Phu nhân phủ Cẩm An hầu đi đến trấn Thạch Môn, người của những nhà có mặt mũi bên huyện Tiến Phụng đều nhận được tin tức. Lúc trước khi Hầu gia đi một mình, các nữ quyến dù muốn tiến lên vấn an, cũng sợ lễ giáo nam nữ khác biệt nên không dám tiến lên.
Nam nhân bàn công việc với nhau, ngay cả Lưu đại nhân cũng không dám nhắc đến việc riêng. Nhất là Cảnh Tu Huyền làm người nghiêm túc, ăn nói có ý tứ, Quan viên ở địa phương dù muốn nịnh bợ thì cũng khổ vì không có cửa.
Hôm qua Lưu Bảo Trân bị uất ức, sau khi trở về thì tất nhiên là báo oán với mẫu thân mình một phen, nói gần nói xa đều là chửi bới Úc Vân Từ. Lưu phu nhân Thủy thị vốn là nữ tử trong Kinh, cũng biết được không ít chuyện trong Kinh.
Chức quan của phụ thân Thủy thị không cao, là chức quan ngũ phẩm nhàn rỗi. Bà là thứ nữ trong nhà, năm đó Lưu đại nhân vào Kinh đi thi, Thủy thị bắt rể ở dưới bảng thông báo, gả thứ nữ cho Lưu đại nhân xuất thân nghèo khó.
Lưu đại nhân cưới Thủy thị, đích trưởng nữ của Thủy gia lại gả cho Mạnh đại nhân của Thuận Thiên Phủ doãn. Mạnh đại nhân là cháu trai của Đại tư mã, bởi vì quan hệ này mà ông mới bị đưa ra ngoài tới huyện Tiến Phụng cách Kinh Thành không xa.
Thủy thị vẫn luôn tự xưng là nữ tử trong Kinh, ở trong toàn bộ huyện Tiến Phụng đều đứng nhất. Sự giáo dục của bà ta đối với nữ nhi Lưu Bảo Trân luôn tương tự với trong Kinh, ganh đua so sánh với mấy biểu tỷ của Lưu Bảo Trân. Điều bất đắc dĩ chính là Thủy thị vốn xuất thân thứ nữ, đích nữ trong nhà ai cũng được gả đến nơi tốt hơn bà ta. Cho dù có lòng cao hơn trời thì cũng chỉ có thể than thở không thể sinh ra từ bụng của đích mẫu.
Nhưng bà ta không cam lòng, sự phồn hoa trong Kinh lúc nào cũng xuất hiện trong mộng, nhớ mãi không quên.
Bà ta vẫn muốn để nữ nhi gả vào trong Kinh, thế nhưng Lưu đại nhân chỉ là tiểu quan thất phẩm, ba đời tổ tiên cũng nghèo rớt mùng tơi. Với gia thế của Lưu gia bọn họ, cho dù muốn trèo lên nhà bình thường trong Kinh cũng khó.
Bên chỗ đích mẫu từ trước đến nay đều không muốn nhìn thấy bà ta. Qua lại đều là chuyện ngoài mặt, nếu không phải phu quân của bà ta còn có chút tác dụng thì chỉ sợ ngay cả cửa nhà mẹ đẻ cũng không trèo lên được.
Huống chi, trước kia bà ta là thứ nữ, bạn bè khi còn là thiếu nữ cũng cùng là con thứ. Mỗi người đều gả cho những người không được để ý, rất nhiều người đều gả ra ngoài Kinh, mấy năm gần đây qua lại không nhiều.
Vừa nghe nói Cẩm An hầu đi đến trấn Thạch Môn, sao có thể không khiến bà ta động lòng được.
“Con của ta chớ giận, nếu Hầu phu nhân ở đây thì chúng ta không có đạo lý không đi bái kiến. Con yên tâm, nam tử trong thế gian nào có ai không nạp thiếp, mẫu thân tự có cách thuyết phục Hầu phu nhân đồng ý cho con vào cửa.”
Theo Thủy thị, nếu như Cẩm An hầu phu nhân là người thông minh thì sẽ biết với thân phận của Hầu gia, sau này bên cạnh tất nhiên sẽ có thiếp thất. So với nạp nữ nhi của những nhà trong Kinh thì còn không bằng lựa chọn cô nương nhà tiểu quan của bọn họ.
Một là dễ nắm bắt, hai là còn có thể bồi dưỡng tâm phúc.
Thủy thị nghĩ đẹp lắm, vội liên lạc mấy nhà giàu có mặt mũi, tự mình mang theo nữ nhi một lần nữa đến cửa của Úc Vân Từ.
Úc Vân Từ nhìn đoàn người mênh mông cuồn cuộn thì chỉ cảm thấy phiền muộn không thôi. Nàng còn muốn nhân lúc ở bên ngoài Kinh mà tự do một chút, cố gắng bồi dưỡng chút tình cảm với Hầu gia.
Ai ngờ những nữ nhân này, thật đúng là không đạt mục đích thề không bỏ qua.
Sau khi mời người ta đi vào, đám người Thủy thị nhìn thấy rõ dung mạo của nàng thì đều bị kinh hãi. Lưu Bảo Trân vốn đã ghen ghét với tướng mạo tốt của nàng, trở về chỉ nhắc với Thủy thị là nàng vô lễ ngạo mạn thế nào, không hề đề cập tới tướng mạo của nàng lấy nửa câu.
Vì vậy, trong tưởng tượng của Thủy thị, một Hầu phu nhân ngạo mạn nghe nói còn không được sủng ái nhất định là có dung mạo tạm được. Cũng chỉ ủy vào xuất thân, có chỗ dựa vào Quốc công phủ và phủ Tướng quân mới có thể gả vào Cẩm An hầu phủ.
Ai có thể nghĩ tới Hầu phu nhân lại có khuôn mặt như hoa sen như vậy, tựa như thần tiên. Y phục trang sức đơn giản lại không hề che đậy quý khí tự nhiên của nàng chút nào, dáng vẻ uyển chuyển yêu kiều. Nữ nhi ở trước mặt nàng bị làm cho ảm đạm phai mờ, quê mùa cục mịch. Càng khỏi nói tới mấy vị cô nương khác, vừa so sánh hai bên thì quả thật là xấu xí thô tục.
Không chỉ trong lòng Thủy thị không vững vàng, các phu nhân khác đi theo tới đều đánh trống trong lòng. Cưới vợ thì cưới người hiền, nạp thiếp thì nạp người có nhan sắc. Nếu như thiếp thất không sánh nổi với nhan sắc của chính thất thì làm sao có thể trông cậy vào việc nhận được sự sủng ái của nam nhân đây?
Úc Vân Từ thu hết toàn bộ biểu cảm của bọn họ vào trong mắt, tất cả những người này đến dò xét về mình, thuận tiện chào hàng nữ nhi nhà mình. Nàng không rõ, gả vào một nhà nghèo làm chính thê thật sự kém hơn việc vào nhà vọng tộc làm thiếp sao?
Chẳng lẽ những người này cho rằng nữ nhi của mình có thể vào hậu trạch của nhà giàu làm thiếp thất là có thể dìu dắt được nhà mẹ đẻ à? Nói lời khó nghe, thiếp thất chẳng qua là đồ chơi có thể tùy ý bán ra ngoài, cho dù có được sủng hơn nữa thì còn có thể vượt qua được phu nhân chính thất sao.
Ý nghĩ của những người này thật sự khiến cho người ta khó hiểu.
Thủy thị tự nhận là hiểu nhiều về chuyện trong Kinh, so sánh lời đồn truyền miệng với nữ tử trước mặt, phát hiện ra làm thế nào cũng không khớp.
Không phải nói là hành vi không đứng đắn, suýt nữa bị Hầu gia bỏ sao? Không phải nói là làm người cay nghiệt, bất kính với mẹ kế à?
Sao lại có dáng vẻ mọi chuyện suôn sẻ, mặt hiện hoa đào như thế?
Các phu nhân ở đây đều là người từng trải, nào có không nhìn ra được dáng vẻ của một nữ tử được trượng phu sủng ái. Hầu phu nhân mang khuôn mặt được cưng chiều mặn mà, vừa nhìn là biết rất được Hầu gia yêu thương.
Trái tim Thủy thị bắt đầu buồn bực, bởi vì bản thân là thứ nữ nên thứ bà ta ghét nhất trong đời chính là nữ tử xuất thân tốt lại tốt số. Ví dụ như đích trưởng tỷ của bà ta, ví dụ như Hầu phu nhân trước mắt.
Mấy vị phu nhân a dua nịnh hót nói một tràng, thấy Úc Vân Từ từ đầu đến cuối đều thản nhiên, vừa không chủ động tra hỏi nhưng cũng không tùy ý nói chuyện theo bọn họ.
Trong lòng bọn họ càng ngày càng không chắc chắn, nếu nói Hầu phu nhân không rõ mục đích chuyến này của bọn họ vậy thì không đúng. Nữ nhân nhạy cảm đối với chuyện này nhất, chỉ nhìn một cái thôi là có thể nhìn ra được mánh khóe. Có phải chính bởi vì Hầu phu nhân biết suy nghĩ của bọn họ, ngầm tức giận nên mới không tiếp bọn họ hay không.
Các phụ nhân bên ngoài Kinh không giống với các phu nhân từng có giáo dưỡng tốt trong Kinh. Lượn quanh một vòng, thấy vẫn không đạt được mục đích, bọn họ không khỏi phập phồng không yên.
Đối với bọn họ mà nói, cơ hội lần này ngàn năm khó gặp.
Bỏ qua lần này, muốn gặp quý nhân nữa thì không biết đến ngày tháng năm nào.
Một vị phu nhân có khuôn mặt hơi đen quyết tâm liều mạng, bắt đầu có ý riêng mà nói lời vây quanh Lưu phu nhân. Tán thưởng Lưu phu nhân hiền lành, là nội trợ hiền của Lưu Huyện lệnh, tháng trước còn nạp một phòng thiếp thất xinh đẹp cho Lưu Huyện lệnh.
Còn nói cái gì mà làm nữ tử như Lưu phu nhân, không đố kỵ không ghen tuông, hiền lành rộng lượng, là nữ tử mẫu mực.
Úc Vân Từ nhấp nước trà, trong lòng buồn cười.
Với tư sắc của mấy vị cô nương này, đặt ở nơi nhỏ này đã coi như là không tệ. Thế nhưng ở Kinh Thành thì nàng dám nói, có nha đầu của vài nhà còn có dáng dấp tốt hơn bọn họ.
Trong mấy người thì Lưu Bảo Trân là xuất sắc nhất. Bất kể là ăn mặc hay là gia thế tướng mạo. Nhưng dưới cái nhìn của nàng thì tư sắc chỉ thường thôi.
“Lưu phu nhân đúng là hiền lành, chắc hẳn cũng là một người đích mẫu hiền hậu.”
Nàng lạnh nhạt nói, không ngờ lại nhìn thấy Lưu phu nhân thay đổi sắc mặt. Trên mặt của mấy vị phu nhân khác cũng đặc sắc, có người nào trong huyện Tiến Phụng không biết Lưu đại nhân sợ vợ, tư sắc của thiếp thất đều cực kỳ bình thường.
Vừa rồi phu nhân mặt đen kia nói mỹ thiếp gì đó chẳng qua là một nữ tử nô tịch có chút nhan sắc. Hai thiếp thất còn lại của Lưu đại nhân thì là nha đầu hồi môn của Lưu phu nhân.
Về phần con thứ, một đứa cũng không có.
Từ vẻ mặt mấy người thì Úc Vân Từ đã có thể đoán ra được đại khái sự việc. Vị Lưu phu nhân này ngoài mặt thì rộng lượng, thật ra ở hậu trạch hẳn là khống chế vô cùng nghiêm khắc.
Thứ mình không muốn thì đừng cho người ta. Vị phu nhân Huyện lệnh này thật sự khiến người ta cạn lời.
“Hầu gia của chúng ta luôn bận rộn công vụ, ta có lòng muốn đặt mua thiếp thất cho ngài ấy nhưng lại sợ không hợp tâm ý của ngài ấy, tự nhiên khiến ngài ấy không vui. Nếu như Hầu gia nhìn trúng nữ tử nào, ta nhất định không nói hai lời, lập tức dọn phòng sắp xếp, nâng nàng ta vào cửa.”
Nàng ngược lại rất muốn lấy ra khí thế của người hiện đại, nói thế nào thì ở nơi này nàng chỉ có thủ tiết, không có đạo lý hầu chung một chồng với người khác.
Nhưng đây là cổ đại, so với việc làm ô uế thanh danh của mình thì còn không bằng ném phiền phức cho người gây ra phiền toái. Những người này nghe được nàng tỏ thái độ như thế thì chắc chắn sẽ đến chỗ Hầu gia bỏ công sức, nàng ngồi yên chờ bọn họ thất bại tan tác đi về
Nếu thật sự Hầu gia muốn hưởng phúc của người khác, hừ… nàng không tiếp!
Quả nhiên, mấy vị phu nhân có được lời từ nàng thì cáo từ rời đi. Mỗi người đều tận tâm chỉ bảo nữ nhi của mình một phen, đại ý là tìm cách lọt vào mắt Hầu gia.
Chỉ cần Hầu gia nhìn trúng thì chỗ Hầu phu nhân dễ nói chuyện rồi.
Lưu Bảo Trân giương cằm lên, rất không cam lòng: “Mẫu thân, có phải nàng ta lừa gạt chúng ta không. Có phu nhân nhà ai không tự mình nạp thiếp cho trượng phu chứ, sao đến lượt nàng ta thì phải cần Hầu gia nguyện ý trước…”
“Cô nương ngốc nhà con, như vậy chẳng phải là càng tốt à. Con nói xem lấy lòng nam nhân dễ hơn hay lấy lòng chủ mẫu dễ hơn? Hầu gia là nam tử, chỉ cần là nam tử thì đều không thay đổi được bản tính… con nghe mẫu thân nói…”
Thủy thị lại gần tai nữ nhi, thấp giọng nói một hồi như thế, chỉ nói đến mức Lưu Bảo Trân đỏ mặt tới mang tai, trong lòng là lửa nóng.
“Mẫu thân… như vậy có thể được không?”
“Có gì mà không thể được.” Thủy thị đắc ý hừ một cái, nghĩ đến mấy năm trước có một nữ tử, dùng cách giống như vậy dụ dỗ lão gia, lão gia không để ý đến sự phản đối của bà ta mà khăng khăng nạp nữ tử kia vào cửa.
Cũng may bà ta giữ được bình tĩnh, chờ sự tò mò mới lạ của lão gia qua đi, bà ta lại tìm cơ hội bắt lỗi nữ tử kia, dẫn đi bán.
Nghĩ tới đây, sắc mặt Thủy thị trở nên phức tạp.
Trên mặt Lưu Bảo Trân là ánh nắng chiều đỏ bay đầy, nếu như thật sự có thể một lần thành công, sau này nàng ta có thể vào Cẩm An hầu phủ. Hầu gia là nhân tài như vậy, nàng ta tất nhiên là vô cùng bằng lòng.
Sắc mặt Thủy thị có chút không tốt, bà ta mạnh mẽ xốc lại tinh thần khích lệ nữ nhi vài câu.
Lưu Bảo Trân không chú ý tới sắc mặt của bà ta, quay về phòng mình, một lần nữa chưng diện tỉ mỉ. Hẹn nửa canh giờ sau ngồi kiệu ra ngoài.
Cảnh Tu Huyền đang ở sườn núi của Hổ Vu hạp, phía sau là một đám thị vệ. Đứng đối diện chính là mấy vị quản gia của trại Hổ Vu, ai ai trông cũng hung hãn dũng mãnh.
Từ khi Hổ Nhị chết, khí thế của mấy người quản gia bèn xìu đi. Một khi lòng người không đủ thì sẽ dễ tự mình có tính toán nhỏ nhặt. Điều kiện mà triều đình cho thật sự làm người ta động lòng, lần này mấy người chính là đàm phán với Cảnh Tu Huyền, muốn tranh thủ thêm chút lợi ích.
Cảnh Tu Huyền lạnh mặt, lợi ích thì không thể cho nữa.
Nếu không phải bây giờ trên chân hắn có vết thương thì nhị quản gia có giọng nói lớn nhất kia lúc này đã bị hắn ra tay đánh cho nằm gục rồi, xem ai còn dám cò kè mặc cả.
Giằng co hồi lâu, mấy vị quản gia của trại Hổ Vu thấy hắn không lay động chút nào thì hơi nhụt chí. Thật ra lợi ích đã đủ nhiều rồi, chẳng qua là lòng người tham lam mà thôi.
Mắt thấy Cảnh Tu Huyền muốn phất tay áo rời đi, nhị quản gia vội nói lời đẹp lòng.
Lúc này, Lưu Bảo Trân ngồi kiệu tới, vừa đáp đất là thật sự chạy về phía Cảnh Tu Huyền bên kia.
Nàng ta trang điểm đẹp đẽ, ánh mắt ẩn tình thích hợp thỏa đáng. Nàng ta mang theo sự vội vàng tràn đầy trong lòng, giống như nữ nhân giận hờn vì nhiều ngày không gặp tình lang mà chạy về phía Cảnh Tu Huyền.
Đuôi mắt Cảnh Tu Huyền quét qua, hắn chau mày.
“Hầu gia…”
Giọng nói yêu kiều mềm mại như chim oanh hót, âm cuối kéo rất dài, nàng ta che mặt chạy vội tới.
Thân hình Cảnh Tu Huyền khẽ động, người đã tránh đi ba bước. Lưu Bảo Trân kia mang trái tim đập dữ dội, chạy vội thẳng tới đối diện, va vào trong ngực của nhị quản gia. Nhị quản gia đầu tiên là sững sờ, sau đó thì ôm nàng ta thật chặt, sắc mặt vui mừng.
Cảm thấy có chút không đúng, Lưu Bảo Trân hoảng sợ ngẩng đầu thì thấy khuôn mặt chữ điền tràn đầy sự dữ tợn của nhị quản gia, bị dọa hồn phi phách tán ngay tại chỗ.
“A!”
Nàng ta lên tiếng thét chói tai, bắt đầu giãy giụa.
Nhị quản gia đã nhìn ra được là Hầu gia không có ý với nàng ta, nếu không mỹ nhân xông vào lòng cũng sẽ không né qua một bên. Sơn phỉ như bọn họ biết rõ ràng những gia đình giàu có trong huyện trấn, nào có không nhận ra Lưu Bảo Trân.
Nhân lúc Lưu Bảo Trân giãy giụa, hắn ôm thơm mạnh mấy cái.
Râu cằm đâm vào khiến Lưu Bảo Trân ngây ra như phỗng, khi kịp phản ứng thì xấu hổ giận dữ muốn chết. Điều càng làm cho nàng ta sụp đổ chính là sự lạnh lùng không đếm xỉa đến trên khuôn mặt của nam tử thân thể như ngọc ở cách đó không xa.
“A!!”
Nàng ta một lần nữa hét ầm lên, thế nhưng không giãy ra khỏi nhị quản gia được, trong lúc nhất thời cũng có cả suy nghĩ muốn tự tử.
“Chúc mừng nhị quản gia!”
Mấy người quản gia phía sau nhìn ra được cách thức, vội vàng chúc mừng liên thanh. Nhị quản gia cười ha ha: “Hầu gia, điều kiện trước đó ta đồng ý hết, mong rằng Hầu gia nể mặt đến uống rượu mừng của ta và Lưu tiểu thư.”
“Đó là đương nhiên, chúc mừng!”
Cảnh Tu Huyền lạnh nhạt nói, nhấc chân muốn đo.
Lưu Bảo Trân tuyệt vọng hô to: “Hầu gia, tiểu nữ đến tìm Hầu gia, xin ngài thương tiếc…”
Lời nói còn lại bị người ta ngăn chặn. Vẻ mặt nhị quản gia hung ác, hắn ta che miệng của nàng ta lại rồi khiêng lên trại núi, ném vào trong phòng. Mặc kệ nàng ta khóc lóc, hắn ta lột quần áo rồi đè lên giường lớn.
Chỗ Thủy thị nhận được tin, khi chạy đến thì ván đã đóng thuyền rồi.
Đáng thương cho Lưu Bảo Trân búi tóc tán loạn, khóe miệng bị rách, thấm ra tơ máu. Nàng ta bọc chăn mền co lại, ánh mắt đờ đẫn trống rỗng. Mà nhị quản gia thì không chút hoang mang mặc quần áo vào, chào hỏi Thủy thị, miệng gọi nhạc mẫu.
Hai mắt Thủy thị tối đen, bà ta suýt nữa đã hôn mê.
Là chiêu mà bà ta chỉ cho nữ nhi, nói là chỉ cần tỏ tình với nam tử trước mặt mọi người, lại có tiếp xúc da thịt thì sẽ không bị nam tử từ chối.
Sao bà ta có thể ngờ tới, hành động lần này lại hại nữ nhi.
Hầu gia thật sự là lòng dạ độc ác!
Nhị quản gia gì đây này, vừa thấy lớn tuổi không nói, xuất thân không tốt như thế, dáng dấp còn dọa người như vậy. Trân Nhi số khổ của bà ta, sau này phải làm thế nào đây?
Bà ta gọi mấy tiếng, Lưu Bảo Trân cũng không có phản ứng.
Trong lòng đau đớn như phanh thây xé xác, bắt đầu lên tiếng đau khổ.
Nhị quản gia trừng mắt lạnh lùng nhìn, lớn tiếng nói: “Có phải nhạc mẫu chướng mắt tiểu tế không, nếu đã như vậy thì dưa hái xanh không ngọt, mối hôn sự này coi như thôi vậy, vẫn xin nhạc mẫu đưa nữ nhi về đi.”
Thủy thị hắn ta chặn họng, suýt nữa ngộp thở.
Hắn ta còn biết là mình chướng mắt hắn ta? Nếu thật sự tự biết mình biết ta như vậy, sao lại đối với Trân Nhi… rõ ràng là hành vi thổ phỉ, được lợi còn muốn bắt chẹt bà ta.
Bà ta chậm rãi lấy lại hơi thở, chịu đựng sự đau lòng mà nói vài lời hữu ích.
Bất kể bà ta có muốn hay không thì hôn sự của Lưu Bảo Trân và nhị quản gia này đều đã là kết cục đã định rồi.
Sau khi Úc Vân Từ nhận được thiệp cưới mà Lưu phủ đưa tới thì nâng khuôn mặt tuấn tú của nam nhân bên cạnh, hôn mạnh một cái. Vẫn là nam nhân này bỏ công bỏ sức, một lần hành động đã làm kinh sợ tất cả mọi người.
Ánh mắt của Cảnh Tu Huyền tối đi, hắn không nói một lời mà ôm nàng đi vào phòng.
Một phen giày vò, tay của nàng gần như cũng không nhấc lên được nữa. Nàng âm thầm cầu nguyện cho chân của Hầu gia nhanh khỏi, bọn họ rời khỏi trấn Thạch Môn này nhanh một chút, nếu không tay của nàng sợ là sẽ tàn phế mất.
Lưu Bảo Trân khóc sướt mướt gả cho nhị quản gia, nghe nói vào ngày thành thân còn tự sát, là Thủy thị phát hiện sớm, kịp thời cứu được. Thiên kim nhà Huyện lệnh còn vậy huống chi là những cô nương khác trong huyện Tiến Phụng.
Những cô nương kia vốn muốn hành động, sau khi nghe được chuyện Lưu Bảo Trân gặp phải thì ai ai cũng cảm thấy bất an, từng người một đánh trống lui quân. Cũng không dám mơ đẹp vào nhà giàu quyền quý nữa, an phận ở trong nhà.
Úc Vân Từ phái người tặng một phần lễ đến Lưu phủ, chuyện khác thì không để ý tới nữa.
Vài ngày sau, chuyện Hổ Vu hạp được giải quyết xong toàn bộ, phu thê cùng nhau ngồi xe ngựa, khiêm tốn rời khỏi trấn Thạch Môn.
Sau khi trở lại trong Kinh, Cảnh Tu Huyền không ngừng không nghỉ mà vào cung phục mệnh. Mà Úc Vân Từ đi vào viện thì chỉ thấy một tiểu tử chạy tới, đâm vào trong lòng nàng.
Đôi mắt Đàn Cẩm đỏ bừng: “Cữu mẫu…”
Cậu còn tưởng rằng cữu mẫu không quay về nữa.
“Có phải Cẩm Nhi nhớ cữu mẫu không, cữu mẫu cũng rất nhớ Cẩm Nhi đó.” Nàng ngồi xổm xuống, cùng cậu nhìn thẳng vào nhau rồi nhẹ nhàng ôm cậu vào lòng, cảm nhận được thân thể run rẩy của tiểu tử này.
“Cẩm Nhi rất nhớ cữu mẫu.”
Nhớ lắm nhớ lắm, Đàn Cẩm ở trong lòng nói. Cậu sợ, sợ cữu mẫu giống phụ mẫu, đi một chuyến xa nhà là không trở lại nữa.
Mũi nàng ê ẩm, nàng ôm cậu thật chặt, mấy ngày không gặp mà cậu dường như đã gầy đi rồi. Thịt mà trước đó vất vả lắm mới có được lại teo gần hết rồi.
“Con ngoan, con phải nhớ kỹ, cữu mẫu mãi mãi không thể nào vứt bỏ con được. Nếu như cữu mẫu muốn đi thì nhất định sẽ đưa con đi theo.”
Đây là lời hứa của nàng.
Đàn Cẩm nhỏ giọng “Vâng” một tiếng, có chút ngượng ngùng ngẩng đầu lên từ trong ngực nàng. Nàng dùng khăn nhẹ nhàng lau đi nước mắt trên mặt cậu rồi dắt tay cậu cùng nhau đi vào phòng.
Sau khi về nhà, nàng ôm cậu ngồi trên giường, hỏi tỉ mỉ chuyện mấy ngày nay, bao gồm cả việc ở học đường đã xảy ra chuyện gì, còn có đã ăn gì. Đàn Cẩm trả lời từng vấn đề một, gần đây Cảnh Tề có ý đồ hại cậu hai lần đều bị Tiêu Bách chặn lại.
Cậu không nói chuyện này, vẫn là do Hỷ Nhạc nói.
Dấu đỏ trên mặt Hỷ Nhạc đã tiêu tan gần hết, có lẽ là sốt ruột bảo vệ chủ, trong lời nói đều là sự bất mãn đối với nhị phòng. Còn nói lão phu nhân của nhị phòng đã mấy lần muốn vào, đều bị người gác cổng ngăn lại.
Ánh mắt Úc Vân Từ lóe lên, người bên nhị phòng chẳng lẽ đã nghe được tin tức gì đó, cho rằng mình không về được nữa? Cho nên Cảnh Tề cảm thấy Cẩm Nhi không có ai bảo vệ, lại trở thành người bắt nạt.
Đối phương còn muốn đến Hầu phủ, chẳng lẽ là muốn làm tiền, thuận tiện lấy đồ đi?
Xem ra lão phu nhân của nhị phòng vẫn không ghi nhớ!
Đàn Cẩm ngồi ngoan ngoãn, đôi mắt ướt sũng, cái miệng nhỏ mím lại, cố nén không rơi nước mắt nữa. Nàng nhìn đến mức khó chịu, ôm cậu nói chuyện hồi lâu, mãi đến khi dỗ cậu ngủ rồi mới xem như là yên tâm.
Lông mi của tiểu tử ẩm ướt, dưới mắt lại có bóng xanh nhàn nhạt. Có phải mấy ngày mình chưa về, mỗi ngày thằng bé đều lo lắng không? Nghĩ như vậy, bàn tay nàng dịu dàng vuốt ve tóc cậu, trong lòng thêm sự trìu mến.
Sau khi Đàn Cẩm ngủ say, nàng mới rón rén rời đi.
Sau khi tắm rửa thay y phục, nàng ngồi trên giường êm uống trà. Tất cả tựa như lại quay về trước kia. Trong hơi mờ mịt của nước trà, nàng luôn nhiều lần nghĩ đến, Hầu gia có còn ngủ lại trong phòng mình nữa không.
Vết thương trên đùi hắn đã gần như khỏi hẳn rồi, nếu như thật sự làm thì hẳn là có thể.
Tối nay có phải là đêm động phòng hoa chúc của bọn họ không?
“Phu nhân.”
Truyền Họa thấp giọng gọi, kéo mạch suy nghĩ của nàng về.
“Chuyện gì vậy?” Nàng ngẩng mặt lên, đặt cái chén trong tay xuống.
“Trình bát… tiểu thư tới.”
Trình bát? Nàng ấy tới làm gì?
Không lâu sau, Trình bát hùng hổ đi vào, vẫn là một thân áo đỏ như cũ, giống như một ngọn lửa.
“Ngươi không sao chứ? Làm ta lo lắng chết mất, ngươi không biết đâu, mấy ngày gần đây ta ăn không ngon ngủ không yên, vẫn luôn không an tâm.” Trình bát tựa như quen thuộc mà ngồi vào bên cạnh nàng, nhìn trái nhìn phải, thấy nàng bình yên vô sự thì cuối cùng mới vỗ ngực, giống như là yên tâm rồi.
“Đã làm phiền Trình bát tiểu thư nhớ nhung, mọi việc ta đều tốt.”
Trình bát trừng mắt: “Sao ngươi lại biến thành như vậy? Có phải ngươi đang trách ta không, trách ta không nên đưa ngươi ra khỏi Kinh đi xem thần y gì đó? Ta là vì tốt cho ngươi, thần y đó quả thật có y thuật cao minh, chính là tên đồ đệ kia nổi lên lòng xấu xa.”
Úc Vân Từ cảm thấy có chút áp lực, tư duy của Trình bát nàng không hiểu được. Xem ra nàng và Trình bát vốn cũng không nên dùng phương thức ở chung của bạn bè.
“Không có, lòng tốt của Trình bát tiểu thư, ta đã cảm kích rồi.”
“Ngươi nhìn ngươi xem, nói chuyện quái gở, xem ra vẫn đang trách ta. Thị vệ trung thành kia của ngươi vẫn luôn âm thầm bảo vệ ngươi, nói đến thì ta còn phải cảm tạ ngươi đấy.”
Ai với ai vậy?
Trong lòng Úc Vân Từ nghi ngờ, trên mặt không để lộ ra.
“Có phải hắn tên Tả Tứ không, ta đã hỏi thăm rõ ràng rồi. Ơn cứu mạng không thể không báo, hôm nay ngoại trừ tới thăm ngươi thì ta còn đến cảm tạ hắn. Ngươi không biết đâu, gần đây hắn ngày ngày trốn tránh ta, cứ không nhận tạ lễ của ta. Trình Khởi La ta cũng không phải người vong ân phụ nghĩa, ân tình của ân nhân cứu mạng, ta đâu thể nào không báo đáp được?”
Hóa ra là Tả Tứ, hẳn là chuyện hôm đó Hầu gia đã ngầm đồng ý với cách nói là Tả Tứ cứu bọn họ. Nói như vậy là hợp lý nhất, đổi thành bất kỳ một lý do thoái thác nào khác cũng có chút khó tự bào chữa.
“Ngươi quả thật không cần để trong lòng, hắn là người của Hầu phủ chúng ta, tận tâm chính là bổn phận của mình.”
Ý trong lời nói là, người Tả Tứ muốn cứu là nàng, cứu Trình bát chẳng qua là thuận tiện. Nàng hy vọng Trình bát có thể nghe hiểu được, đáng tiếc là không như mong muốn, Trình bát vốn không nghe được ý trong lời của nàng.
“Như vậy sao được, bất kể là hắn có dụng ý gì thì việc đã cứu ta là sự thật không có cách nào thay đổi được.”
Nàng đau đầu, cái dáng vẻ khó chơi này của Trình bát thật sự có chút làm người ta phiền lòng: “Tuy ta là chủ tử của hắn nhưng việc riêng của hắn ta không có cách nào quyết định được, chi bằng ngươi tự đi tìm hắn đi.”
Trình bát vừa nghe được thì miệng dẩu lên: “Nếu ta có thể gặp được hắn thì tốt rồi, hắn ngày ngày trốn tránh ta…”
Đầu càng đau hơn, nàng đè cái trán lại, gọi Truyền Họa tới.
“Ngươi đưa Trình bát tiểu thư đi gặp Tả Tứ, cứ nói là ta dặn dò, bảo Tả Tứ nhận lấy đồ của Trình bát tiểu thư. Từ về sau, ân tình thanh toán xong.”
“Như vậy sao được?” Trình bát lại kêu lên: “Hắn là ân nhân của ta, đây chính là ân cứu mạng, sao có thể là thứ mà một chút đồ là có thể trả hết nợ được?”
Úc Vân Từ có chút nổi nóng, người muốn trả ơn là nàng ta, bây giờ còn nói ít đồ không tính, rốt cuộc nàng ta muốn thế nào đây? Chẳng lẽ còn lấy chuyện này để đến Hầu phủ tiếp, có thể mặc cho nàng ta tự do ra vào hay sao?
“Vậy ngươi nói xem thế nào? Cái này không được, cái kia cũng không được, nếu ân cứu mạng lớn hơn trời thì ngươi cứ lấy thân báo đáp là được rồi!”
Nàng gần như là gào lên, dù là ai thì cũng nhìn ra được nàng đang nén lửa giận. Nếu không phải nể mặt đối phương thì nàng có thể đuổi cổ ra ngoài ngay tại chỗ rồi.
Một tiếng rống này đã hoàn toàn trấn áp đối phương. Trình bát mở miệng hồi lâu, ngu ngơ nhìn qua nàng.
Thật lâu sau thì thấp giọng thì thào: “Đây ngược lại là một ý kiến hay…”