Úc Vân Từ đắm chìm trong suy nghĩ của mình, càng nghĩ càng cảm thấy Đình Sinh có lẽ là thân nữ nhi. Khuông gia vốn xuống dốc đến mức giống như gia tộc lánh dời, nếu ngay cả nam đinh đứng đầu lập hộ cũng không còn, tương lai phải đi đâu về đâu.
Trong lòng, nàng hy vọng mình đoán sai.
Đình Sinh chỉ là dáng dấp quá tuấn mỹ, đến mức khiến cho mình có suy đoán như vậy.
Nàng thở ra một hơi thật dài, bỗng nhiên cảm thấy có luồng khí lạnh, dựng hết lỗ chân lông. Quay đầu nhìn lại, nam nhân thân thể như ngọc đang đứng cách nàng ba bước, mặt mày bình tĩnh, lạnh như băng mà nhìn nàng.
“Hầu gia…”
“Cái dáng vẻ này của nàng, còn ra thể thống gì!”
Dáng vẻ nàng thế nào?
“Ta…” Nàng bị hét đến mức có chút ngơ ngác, không phải là chỉ đứng ngây ngốc một hồi trong võ đài sao, không phải là Hầu gia cảm thấy nữ nhân vấy bẩn nơi tập võ chứ.
Nếu là như vậy, thật là đủ chủ nghĩa của đại nam nhân.
Nàng tức tối mà nghĩ, rũ thấp mắt, nhìn thấy bàn tay mình còn đặt trước ngực. Trong đầu “Ầm” một tiếng, hình như có âm thanh gì đó nổ ra.
Muốn chết rồi!
Vừa rồi nàng luôn phủ tay lên ngực, nếu nàng nhớ không sai, nàng nắm chặt không thả, còn xoa nhẹ hai lần. Chẳng lẽ… động tác bất nhã như thế bị Hầu gia nhìn thấy, cho nên mới nói nàng không ra thể thống gì?
Cảnh Tu Huyền rũ mắt nhìn nàng, thấy nàng đầu tiên là cúi đầu, sau đó nhanh chóng để tay xuôi bên người. Từ ánh mắt hắn nhìn lại, cái cổ trắng nõn của nàng cũng bắt đầu phiếm hồng, kéo thẳng đến chỗ vạt áo.
Bởi vì cúi đầu, phần cao ngất trước ngực càng no đủ hơn, giống như một quả khổng lồ chín muồi hơi trĩu xuống.
Cho dù chưa từng có nữ nhân, hắn cũng không phải là thiếu niên hoàn toàn không biết gì cả. Lúc trước những lời thô tục mà đám thủ hạ quân lính kia nói, cùng với tiếng lả lướt truyền ra từ các trại quân kỹ được bố trí trong quân, khiến hắn biết rõ những chuyện sau khi tắt đèn của nam nữ.
Nữ nhân đối với hắn mà nói, xưa nay đều là phiền phức. Hắn không muốn việc tư ràng buộc, hắn nguyện ý toàn tâm toàn lực nghiên cứu võ học, phát huy kiếm pháp của Khuông gia.
Trong ấn tượng của hắn, không có một nữ tử nào giống như nàng, rõ ràng là nhìn chỗ nào cũng không xuất sắc, lại có thể khiến cho hắn hết lần này đến lần khác phá lệ giúp đỡ.
Có lẽ là hắn sống ngày tháng thái bình quá lâu rồi, người cũng mềm lòng theo.
Nghĩ như vậy, ánh mắt hắn lạnh lẽo.
Úc Vân Từ còn đang chờ lời răn dạy kế tiếp của hắn, thế như hồi lâu cũng không nghe thấy một chữ. Nàng không dám ngẩng đầu, áp suất của Hầu gia quả thật trầm thấp lạnh lùng, lạnh đến mức đầu nàng đều sắp rủ vào trong vạt áo rồi.
Vốn cho rằng hắn tức giận như vậy, mắng một trận là chuyện trốn không thoát.
Ai bảo nàng ban ngày ban mặt mà sờ ngực chứ?
Nhìn xem đây đều là chuyện gì, ngực của bản thân nàng, đây còn không phải là muốn sờ lúc nào là sờ lúc đó. Nhưng nàng vừa vặn sờ ở trong võ đài, kết quả còn bị hắn bắt tại trận.
Ông trời có thể thấy được, lúc riêng tư nàng đều chưa sờ qua đâu!
Lần này, không biết trong lòng hắn, mình biến thành người như thế nào? Ai ngờ nàng còn đang ảo não, đôi giày trước mắt đã động rồi. Nàng kinh ngạc ngẩng đầu, nhìn thấy bóng lưng hắn rời đi.
Hắn thế mà lại không nói gì?
Trong lòng nàng thở phào một hơi, di chuyển đôi giày hoa văn, muốn rời khỏi viện tử.
“Nàng muốn đi đâu, đi theo đây!” Đầu hắn không quay lại, nhanh chân đi về phía thư phòng.
Phía sau lưng nam nhân này mọc mắt hay sao? Nàng buồn bực bĩu môi, nhận mệnh đuổi theo hắn.
Sau khi tiến vào thư phòng, liền thấy hắn đứng bên cửa sổ, toàn thân tản ra hơi thở người sống chớ tới gần. Nàng đứng cách một trượng có hơn, nhẹ nhàng kêu một tiếng Hầu gia.
Hắn quay đầu lại, nhìn nàng. Ánh mắt sâu xa lại chăm chú.
Nữ tử này có điểm nào đặc biệt đâu? Ngoại trừ thân thế khác thường một chút thì không có sở trường gì. Vì sao có thể dễ dàng động đến tâm tình của hắn, khiến hắn một hai lần mềm lòng.
“Nàng tới làm gì?”
Hắn lạnh lùng hỏi, lúc này nàng mới nhớ tới mục đích mình đến tìm hắn.
“Là như thế này… phủ tướng quân đưa lời nhắn đến cho ta, nói ngày đó lễ nạp trưng của Úc Sương Thanh, hi vọng ta đi…”
“Bản thân nàng nghĩ như thế nào?”
Hắn hỏi nàng, đi về trước hai bước, cách nàng thêm gần. Gần đến mức có thể ngửi thấy hương thơm trên người nàng, nhàn nhạt, cũng không nồng đậm. Luận về tinh xảo, nàng hiển nhiên kém hơn rất nhiều quý nữ trong kinh.
Có thể là do tính tình, hoặc là thói quen sinh hoạt lúc trước của nàng. Hắn phát hiện ra nàng cũng không thích thoa phấn vẽ mày, cũng không thích đeo ngọc bội đầy người, trang sức quý giá.
Vô cùng đơn giản, nhìn rất nhẹ nhàng khoan khoái.
“Ta… không muốn đi lắm, lại sợ người khác nói ta bất hiếu…”
Hắn hừ lạnh, rốt cuộc vẫn tính là có chút thông minh, hơi có chút chủ kiến.
“Cái danh bất hiếu quan trọng, hay là cái danh bất trinh quan trọng?”
Nàng bỗng nhiên ngẩng đầu, hiểu rõ ý tứ trong lời nói của hắn. Không sai, mẫu nữ Phương thị sẽ không cam lòng, nhất định sẽ có thủ đoạn khác. Nàng cũng cùng nghĩ tới, lại không nghĩ rằng hắn nói thẳng như vậy.
“Hầu gia, trong lòng ta hiểu rõ rồi, đến ngày đó ta liền cáo bệnh không đi.”
Hắn “Ừ” một tiếng, đi đến bên cạnh bàn, trực tiếp trải giấy tuyên trắng ra, bày bút mực, ra hiệu cho nàng qua đây: “Viết hai chữ xem xem.”
Nàng đi qua, trong lòng biết hắn là đang kiểm tra mình. Mặc kệ cái gì mà xấu mặt hay không xấu mặt, dù sao thì ở trước mặt hắn, thứ nàng bày ra đều là mặt xấu nhất.
Ngẩng đầu nhìn thấy tranh chữ trên tường, nàng dựa theo đó nâng bút bắt đầu biết. Tuy nói đã nghiên cứu chữ bút lông một khoảng thời gian, nhưng rời khỏi bảng chữ mẫu, chữ của nàng vẫn còn có chút thảm thương không nỡ nhìn.
Lông mày của hắn đầu tiên là hơi nhíu, sau đó thì càng nhíu càng chặt.
Một chữ cuối cùng kết thúc, lông mày của hắn nhíu thành nút.
“Đây chính là kết quả luyện chữ của nàng?”
“Hầu gia, ta đã cố gắng rồi. Ngài yên tâm, ta sẽ càng thêm chịu khó cố gắng, nhất định có thể khiến ngài hài lòng!” Nàng có chút chột dạ, lại không muốn làm hắn thất vọng. Thế là ưỡn ngực cam đoan, giống như trước kia trước mặt thầy cô.
Bọn họ cách nhau rất gần, lúc nàng ưỡn ngực, chỗ đó càng thêm nổi lên.
Con ngươi của hắn ảm đạm, trong cổ không tự chủ được mà lăn một cái.
“Luyện thêm một canh giờ!”
Vứt lại câu nói này, đầu hắn không quay lại mà ra khỏi thư phòng.
Trong thư phòng chỉ còn lại Úc Vân Từ ngây ngốc ở lại, hồi lâu mới phản ứng được. Nam nhân này thật là… lại có thể nghiêm khắc hơn lão sư. Bảo nàng luyện thêm một canh giờ, có thể thấy được ý bất mãn dường nào đối với chữ của nàng.
Nàng nhận mệnh một lần nữa trải ra một tờ giấy tuyên, thầm nghĩ hắn càng nghiêm khắc chính là đối với nàng càng tốt. Người khác nào có sợ nàng xấu mặt, chỉ có hắn, sợ nàng bị người ta nhìn ra chút gì đó mới có thể đôn đốc nàng như thế.
Cảnh Tu Huyền ở bên ngoài thư phòng không khỏi thầm mắng một tiếng, trực tiếp đi đến trước giá binh khí ở võ đài, rút ra một thanh trường kiếm, nhanh chóng bắt đầu múa võ. Trong lúc nhất thời, kiếm và bóng người như hai con rồng quấn lấy nhau, chợt xuống biển, chợt phá mây.
Sau khi Khuông Đình Sinh thay y phục, ngồi trong phòng hồi lâu, chờ sau khi tâm trạng bình phục mới ra ngoài.
Vừa ra ngoài liền nhìn thấy sư phụ đang luyện kiếm một mình. Kiếm pháp của sư phụ cao thâm từng chiêu thức đều mang theo bá khí phá vỡ bầu trời. Hắn đứng sang một bên, bắt đầu học khoa tay múa chân.
Một bộ kiếm pháp qua đi, Cảnh Tu Kiếm thu kiếm.
Chút rung động trong lòng kia đã tản đi, quả nhiên mọi thứ hỗn loạn trên thế gian, chỉ có tĩnh tâm tập võ có thể phá vỡ.
Hơi thở của hắn không gấp, thái dương hơi ướt, vẫy tay về phía Khuông Đình Sinh: “Ngươi luyện một lần!”
Khuông Đình Sinh lập tức rút kiếm, trở mình bắt đầu múa võ.
Luyện xong, hắn nhàn nhạt khen một câu: “Cũng không tệ lắm!”
Lời này khiến Khuông Đình Sinh mừng đến mức quét sạch sự u ám trước đó, sư phụ chưa từng khen mình, hôm nay là lần đầu. Hắn không thể kém người khác, cho dù… hắn cũng nhất định phải mạnh hơn người khác!
Thiếu niên âm thầm hạ quyết tâm, thu kiếm cúi đầu.
Cảnh Tu Huyền dặn dò hắn vài câu mấu chốt liền quay người rời đi.
Khuông Đình Sinh tự mình suy nghĩ một hồi, cũng đi ra khỏi viện tử.
Úc Vân Từ trong thư phòng còn đang luyện chữ, sau nửa canh giờ tay nàng mềm mỏi nhừ, không khỏi dừng bút lại, vung tay. Sự mỏi nhừ bên tay phải chưa dịu đi, bên tay trái nàng vừa xoa bóp vừa bắt đầu quan sát thư phòng.
Bên cạnh giá sách là một cái bình phong, trên tấm bình phong thêu tranh sơn thủy mặc, ý cảnh tịch mịch.
Nàng đứng dậy, hoạt động thân thể một chút, đi đến trước tấm bình phong. Lơ đãng nhìn thấy sau tấm bình phong, hình như có một thế giới khác. Vòng đầu qua nhìn một cái, đằng sau có bàn có ghế dựa, còn có một cái giường hẹp, xem ra là chỗ nghỉ ngơi của Hầu gia.
Nàng đi qua, giống như ma xui quỷ khiến nằm lên giường. Nhắm mắt lại, nghĩ đến dáng vẻ nam nhân ngủ trên đây, không khỏi có chút mừng thầm khó hiểu. Sự mừng thầm chẳng hiểu ra sao này khiến tim nàng đập rộn lên, muốn dừng mà không được.
Dúi đầu vào giữa gối, ngửi thấy mùi hương tương tự trên người hắn, còn có mùi sách khắp phòng, nàng đột nhiên cảm thấy an tâm, vậy mà bất tri bất giác ngủ thiếp đi.
Không biết qua bao lâu, cửa thư phòng đẩy ra.
Cảnh Tu Huyền đầu tiên là nhìn thấy giấy tuyên phủ trên mặt bàn, trên giấy tuyên viết đầy chữ, bút đặt một bên, mực nét bút đã khô. Bỗng nhiên mày kiếm của hắn khẽ chau lại, nhìn chằm chằm bức bình phong kia, như có điều suy nghĩ.
Bước chân không khỏi thả nhẹ, đi đến phía sau tấm bình phong.
Quả nhiên, nữ nhân kia đang nằm trên giường hắn ngủ say sưa.
Nàng mặc váy áo, mặt nửa vùi ở giữa gối, đôi môi đỏ hơi bĩu, hơi thở đều đều.
Hắn lẳng lặng đứng ở đó, nhìn một hồi. Sau đó quay người, nhẹ nhàng mở cửa đi ra ngoài.
Một giấc ngủ này của Úc Vân Từ trọn một canh giờ, chờ sau khi tỉnh lại, nàng mờ mịt mà chớp mắt, không biết đang ở nơi nào. Hơn nửa canh giờ mới hồi tưởng lại, nơi đây là thư phòng của Hầu gia.
Đầu óc vừa tỉnh táo, người liền từ trên giường nhảy dựng lên.
Nàng thật sự là quá tùy ý, sao có thể ngủ trong thư phòng của Hầu gia? Nếu Hầu gia nhìn thấy, còn không phải sẽ răn dạy mình. Nàng vội vàng chỉnh sửa búi tóc váy áo, vòng ra ngoài bình phong.
Vừa thấy trong thư phòng không có một ai, nàng thở dài một hơi, giấy tuyên mình luyện chữ vẫn phủ lên như thế, ngay cả bút cũng không động.
Có lẽ là Hầu gia chưa quay lại, nàng nghĩ, tính toán canh giờ hắn quy định đã hết. Thu dọn bàn đọc sách đơn giản một chút, sau đó rời khỏi thư phòng.
Tay còn có chút xót, nàng vừa đi vừa xoa.
Tả Tứ giữ cửa thấy nàng ra, vội vàng hành lễ. Nhìn thấy động tác của nàng, trong lòng buồn bực, phu nhân ở trong thư phòng của Hầu gia lâu như vậy, sao đi ra còn bóp tay?
Đầu óc hắn ta co lại, không khỏi nghĩ đến chuyện gì đó khó lường… vội vàng dừng lại, việc riêng của Hầu gia không phải một người làm thủ hạ như hắn ta có thể tùy ý phỏng đoán.
Chỉ là tuổi tác của Hầu gia không nhỏ, quả thật nên có một nữ nhân.
Phu nhân và Hầu gia ở cùng nhau, chẳng lẽ dùng tay….
Khóe miệng hắn ta co rút một cái, cảm thấy suy nghĩ của mình không tôn trọng Hầu gia, vội vàng mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, đen mặt đứng ngay thẳng.
Úc Vân Từ vốn dĩ cho rằng, luyện chữ ở thư phòng của Hầu gia, có lẽ cũng chỉ có một lần. Nào nghĩ đến, Hầu gia định ra quy củ cho nàng, để nàng mỗi ngày đến thư phòng hắn luyện chữ một canh giờ.
Trong lòng nàng kêu thảm, nằm trên giường không muốn đứng dậy.
Có không tình nguyện hơn đi chăng nữa thì mỗi ngày cũng bền lòng vững dạ mà qua đó. Cũng may hắn cũng cho nàng tự do, lúc nàng luyện chữ liền rời khỏi thư phòng. Mà sau khi nàng luyện được một canh giờ liền tự động rời đi.
Đến ngày Úc Sương Thanh nạp trưng, nàng phái người tặng hạ lệ và đưa lời nhắn, đại ý là thân thể nàng khó chịu, không muốn đi xúc phạm không khí vui mừng.
Phủ tướng quân bên kia thế mà cũng không nói thêm gì, Phương thị còn sai người mang thuốc bổ đến, nói là để nàng dưỡng thân cho tốt, làm ra đầy đủ tư thái từ mẫu hộ nữ.
Mỗi ngày ra vào viện tử của Hầu gia, đương nhiên là có thể thường xuyên đụng phải Đình Sinh. Chuyện đó, nàng đã suy nghĩ rất nhiều, bất kể đình sinh là nam hay nữ đều không do nàng nói.
Nếu Đình Sinh thật sự là thân nữ nhi, vậy thì mục đích của Khuông gia rõ ràng. Đình Sinh đã gánh vác quá nhiều, nàng không nên đánh đổ lòng tin và sự kiêu ngạo mà hắn bồi dưỡng ra từ nhỏ.
Mỗi khi nhìn thấy thiếu niên đổ mồ hôi như mưa kia, nàng càng thêm thương tiếc.
Một ngày, sau khi luyện kiếm xong Đình Sinh gọi nàng lại.
“Sư mẫu, có thể mượn một bước nói chuyện không.”
Nàng nhìn thư phòng của Hầu gia, mỗi ngày vào lúc này, Hầu gia đều tặng lại thư phòng cho nàng. Nàng chỉ chỉ, Đình Sinh hiểu ý, cùng nàng đi vào.
Sắc mặt của thiếu niên nghiêm túc hơn thường ngày, giống như đã hạ một quyết tâm nào đó rất lớn.
Nàng nhìn hắn, nở nụ cười: “Có lời gì cứ nói đi, nơi này không có người khác.”
Đình Sinh gật gật đầu, chậm rãi cúi đầu: “Cẩm Nhi đã từng nói, nói sư mẫu người giỏi quan sát, có thể nhìn ra rất nhiều manh mối mà người khác không nhìn ra.”
Trong lời nói của thiếu niên có hàm ý, nàng đã hiểu rõ hắn muốn nói cái gì.
Nói thật, Đình Sinh xem nàng là người đáng tin cậy, nàng rất cao hứng.
“Thật ra mọi người đã đánh giá cao ta rồi, ta giỏi quan sát không sai, nhưng rất nhiều chuyện lại không phải là kết quả do ta quan sát ra. Ví dụ như kiến chúa ong chúa, đó là người khác nói cho biết.”
Nàng nhắc đến kiến chúa ong chúa, Khuông Đình Sinh liền biết nàng biết rõ mình muốn nói gì.
Hắn đang đánh cược, sự phiền não không có ai để thổ lộ đó, ngay cả mẫu thân hắn cũng không thể. Hắn không chỉ cần có một người lắng nghe, còn cần một người có thể nói rõ sự bày mưu tính kế của hắn.
Nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có sư mẫu.
“Cách nhìn của sư mẫu độc đáo, Đình Sinh thật sự có một chuyện hoang mang vô cùng, không biết sư mẫu có thể giúp con giải thích nghi hoặc hay không?”
Nàng cười, không trả lời vấn đề của hắn, mà là kể chuyện. Nàng kể câu chuyện Hoa Mộc Lan thay cha tòng quân, từ việc Hoa Mộc Lan nữ giả nam tiến vào quân doanh, sau đó lập được chiến công, công thành lui thân.
Chưa hết, nàng nói: “Rất nhiều chuyện không phải nữ tử không thể làm, mà là có quá nhiều sự ràng buộc. Thế gian này đối với nữ tử quá khắc nghiệt, hơi không lưu ý liền sẽ vạn kiếp bất phục. Trước khi bản thân mạnh mẽ thì nhất định phải khiêm tốn làm việc. Thật sự chờ có một ngày, con đứng ở vị trí cao, đối mặt với sự chất vấn của người khác, con có thể có sức mạnh để bác bỏ.”
Khuông Đình Sinh vẫn luôn trầm mặc lắng nghe, cúi chào với nàng một cái thật sâu.
“Lời dạy bảo của sư mẫu, Đình Sinh ghi nhớ trong lòng. Sư mẫu, con còn có một thắc mắc, Hoa Mộc Lan thân ở trong quân nhiều năm, làm như thế nào để giấu giếm thân phận?”
Nói đến chuyện này, Úc Vân Từ tự nhân phương pháp của người cổ đại có nhiều hơn.
Nàng nhướng mày, hạ giọng nói: “Một chữ, giấu! Phải giấu dáng người, chỉ có giấu kỹ thì người khác mới nhìn không ra.”
Khuông Đình Sinh gật đầu, đây là biện pháp duy nhất, thế nhưng hắn sợ, sợ bị người khác nhìn ra manh mối. Thậm chí không tiếc thoa thuốc tiêu sưng ở nơi đó, hy vọng nó đừng lớn lên nữa.
“Ta nói giấu đương nhiên không phải là một mực quấn chặt, con có thể có cách khác, ví dụ như làm một vài áo lót cứng rắn mặc lên người, còn có đệm rộng vai, lót cho eo thô thêm. Đây đều là cách tương đối dễ làm, không dễ xử lý nhất là yết hầu của nam tử, thực sự không làm được, chỉ có y phục có vạt áo cao.
Nàng nói, Khuông Đình Sinh lắng nghe.
“Sư mẫu, có cách nào để bọn chúng đừng lớn lên nữa không.” Ánh mắt hắn rơi vào trước ngực nàng, nếu như trưởng thành thành dáng vẻ này của sư mẫu, vậy thì cho dù giấu hơn nữa, chỉ sợ cũng không làm nên chuyện gì.
Nàng thuận theo ánh mắt hắn nhìn thấy ngực mình.
“Bản tính không thể áp chết, một mực áp chết sẽ chỉ ảnh hướng đến thân thể của mình. Lỡ như một ngày nào đó con muốn xuất giá sinh con, dáng dấp quá bằng phẳng, không chỉ trượng phu không thích, ngay cả con cái cũng chịu khổ theo.”
Khuông Đình Sinh mở to miệng, quả thật không tin được những gì mình nghe thấy.
Hắn còn có thể thành thân sinh con, còn có cái gì mà trượng phu vừa ý, con cái gì đó…
Úc Vân Từ vừa nhìn đã biết hắn chưa từng nghĩ tới, có lẽ tín niệm duy nhất của hắn chính là làm rạng rỡ Khuông gia. Vì Khuông gia, hắn nguyện ý cả đời làm nam nhân, thay Khuông gia canh giữ.
“Đương nhiên, chờ đến khi người khác đều ngưỡng mộ con, con muốn làm gì thì làm cái đó. Nếu con ích kỷ một chút, có thể làm bộ có thê thiếp, kiếm ra một đứa con nuôi. Chờ đến khi con nuôi lớn lên, con liền có thể công thành lui thân, biến mất khỏi Kinh thành, sống cuộc sống mình muốn.”
Lời như vậy, từ trước đến nay chưa từng có ai nói, mắt Khuông Đình Sinh càng mở càng lớn. Trong đầu giống như có một thanh kiếm sắc bén, bổ ra tất cả nhận biết của hắn.
“Con… không thể… nếu như thế, là tội khi quân! Toàn bộ Khuông gia đều sẽ bị liên lụy…” Hắn nỉ non, lắc đầu.
Nàng im lặng, Đình Sinh nói không sai. Đây là cổ đại hoàng quyền lớn hơn trời, một tội khi quân, có thể đủ để một gia tộc biến mất trong một đêm.
Thế nhưng thiếu niên trước mắt non nớt như thế, cuộc đời của hắn vừa mới bắt đầu, chẳng lẽ phải tiêu diệt đi mọi thứ của bản thân, vĩnh viễn sống trong thân phận hư cấu.
Không, nhất định còn có cách!
Bỗng nhiên, trong đầu nàng đột nhiên thông suốt, nói: “Khuông gia các con lại có một Võ thần, Võ thần vì hộ quốc mà chết. Hắn không đành lòng thấy Khuông gia không có người kế tục như thế, cho nên báo mộng cho mẫu thân con, để bà ấy xem con như nam tử mà nuôi dưỡng thành người, mãi đến khi Khuông gia đông sơn tái khởi.”
Hai mắt Khuông Đình Sinh tỏa sáng.
Hắn phát hiện ra, bất kể là chuyện phiền não cỡ nào, ở trong miệng sư mẫu đều dễ giải quyết như vậy.
Xem ra, hắn thẳng thắn với sư mẫu thật sự là làm đúng rồi.
“Đa tạ sư mẫu, mặc dù không biết có thể thực hiện hay không, nhưng nếu Khuông gia thật sự có một ngày thịnh vượng trở lại, con nhất định sẽ lấy tằng thúc tổ phụ của con ra. Lấy lý do ông ấy báo mộng, thỉnh cầu bệ hạ tha thứ cho Khuông gia.”
Uất khí nơi hai đầu lông mày của thiếu niên tản đi, dung nhan tuấn mỹ, trời quang trăng sáng.
“Ừm, sư mẫu chờ ngày đó. Chờ tằng thúc tổ phụ của con một lần nữa báo mộng, con liền có thể khôi phục thân phận.”
Khuông Đình Sinh nghe hiểu lời của nàng, cảm kích cười một tiếng.
Bên ngoài, nam tử đứng yên ánh mắt u ám.
Người tập võ tai thính mắt tinh, các giác quan của hắn nhạy bén hơn người bình thường, lời của hai người ở bên trong, bị hắn nghe không sót một chữ nào.
Đầu tiên là chấn kinh, tự trách, sau đó nhớ tới lời đồn đại năm đó.
Nắm đó đại chất tử và nhị chất tử lần lượt bị sét đánh ở Sùng Lĩnh quan, đại chất tử bỏ mình, nhị chất tử bản thân bị trọng thương. Người hữu tâm liền tung tin đồn nhảm, nói Khuông gia chém giết quá nặng, cho nên gặp phải sự khiển trách của trời.
Lời đồn đại tuy đã được ngăn chặn, nhưng lại là một cây gai trong lòng hắn.
Nếu như nhóm chất nhi bị sét đánh là do người làm, vậy thì không tồn tại chuyện trời phạt. Cho dù Khuông gia đã mất đi nam đinh thì cũng vẫn sẽ có người làm vẻ vang Khuông gia.
Quả đấm siết chặt của hắn mở ra, lại nắm lại, lại mở ra. Lặp lại như thế, cuối cùng cũng thoải mái. Bất kể là cô nương kén rể hay là nhận làm con thừa tự, tóm lại là có cách.
Chỉ là lời nữ tử kia nói…
Bên môi hắn nổi lên một vệt ý cười.
Báo mộng?
Hắn sao?