Nguyên Linh Đại Lục

chương 66: 66: lúng túng

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Đối xử đặc biệt? Gặp quỷ đi thôi.

Mặc dù hắn không rõ nguyên nhân, nhưng mà cũng đoán ra được một vài thứ.

Từ thái độ của Cẩm Nam tới nói, hiển nhiên Cẩm gia trước kia nhận nuôi nàng, đối xử với nàng cũng không tệ lắm.

Nếu không khi phán quyết Cẩm gia, nàng sẽ không có biểu lộ do dự nhiều như vậy.

Nhưng mà sau đó cách đối xử với Cẩm Nam của Cẩm gia thay đổi, hiển nhiên là cùng Lôi Trung có liên quan.

Hoặc là nói, Ám Vệ chính là muốn Cẩm gia đối xử với Cẩm Nam như vậy.

Hắn nghe nói qua Ám Vệ đa phần đều là cô nhi được đế quốc nuôi dưỡng.

Bao quát cả Dương Vệ, hắn cũng là cô nhi.

Chẳng qua nhiều năm trước được cha hắn cứu, sau đó liền gia nhập vào Dương gia.

Chứ trên bản chất, Dương Vệ cũng là một cái cô nhi.

Mà Cẩm Nam, mặc dù là cô nhi, nhưng mà lại có người nhận nuôi nàng.

Ám Vệ phân làm hai loại, một cái là nằm trong bóng tối, cái còn lại giống như Lôi Trung ở ngoài sáng.

Thân ở ngoài sáng không nói làm gì, có thể giống như người bình thường.

Nhưng mà Ám Vệ trong bóng tối lại khác, chẳng những phải là cô nhi, hơn nữa không được có tình cảm gì.

Đương nhiên, đây cũng chỉ là do hắn nghe nói như vậy.

Dù sao tình huống mỗi người khác biệt, giống như Dương Vệ như thế, không thể đánh đồng tất cả.

Quy định cũng không phải là chết, có thể thay đổi tuỳ theo tình huống khác biệt.

Nếu như Ám Vệ coi trọng Cẩm Nam, coi trọng thiên phú của nàng, như vậy có rất nhiều cách để đem nàng kéo vào Ám Vệ.

Nhưng hết lần này tới lần khác Ám Vệ muốn Cẩm Nam trải qua thân nhân ngược đãi, để nàng có một cái tuổi thơ bất hạnh.

Nhìn thế nào cũng giống như là đang đối đãi kẻ thù của mình, chứ không hề giống với đối đãi nhân tài chút nào.

Cách làm như này, quả thực để thái độ của hắn đối với Ám Vệ thay đổi cực lớn.

Mặc dù đây chỉ là suy đoán của hắn, nhưng mà bất kể là nguyên nhân gì, thái độ đối xử của Cẩm gia với Cẩm Nam thay đổi từ lúc Lôi Trung xuất hiện.

Cũng chính là năm trở lại đây, nào có chuyện trùng hợp như vậy chứ.

Xem ra có cơ hội nên hỏi cha hắn một chút mới được.

“Thiếu gia, ngươi sẽ không phải muốn động Ám Vệ đó chứ?”.

Dương Tuyết thấy Dương Phong đứng đó trầm tư một lúc lâu, nàng liền quái dị hỏi.

“Động Ám Vệ? Ngươi không nhìn một chút cha ta là ai.

Nếu hắn có thực lực sánh với thủ lĩnh Ám Vệ, đừng nói Ám Vệ, ngay cả nữ… khụ khụ.

Ta cũng động cho ngươi xem”.

Dương Phong liếc mắt nói.

Mặc dù gương mặt hắn không lộ ra cái gì, nhưng mà từ lời nói cùng với âm thanh ho khan kia có thể nhìn ra được…

“Thiếu gia, ngươi lại dám đánh nữ… khụ khụ chủ ý sao?”.

Dương Tuyết một mặt hoang đường hỏi.

Dương Phong: …

Thần mẹ nó “nữ khụ khụ”.

Event

Ta dám nói là “nữ đế” sao? Nói ra xong, không quá một giờ ta nhất định sẽ bị áp giải tới Thiên Không Thành để cho nữ đế đánh một trận ngươi tin không?!

Bất quá…

Xác thực mà nói, nữ đế quả thực là rất xinh đẹp.

Cũng không biết nữ đế có nam nhân nhân hay không.

Lấy độ tuổi của nàng hẳn là cùng mẹ hắn không sai biệt lắm.

Bất quá mấy năm qua cũng không có nghe nói rằng nữ đế có dòng dõi gì, đây chẳng phải nói nữ đế vẫn độc thân sao? Nếu là có thể ôm vào bắp đùi này, có thể trực tiếp một bước lên trời nha.

Không được, ý nghĩ này quá mê… khụ khụ, quá nguy hiểm, không nên không nên, ta không thích hợp ăn cơm chùa.

Đem mấy ý nghĩ kỳ kỳ quái quái ném ra khỏi đầu, Dương Phong mới bắt đầu suy nghĩ xem ngày mai mang Dạ Nguyệt tới thì nên làm thế nào.

Dù sao cửa ải của mẹ hắn cũng không dễ qua chút nào.

Bất quá hắn không biết rằng, những gì hắn vừa nghĩ đều bị Dương Tuyết đoán không sai biệt lắm.

Chỉ thấy vẻ mặt của nàng hiện ra vẻ khinh bỉ.

Ha ha, nam nhân.

Một lúc sau, Cẩm Nam từ trong phòng đi ra.

Trên tay nàng cầm theo một ít đồ vật, cũng không nhiều.

Bên trong có rất nhiều thứ, nhưng đa phần đều chỉ là vật dụng hàng ngày như giường, tủ quần áo hay là mấy thứ linh tinh.

Những thứ đáng để giữ lại cũng chỉ là vài món đồ vật trên tay nàng mà thôi.

“Liền mang những thứ này đi thôi sao?”.

Dương Phong dò hỏi.

“Đúng vậy, những thứ này là đủ rồi.

Bất quá… Phong ca, ngươi có thể giúp ta thuê tới một ít người mỗi hàng dọn dẹp căn phòng này không? Ta sợ khi trở lại học viện không thể dọn dẹp căn phòng này”.

Cẩm Nam nhẹ giọng nói.

“Có thể, đúng, ngươi mang theo thứ kia chứ?”.

Dương Phong hỏi.

“Có”.

Cẩm Nam từ trong người lấy ra một miếng ngọc bội nói.

Chỉ cần mang thứ này tới Thiên Không Thành, như vậy sẽ được đế quốc đền bù cho một số tiền rất lớn.

Điểm này nàng từ chỗ Phong Nguyệt mới biết được.

Dù sao trước khi đi, nàng cũng phải xem qua rất nhiều thứ.

Cũng không phải bất kỳ di vật nào cũng có thể, chỉ có một số thứ được ghi chép lại mới có thể.

Giống như miệng ngọc bội này là từ trên người mẹ của Cẩm Nam bỏ lại trước khi đi.

Cho nên mới được đế quốc ghi lại.

Nếu không tuỳ tiện mang theo một thứ bình thường tới liền có thể nói là “di vật”, như vậy thật quá hoang đường.

“Vậy là tốt rồi, trở về thôi.

Chờ Cẩm gia dọn ra ngoài, nơi này liền sẽ thuộc về ngươi”.

Dương Phong bình thản nói.

Cẩm Nam không có đáp, chỉ cúi đầu không nói lời nào.

Dương Phong nhìn nàng một cái, cũng biết nha đầu này lúc này hẳn là đang có rất nhiều ý nghĩ rối bời.

Dù sao chuyện đột nhiên như vậy cũng không phải ai cũng có thể thích ứng được.

Event

Rất nhanh liền trôi qua một ngày.

Sáng hôm sau, Dương Phong dậy từ sớm, hắn mặc lấy một bộ y phục bình thường… đương nhiên là so với lúc bình thường cao cấp hơn không ít.

Hắn cũng không phải không muốn mặc lễ phục, chỉ là… quá loè loẹt, không phù hợp tính cách của hắn.

Sau khi chuẩn bị xong, hắn liền đi ngồi nguyên xa đi tới học viện.

Lúc này học viện quả thực không có một bóng người, cũng chỉ thỉnh thoảng có một ít chấp pháp đội đi tuần.

Nhìn thấy Dương Phong đi vào cũng không có ai hứng thú đi lên ngăn cản.

Dù sao những nơi quan trọng của học viện đều có người canh gác, hơn nữa cũng đã đóng cửa.

Hắn trực tiếp đi tới dưới tượng Nguyệt Thần trong khu trung tâm.

Nhìn quanh một chút cũng không thấy bóng dáng của Dạ Nguyệt ở đâu.

Thế là hắn đứng dưới tượng Nguyệt Thần bắt đầu xem lại y phục của mình.

Nếu có người khác ở đây nhất định sẽ nghĩ rằng hắn là đang chờ người yêu.

Dù sao khi hẹn hò, nam nhân nào mà không trải qua tình huống này chứ.

Chỉ là chờ một lúc lâu, Dương Phong cũng không thấy thân ảnh của Dạ Nguyệt ở đâu.

Nhìn quanh một chút, Dương Phong đột nhiên ngẩn ra tại chỗ.

Bởi vì hắn thấy được Dạ Nguyệt đang từ từ đi tới.

Trên thân nàng lúc này mặc một bộ váy màu đen.

Đây không phải là kiểu trang phục lần đầu hắn nhìn thấy Dạ Nguyệt sao.

Hơn nữa nhìn ra được Dạ Nguyệt rất chú trọng trang phục của mình, mọi đường nét trên thân đều tôn lên khí chất cao quý của nàng.

Giống như một cái thiên sứ, nhất là ánh mắt kia, quả thực có thể hút hồn bất kỳ nam nhân nào nhìn vào.

Cũng vì ánh mắt đó mà Dương Phong rơi vào bể tình.

Quả thực là vô cùng xinh đẹp.

“Chờ lâu rồi đi?”.

Dạ Nguyệt đi tới mỉm cười hỏi.

Dương Phong ngẩn ra một chút, hắn nhìn lấy Dạ Nguyệt, lại nhìn lấy trang phục mình đang mặc.

Giống như một tên ăn mày gặp phải công chúa.

Mẹ nó.

Sớm biết liền nên mặc bộ lễ phục lần trước.

“Đi thôi”.

Dạ Nguyệt cười nói.

Dương Phong lúc này mới tỉnh lại, hắn nở ra nụ cười lúng túng nói.

Event

“Tốt, đi thôi”.

Một lát sau, hai người đi ra trước cổng học viện.

Xung quanh đám người chấp pháp đội đi tuần nhìn thấy, trong mắt đều hiện lên vẻ kinh diễm cùng hâm mộ.

Thật sự muốn đạp bay Dương Phong, sau đó thay vào vị trí của hắn.

Chỉ là khi thấy nữ tử kia là Dạ Nguyệt, cả đám đều đánh trống lui quân.

Gặp quỷ!

Dạ ma đầu lúc nào cười ngọt như vậy?!

“Cái đó…”.

Hai người leo lên nguyên xa, sau khi khởi hành một lúc, Dương Phong mới lên tiếng phá vỡ bầu không khí lúng túng hiện tại.

Dù sao từ nãy tới giờ hai người không ai nói câu nào, điều này làm cho hắn có chút không biết đối phó làm sao.

Nhìn bộ dáng hiện tại của Dương Phong, Dạ Nguyệt quả thực là có chút vui vẻ.

Dù sao được người khác yêu thích cũng là chuyện đáng để vui vẻ phải không.

Chỉ là trong mắt nàng, Dương Phong quả thực rất ưu tú, bất kể là mặt nào đều so với người đồng lứa mạnh hơn rất nhiều.

Nhưng đó cũng không phải là điều khiến nàng vui vẻ, mà là bộ dáng không biết làm sao của hắn bây giờ.

Thật giống như một cái thiếu niên mới lớn, ngại ngùng, không dám cùng nữ thần đối mặt.

Hơn nữa nàng cũng có thể nhìn ra được Dương Phong lúc này biểu lộ ra ngoài là thực lòng.

Được người như vậy yêu thích, không giữ lại chút nào mà biểu lộ ra mặt khác của mình, nàng làm sao có thể không vui vẻ đâu.

Nếu như không phải thân phận của nàng có chút nhạy cảm, nói không chừng nàng thật sự cho Dương Phong một cơ hội.

Nhưng mà…

Dạ Nguyệt âm thầm đem ý nghĩ kia ném khỏi đâu, lúc này cũng không phải là lúc nghĩ những chuyện này.

Nếu như hôm nay gặp mặt quận chủ có thể thuyết phục được quận chủ, như vậy mới thật sự là thứ khiến nàng vui vẻ.

Nhưng mà nhìn lấy Dương Phong, nàng cũng có chút không đành lòng.

Dương Phong đương nhiên biết bộ dáng bây giờ của hắn lúng túng cỡ nào, thật lòng thì hắn cũng không muốn thể hiện ra một mặt như vậy.

Nhưng mà đối mặt với Dạ Nguyệt, nhất là trong lúc này, hắn thật có một chút lực bất tòng tâm.

“Cái kia… ngươi ăn sáng chưa?”.

Do dự hồi lâu Dương Phong mới lên tiếng.

Phốc!

Dạ Nguyệt nhịn không được bật cười.

Quả thực là quá đáng yêu..

Truyện Chữ Hay