáng lên, tựa như nhớ tới chuyện cũ vui vẻ: “Đó là bởi vì nàng ta ngu, mỗi ngày làm tư thế tiểu thư thế gia, bày ra sắc mặt với Tướng quân. Nàng ta đẩy nam nhân đến phòng ta, ta há có đạo lý đẩy ra ngoài lại? Ta chẳng qua là thường xuyên ở trước mặt nàng ta kể vài chuyện yêu thương của Tướng quân đối với ta là nàng ta đã chịu không được, che ngực kêu đau lòng. Động một chút lại mời đại phu, tự mình làm tổn thương thân thể của mình, chết sớm thành ma. Cái chết do nàng ta tự làm ra, sao có thể oán ta được?”

Mạnh đại nhân mơ hồ cảm thấy có chút không thích hợp, dáng vẻ hiện tại của Phương thị giống như là không thèm đếm xỉa đến, nói chuyện không quan tâm. Chẳng lẽ là biết mình khó thoát được kiếp này, dứt khoát làm vò mẻ không sợ rơi hay sao?

Ngoại trừ cái này, ông lại không nghĩ ra được những lý do khác.

Nếu như là phụ nhân bình thường, dù cho thật sự đã làm chuyện ác tày trời nhưng vì để không liên lụy đến nhà mẹ đẻ thì dẫu có chết cũng không chịu thừa nhận. Nhất là người còn có con cái như Phương thị, hơn nữa con cái vẫn chưa lập gia đình, càng phải cố kỵ rất nhiều.

“Cho nên, mẫu thân của ta bị bà làm tức chết. Bà chiếm vị trí chính thê của mẫu thân ta, chiếm đoạt của hồi môn của mẫu thân ta nhiều năm, vì sao còn không biết dừng? Bà đã là phu nhân chính thất của phủ Tướng quân, ta chẳng qua là một nữ nhi đã gả đi, vì sao ngay cả ta bà cũng muốn hại? Ta luôn xem bà là mẫu thân ruột thịt, kính trọng bà có thừa, nếu không phải nhìn thấu được bộ mặt thật của bà thì ta cũng không dám tin người hết lần này đến lần khác mưu hại ta chính là bà…”

Tất cả mọi người nghe được đoạn đối thoại của bọn họ đều hít sâu một hơi.

Bao gồm cả người bên ngoài nha môn, ngay cả một chút âm thanh cũng không dám phát ra, sợ nghe sót cái gì đó. Trong công đường yên tĩnh, bên ngoài công đường lặng ngắt như tờ, đều đang chờ Phương thị trả lời.

Phương thị cười lạnh: “Ngươi muốn oán thì oán là ngươi đầu thai vào bụng của Thành thị, nàng ta chết cũng đã chết rồi, những của hồi môn đó lại không thể mang vào trong quan tài, đương nhiên là phải thuộc về ta hết. Còn ngươi, có điểm nào có thể so sánh với Thanh tỷ của ta, dựa vào cái gì mà muốn chiếm mối nhân duyên tốt như vậy? Nếu ngươi không chết, Thanh tỷ của ta làm sao có thể gả vào Hầu phủ được, hai mẹ con các ngươi cản đường của chúng ta, đáng đời đều phải chết!”

“Không sai, các ngươi đều đáng chết! Vị trí phu nhân Hầu phủ đó vốn nên do ta làm. Ngươi có tài đức gì mà có thể chiếm vị trí đó không buông. Mẫu thân nói rồi, chỉ cần ngươi chết thì ta chính là phu nhân Hầu phủ, Hầu gia nhất định sẽ sủng ái ta có thừa, giống như phụ mẫu vậy…”

Thuốc của Úc Sương Thanh cũng đã có tác dụng, nàng ta hung tợn trừng mắt nhìn Úc Vân Từ, sau đó trên mặt dâng lên hai khối đỏ ửng, đắm chìm trong phán đoán của mình.

“Các ngươi quả thật là lòng lang dạ thú… cái gì là của các ngươi… thật sự là không biết xấu hổ…”

Mạnh đại nhân cũng có chút nghe không vào được nữa, ông đã làm quan nhiều năm vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy nữ tử không biết liêm sỉ như thế.

Ông vỗ kinh đường mộc: “Phương thị, Úc thị, các ngươi mau khai thật ra, đã hãm hại nguyên phu nhân Tướng quân cùng với Cảnh phu nhân và Úc Tướng quân như thế nào?”

Xem ra Mạnh đại nhân không nhìn ra được sự không thích hợp của mẹ con Phương thị.

Úc Vân Từ rất hài lòng với thuốc của Liễu thần y, mặc dù trông mẹ con Phương thị có chút không đúng nhưng trong mắt người ngoài, bọn họ chính là dáng vẻ bị người ta bóc nội tình, ngược lại muốn nói cho thống khoái.

Úc Sương Thanh bỏ mặc lời tra hỏi của Mạnh đại nhân, vẫn đắm chìm trong suy nghĩ của mình, không biết nghĩ đến cái gì, ánh mắt nàng ta trở nên hung tàn, nhìn chằm chằm vào Úc Vân Từ.

“Cùng là cô nương của Úc gia, dựa vào cái gì mà ngươi chính là Hầu phu nhân cao cao tại thượng, mà ta thì phải gả cho nên sa cơ thất thế kia của Ngô gia. Ta không cam tâm, phụ thân đã bị liệt, không thể che chở chúng ta nữa mà còn muốn làm liên lụy chúng ta, sao không chết sớm đi? Ông ta vừa chết, ta sẽ phải giữ đạo hiếu ba năm, mối hôn sự kia của Ngô gia cũng có thể mượn cơ hội để từ chối…”

Úc Lượng tức giận đến mức suýt nữa hộc máu, nếu không phải hành động bất tiện thì sẽ sớm dùng một nhát kiếm đâm chết nghiệt nữ này rồi. Cho dù đi đường không được lưu loát thì thân thể vẫn đánh về phía trước.

Hai người đỡ ông ta cũng có ánh mắt, đỡ ông ta đi lên trước, ông ta đá một cái vào người Úc Sương Thanh.

“Nghiệt… nữ…”

Bản án đến mức độ này thì đã không còn cần phải thẩm tra thêm nữa. Mạnh đại nhân lắc đầu, vỗ kinh đường mộc quát: “Phương thị Úc thị, các ngươi đã thừa nhận tội ác, bản quan cũng chỉ có thể làm theo lẽ công bằng, bắt giam các ngươi.”

Ông vừa dùng ánh mắt là lập tức có nha dịch tiến lên bắt người.

“Các ngươi không thể bắt ta, ta là đích muội của Phương Thái hậu, thân di của đương kim Thánh thượng. Ta xem các ngươi ai dám động đến ta, bệ hạ sẽ không buông tha cho một tên nào đâu!”

Nha dịch bị bà ta hù dọa, cùng nhìn về phía Mạnh đại nhân.

Mạnh đại nhân hét lớn một tiếng: “Thiên tử phạm pháp tội như thứ dân, bệ hạ anh minh thần võ, há có thể buông tha cho người đã giết hại phụ thân trượng phu như các ngươi? Bản quan nhận lương bổng của triều đình, trung thành với vua, vì sự an ổn của Kinh Thành, tận chức tận trách thì có tội gì!”

Ông vung tay lên, nha dịch một lần nữa tiến lên.

Cũng không phải ông thật sự không sợ Phương Thái hậu trách cứ mà là ông có chỗ dựa. Ông là cháu trai của Đại tư mã, chính là phe của Thái tử. Phương Thái hậu và Lương phi nương nương vẫn luôn muốn Ninh vương thay thế Thái tử, hai nhà Phương Trình vốn đã có thù oán rất sâu.

Phương thị là cô nãi nãi của Quảng Xương hầu phủ, một cơ hội tốt để chèn ép Phương Thái hậu cùng với Lương phi nương nương và Ninh vương như thế, sao ông có thể bỏ lỡ được.

“Không!” Úc Sương Thanh kêu lên chói tai, giãy giụa muốn chạy ra ngoài: “Ta là đích trưởng nữ của phủ Tướng quân, ta không thể vào nhà lao được. Vào nhà lao thì ta còn có thanh danh gì để nói đây? Hầu gia sẽ nhìn ta thế nào đây? Chàng ấy có ghét bỏ ta, không cưới ta nữa không?”

“Chuyện cho tới bây giờ mà ngươi còn dám nghĩ đến Hầu gia…” Úc Vân Từ thống khổ lẩm bẩm: “Ta luôn kính trọng ngươi, chính là ngươi thường xuyên để biểu ca Thẩm gia đến cửa, cứ nhất định phải để ta đi cùng, ta đều chưa từng nghĩ theo hướng lệch lạc. Bây giờ xem ra, từ lúc bắt đầu là ngươi đã muốn hãm hại ta, một kế không thành thì thêm một kế nữa. Bên ngoài truyền lời đồn ta và Thẩm biểu ca tằng tịu gì đó, có phải đều là ngươi truyền đi không?”

Nàng chất vấn xong thì đau lòng nhìn Úc Sương Thanh.

“Không sai, hóa ra ngươi đã sớm nhìn ra được, luôn giả bộ như không biết rõ tình hình, còn cố ý làm ra vẻ có tình với Thẩm biểu ca để lừa ta và mẫu thân, ngươi thật sự là có tâm cơ sâu. Nếu không phải ngươi giỏi giả vờ thì đâu thể nào gả đến Hầu phủ được, hiện tại Hầu phu nhân chính là ta!” Úc Sương Thanh căm hận nói, vẻ mặt bắt đầu vặn vẹo.

Đám nha dịch nhìn nhau, nhìn thấy sự khinh thường trong ánh mắt của nhau.

Đại tiểu thư của Úc gia, trong thông tin mà trước kia bọn họ nghe được thì đây chính là một nữ tử có tài có sắc. Làm sao biết được vốn là một người bỉ ổi như thế, ngay cả muội phu của mình mà cũng thòm thèm.

Bách tính vây quanh ở cửa nha môn nghe được rõ ràng âm thanh ở bên trong. Thấy nha dịch muốn bắt giam mẹ con Phương thị thì bắt đầu nghị luận ầm ĩ. Có người nói gì mà độc nhất là lòng dạ đàn bà, Thành thị chết oan uổng, con có người bất bình thay Úc Vân Từ, cảm thấy nàng đáng thương có một người kế mẫu độc ác như thế.

Không biết là ai hô lên một câu: “Độc phụ đáng chết, Phương gia nuôi ra nữ nhi như vậy, đạo trời khó dung tha!”

Câu này vừa được hô lên, trong đám người tĩnh mịch chốc lát.

Dù sao Phương Thái hậu cũng là nữ nhi Phương thị, còn mẫu thân ruột thịt của Thánh thượng.

Rất nhanh đã có người hô to theo, ngay sao đó lại có người gia nhập, tiếng ngày càng to. Cuối cùng mọi người đều mang lòng đầy căm phẫn, yêu cầu Mạnh đại nhân xử tử Phương thị.

Phương thị nghe thấy tiếng hô hào thì đột nhiên giật mình một cái, giống như là rùng mình, đầu óc tỉnh táo lại. Lời bà ta đã nói, đương nhiên bà ta nhớ rõ. Cũng bởi vì nhớ rõ nên bà ta mới cảm thấy sau lưng đổ mồ hôi, khí lạnh thấm ra từ trong xương cốt.

Chuyện gì đã xảy ra vậy?

Sao mình có thể vừa bị nha đầu chết tiệt kia kích thích là cái gì cũng dám nói chứ. Lúc ấy trong đầu bà ta cực kỳ phấn khởi, chỉ muốn nhìn thấy khuôn mặt trợn mắt há mồm của nha đầu chết tiệt kia.

Thậm chí sau khi nói xong, trong lòng bà ta còn thoải mái một hồi.

Rốt cuộc là chỗ nào đã xảy ra vấn đề?

Trực giác của bà ta cho thấy là nha đầu chết tiệt kia giở trò quỷ nhưng lại không nói ra được đối phương rốt cuộc đã sử dụng thủ đoạn gì. Lời là do chính miệng bà ta nói, chỗ nào có thể là giả được.

Làm sao bây giờ? Chẳng lẽ bà ta phải xong đời như vậy à?

Đám nha địch xô đẩy bà ta đang sững sờ, bà ta ngơ ngác, nước mắt lướt qua khuôn mặt như hạt châu, si dại nhìn qua Úc Lượng. Trên mặt Úc Lượng là vẻ căm hận không thể che giấu hết được, nhìn thấy biểu cảm của bà ta, ông ta lập tức thất thần.

Dáng vẻ lúc này của Phương thị có chút giống với rất nhiều năm trước.

Khi đó, Phương thị vẫn là thiếp thất của ông ta, mỗi lần mình đến phòng bà ta, bà ta đều mang nước mắt rưng rưng nhìn mình nhưng quyết không nói xấu Thành thị, cũng không đề cập đến là mình đã chịu uất ức gì.

Lúc đó mình hăng hái, cảm thấy Thành thị coi thường mình, đối với Phương thị yếu ớt thì yêu thương có thừa. Vừa nhìn thấy dáng vẻ của ái thiếp thì nhận định là Thành thị khắt khe với thiếp thất, càng ngày càng bất mãn với Thành thị.

Bây giờ suy nghĩ một chút thì hận không thể cho mình mấy cái tát.

“Tướng quân, vừa rồi thiếp thân nhất thời nói nhảm… Thiếp thân chỉ là không chịu được… chịu không được ngài đến bây giờ còn nhớ tỷ tỷ. Thiếp thân bị oan uổng cũng không sao, chỉ cần bệnh của ngài có thể tốt lên, có thể đứng lên được, cho dù muốn tính mạng của thiếp thân thì thiếp thân cũng không oán trách không hối hận.”

Hay cho một đóa hoa sen trắng!

Da mặt dày như thế, Úc Vân Từ cũng muốn vì bà ta mà vỗ tay khen hay. Lời Phương thị đã nói, không chỉ có Úc Lượng nghe rõ ràng mà mọi người ở đây đều nghe thật sự rõ ràng.

Một câu vì yêu sinh hận là muốn rửa sạch tất cả tội danh, quả thật là si tâm vọng tưởng.

Úc Lượng chỉ thất thần trong thời gian ngắn, ông ta lấy lại tinh thần thì chỉ cảm thấy lửa giận lớn hơn. Độc phụ này còn đang vọng tưởng mê hoặc mình, chẳng lẽ thật sự xem mình là đồ ngu à?

Thành thị không nhìn trúng ông ta, ông ta cảm thấy là chuyện đương nhiên. Nhưng Phương thị vốn là thiếp thất mà cũng muốn trêu đùa ông ta, ông ta cảm thấy đã nhận sự vũ nhục sâu sắc.

Ông ta trợn mắt nhìn, lên tiếng ưm ưm.

Mạnh đại nhân kêu to một câu: “Giải xuống đi.”

Tất cả những gì Phương thị làm đều thành công cốc, trong miệng Úc Sương Thanh còn mắng, mắng Thành thị chết đẹp lắm, mắng Úc Vân Từ và Úc Lượng vì sao không chết đi.

Chữ nào cũng độc ác, vô cùng căm hận.

Mạnh đại nhân thở dài một hơi, đi xuống bậc thang.

“Ông trời có mắt, Tướng quân còn có thể đứng lên được, tự mình vạch trần bộ mặt của độc phụ kia. Bản quan hy vọng Tướng quân có thể khỏi bệnh, tương lai còn có thể cùng nhau ngồi xuống uống rượu nói chuyện.”

Úc Lượng bị lời ông nói làm cho sắc mặt kích động.

Úc Vân Từ thấy việc đã xong thì nhân cơ hội nói: “Mạnh đại nhân, còn có một việc nữa thiếp thân muốn nói ra thay phụ thân.”

“Còn có chuyện gì?”

Nàng nhìn thoáng qua Úc Lượng, Úc Lượng lộ ra vẻ nghi hoặc nhưng không ngăn cản. Nàng cúi đầu, giọng nói có chút chán nản: “Việc liên quan đến chuyện xấu trong nhà, thiếp thân vốn không muốn nói ra. Nhưng phụ thân của thiếp thân thật là đáng thương, cả đời đều sống trong sự lừa gạt của người khác, thân là nữ nhi, thiếp thân thấy không đáng cho ông ấy.”

Mạnh đại nhân hơi xúc động, đồng thời cảm thấy thê tử của mình mạnh mẽ, có gì thì nói cái đó, tính tình còn tốt hơn rất nhiều so với nữ tử dịu dàng gì đó.

Ít nhất, thê tử nhanh mồm nhanh miệng sẽ không hại người ở sau lưng.

“Cảnh phu nhân có chuyện thì nói không sao, bản quan là bạn tốt của phụ thân phu nhân, lẽ nên giúp đỡ.”

“Nếu vậy thì thiếp thân không giấu giếm nữa. Việc liên quan đến huyết mạch Úc gia chúng ta, thiếp thân không thể không cẩn thận được.” Nàng vừa nói vừa nhìn thoáng qua Úc Lượng, thấy Úc Lượng không phản đối thì hạ giọng: “Nói đến cũng là một chuyện xấu, đệ đệ Thắng ca của thiếp thân, là nhi tử của Phương thị và biểu huynh bà ta…”

Mạnh đại nhân cả kinh mở to miệng, nhìn về phía Úc Lượng, Úc Lượng đau thương mà gật đầu, tay run càng thêm dữ dội.

“Đã là tỷ đệ một thời gian, chung quy cũng có chút tình cảm, chi bằng đưa Thắng ca cho Sử gia, xóa tên trên gia phả Úc gia. Nếu phụ thân không phản đối thì việc này phải làm phiền đại nhân làm chứng.”

Úc Lượng lại gật đầu, Mạnh đại nhân hơi trầm tư rồi đồng ý.

Truyện Chữ Hay